Từ chối rung động với hôn nhân nhà giàu

Bốn giờ hai mươi phút chiều thứ sáu.
 
Phòng 6203 khu ký túc xá, Đường Điền đang vừa chửi thề vừa sứt đầu mẻ trán làm bài thi viết cho đợt tuyển dụng mùa thu kéo dài một tiếng đồng hồ của các công ty, Tào Tiểu Vi vẫn kéo kín rèm ngồi trên giường, Cố Thư Di thì mở tủ quần áo của mình ra trong tiếng nhấp chuột của Đường Điền.
 
Vừa nãy Hách Như Đức lại gửi tin nhắn wechat cho cô, nói buổi chiều ông ấy sẽ đến cổng trường đón cô đúng giờ, đến lúc đó cô Cố chỉ việc đi ra là được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cố Thư Di nhìn đống quần áo treo trong tủ quần áo của mình, lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác do dự không biết mình nên mặc bộ nào.
 
Bộ quần áo đắt nhất treo trong tủ quần áo của cô ấy vẫn là bộ mua vào mùa đông năm ngoái cho mình, là một cái áo lông đã được giảm giá chỉ còn chưa đến bốn trăm tệ.
 
Cố Thư Di nhìn những bộ quần áo này, nhíu mày lại, trong chốc lát trong lòng cảm thấy lo lắng không yên.
 
Khi ý định ban đầu đã bị hiểu sai mục đích của nó mà lại không có cách nào thay đổi sửa chữa được, giống như chỉ có thể bị ngoại lực thúc đẩy cắm đầu tiến về phía trước từng bước một.
 
Cô nhất định không thể mất đi mối quan hệ với bà cụ được.
 
Chẳng qua cô cũng không ngây thơ cho rằng cháu trai của bà cụ, cậu cả ngậm thìa vàng từ khi sinh ra kia lại đồng ý quen một người lấy việc kết hôn làm mục đích cuối cùng chỉ vì nguyện vọng của bà nội.
 
Trong mấy bộ phim thần tượng, tình tiết kiểu này có nhan nhản, bây giờ đã không còn chuyện tình giữa hoàng tử và cô bé lọ lem từ lâu lắm rồi, cậu cả người ta khắc có cô chủ thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối sánh đôi cùng, cùng lắm cô chỉ có thể được xem như tên hề nhà nghèo vì xuất thân nghèo hèn nhưng trông ngoan ngoãn nên được người lớn yêu thích, bị đẩy ra để tạo thêm trắc trở cho mối tình cậu chủ cô chủ nhà giàu mà thôi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ mà cũng chẳng sao cả, mục đích của cô là gia nhập được vào Hòa Quang.
 
Cậu chủ kia có ghét cô cũng chẳng sao, bà cụ Hà vẫn thích cô là được.
 
Nghĩ đến đây Cố Thư Di bỗng nhiên hít sâu một hơi, hiểu rõ cho dù tối nay mình có mặc gì đi chăng nữa thì trong mắt người khác đó đều là mấy bộ quần áo rẻ tiền, thế là cô lấy bừa một bộ quần áo rồi thay ra, lại nói với Đường Điền là tối nay mình có việc phải đi ra ngoài, lát nữa không đi ăn cơm với cô ấy được, sau đó cô nhìn đồng hồ, ra ngoài sớm hơn mấy phút.
 

 
Cố Thư Di đi ra ngoài trước giờ hẹn năm phút, không ngờ lúc cô ra đến nơi thì đã nhìn thấy Hách Như Đức đang đứng đợi ở cổng trường học.
 
Hách Như Đức đứng bên cạnh xe, hai tay chắp trước ngực, nhìn thấy Cố Thư Di đi từ trong trường ra thì vẫy tay với cô.
 
Cố Thư Di nhanh chóng đi đến.
 
Hách Như Đức thấy hôm nay Cố Thư Di mặc áo màu trắng gạo phối với quần jean sáng màu, đi giày Cavans, xõa tóc, làn da trắng nõn nà, trông cô càng giống học sinh hơn.
 
Ông ấy nở nụ cười với Cố Thư Di đang đi về phía mình, nhìn Cố Thư Di ông ấy lại nhớ đến cô gái trẻ nhà mình đang du học ở Mỹ.
 
Hai người Cố Thư Di và Bùi Linh Thư sàn sàn tuổi nhau, từ nhỏ Bùi Linh Thư đã thích quần áo trang sức đẹp, phòng để quần áo có nhiều đồ đến nỗi không thể xếp gọn được, đi đến đâu cũng muốn phô bày cái vẻ xinh đẹp kiêu ngạo của mình ra. Mà bất kể về cách ăn mặc hay là mặt ngoại hình, Cố Thư Di luôn mang đến cho người ta một cảm giác thoải mái và dịu dàng dường như khác hẳn với Bùi Linh Thư.
 
“Cô Cố.” Hách Như Đức dứt khoát mở cửa xe cho Cố Thư Di: “Đi thôi.”
 
Cố Thư Di không khỏi nhìn lướt qua chiếc xe màu đen rất bắt mắt này, sau đó cô khẽ gật đầu với Hách Như Đức: “Cảm ơn ông ạ.”
 

Chiếc Rolls-Royce màu đen chạy băng băng trên con đường thẳng tắp của thành phố B.
 
Vốn dĩ Cố Thư Di nghĩ rằng người như bà cụ Cố chắc hẳn sẽ sống trong một tòa biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố, thế nhưng cô không ngờ xe chạy thẳng vào trung tâm thành phố, chạy đến vành đai hai.
 
Đường đi vành đai hai hướng nội thành của thành phố B cũng không có nhà cao tầng gì cả, trước đây Cố Thư Di cũng đã từng đi chơi và thăm quan các điểm du lịch và viện bảo tàng chung quanh đây, cô nhìn phong cảnh không phải quá xa lạ ngoài cửa kính xe, mãi cho đến khi xe rẽ hai lần rồi dừng lại, Cố Thư Di mới xuống xe, ngẩng đầu lên.
 
Cô nhìn cánh cổng lớn đang mở toang trước mặt, dường như trước lúc này có thế nào thì cô cũng không thể ngờ được ở một nơi như thế này lại ẩn giấu một tòa biệt thự kiểu Trung Quốc có sân vườn như này.
 
Bởi vì hàng không dân dụng cấm chụp ảnh quay phim bằng máy bay không người lái nên có lẽ hầu hết mọi người đều không biết trên mảnh đất này rốt cuộc có những công trình kiến trúc gì.
 
Vữa nãy lúc ngồi trên xe thật ra cô cũng bỗng nhiên nghi ngờ không biết có phải những gì mình đang trải qua bây giờ là hình thức lừa đảo tình cảm kiểu mới của bọn buôn người gì đó hay không. Thế nhưng những gì đang diễn ra trước mắt cô cho thấy tốn công tốn sức tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để lừa một sinh viên nữ nghèo không xu dính túi như cô thì chi phí quá cao, không lời một chút nào.
 
“Đi thôi cô Cố.” Hách Như Đức dặn tài xế đỗ xe xong thì quay mặt sang cười nói với Cố Thư Di đang đứng trước cổng biệt thự.
 
Trong chốc lát Cố Thư Di có chút ngơ ngác, mãi đến khi Hách Như Đức lên tiếng gọi cô thì cô mới vội vàng tỉnh táo lại: “Dạ vâng.”
 
Cố Thư Di đi theo Hách Như Đức vào trong.
 
Cô cũng không cảm thấy xấu hổ vì vừa nãy mình đã ngẩn người trước mặt Hách Như Đức, ai mà có thể từng trải qua việc này chứ.
 
Hai người đi thẳng qua hồ nước có đầy trúc xanh mọc xung quanh, lại đi vòng qua một bình phong kiểu Trung Quốc thì cuối cùng mới nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện.
 
Hách Như Đức dừng lại ở chỗ này, đứng nghiêng sang bên cạnh, ra hiệu cho Cố Thư Di đi vào.
 
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng giờ phút này, Cố Thư Di phát hiện lòng bàn tay mình vẫn túa ra chút mồ hôi.
 
Cô lại nhìn sang Hách Như Đức lần nữa, sau đó hít sâu một hơi, bước từng bước một về phía giọng nói vang lên.
 

 
Lúc Cố Thư Di xuất hiện, cô nghe thấy dường như tiếng nói chuyện rôm rả vừa nãy trong phòng khách đồng loạt dừng lại.
 
Trong phòng khách có khoảng mười mấy người.
 
Cố Thư Di cũng nhìn thấy lúc này tất cả mọi người đều đang nhìn về phía cô.
 
Bà cụ Hà ngồi trên cái ghế sofa ở chính giữa.
 
Cố Thư Di không quen biết ai có mặt ở đây nên chỉ có thể nhìn bà cụ Hà ngồi chính giữa đám người, vẫn gọi bà ấy như trước đây: “Bà Hà ạ.”
 
Ngay sau tiếng gọi đó, dường như bầu không khí vốn dĩ đang hết sức yên tĩnh này cũng lập tức bị tiếng “bà Hà” của cô phá tan, bà cụ Hà vội vàng vẫy tay với cô, chỉ vào chỗ bên cạnh bà ấy: “Mau đến đây mau đến đây, ngồi xuống đây đi cháu.”
 
“Đây chính là Thư Di sao.”
 
“Ôi trông còn xinh hơn cả trên ảnh nữa.”

 
Cố Thư Di đi thẳng đến chỗ bên cạnh bà cụ Hà rồi ngồi xuống, nghe thấy mấy lời các cô các bác nói với cô thì gật gật đầu, bà cụ Hà dứt khoát cầm tay Cố Thư Di, hỏi một bác gái trung niên mặc đồ màu tím ngó sen ngồi bên cạnh bà ấy: “Tiểu Nhân, con nhìn xem.”
 
Bà cụ Hà nắm tay Cố Thư Di quay sang nói với cô: “Thư Di, chào cô Tần đi.”
 
Cố Thư Di nhìn sang cô Tần này để chào hỏi.
 
Trực giác nói cho cô biết bác gái xinh đẹp trang nhã này chắc hẳn phải có thân phận gì đó, thế nhưng lúc này Cố Thư Di vẫn cố kìm nén sự căng thẳng trong lòng mình xuống: “Cháu chào cô Tần.”
 
Tần Nhân nhìn cô gái xinh xắn trắng trẻo trước mặt ở khoảng cách gần.
 
Sau khi nhìn thấy tận mắt, có lẽ bà ấy cũng đã hiểu được tại sao bà cụ lại có thể thích cô như vậy, bà ấy gật đầu cười nói: “Tiểu Thư, chào cháu.”
 
Sau đó Cố Thư Di cũng lần lượt được giới thiệu với những người khác.
 
Hôm nay là bữa tiệc gia đình nên người đến tham gia đều là thân thích nhà mình, ngoại trừ Bùi Viễn Phong đến bệnh viện dưỡng bệnh ra thì những người còn lại đều có mặt. Cố Thư Di cũng lần lượt làm quen với những cô chú khác, sau khi làm quen một lượt, tất cả mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, người quan trọng nhất còn lại vẫn chưa có mặt trong bữa tiệc gia đình hôm nay.
 

 
Cùng lúc đó.
 
Lúc năm giờ ba mươi chiều, đã có không ít nhân viên cười cười nói nói thong dong rảo bước đi từ trong tòa nhà Hòa Quang ra ngoài, tan làm kết thúc một ngày làm việc.
 
Một chiếc Maybach lặng lẽ lái từ trong hầm để xe ra.
 
Bất kể là trong nội bộ công ty hay là trong cả khu khoa học và công nghệ thì Hòa Quang luôn rất ít khi tăng ca.
 
Trong khi các công ty khác làm việc theo kiểu giờ giấc 996* hay 007** nhiều nhan nhản thì đây cũng là một trong những lý do quan trọng khiến Hòa Quang có thể thu hút nhiều người lao động đến làm việc, trở thành công ty top 1 trong mơ của các sinh viên sau khi tốt nghiệp.
 
*Làm việc lúc 9h sáng và tan làm lúc 9h tối, tuần làm 6 ngày.
 
**007: Làm việc từ nửa đêm (00h) hôm nay đến nửa đêm (00h) hôm sau trong suốt 7 ngày liên tục.
 
Trong xe, tài xế nhìn người đàn ông trẻ tuổi kiêu ngạo ngồi ở hàng ghế sau thông qua gương chiếu hậu, dường như anh ta có chút do dự, một lúc sau mới hỏi anh: “Tổng giám đốc Bùi, bây giờ đi…”
 
Một giây sau, người đàn ông lập tức nhìn vào tài xế.
 
Tài xế cũng lập tức im lặng.
 
Bùi Cận Bạch nhắm mắt lại, trầm tư giống như đang suy nghĩ gì đó, sau đó cuối cùng anh cũng mở miệng nói: “Biệt thự Thanh Sơn.”
 
Lái xe nhanh chóng trả lời: “Vâng ạ.”
 

Đối với con đường từ công ty đến biệt thự Thanh Sơn, lái xe đã rất quen đường.
 
Anh ta đã tránh được chính xác những đoạn đường thường hay tắc đường vào gần giờ cao điểm buổi tối, đường đi cũng được coi như thuận lợi, suôn sẻ.
 
Bùi Cận Bạch ngồi ở hàng ghế sau, nhìn thấy điện thoại đã nhận được mấy tin nhắn thúc giục do đầu bên kia gửi đến.
 
Thậm chí trong số những người gửi tin nhắn còn có cả Bùi Linh Thư vốn dĩ bây giờ đang ở Mỹ nên không thể xuất hiện tại bữa tiệc, cô ấy biết tối nay trong nhà tổ chức cho anh ấy và cô sinh viên giỏi giang kia gặp mặt xem mắt lần đầu nên đang chế giễu anh ấy không thương tiếc.
 
Bùi Cận Bạch tắt điện thoại, cũng mặc kệ Bùi Linh Thư muốn nói gì thì nói.
 
Ban đầu anh ấy cũng không muốn đến buổi xem mắt tối nay.
 
… Trước khi anh nhìn thấy bức ảnh kia.
 
Bùi Cận Bạch phát hiện mình tạm thời không thể nhìn thấu được cô gái tên Cố Thư Di này.
 
Một người nhọc lòng phí sức lấy lòng bà cụ để bà ấy khăng khăng nhận cô làm cháu dâu nhưng đồng thời vẫn cố gắng thử tìm việc làm ở bên ngoài ư?
 
Bùi Cận Bạch lại nhớ đến cuộc phỏng vấn trực tuyến kéo dài hai mươi tư phút kia.
 
Nói thật đối với những sinh viên vừa mới ra trường này, hầu hết các cuộc phỏng vấn đều không kiểm tra năng lực và kỹ năng của ứng viên bởi vì thứ như năng lực này cũng có thể được bồi dưỡng sau khi vào công ty. Thứ mà nhà tuyển dụng quan tâm chủ yếu là quan sát tính cách và cá tính của sinh viên trong lúc phỏng vấn, xem xem liệu ứng viên đó có phù hợp với văn hóa công ty hay không.
 
Bùi Cận Bạch nhớ lúc đó sau khi phỏng vấn xong, mình đã cho cô qua vòng phỏng vấn.
 
Bất kể là với tiêu chuẩn của công ty trò chơi như gánh xiếc của Bùi Linh Thư hay là tiêu chuẩn của Hòa Quang.
 
Anh cảm thấy nếu như lần đó là một buổi phỏng vấn của Hòa Quang thì chắc hẳn anh cũng sẽ cảm thấy vui vẻ khi sau này có thể nhìn thấy một nhân viên như thế trong công ty Hòa Quang.
 
Nhưng điều này cũng không có nghĩa anh cũng muốn nhìn thấy người này trong nhà mình.
 
Lúc này xe đã dừng lại trước cổng biệt thự Thanh Sơn.
 
Bởi vì cũng không biết mục đích của cô khi làm như vậy là gì thế nên lúc này Bùi Cận Bạch phát hiện mình lại muốn gặp mặt trực tiếp cô gái tên Cố Thư Di này trước.
 
Anh đi thẳng vào trong nhà, Hách Như Đức thấy Bùi Cận Bạch trở về nên trước tiên vội vàng chào hỏi rồi vào bên trong thông báo.
 
Bây giờ mọi người đều đang ở phòng ăn, đồ ăn gần như đã được mang đủ lên bàn, trông như có vẻ chỉ cần đợi một người nữa đến là có thể bắt đầu động đũa.
 
Vốn dĩ Cố Thư Di đang nghiêng đầu trả lời câu hỏi của một dì nào đó, mãi cho đến khi cô cảm thấy bầu không khí trong phòng ăn bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh thì cô mới ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của những người khác.
 
Người đến đang đứng ở ngay chỗ đó.
 
Cố Thư Di đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông.
 
Mặc dù bà cụ Hà đã từng nói với cô về tuổi tác của đối phương nhưng đối với những chuyện khác Cố Thư Di cũng không suy nghĩ nhiều, đến tận bây giờ cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, cô mới phát hiện cháu trai này của bà cụ Hà hình như còn… Đẹp trai hơn cô tưởng tượng một chút.
 
Hoặc cũng có thể nói là đẹp trai hơn rất nhiều.
 
Các đường nét trên khuôn mặt thanh thoát lại sắc sảo, mỗi một bộ phận trên gương mặt tách ra trông rất nổi bật nhưng kết hợp với nhau lại càng có vẻ đẹp tỉ lệ chuẩn hơn, bao gồm cả khí chất phong thái kiêu ngạo tự tin được tạo thành từ cuộc sống giàu sang nhung lụa toát ra từ sâu trong con người anh.
 
Cũng đúng, có một người mẹ trang nhã xinh đẹp như vậy, dù thế nào đứa con cũng sẽ không xấu.
 

Bùi Cận Bạch cũng nhìn lướt qua đã phát hiện Cố Thư Di đang ngồi bên cạnh bà cụ.
 
Trông dáng vẻ cô bây giờ giống hệt trong video phỏng vấn ngày hôm qua.
 
Đầu tiên, Bùi Cận Bạch gật đầu lên tiếng chào bà cụ Hà trước: “Cháu chào bà nội.”
 
Sau đó anh lại nói với Tần Nhân: “Con chào mẹ.”
 
Vì để thể hiện chủ đề “Họp gia đình” tối nay, Bùi Cận Bạch được sắp xếp ngồi đối diện Cố Thư Di.
 
Sau khi chào hỏi những thân thích có mặt ở đây hôm nay, người đàn ông mới ngồi xuống, nghe giọng của anh bỗng nhiên không hiểu tại sao Cố Thư Di lại cảm thấy rất quen tai.
 
Giống như thể cô đã từng nghe thấy ở đâu đó.
 
Bà cụ Hà cứ luôn mỉm cười nhìn hai người trẻ tuổi này, sau khi anh ngồi xuống bà ấy mới chính thức giới thiệu hai người với nhau: “Cận Bạch, đây là Thư Di.”
 
“Thư Di, đây là cháu của bà, nó họ Bùi, Bùi Cận Bạch.”
 
Vốn dĩ Cố Thư Di đang nghe bà cụ nói chuyện, mãi cho đến khi nghe thấy bà cụ chính thức giới thiệu tên cháu trai của bà ấy với cô, nghe thấy ba chữ “Bùi Cận Bạch”, dường như cô đột nhiên nhận ra điều gì đó nên cô sửng sốt ra mặt.
 
“Chào cô Cố.” Bùi Cận Bạch lịch sự lên tiếng chào cô gái ngồi đối diện.
 
Cố Thư Di chậm rãi ngoảnh đầu sang nhìn phía đối diện, người đàn ông trẻ tuổi này tên là Bùi Cận Bạch.
 
Cho dù nhân viên của công ty Hòa Quang vẫn luôn vô cùng khiêm tốn nhưng với tư cách người luôn coi Hòa Quang là công ty trong mơ, nằm mơ cũng muốn được vào đó làm việc, tất nhiên Cố Thư Di cũng biết tổng giám đốc đương nhiệm của Hòa Quang tên là Bùi Cận Bạch.
 
Hai năm trước chủ tịch của Hòa Quang là Bùi Viễn Phong đột nhiên có vấn đề về sức khỏe, thế là Bùi Cận Bạch vốn dĩ vừa tốt nghiệp vẫn còn đang làm việc và rèn luyện ở cấp cơ sở của công ty chi nhánh tại Singapore đã được ba mình thình lình gọi về nhậm chức tổng giám đốc Hòa Quang. Trong hai năm qua, Bùi Cận Bạch trò giỏi hơn thầy, dưới sự lãnh đạo của anh, gần như Hòa Quang còn phát triển lên một tầm cao mới so với lúc Bùi Viễn Phong còn tại nhiệm, chỉ tiếc bản thân anh vô cùng khiêm tốn, không thích xuất hiện trước công chúng, trên mạng cũng không có bức ảnh nào của anh.
 
Người ngoài giới vẫn luôn rất tò mò về vị tổng giám đốc Bùi Cận Bạch nghe nói còn rất trẻ chỉ trong vòng hai năm đã ngồi vững ghế.
 
Cố Thư Di đột nhiên cảm thấy run run.
 
Cô biết bà cụ Hà là một trong những người sáng lập ra Hòa Quang, cũng biết Hòa Quang được coi là tài sản gia đình của bà cụ. Nhưng trong nhận thức của cô trước đây, đứa cháu trai bà cụ luôn miệng nhắc đến không lớn hơn cô mấy tuổi kia chẳng qua chỉ là một cậu chủ nhà giàu ngày ngày nằm trên núi vàng núi bạc hưởng thụ cuộc sống, thỉnh thoảng lại dùng số tiền nhàn rỗi của mình để khởi nghiệp, chứ cô nào có suy đoán gì khác về người cháu trai này.
 
Hơn nữa cô cũng chưa từng hỏi bà cụ là người cháu trai này của bà ấy tên là gì.
 
Trên bàn ăn.
 
Bùi Cận Bạch đã mở lời chào hỏi trước nhưng Cố Thư Di ngồi đối diện vẫn không có phản ứng gì giống như thể cô đang hết sức bất ngờ.
 
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô gái trẻ tuổi được bà cụ yêu quý, nhìn sao cũng thấy ưng mắt.
 
Lúc này Cố Thư Di mới nhận ra vừa nãy mình đã thất lễ, cô vội vàng nói: “Chào, chào ngài.”
 
Trong phút chốc, thậm chí cô còn dùng kính ngữ “ngài”.
 
Trái lại, bà cụ nghe thấy lại bật cười thành tiếng: “Cháu đừng khách sáo như vậy.”
 
Cố Thư Di nhìn sang Bùi Cận Bạch, tự nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch gần như sắp nhảy ra khỏi lổng ngực của mình.
 
Cô biết người mà cô xưng hô là “ngài” này không phải người cháu trai bà cụ định làm mai cho cô và anh ở bên nhau mà là người đàn ông ngồi đối diện, là tổng giám đốc Hòa Quang, công ty trong mơ của cô.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận