Từ chối rung động với hôn nhân nhà giàu

Cố Thư Di không để ý tới ánh mắt cháy bỏng của Đường Điền.
 
Việc chuyển nhà cũng không có gì phức tạp.
 
Cô chọn một căn phòng có cửa sổ kính từ trần tới sàn nhà làm phòng ngủ chính, dành nửa buổi chiều để sắp xếp mọi thứ trong phòng cho gọn gàng, căn phòng vốn đã rất sạch sẽ nên cũng không cần quét dọn gì thêm. Sau đó Cố Thư Di ngẩng đầu lên, không kìm được mà cứ nhìn lên trần nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hách Như Đức nói rằng Bùi Cận Bạch sống ở tầng bên trên.
 
Căn nhà mà Bùi Cận Bạch sống là ở tầng trên cùng, kết cấu chắc chắn phải hoành tráng hơn căn nhà ở tầng mười tám mà cô đang sống này nhiều.
 
Cố Thư Di mím môi.
 
Bây giờ nhà cũng đã chuyển xong rồi, trong tay cô còn cầm một tấm thẻ mà mỗi tháng sẽ có sẵn năm trăm ngàn tệ, đột nhiên cô lại không biết nên làm gì.
 
Theo như ý bà cụ Hà nói, cái này là để cô chung sống qua lại cùng Bùi Cận Bạch vì mục đích kết hôn.
 
Người nhận tiền có nên chủ động hơn một chút không nhỉ?
 
Bà cụ Hà đã nói rõ rằng số tiền trong thẻ có thể dùng để đi hẹn hò và mua quà tặng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Thư Di đi loanh quanh trong nhà mấy vòng, đang suy nghĩ xem sắp tới mình sẽ phải sống như thế nào thì chuông cửa vang lên.
 
Cô đi ra mở cửa.
 
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mặc vest đen, xách theo một chiếc cặp đứng ở cửa.
 
Cố Thư Di chưa kịp hỏi thì người đối diện đã tự giới thiệu: “Xin chào cô Cố, tôi là trợ lý của anh Bùi Cận Bạch, cô cứ gọi tôi là Trần Lê là được.”
 
Biết người đứng trước mặt mình là trợ lý của Bùi Cận Bạch, Cố Thư Di lập tức cảm thấy lo lắng, đang định nghiêng người mời anh ấy vào nhà thì Trần Lê nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên cô Cố chuyển tới đây, không biết cô đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ chưa ạ? Có cần tìm người giúp đỡ cô không?”
 
“Không cần đâu.” Cố Thư Di vội vàng đáp: “Tôi đã thu xếp mọi thứ ổn cả rồi.”
 
Trần Lê cười: “Vậy thì được rồi. Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên cô chuyển tới đây nên tổng giám đốc Bùi của chúng tôi muốn mời cô cùng dùng bữa tối, cô có tiện không ạ?”
 
Cố Thư Di được người ta cung kính tới nỗi cảm thấy không thoải mái lắm, nghe nói đến Bùi Cận Bạch muốn mời cô đi ăn tối, cô hơi sững người.
 
Trần Lê: “Tổng giám đốc Bùi đang đợi cô ở hầm gửi xe ạ.”
 
“À, vâng.” Không ngờ mọi thứ lại bắt đầu sớm như vậy, Cố Thư Di vội vàng đáp lại, thấy Trần Lê trực tiếp đứng đợi cô ở ngoài cửa, cô liền đi lấy điện thoại di động: “Đi thôi.”

 
Trần Lê đưa Cố Thư Di đến vị trí đỗ xe ở dưới hầm.
 
Đây là lần thứ hai Cố Thư Di gặp Bùi Cận Bạch.
 
Cách đây có vài ngày kể từ lần cuối hai người gặp nhau.
 
Trần Lê mở cửa xe bên cạnh Bùi Cận Bạch cho Cố Thư Di, khi Cố Thư Di ngồi vào trong, cô cảm thấy lòng bàn tay mình như đổ một lớp mồ hôi mỏng.
 
“Anh Bùi…” Cố Thư Di suy nghĩ, cô nhớ lại lần trước anh không cho cô gọi mình là ‘tổng giám đốc Bùi’, cô lại không dám gọi thẳng tên anh, vì vậy cuối cùng cô đã chọn gọi anh bằng cách này.
 
Bùi Cận Bạch nghe được cách xưng hô của ngày hôm nay, dường như cũng đã lựa chọn chấp nhận, chỉ ‘ừm’ một tiếng.
 
“Cô muốn ăn gì?” Anh hỏi mà không quay sang nhìn cô.
 
Cố Thư Di: “Cứ theo anh quyết định đi ạ.”
 
Rồi Bùi Cận Bạch nói địa chỉ cho tài xế.
 
Chiếc xe im lặng khởi động, không khí chắc chắn đã được sàng lọc bởi máy lọc không khí cao cấp nhất, thế nhưng Cố Thư Di lại cảm thấy hơi ngộp thở.
 
Cô muốn mở cửa sổ cho thoáng để hít thở, nhưng lại không muốn gây thêm tiếng động gì trên đường đi nên cố gắng chịu đựng, cô cầm điện thoại nhìn ra ngoài cửa kính xe, mãi cho đến khi trong xe đột nhiên vang lên một giọng nói:
 
“Bùi Cận Bạch, cả đời này em hận anh…”
 
Bùi Cận Bạch lập tức ấn dừng tin nhắn thoại trên điện thoại của mình.
 
Bùi Linh Thư vừa mới đáp xuống sân bay từ New York đã bị người ta đưa thẳng đến trường, đã gửi tin nhắn thoại cho anh để thể hiện sự bất mãn của mình.
 
Tài xế ngồi đằng trước đã quen với giọng nói của Bùi Linh Thư, chỉ có Cố Thư Di là cảm thấy tim mình như rớt một nhịp khi nghe thấy có giọng con gái đột nhiên phát ra từ điện thoại của Bùi Cận Bạch.
 
Giọng người con gái ban nãy vừa trẻ trung lại vừa ngọt ngào, đối diện với người đàn ông mà bất cứ ai gặp mặt cũng phải nghiêng mình kính cẩn như Bùi Cận Bạch, mà vẫn còn có thể gọi thẳng tên một ngang ngược và hống hách như vậy.
 
Lúc này Cố Thư Di bắt đầu cảm thấy có vẻ như suy đoán trước đó của mình không sai.
 
Người ta đã có một cô thiên kim tiểu thư là thanh mai trúc mã rồi.
 
Thế có nghĩa là cô nhúng tay vào chuyện này chỉ là bởi mong muốn của bà cụ Hà, còn Bùi Cận Bạch đồng ý là vì còn có nguyên nhân khác.
 
Mối quan hệ rắc rối giữa các danh gia vọng tộc nhà hào môn là điều mà cho dù Cố Thư Di có muốn hiểu cũng không thể nào hiểu được. Cô chỉ biết vị trí của cô trong câu chuyện này có lẽ là kiểu người hiền lành không có dã tâm gì, may mắn được người lớn trong nhà ưng ý, cho vào để cốt truyện thêm phong phú mà thôi, vì thế vẫn còn phải diễn vai nữ phụ tội nghiệp thêm hai ba tập nữa.
 

Cố Thư Di nuốt nước bọt, khi nhận ra Bùi Cận Bạch quả thực đã có thanh mai trúc mã là một cô thiên kim tiểu thư nào đó, cô không khỏi bắt đầu suy nghĩ đến việc sau khi hai ba tập phim này kết thúc thì cô còn lại được bao nhiêu tiền, liệu cuối cùng cô có thể vào được Hoà Quang hay không.
 
Chiếc xe đã vô thức dừng lại từ lúc nào.
 
Bùi Cận Bạch xuống xe trước, xe đã dừng từ lâu nhưng anh nhìn thấy Cố Thư Di vẫn ngồi yên bất động, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
 
Thế là anh ra hiệu cho tài xế xuống xe trước, sau đó tự mình đi qua bên kia mở cửa xe cho Cố Thư Di.
 
“Tới nơi rồi.” Bùi Cận Bạch mở cửa xe, nhìn Cố Thư Di nhắc nhở.
 
Cố Thư Di giật mình định thần lại.
 
Lúc này cô mới nhận ra chiếc xe đã dừng lại, Bùi Cận Bạch còn đứng ở ngoài mở cửa cho cô.
 
Cách cư xử lịch thiệp của người đàn ông khiến người ta không khỏi ái ngại, Cố Thư Di nhanh chóng bước xuống xe, kết quả là vì vội quá nên vừa đứng dậy, chiếc điện thoại của cô đã rơi bộp một cái xuống đất.
 
Cố Thư Di vội vàng nhặt điện thoại lên, đứng trước mặt Bùi Cận Bạch cúi đầu: “Xin lỗi, xin lỗi.”
 
Bùi Cận Bạch: “Đi thôi.”
 
Hai người tới một nhà hàng Trung Quốc.
 
Nhìn cách trang trí dọc đường là biết, đây chắc chắn là một nơi đắt đỏ, trong không khí còn thoang thoảng mùi gỗ đàn hương.
 
Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào một phòng riêng.
 
