Từ chối rung động với hôn nhân nhà giàu

Cố Thư Di gặp lại Hách Như Đức và bà cụ Hà.
 
Mức độ để tâm và sự yêu thích của bà cụ Hà đối với chuyện này hiển nhiên khiến người ta khó mà lấy hết được can đảm, cũng không tìm ra được cơ hội nào để có thể giải thích rõ ràng.
 
Hoặc là không dám giải thích rõ ràng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cố Thư Di biết rằng, nếu như mình nói rõ mọi chuyện, bà cụ Hà lúc này đang vui vẻ rất dễ trở nên cụt hứng, từ đó sẽ nhìn thấu được lời nói dối của mình rằng ngay từ đầu cô đã có ý đồ xấu khi tiếp cận anh, rồi sau đó có thể cả đời này cô cũng không bao giờ bước chân được vào Hoà Quang.
 
Nhưng điều khiến cô phải suy nghĩ là tại sao Bùi Cận Bạch lại đồng ý với cô?
 
Tất nhiên, Cố Thư Di cũng không tự tin đến mức cho rằng Bùi Cận Bạch thật sự nhìn trúng cô.
 
Cô biết mình đang ở trình độ nào, trong mắt một người đàn ông như vậy, vốn liếng mà cô sở hữu là điều ít đáng nhắc tới nhất.
 
Thế nhưng Cố Thư Di không ngờ Hách Như Đức lại bảo cô dọn ra khỏi ký túc xá của trường, nói rằng đó là mong muốn của bà cụ.
 
Bùi Cận Bạch ngày thường đi làm bận rộn không có nhiều thời gian rảnh, vì thế muốn cô chuyển về ở gần hơn một chút, cũng coi như tiện hơn cho hai người trong việc hòa hợp với nhau.
 

Bùi Cận Bạch hiện giờ đang sống ở tầng mười chín của dinh thự Cảnh Nam, Hách Như Đức đưa Cố Thư Di đến thăm quan tầng mười tám của dinh thự, ân cần hỏi: “Cô Cố, cô thấy thế nào?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu ấy sống ở ngay tầng bên trên.”
 
Đương nhiên, ‘cậu ấy’ ở đây chính là Bùi Cận Bạch.
 
Cố Thư Di được dẫn tới đây, liếc nhìn căn hộ mà một người nếu như không có sẵn từ khi mới sinh ra thì có lẽ cả đời này cũng không bao giờ có được.
 
Cũng không biết có phải bởi vì cô hay không mà căn nhà đã được cải tạo và thêm thắt nhiều yếu tố trang trí cách điệu, phong cách đơn điệu và lạnh lùng ban đầu trông cũng dần mềm mại và nữ tính hơn.
 
Vào thời điểm đó, nếu như nói trước đây cô vẫn luôn do dự, cảm thấy mình đang bị những hiểu lầm đẩy ra xa thì giờ đây, khi nhìn thấy ngôi nhà này, Cố Thư Di phải thừa nhận rằng cô đã rất cảm động.
 
Một người thậm chí chưa từng có phòng ngủ riêng trong suốt hai mươi năm như cô giờ đây đã có một ngôi nhà ở ngay trước mắt.
 
Một ngôi nhà mà có lẽ cả đời này cô cũng không thể nào mua nổi, giờ đây cô lại có thể sống ở trong căn nhà đó.
 
Hách Như Đức nhìn vẻ mặt do dự của Cố Thư Di, mỉm cười, đưa cho cô một chiếc phong bì màu trắng: “Cái này là bà chủ nhờ tôi đưa cho cô.”
 
Cố Thư Di nhận lấy chiếc phong bì, sờ thử, bên trong hình như là một tấm thẻ.
 
Hách Như Đức: “Tấm thẻ này đứng tên của cô, từ giờ trở đi, mỗi tháng sẽ có năm trăm ngàn tệ được chuyển vào đó, mật khẩu ban đầu là sáu số 0, ý của bà chủ là sau này cô ở lại đây ắt hẳn sẽ cần tới phí sinh hoạt. Tất cả chi phí hẹn hò hay quà tặng của cô và cậu chủ cũng sẽ ở đây, nếu như không đủ thì sẽ có số tiền khác tự động chuyển vào tài khoản này, nếu như còn dư thì cô cũng có thể tự mình giữ lại.”
 
Cố Thư Di vừa nghe Hách Như Đức nói, vừa từ từ cúi đầu nhìn phong bì ở trong tay.
 
Trong số những offer công việc mà cô nhận được trong đợt tuyển dụng mùa thu vừa rồi, đối với sinh viên đại học mà nói đã là rất tốt rồi, thì mức lương hàng năm tính cả thuế cao nhất cũng chỉ tới hai trăm tám mươi ngàn tệ.
 
Còn tấm thẻ này, mỗi tháng sẽ được nhận năm trăm ngàn tệ.
 
Số tiền nhận được trong hai tháng cũng đã bằng số tiền cô cày cuốc trong vài năm rồi.
 
Cô bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt.

 
Dường như đến cả lý do vì sao người đàn ông này lại đồng ý cũng không còn quan trọng nữa.
 
Hách Như Đức thấy Cố Thư Di im lặng hồi lâu bèn lên tiếng: “Nếu như cô cảm thấy không còn vấn đề gì nữa thì ngày mai tôi sẽ cho người đến giúp cô chuyển ra khỏi ký túc xá nhé?”
 
“Để tôi tự chuyển cũng được!”
 
Cố Thư Di ban nãy còn đang do dự đã bắt đầu bình tĩnh lại, cô cầm chiếc phong bì trên tay, nhìn người quản gia với gương mặt lịch sự trước mặt, gật đầu đầy chân thành: “Cảm ơn ông, quản gia Hách, để tôi tự mình chuyển là được rồi.”
 
Hành lý chuyển nhà của Cố Thư Di rất ít.
 
Hơn nữa còn đều ở cùng một thành phố B, nếu như cần có thể quay lại lấy bất cứ lúc nào, vì thế chỉ cần một va li là đủ.
 
Cùng sắp xếp đồ đạc với Cố Thư Di ở trong ký túc xá còn có Chu Tử Kỳ.
 
Chu Tử Kỳ đã thuyết phục được ba mẹ cho phép cô ta chuyển ra ngoài và thuê nhà riêng để sống một mình trong năm cuối.
 
Còn lý do mà Cố Thư Di đưa ra là vì chỗ thực tập mới của cô có cung cấp ký túc xá, đi lại thuận tiện hơn nên cô mới chuyển ra ngoài.
 
Có một số công ty cung cấp ký túc xá là điều khá bình thường.
 
“Huhuhuhu Thư Di à, không có cậu tớ phải làm sao đây?” Đường Điền vô cùng buồn bã khi biết Cố Thư Di sẽ chuyển ra ngoài để đi thực tập. Những người bạn cùng lớp khác thường cho rằng Cố Thư Di lạnh lùng và khó gần, chỉ có cô ấy mới biết, sau khi thân thiết rồi thì Cố Thư Di tốt bụng như thế nào. Trong suốt ba năm đại học vừa qua, Đường Điền đều dựa vào những kiến thức trọng tâm mà Cố Thư Di giúp cô ấy vạch ra vào mỗi cuối học kỳ, cô ấy mới có thể thuận lợi qua môn.

 
Cố Thư Di đang sắp xếp đồ đạc thì dừng tay, hơi chau mày nhìn Đường Điền, nhớ đến bản sơ yếu lý lịch mà cô đã giúp cô ấy sửa lại trước đó.
 
Mặc dù cô đã giúp cô ấy bổ sung thêm rất nhiều nhưng trên thực tế, khi một HR có kinh nghiệm nhìn vào vẫn có thể dễ dàng phát hiện ra rất nhiều lỗ hổng ở trên bản sơ yếu lý lịch đó.
 
“Đường Điền.” Cố Thư Di nói với Đường Điền: “Học kỳ này không có nhiều môn lắm, nếu như cậu không định thi lên nghiên cứu sinh thì đi tìm chỗ thực tập đi.”
 
Đường Điền: “Hả?”
 
Cố Thư Di: “Một bản sơ yếu lý lịch có kinh nghiệm thực tập nghiêm túc sẽ đẹp hơn đó. Nếu như đợt tuyển dụng mùa thu không ổn thì cũng có thể bắt kịp đợt tuyển dụng mùa xuân, sức cạnh tranh cũng sẽ lớn hơn nữa.”
 
“Trong vòng bạn bè của tớ có một chị hồi trước cũng từng đi thực tập tại một công ty, hình như gần đây họ đang thiếu thực tập sinh thì phải, để tớ giới thiệu cho cậu nhé?”
 
Đường Điền không ngờ đến chuyện này mà Cố Thư Di cũng đã sắp xếp ổn thoả cho cô ấy.
 
Cô ấy nhìn vào gương mặt của Cố Thư Di, lúc này cô ấy lại thêm một lần nữa sâu sắc nhận ra rằng, nếu như không phải vì Cố Thư Di lúc nào trông cũng tỏ ra không hề quan tâm đến cả nam lẫn nữ thì đời này nhất định Đường Điền sẽ gả cho cô!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận