Ký túc xá nữ sinh.
Buổi chiều, bởi vì Đường Điền không tìm thấy Cố Thư Di nên đã tự mình đến nhà ăn ăn cơm tối.
Cô ấy ăn cơm tối xong lại quay về ký túc xá đợi một hồi lâu mới thấy Cố Thư Di quay về. Vừa đẩy cửa ra, Đường Điền vốn định lập tức mở miệng nói gì đó, chỉ là sau khi cô ấy nhìn thấy dáng vẻ của Cố Thư Di, câu nói vốn sắp bật ra khỏi miệng nghẹn lại trong cổ họng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A…” Đường Điền nhìn trạng thái ngây ngẩn như người mất hồn của Cố Thư Di: “Thư Di, cậu có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Cố Thư Di nghe thấy giọng nói của Đường Điền thì tỉnh táo lại.
Cô thấy sắc mặt hơi lo lắng của Đường Điền, vội vàng lấy lại bình tĩnh đáp: “À, không có gì.”
“Sao vậy?” Cô nhớ vừa rồi lúc mình mới bước vào cửa, hình như Đường Điền còn hào hứng muốn nói gì đó với cô.
Sau khi Đường Điền chắc chắn là Cố Thư Di không có việc gì mới yên tâm, đưa cho cô một hộp đồ ăn mang từ nhà ăn về: “Cho cậu nè.”
Sau đó lại tỏ vẻ dễ thương nói: “Quà cảm ơn cậu đã chỉnh sửa CV giúp tớ đó.”
Đường Điền phát hiện bản CV vốn trống rỗng chỉ có mấy dòng của mình sau khi được Cố Thư Di sửa lại một lần dường như đã trở nên thú vị hơn, vừa đăng lên đã nhận được thông báo phỏng vấn vòng đầu của mấy công ty.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Thư Di thấy chiếc hộp Đường Điền đưa cho mình là một phần sữa chua trái cây không hề nhẹ.
“Chuyện nhỏ thôi.” Cố Thư Di khẽ cười, nhận lấy phần quà cảm ơn này: “Cảm ơn cậu.”
Đường Điền đưa trái cây dĩa xong lại tiếp tục chơi điện thoại vô cùng vui vẻ. Cố Thư Di kéo ghế ra quay lại chỗ ngồi, buổi chiều cô không đi ăn cơm, lúc này nhận được quà cảm ơn của Đường Điền mới chợt cảm thấy đói bụng, vì vậy cô mở chiếc hộp đóng gói ra, dùng muỗng múc từng miếng sữa chua và trái cây cho vào miệng.
Hai người bạn cùng phòng còn lại đều không ở đây, trong phòng rất yên tĩnh.
Động tác ăn uống của Cố Thư Di rất chậm rãi, cũng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, cô ăn thức ăn nhưng đôi mắt lại đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm mặt bàn.
Cô tự hỏi rằng có phải mọi chuyện xảy ra vào chiều hôm nay chỉ là một giấc mơ của mình không.
Bởi vì cô vẫn không tài nào nhớ nổi, lời đồng ý ngày đó của mình có liên quan gì đến nội dung “mối quan hệ hôn nhân” cả, cũng đánh chết không thể ngờ được rằng cô dùng trăm phương ngàn kế để nịnh nọt bà cụ Hà gần hai năm, đến cuối cùng, bà cụ Hà lại hiểu sai ý cô.
Muốn vào Hòa Quang, tương đương với việc muốn vào nhà bọn họ?
Nhất thời, Cố Thư Di cũng không biết làm sao có thể liên hệ hai chuyện này với nhau được.
Mặc dù nói theo cách nào đó, Hòa Quang cũng xem như là sản nghiệp của nhà bà cụ Hà, muốn vào Hòa Quang bị hiểu thành giống như muốn vào nhà bọn họ, hình như đây cũng không phải là hai chuyện quá xa vời.
Cố Thư Di lại siết chặt cán muỗng.
Lại nhớ đến buổi chiều hôm nay, ánh mắt chắc nịch của người quản gia tên là Hách Như Đức kia sau khi đã nói rõ hết mọi chuyện.
Giống như tất cả mọi thứ đều dựa vào một suy nghĩ của cô.
Cố Thư Di nhìn thấy ánh mắt kia của Hách Như Đức, trong lòng giật mình, sau khi khựng lại trong chốc lát, cô cảm thấy suy nghĩ của mình đang điên cuồng xoay chuyển hàng trăm nghìn vòng.
Hách Như Đức cũng đã thẳng thắn nói tất cả thân phận của bà cụ Hà cho cô, có nghĩa là giữa cô và bà cụ Hà không thể quay về mối quan hệ đơn thuần chỉ là bạn đánh bóng bàn nhiều năm mà cô đã dày công che giấu nữa.
Tất nhiên là cô có thể từ chối, sau đó lại nói rõ rằng thật ra nơi mình muốn vào là công ty Hòa Quang, chứ không phải là gia đình bà ấy.
Dù sao thì loại chuyện bị kéo đi ghép đôi xem mắt này, chỉ cần người trong cuộc không đồng ý thì không ai có thể miễn cưỡng được.
Nhưng sau khi từ chối thì sao?
Cố Thư Di phát hiện việc mình từ chối phía bà cụ Hà có thể xem như là nói một đằng làm một nẻo, hai người vốn đã không thể nào quay lại mối quan hệ lúc trước được nữa, cho dù sau này bà cụ không ngại tình huống lúng túng này mà vẫn có thể tiếp tục đánh bóng với cô nhưng từng hành động của mình, dù trong mắt bà cụ hay là những người khác đều trở thành có dụng ý xấu.
Cô cũng đừng mơ có thể đạt được bất kỳ ý định nào.
Cố Thư Di nhìn bộ âu phục từng chi tiết đều toát lên vẻ sang trọng của Hách Như Đức, trong nháy mắt đó cô ý thức được, làm một người bình thường, cho dù mấy chục năm sau cô có trèo lên cao hơn nữa thì độ cao tối đa mà người bình thường có thể đạt được trong suốt cuộc đời, e là cũng không thể nào với tới những người ở đẳng cấp xã hội như bà cụ.
Giống như đại học vậy, mọi người vốn là người đến từ nhiều tầng lớp khác nhau, bởi vì trường học mà tụ lại cùng một chỗ. Sau khi tốt nghiệp, họ lại quay về với tầng lớp của chính mình.
Hách Như Đức vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi, cũng không hề thúc giục Cố Thư Di trả lời.
Chỉ có tiếng chuông tan học của tòa nhà dạy học đột nhiên vang lên trong lúc đó.
Tiếng chuông êm dịu quen thuộc nhưng lại giống như tiếng chuông vang lên trong khoảnh khắc cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học, hoàn toàn giải cứu người đang phải kìm nén tột cùng trong bài thi ra. Cố Thư Di giật mình, phát hiện dường như đầu óc mình vô cùng tỉnh táo.
Trên thế giới có một loại cách làm gọi là đói ăn vụng, túng làm càn.
Vì vậy, cô đưa mắt chăm chú nhìn Hách Như Đức đang mỉm cười chờ đợi, ngón tay siết chặt lại, cô nghe thấy mình trả lời bằng giọng điệu vừa run rẩy vừa trịnh trọng: “Được.”
…
Bất giác, một chén sữa chua trái cây đã đến đáy.
Cố Thư Di ăn một miếng táo cuối cùng, rốt cuộc cũng tỉnh lại khỏi hồi ức.
Màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên, nhắc nhở có tin nhắn mới từ “Quản gia Hách”, giống như thật sự nói cho cô biết rằng tất cả mọi chuyện xảy ra buổi chiều đều không phải là giấc mộng.
Hách Như Đức kết bạn với Wechat của cô.
Cố Thư Di cầm điện thoại di động lên, thấy Hách Như Đức gửi tin nhắn Wechat cho cô nói rằng năm giờ chiều mai ông ấy sẽ đến cổng phía Nam trường học đúng giờ để đón cô tham gia buổi họp mặt gia đình, cô Cố chỉ cần đến đúng hẹn là được.
Đối mặt với tin nhắn Hách Như Đức gửi đến, Cố Thư Di trả lời: “Vâng.”
…
Cùng lúc đó, trong biệt thự Thanh Sơn.
Bởi vì đã đồng ý với yêu cầu của bà nội nên Bùi Cận Bạch dời lại một buổi xã giao vốn sẽ diễn ra vào tối nay để đến nơi này.
Sau khi ăn cơm và uống trà cùng với bà cụ, cuối cùng bà ấy cũng nhắc đến “việc quan trọng” khiến bà ấy phải gọi anh về khẩn cấp.
Sau đó, đến khi bắt đầu trò chuyện về chủ đề “việc quan trọng” này, Bùi Cận Bạch không nhịn được hít sâu một hơi.
Lúc này anh mới đột nhiên hiểu được câu nói mà Bùi Linh Thư thì thầm trong phòng làm việc của anh vào buổi chiều có ý nghĩa gì.
“Bà đã thấy loại chuyện kết hôn thương mại này nhiều rồi, đến với nhau vì lợi ích của gia tộc hai bên sau đó hai người lại đi theo con đường riêng của mình. Cuối cùng đứa bé lớn lên lại xem bảo mẫu như mẹ mình, cả cuộc đời đều bị hủy hoại.” Năm nay Hà Ngọc Lăng bảy mươi sáu tuổi, cơ thể vẫn khỏe mạnh minh mẫn, tai thính mắt tinh, thậm chí khi nói chuyện, giọng nói bà ấy vẫn sang sảng như thời trẻ.
“Bà đã quen cô gái Tiểu Cố này hai năm, dáng vẻ và nhân phẩm đều xứng với cháu, tốt nghiệp đại học Sư phạm lại còn thông minh, cả ba mẹ cháu xem ảnh cũng nói là rất tốt.”
Bùi Cận Bạch không ngờ rằng ngay cả ba mẹ mình cũng biết chuyện.
Loại cảm giác khó chịu lạ thường như chỉ có người trong cuộc như anh lại chẳng hay biết gì này khiến người đàn ông khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng: “Bà nội.”
“Bà không cần vì những chuyện này của cháu mà lao tâm khổ tứ.”
Hà Ngọc Lăng: “Bà không lo lắng, cũng không phải đang hối thúc cháu gì, cháu vẫn chưa đến độ tuổi cần bà phải hối thúc.”
“Nếu như hôm nay không có Tiểu Cố thì bà sẽ không mở miệng nói chuyện này với cháu.”
“Chẳng qua là bà cảm thấy cô gái Tiểu Cố này thật sự không tệ, hiếm khi có người cả bà và ba mẹ cháu đều thích, tuổi tác các cháu cũng phù hợp, có thể thử sống chung một chút.”
Bùi Cận Bạch nghe bà nội câu nào cũng nhắc đến “Tiểu Cố”, tất nhiên là bà ấy vô cùng hài lòng đối với cô gái họ Cố này.
Từ trước đến nay, người của nhà họ Bùi luôn nổi tiếng là kén chọn.
“Bà và ba mẹ đều hài lòng cũng không có nghĩa là giữa cháu và cô ấy có thể phát triển gì.” Giọng Bùi Cận Bạch đều đều nói.
Hà Ngọc Lăng nhìn đứa cháu trai mình đã nhìn từ nhỏ đến lớn: “Cháu không thử một chút thì làm sao biết được?”
Bùi Cận Bạch: “...”
Trong chốc lát anh đành im lặng.
Hà Ngọc Lăng: “Tối mai có một buổi họp mặt gia đình, các cháu chính thức gặp mặt nhau một lần đi, sau đó thử sống chung một đoạn thời gian, nếu như đến đó cháu vẫn cảm thấy không phù hợp thì bà nội cũng sẽ không ép buộc cháu.”
Câu nói này của bà cụ vô cùng kín kẽ, gần như không để cho người khác tìm được bất kỳ cơ hội từ chối nào.
Là người có vai vế cao nhất trong nhà họ Bùi hiện giờ, ngay cả người đang đảm nhiệm vị trí chủ tịch của Hòa Quang như Bùi Viễn Phong, khi thấy mẹ mình vẫn phải hết mực cung kính.
Chỉ là Bùi Cận Bạch vẫn cảm thấy nhức đầu.
Bà cụ nhìn cháu trai im lặng không lên tiếng, dứt khoát lấy một tấm ảnh từ phía sau ra.
“Tiểu Cố rất xinh đẹp.”
Bùi Cận Bạch không thể làm gì khác ngoài nhìn về phía tấm ảnh kia.
Cũng không phải vì câu nói ‘rất xinh đẹp” kia, mà là anh muốn nhìn thử xem rốt cuộc cô gái có thể dỗ được bà cụ, thậm chí xem phản ứng của Hách Như Đức khi anh đến thì ông ấy cũng cực kỳ hài lòng có dáng vẻ như thế nào.
Bùi Cận Bạch nhìn xuống tấm ảnh.
Đó là một bức ảnh chụp nửa người, xem cảnh vật thì có lẽ là trong ngày kỷ niệm thành lập trường. Cô gái là tình nguyện viên trong ngày đó, cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc quần áo tình nguyện viên trắng tinh, trên người có một dải lụa màu đỏ viết “Chúc mừng kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường đại học Sư phạm”.
Bùi Cận Bạch nhìn thấy cô gái trong bức ảnh.
Anh không hề bị mù mặt, thậm chí còn sở hữu trí nhớ tốt với người khác. Lúc này, Bùi Cận Bạch nhìn chằm khuôn mặt cô gái, đột nhiên phát hiện nếu anh nhớ không lầm thì cô gái được bà nội thân thiết gọi là “Tiểu Cố”, hài lòng từ đầu đến chân, thu phục từ bà cụ đến quản gia của nhà họ Bùi này, anh đã gặp mặt.
Ngay buổi chiều hôm nay.
Trong một buổi phỏng vấn.
Kéo dài hai mươi bốn phút.
Bà cụ mỉm cười nhìn dáng vẻ nhìn chằm chằm bức ảnh không thể rời mắt của cháu trai mình: “Cháu cảm thấy thế nào?”