Cố Thư Di ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa cho họ mỗi người một quyển thực đơn.
 
“Cô muốn ăn gì?” Bùi Cận Bạch hỏi.
 
Cố Thư Di liếc nhìn thực đơn, đều là mấy món như phật nhảy tường, súp cá hoa vàng hấp tiêu,… Vì thế cô bèn trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, mỉm cười gật đầu với Bùi Cận Bạch: “Anh cứ quyết định đi.”
 
Bùi Cận Bạch cũng không khách sáo nữa, trực tiếp gọi món.
 
Trong lúc chờ đồ ăn được bưng lên, hai người ngồi đối diện với nhau.
 
Cố Thư Di uống một ngụm trà, cố gắng chống lại sự thôi thúc nhìn vào điện thoại trước mặt vị Boss đẳng cấp này, rồi cô chợt nhớ đến tin nhắn thoại mà Bùi Cận Bạch vô tình mở lên lúc ở trên xe.
 
Mãi cho đến khi người đàn ông đối diện cất tiếng gọi: “Cố Thư Di.”

 
Nghe thấy tên mình, Cố Thư Di ngẩng đầu lên: “Hả?”
 
Bùi Cận Bạch nhìn vào khuôn mặt của Cố Thư Di: “Vì sau này chúng ta sẽ phải thử chung sống với nhau, nên thỉnh thoảng tôi sẽ dành thời gian mời cô đi ăn tối để gặp mặt. Những dịp khác nếu như cần đến cô tham dự, tôi sẽ cho người báo trước với cô một tiếng, cô thấy thế nào?”
 
Cố Thư Di hé môi, khẽ ‘hả’ một tiếng. 
 
Người đàn ông đối diện nói chuyện một cách bình tĩnh và điềm đạm, như thể không phải anh đang nói về một cuộc hẹn mà là đang thông báo về một cuộc họp vậy.
 
Bùi Cận Bạch nói xong công chuyện và ngồi chờ đợi phản ứng của Cố Thư Di.
 
Môi Cố Thư Di mấp máy, cô một lần nữa nhận ra rằng, nếu như có thể vào được Hoà Quang, vậy thì người ngồi đối diện kia chính là vị Boss đẳng cấp nhất, khó với tới nhất trong tương lai.
 
Bất kỳ cơ hội nào được dùng bữa với anh đều có thể đem ra đi bán đấu giá để kiếm tiền.
 
Cố Thư Di vội vàng gật đầu: “Được, không vấn đề gì.”
 
Sau đó Bùi Cận Bạch đổi sang tư thế ngồi thoải mái hơn, tiếp tục nói: “Đây là những gì tôi muốn nói, tiếp theo đây, cô có điều gì muốn nói với tôi không?”
 
Cố Thư Di lại cảm thấy choáng váng khi nghe tới đây.
 
Lời cô muốn nói ấy hả?
 
Bây giờ đến lượt anh bắt đầu hỏi ngược lại cô đấy à?
 
Bùi Cận Bạch: “Hay nói cách khác thì, cô có yêu cầu gì đối với tôi không?”
 
Cách thăm dò của anh gần như đi thẳng vào vấn đề. Đối diện với cô gái trước mặt đang trăm phương ngàn kế để tiếp cận với nhà họ Bùi, ở trước mặt bà nội có thể nói ra những lời như muốn vào nhà họ Bùi, không biết khi đối mặt với anh thì những lời ấy sẽ biến thành cái gì.
 
Cố Thư Di ngồi đối diện đột nhiên trở nên lo lắng khi được hỏi.
 
Bùi Cận Bạch đang hỏi cô muốn nói gì, hỏi cô có yêu cầu gì không…
 
Trước tình huống như thế này, Cố Thư Di đột nhiên cảm thấy đây giống như sau khi mình nhận được offer công việc thì bắt đầu đến bước bàn bạc cụ thể với HR về chi tiết những đại ngộ của vị trí này trong tương lai. Trong thế giới của người trưởng thành, không cần thiết phải che giấu những gì mà bản thân mình mong muốn.
 
Vì thế Cố Thư Di nhìn Bùi Cận Bạch vừa hỏi cô có yêu cầu gì, mở miệng, không khỏi thì thầm: “Tôi muốn vào Hoà Quang.”
 
“Hửm?” Người đàn ông lập tức thắc mắc, không biết là do giọng nói của cô quá nhỏ không nghe rõ hay do yêu cầu cô đưa ra quá bất ngờ.
 
Cố Thư Di lúc này mới lấy lại tinh thần, ngồi thẳng dậy, đối mặt với người đàn ông ngồi đối diện, hít một hơi thật sâu rồi cẩn thận nói: “Anh Bùi, là thế này, tôi cũng đã đại học năm cuối rồi, học kỳ này cũng không có nhiều môn học, vì thế… Tôi muốn đi thực tập ở Hoà Quang.”
 
“Anh thấy như vậy có được không?” Ánh mắt của cô rất chân thành.
 
Lúc bấy giờ, biểu cảm trên gương mặt của người đàn ông dường như có chút trở tay không kịp.
 
Có vẻ như anh không ngờ rằng yêu cầu mà anh phải giải quyết lại là chuyện này?
 

Cố Thư Di vẫn nhìn Bùi Cận Bạch bằng ánh mắt thành khẩn.
 
Cô cảm thấy hơi xấu hổ khi trực tiếp đề cập đến việc cô muốn gia nhập Hoà Quang, thế nhưng có thể được thực tập ở Hoà Quang đã là một khởi đầu rất tốt rồi.
 
Cố Thư Di căng thẳng chờ đợi, mãi cho đến khi người đàn ông dường như bị ánh mắt năn nỉ của cô thúc giục phải trả lời: “Tôi sẽ cho người sắp xếp.”
 
Cố Thư Di cố gắng kiềm chế cảm giác muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng: “Cảm ơn tổng giám đốc Bùi!”
 
Có lẽ vì ít chủ đề để nói chuyện nên bữa cơm tối này cũng không kéo dài lâu.
 
Cố Thư Di được tài xế đưa thẳng về dinh thự Cảnh Nam.
 
Trong phòng trà, Bùi Cận Bạch vẫn đang ngồi yên với tách trà trước mặt.
 
Trần Lê cầm trên tay một tập tài liệu đi tới, trước hết là nghiêng người nói với CEO nhà mình rằng bà cụ Hà đã biết chuyện tối nay hai người đi ăn tối cùng nhau.
 
Bùi Cận Bạch gật đầu.
 
Trần Lê đưa tập tài liệu trong tay cho anh, là tập hồ sơ mượn được từ trường đại học của Cố Thư Di.
 
Bùi Cận Bạch lật giở hồ sơ, thấy rằng ngoại trừ việc luôn đứng đầu chuyên ngành hàng năm, đánh giá tổng hợp về hoạt động ngoại khoá của Cố Thư Di cũng khá tốt, còn đạt giải nhì chạy ba nghìn mét trong đại hội thể thao.
 
Ngoài việc là sinh viên xuất sắc ở trường thì xem ra hồ sơ của cô không có điểm gì bất thường.
 
Bùi Cận Bạch xem xong hơi cau mày, đưa lại tài liệu cho Trần Lê.
 
Trước đây anh đồng ý thử chung sống với cô, không chỉ bởi vì anh không muốn phụ lòng bà nội, mà còn bởi Cố Thư Di khiến anh khơi dậy được sự tò mò. Anh muốn xem cô phải nghĩ trăm phương nghìn kế như vậy rốt cuộc là để làm gì, sau khi biết được mục đích của cô rồi thì cũng tiện thể loại bỏ những người xấu bên cạnh bà cụ Hà luôn.
 
Nhưng yêu cầu mà Cố Thư Di đưa ra hồi tối thật sự khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
 
“Cậu nghĩ sao?” Bùi Cận Bạch đột nhiên hỏi Trần Lê.
 
Trần Lê bị hỏi đột ngột như vậy cũng hơi giật mình.
 
Anh ấy đã sốc khi biết được yêu cầu đầu tiên mà Cố Thư Di đưa ra lại là việc cô muốn thực tập ở Hoà Quang, giờ lại đối diện thêm với yêu cầu của sếp, vậy thì anh ấy sẽ mạnh dạn sử dụng trí tưởng tượng của mình vậy.
 
Bắt đầu từ việc gần gũi với bà cụ Hà, thành công khiến bà cụ yêu thích rồi đến việc bà cụ muốn cô trở thành cháu dâu của mình, mục đích chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?
 
Chỉ là không ngờ rằng bạn Cố này bây giờ vẫn còn chưa hài lòng với việc sống ở tầng trên tầng dưới với tổng giám đốc Bùi, giờ lại còn muốn đến nơi mà sếp mình làm việc?
 
Sắc mặt của Trần Lê trở nên trầm ngâm, sau đó dựa trên câu hỏi của Bùi Cận Bạch mà trả lời: “Theo như tôi thấy…”
 
“Thay vì nói, cô Cố muốn thực tập ở Hoà Quang…”
 
“Thì đúng hơn là cô ấy muốn có cơ hội ở gần bên cạnh sếp bất cứ lúc nào.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận