Từ chối rung động với hôn nhân nhà giàu

“Mọi người đều đến đông đủ cả rồi, mau ăn đi ăn đi.”
 
Hai người trẻ tuổi gặp mặt chào hỏi nhau đều rất xa lạ, cuối cùng vẫn phải để bác gái vừa nói chuyện với Cố Thư Di cười đùa phá vỡ chủ đề này.
 
Bữa cơm này mọi người ăn cũng rất vui vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ có mình Cố Thư Di là ăn không biết vị, trong bầu không khí náo nhiệt của phòng ăn này, cô ăn cơm mà lại có một cảm giác tách biệt khỏi tập thể.
 
Người ngồi đối diện chính là tổng giám đốc Hòa Quang, bà cụ Hà không chỉ là một trong những người sáng lập Hòa Quang mà còn là mẹ của của chủ tịch Hòa Quang, thậm chí mỗi người đang cười cười nói nói trên bàn ăn này có lẽ người nào người nấy cũng có địa vị, thân phận không tầm thường.
 
Chỉ có mình cô, tuy bây giờ thể xác đang ngồi đây nhưng trong lòng lại cảm thấy trống rỗng không chân thực.
 
Cảm giác này giống như một lời nhắc nhở thường trực nhắc nhở cô rằng vốn dĩ cô cũng không phải là người của thế giới này.
 

 
“Thư Di, mọi người đi qua bên kia trước, cháu và Cận Bạch lên lầu đi.”
 
Mãi cho đến khi một giọng nói vang lên lần nữa, đầu óc đang mơ màng suy nghĩ viển vông của cô mới quay trở về thực tại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Thư Di bỗng nhiên tỉnh táo trở lại.
 
Cô thấy bữa tối hôm nay cũng đã kết thúc, tất cả mọi người lại quay trở ra phòng khách nói chuyện với bà cụ, vữa nãy bà cụ Hà nói hộp trà bà ấy muốn uống để trong phòng sách trên lầu, bảo Bùi Cận Bạch dẫn Cố Thư Di lên lầu lấy xuống cho bà ấy.
 
Trong biệt thự có nhiều người giúp việc có thể lên lầu lấy đồ như thế nhưng bà cụ lại nói như vậy, trong lòng tất cả mọi người đều ngầm hiểu bà ấy muốn tạo cơ hội cho ai người mới chính thức gặp mặt nhau hôm nay được ở riêng với nhau.
 
Cố Thư Di nhìn bác gái đang nói chuyện với cô bảo cô lên lầu kia, sau đó lại nhìn về phía Bùi Cận Bạch, người đang đứng bên cạnh cô lúc này.
 
“Đi thôi.” Người đàn ông liếc mắt nhìn cô, thản nhiên nói.
 
Cố Thư Di vô thức đi theo sau lưng anh.
 
Phòng sách của bà cụ Hà nằm ở lầu hai của tòa biệt thự.
 
Trên đường đi, Cố Thư Di không dám ngó nghiêng lung tung, vẫn luôn duy trì một khoảng cách không gần không xa với Bùi Cận Bạch, mãi cho khi đi đến phòng sách mới thôi.
 
Suốt cả quãng đường hai người không nói với nhau câu gì.
 
Dường như chẳng mấy chốc Bùi Cận Bạch đã tìm được hộp trà bà cụ muốn uống kia.
 
Trong lúc Bùi Cận Bạch tìm đồ, Cố Thư Di mất tự nhiên không biết nên đứng đâu, thấy Bùi Cận Bạch đã tìm được hộp trà kia, cô cho rằng phải quay về.
 
Thế nhưng cô đột nhiên nghe thấy người sau lưng lên tiếng: “Cô tên là Cố Thư Di sao?”
 

Cố Thư Di lập tức quay đầu lại.
 
Cô nhìn thấy Bùi Cận Bạch đang thản nhiên dựa vào mép trước bàn đọc sách, hộp trà kia bị anh tiện tay để sang một bên.
 
Rõ ràng là anh có chuyện muốn nói với cô.
 
Cố Thư Di quay người lại, sau khi đứng đối diện với người đàn ông, cô không khỏi khẽ lui về sau một bước nhỏ.
 
“Đúng vậy, tổng giám đốc… Bùi.” Cô không khỏi căng thẳng trong lòng.
 
Trái lại Bùi Cận Bạch lại rất thong dong, lúc nghe thấy cô gọi mình là “tổng giám đốc Bùi” hình như anh còn có chút buồn cười: “Cô cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi.”
 
Tôi không dám đâu. Trong lòng Cố Thư Di nghĩ như vậy, người đàn ông trước mặt là tổng giám đốc Hòa Quang, là tổng giám đốc của công ty dù có cô nằm mơ cũng muốn được vào làm, cô nào dám gọi thẳng tên anh chứ.
 
Đồng thời trong khung cảnh thế này, không hiểu sao Cố Thư Di lại có ảo giác như mình đang tham gia một buổi phỏng vấn.
 
Hơn nữa còn là boss lớn thật một trăm phần trăm không thể giả được đang tuyển dụng mình.
 
Bùi Cận Bạch nheo mắt nhìn Cố Thư Di đang có phản ứng hết sức kỳ lạ phía đối diện, sau đó anh hỏi tiếp: “Cô và bà nội tôi quen nhau hai năm rồi sao? Hai người quen nhau như thế nào?”
 
Dây thần kinh của Cố Thư Di lập tức kéo căng: “Thì là hồi trước bà cụ Hà chơi bóng ở trung tâm hoạt động, trùng hợp tôi cũng đang làm việc bán thời gian ở đó nên quen biết bà ấy, tôi và bà ấy cũng đều thích chơi bóng bàn, thế nên mỗi tuần hai chúng tôi sẽ hẹn nhau chơi bóng.”
 
“Trùng hợp sao?” Người đàn ông lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, giống như từ sâu trong con người anh đã có phong thái của người ngồi ở vị trí cao, khiến người khác cảm thấy áp lực không có chỗ trốn khi đối diện với anh.
 
Lúc này Cố Thư Di đã vô cùng căng thẳng, rõ ràng ngay từ đầu cô đã cố ý làm quen tiếp cận bà cụ Hà, sau khi biết một thân phận khác của bà cụ, cô lại càng tìm đủ mọi cách để lấy lòng bà ấy hơn, muốn thông qua bà ấy có được lợi ích gì đó. Nhưng với tình hình như bây giờ, một khi cô thừa nhận thì lớp mặt nạ đạo đức xấu xa bỉ ổi sẽ ghim chặt trên mặt cô, thế nên cô chỉ có thể kiên trì đến cùng cắn răng gật đầu: “Đúng thế.”
 
Cố Thư Di không biết lúc mình nói dối trông như thế nào, cô nắm chặt hai bàn tay đang buông thõng bên người, cố gắng để mình có thể tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, che giấu sự chột dạ đang mạnh mẽ dâng trào trong lòng.
 
Sau đó, hình như cô đã nhìn thấy người đàn ông đối diện nở nụ cười nhẹ.
 
Bùi Cận Bạch đứng thẳng người dậy, cầm hộp trà để bên cạnh lên, nhìn Cố Thư Di rồi nói một câu: “Tốt lắm.”
 
“Đi thôi.”
 

 
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hách Như Đức lái xe đưa Cố Thư Di quay về trường học.
 
Lúc này thời gian đã không còn sớm nữa.
 
Cố Thư Di đi dọc theo con đường được ánh trăng chiếu sáng về khu nhà ký túc xá, thỉnh thoảng cũng có những bạn thi nghiên cứu sinh mời từ thư viện về ký túc xá đi ngang qua cô với vẻ mặt vội vàng.
 
Cô không khỏi nhìn cái túi mình đang xách trong tay.
 
Trước khi về, bà cụ Hà kiên quyết muốn tặng quà cho cô, trong túi là một bộ dây chuyền và vòng tay hoàn chỉnh, kiểu dáng của bộ trang sức này đều là kiểu người trẻ tuổi sẽ thích.
 

Cố Thư Di cũng chưa từng tìm hiểu hay nghiên cứu gì về mấy thứ như kiểu dáng trang sức này nhưng những viên kim cương tỏa sáng lấp lánh trên sợi dây chuyền kia nói cho cô biết một điều, đó chính là có lẽ giá của bộ trang sức này cô không gánh nổi.
 
Cố Thư Di dứt khoát ôm chặt cái túi vào trong lòng.
 
Cô nghĩ đến buổi tối không giống với buổi tối mọi hôm ngày hôm nay, lại nghĩ đến người đàn ông trẻ tuổi cười nói “Tốt lắm” với cô trong phòng sách kia.
 
Thế mà cô lại được gặp mặt trực tiếp vị tổng giám đốc của công ty trong mơ.
 
Trong khoảng thời gian còn lại của bữa tiệc gia đình, hai người không nói với nhau câu gì.
 
Cố Thư Di cảm thấy có lẽ chuyện này sẽ kết thúc sau buổi gặp mặt do người lớn sắp xếp này, cậu chủ nhà giàu khịt mũi coi thường đối tượng xem mắt do người lớn sắp xếp, kiên quyết không theo. Sau tối nay, lần tới có thể cô trả lại bộ trang sức này cho bà cụ Hà, rồi lại kín đáo nói ra suy nghĩ của mình là nếu chuyện đã như này cô muốn sau khi tốt nghiệp thì được vào Hòa Quang làm việc.
 
Xem mắt cũng đã bị từ chối rồi, chút yêu cầu nho nhỏ này chắc hẳn sẽ không ai từ chối đâu.
 
Nghĩ như vậy, bước chân của Cố Thư Di cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
 

 
Ánh trăng màu bạc đêm nay chiếu sáng mọi thứ.
 
Dinh thự Cảnh Nam nằm ở khu đất tấc đất tấc vàng của thành phố B, hơn nữa do vị trí đắc địa được dành cho khách hàng cao cấp nên tính riêng tư rất cao, đạt được cả hai mục tiêu là sầm uất và yên tĩnh.
 
Sau khi về nước, Bùi Cận Bạch vẫn luôn ở đây.
 
Đèn trước cửa có cảm ứng tự động, sau khi vào nhà người đàn ông còn chưa thay xong giày thì điện thoại để trong người đã bắt đầu không ngừng rung lên.
 
Bùi Cận Bạch biết rõ ai đang gọi đến nên cũng không vội lấy ra xem, phải đợi đến sau khi rót cho mình một cốc nước rồi ngồi xuống trước cửa sổ sát đất, anh mới lấy điện thoại ra.
 
Trong khoảng thời gian này, Bùi Linh Thư đã gọi hai cuộc gọi nhỡ, ba tin nhắn thoại và n tin nhắn văn bản thúc giục.
 
[Sao rồi sao rồi sao rồi!!!]
 
[Ngoại hình của cô ấy có đẹp không?]
 
[Anh có cảm xúc vừa gặp đã yêu, tình yêu có thể khiến sông cạn đá mòn không thể nào kiềm chế được không.]
 
[Bộ dây chuyền kia còn là em tìm nhà thiết kế rồi chọn cho bà nội đấy!]
 
[Anh sắp kết hôn rồi ha ha ha ha ha ha ha.]
 
Hàng lông mày vốn đang bình thường của Bùi Cận Bạch cũng phải cau lại sau khi nhìn thấy câu “anh sắp kết hôn ha ha ha ha ha” kia.
 
[Ai nói với em như vậy?] Anh hỏi.

 
Bùi Linh Thư: [Buổi tiệc tối hôm nay của nhà chúng ta có rất nhiều người bên ngoài biết đấy.]
 
[Mấy người bạn của em đều hỏi em là có phải anh có vợ chưa cưới rồi hay không.]
 
[Xong lại hỏi người đó là thần thánh phương nào mà lại giỏi như vậy.]
 
[Còn hỏi em là lúc nào có thể chính thức uống rượu mừng của anh nữa ha ha ha ha ha ha ha.]
 
Bùi Cận Bạch nhìn hết tin nhắn này đến tin nhắn khác của Bùi Linh Thư nhắn cho mình, anh bỗng nhiên hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
 
Anh bận rộn công việc nên từ trước đến nay không có thời gian rảnh để quan tâm đến những chuyện trong giới nhà giàu nhưng những chuyện a dua theo người khác cũng đã thấy rất nhiều.
 
Bùi Linh Thư còn đang không ngừng nhắn tin hỏi anh “cô vợ chưa cưới” anh gặp tối nay có đẹp không, Bùi Cận Bạch nhìn màn hình điện thoại lại nhớ đến Cố Thư Di.
 
Bất kể dáng vẻ nghe lời hiểu biết lúc phỏng vấn hồi trước của cô hay là dáng vẻ ngoan ngoãn nịnh nọt của cô lúc ngồi bên cạnh bà cụ tối nay.
 
Chỉ tiếc hình như bản thân cô không biết, những lúc khác cô giả vờ rất tốt nhưng chỉ có lúc nói dối thì dáng vẻ chột dạ của cô thể hiện rõ ra mặt.
 
Đầu tiên, cô cố ý tiếp cận bà cụ, sau đó lại cố ý nộp sơ yếu lý lịch cho Liên Mạnh do Bùi Linh Thư sáng lập.
 
Không phải Bùi Cận Bạch chưa từng nhìn thấy có một số người cố ý tiếp cận người thân của mình với mục đích xấu.
 
Chỉ là những người như vậy phần lớn đều khá táo bạo, mà một người có thể giả câm giả điếc, gió mặc gió mưa mặc mưa ở bên cạnh làm bạn chơi bóng, chuyện trò với một bà cụ bảy mươi tuổi suốt hai năm, đến cả cái công ty nhỏ có thể phá sản bất cứ lúc nào của Bùi Linh Thư cũng một lòng một dạ nộp đơn ứng tuyển, người có nghị lực có sự bền bỉ vững chí này trái lại quả thực rất hiếm.
 
Bùi Cận Bạch cầm cốc nước lên.
 
Bàn tay của người đàn ông rất đẹp, ngón tay thon dài, móng tay được cắt dũa gọn gàng, lúc cầm chắc cốc nước các đường gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
 
Đúng lúc này chuông cửa vang lên.
 
Bùi Cận Bạch để cốc nước xuống rồi đi ra mở cửa, đúng như suy đoán của anh, người ngoài cửa là Hách Như Đức.
 
Là một quản gia đã làm việc ở nhà họ Bùi mấy chục năm, gần như có thể nói ông ấy là người nhìn Bùi Cận Bạch và Bùi Linh Thư lớn lên, sau khi nhìn thấy ông ấy, Bùi Cận Bạch khẽ gật đầu chào một tiếng: “Chú Hách.”
 
Hai người ngồi xuống ghế sofa đối diện nhau.
 
Hách Như Đức cũng rất ít khi đến nhà riêng của Bùi Cận Bạch, sở dĩ đêm nay muộn như vậy rồi mà ông ấy vẫn đến đây thì hiển nhiên hai người đều hiểu rõ mục đích của nhau.
 
“Bà chủ hi vọng tôi có thể thay mặt bà ấy hỏi cậu tối nay cậu có ấn tượng như thế nào về cô Cố.”
 
“Đồng thời đêm nay tôi đến đây là cũng muốn chuyển lời đến cậu thay cho bà ấy, bà chủ cũng không phải đang ép buộc gì cậu, chỉ là đứng ở góc độ người lớn trong nhà, bà ấy cảm thấy cậu có thể thử qua lại với cô Cố một khoảng thời gian xem sao.”
 
“Đó cũng không phải là chuyện xấu.”
 
Lời nói của Hách Như Đức vẫn rất cung kính.
 
Bùi Cận Bạch nhìn người đàn ông trung niên đang cẩn thận chuyển lời ngồi phía đối diện.
 
Rõ ràng Hách Như Đức cũng biết, cho dù bà cụ cương quyết yêu cầu ghép đôi đến đâu nhưng chỉ cần Bùi Cận Bạch kiên quyết không chịu thì thật ra cũng không làm gì được cả.
 
Suy cho cùng người trước mặt cũng không phải là con ông cháu cha ngu ngốc dựa vào lòng tin của gia đình, ngoại trừ chuyện liên hôn ra thì không còn chút giá trị nào, bị cắt thẻ tín dụng thì không còn chỗ trông cậy.
 

Lúc này Bùi Cận Bạch lại nghĩ đến Cố Thư Di, nghĩ đến dáng vẻ chột dạ của cô lúc ở trong phòng sách, đột nhiên anh hỏi một câu: “Chú cảm thấy thế nào? Chú Hách.”
 

 
Ngày hôm sau, Cố Thư Di cẩn thận giấu kỹ bộ dây chuyền và trang sức bà cụ Hà tặng cho cô vào ngăn trong cùng của tủ quần áo.
 
Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà ký túc xá ngày ngày để máy tính tơ hơ trong phòng còn không sợ mất, bây giờ cô lại bắt đầu cảm thấy không an toàn nữa.
 
Thế là cô dứt khoát đi mua ổ khóa.
 
Trong ký túc xá, Đường Điền nhìn thấy trên tủ quần áo của Cố Thư Di đột nhiên xuất hiện một ổ khóa mật mã thì tò mò hỏi: “Thư Di, cậu mua khóa làm gì vậy?”
 
Cố Thư Di “À” một tiếng, suy nghĩ một lúc rồi giải thích: “Tớ nghe nói hình như gần đây trong khu nhà ký túc xá có người mất đồ nên tớ mua khóa cho an toàn.”
 
“Thật sao? Sao tớ không nghe thấy gì nhỉ.” Đường Điền lập tức nói: “Thế tớ cũng đi mua một cái vậy.”
 
Chu Tư Kỳ đang sửa soạn chuẩn bị ra ngoài, lúc đi ngang qua hai người họ thì nghe thấy Đường Điền nói vậy, cô ta lập tức tỏ ra vô cùng khinh thường khẽ “Hừ” một tiếng.
 
Rõ ràng đang ngầm bảo chút đồ kia của hai người có gì đáng để khóa lại chứ.
 
Cố Thư Di không để ý đến Chu Tư Kỳ.
 
Cô mím môi nhìn điện thoại của mình.
 
Cô còn đang bận suy nghĩ xem hôm nay khi nào thì bà cụ Hà hoặc là Hách Như Đức có thể liên lạc với cô, thông báo với cô rằng Bùi Cận Bạch kiên quyết không chịu, sau đó cô mới dễ trả bộ trang sức kia lại cho người ta được.
 
Làm như thế sẽ không làm mất lòng ai cả, đến lúc đó cô mới có thể kín đáo biểu đạt nguyện vọng của mình, cảm ơn sự ưu ái của bà, nếu đã như vậy bản thân cháu thật sự rất muốn được vào Hòa Quang làm việc sau khi tốt nghiệp.
 
Cố Thư Di lướt điện thoại một lúc, cũng không biết có phải ông trời nghe được tiếng lòng của cô hay không mà cô vừa nghĩ như vậy thì đã thật sự có điện thoại gọi đến.
 
Người gọi là Hách Như Đức.
 
Sau khi nhìn thấy màn hình thông báo cuộc gọi, trái tim Cố Thư Di chợt thắt lại vì căng thẳng, cô vội vàng đứng bật dậy, chạy vọt đến chỗ ban công rồi đóng cửa lại, sau đó cô hít sâu một hơi, nghe máy.
 
“Alo, quản gia Hách ạ.”
 
Hách Như Đức nghe giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái qua điện thoại, rõ ràng tâm trạng cô đang khá thoải mái.
 
Trên khuôn mặt ông ấy cũng luôn nở nụ cười, trong lòng cũng khâm phục quả nhiên cô gái như này luôn khiến người khác yêu quý: “Là như vậy cô Cố, sau buổi gặp mặt tối hôm qua, anh Bùi Cận Bạch cũng rất hi vọng có thể bắt đầu một mối quan hệ yêu đương ban đầu lấy kết hôn làm mục đích cuối cùng, vậy nên cô xem lúc nào thì tiện để hai bên lại gặp nhau nói chuyện kỹ hơn?”
 
“Buổi chiều ngày kia có được không?”
 
“Cô Cố?”
 
Hách Như Đức nói một thôi một hồi mới phát hiện hình như cô gái ở đầu dây bên kia không có tiếng động gì.
 
Nghe ông ấy nói vậy, Cố Thư Di há hốc miệng, kinh ngạc nhìn điện thoại hiển thị đang trong cuộc gọi của mình.
 
“...”
 
“... ???”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận