Từ chối rung động với hôn nhân nhà giàu

Sau khi đưa ra yêu cầu của mình, đêm hôm đó Cố Thư Di không ngủ được, cô trằn trọc cả đêm trong tâm trạng lo lắng.
 
Cô biết, yêu cầu của mình chỉ là một hạt vừng nhỏ đối với Bùi Cận Bạch, nhưng lại là một chuyện rất lớn đối với cô.
 
Cho đến khi mọi chuyện chính thức được xảy ra, nó vẫn sẽ mãi mãi là một ẩn số.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô cũng biết rằng trong một số chuyện, cơ hội tốt nhất để giải thích mọi thứ là khi câu hỏi được đặt ra, một khi đã bỏ lỡ là sẽ hoàn toàn vụt mất luôn.
 
Và những gì còn lại có lẽ là nhắm mắt mà bước đi trong bóng tối.
 
Thế nhưng có vẻ như mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi của cô nhiều.
 
Ngày hôm sau, Cố Thư Di nhận được điện thoại liên lạc từ trợ lý Trần Lê của Bùi Cận Bạch.
 
Anh ấy nói với cô rằng, mặc dù đã có sự sắp xếp nhưng cô Cố vẫn phải trải qua một số quy trình cố định về nhân sự khi đến công ty họ thực tập, vì vậy hy vọng cô có thể gửi cho họ một bản sơ yếu lý lịch rồi sau đó tới phỏng vấn.
 
Cố Thư Di trước đây đến cơ hội để nộp sơ yếu lý lịch cũng không có, đã vội vàng đồng ý rồi nhanh chóng gửi hồ sơ đi.
 
Trong điện thoại Trần Lê cũng hỏi Cố Thư Di muốn thực tập ở bộ phận nào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi được hỏi về bộ phận mình mong muốn, Cố Thư Di dè dặt mím môi.
 
Cũng vẫn là tình huống giống như lúc nói chuyện về đãi ngộ với HR, muốn gì thì cứ nói thẳng ra, bây giờ ý của Trần Lê thậm chí còn để cô tự lựa chọn. Nếu hỏi về bộ phận muốn thực tập, đương nhiên câu trả lời sẽ là muốn tới vị trí tốt nhất rồi.
 
“Tôi muốn làm việc ở văn phòng tổng giám đốc, như vậy có được không?” Cố Thư Di cầm điện thoại hít một hơi thật sâu rồi nói thẳng.
 
Nếu như nói về việc đi thực tập ở công ty, rõ ràng không có nơi nào có ưu thế hơn văn phòng tổng giám đốc, kết quả của các kỹ thuật vận hành, hoạt động tài chính và pháp lý đều sẽ được tập hợp tại đây, có thể học tập và áp dụng từ thực tế rất nhiều.
 
Trần Lê ở đầu dây bên kia chắc hẳn cũng đã sững sờ vài giây sau khi nghe thấy nơi mà Cố Thư Di muốn tới.
 
Đúng là cô thật sự không thèm che giấu ý đồ Tư Mã Chiêu* của mình.
 
*Tư Mã Chiêu: Là người chuyên quyền âm mưu cướp ngôi nhà Nguỵ, lấy ý từ câu 司马昭之心, 路人皆知 có nghĩa là lòng dạ của Tư Mã Chiêu đến người qua đường cũng biết, ý chỉ âm mưu không thể che giấu được.
 
Chỉ có điều những nơi như văn phòng tổng giám đốc là nơi tràn ngập sự cạnh tranh khốc liệt nhất ở Hoà Quang.
 
Hơn nữa tổng giám đốc Bùi cũng đã nói rõ rằng, trong quá trình phỏng vấn không cần phải ưu tiên Cố Thư Di, bình thường tuyển dụng như thế nào thì cứ theo đó mà làm, nếu như bị loại thì là do năng lực của cô không đủ, chứ không phải anh không cho cô cơ hội.
 
Cố Thư Di ở đầu dây còn lại cũng đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời.

 
Sau đó cô nghe thấy giọng nói khiêm tốn của Trần Lê: “Được rồi thưa cô Cố, chúng tôi đã tiếp nhận mong muốn của cô và sẽ tiến hành xem xét kỹ lưỡng hơn.”
 
Cố Thư Di cuối cùng cũng có thể thở ra, cười đáp: “Cảm ơn trợ lý Trần.”
 
Sau khi gửi đi sơ yếu lý lịch, cô chính thức bước vào vòng phỏng vấn thực tập sinh của Hoà Quang.
 
Thực tế đã chứng minh, ở các công ty lớn, ngay cả quy trình tuyển dụng thực tập sinh cũng vô cùng nghiêm ngặt, với đầy đủ ba vòng sơ duyệt, thi viết và phỏng vấn, không được bỏ qua vòng nào. Mặc dù Trần Lê đã nói trong điện thoại rằng cô chỉ cần trải qua một quá trình, nhưng Cố Thư Di cũng không muốn mình thể hiện quá khó coi trong quá trình đó, hoặc là bởi một số cảm xúc phức tạp khi cuối cùng cô lại tiếp cận với Hoà Quang bằng cách này, vì thế cô đã chuẩn bị rất nghiêm túc.
 
Mỗi ngày Cố Thư Di đều chuẩn bị kỹ càng cho buổi phỏng vấn, bỗng một ngày cô nhận được một thông báo khác từ Trần Lê.
 
Anh ấy nói rằng cuối tuần có một buổi lễ đính hôn, tổng giám đốc Bùi cần người đi cùng, cần cô cùng anh tham dự buổi lễ đó.
 
Cố Thư Di nghe xong mới nhớ lại, đúng như những gì Bùi Cận Bạch từng nói với cô trong bữa ăn lần trước, nếu như có việc gì cần đến cô sẽ cho người thông báo trước với cô.
 
“Đây cũng là ý của bà chủ.” Trần Lê còn cẩn thận bổ sung thêm trong điện thoại.
 
Cố Thư Di cầm điện thoại và suy nghĩ.
 
Mục đích của cô đã dần dần đạt được, nhưng đổi lại, cô cũng phải diễn tốt cái vai đối tượng hẹn hò nghèo khó được lọt vào mắt xanh của gia tộc giàu có, cho đến tận khi vở kịch này được đóng máy.
 
Thế là Cố Thư Di nhanh chóng gật đầu: “Được.”
 
Trần Lê còn nói rằng đồ dự tiệc sẽ được gửi đến tầng mười tám của dinh thự Cảnh Nam cho cô, tới hôm đó cô chỉ cần thay đồ và ngồi đợi ở nhà là được.
 
Cố Thư Di lại gật đầu.
 
Chiều cuối tuần, chuông cửa đúng giờ reo lên.
 
Cố Thư Di vội vàng chạy tới mở cửa.
 
Hôm nay Bùi Cận Bạch sẽ dẫn Cố Thư Di tới tham dự lễ đính hôn.
 
Thứ nhất đúng là bởi vì anh làm theo yêu cầu của bà nội, thứ hai là vì anh cũng muốn mượn cơ hội này để thử thăm dò Cố Thư Di xem sao.
 
Lần trước khi anh hỏi cô có yêu cầu gì, câu trả lời mà anh nhận được ấy thế mà lại là việc cô muốn thực tập ở Hoà Quang.
 
Bùi Cận Bạch đã nhắn trước cho Trần Lê gửi váy cho cô, thế nhưng khi anh mở cửa ra và nhìn thấy cô, trước mắt anh là một cảnh tượng không thể ngờ tới.
 
Thứ anh đưa cho Cố Thư Di là một chiếc váy cúp ngực màu xanh đậm cực kỳ tiêu chuẩn, kết quả là lúc này đây anh lại nhìn thấy Cố Thư Di đang mặc bên ngoài chiếc váy một cái áo khoác bò tối màu, dưới chân đi một đôi giày vải đế bằng cùng màu, kết hợp lại với nhau thật sự mang đậm phong cách steampunk. 

 
Đối diện với ánh mắt của Bùi Cận Bạch, Cố Thư Di nhanh chóng giải thích: “Tổng giám đốc Bùi, dạo này nhiệt độ bên ngoài giảm khá nhiều, tôi lại sợ lạnh nên mới mặc theo áo khoác để ra ngoài.”
 
“Tôi cũng mang theo giày rồi.” Cô lắc lắc chiếc túi trong tay về phía Bùi Cận Bạch: “Khi nào đến nơi thì tôi sẽ thay, như vậy được không?”
 
Bùi Cận Bạch lại nhìn chiếc túi đựng giày cao gót của Cố Thư Di.
 
“Được, đi thôi.” Anh cũng không nói gì thêm.
 
Thang máy tới.
 
Cố Thư Di đi đôi giày vải đế bằng đi theo Bùi Cận Bạch.
 
Cô chưa bao giờ đến những dịp như vậy, cô cũng không chắc tối nay ở đó có điều hoà hay không, gần đây nhiệt độ đã giảm xuống dưới mười độ, bộ váy này lại là váy cúp ngực, hở hết phần bên trên, vì thế mới mang theo áo khoác để giữ ấm.
 
Đôi giày cũng vậy, so với vẻ đẹp của sự kết hợp hài hoà, đôi giày cao gót gần mười phân trong tay cô cũng không khác gì cực hình, thôi thì cô vẫn là bớt được chút nào hay chút đó.
 
Trần Lê ở dưới tầng cũng giật mình khi nhìn thấy Cố Thư Di, khiến anh ấy phải ngoái lại nhìn thêm vài lần.
 
Sau khi biết cô có mang theo giày thì Trần Lê cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng anh ấy thật sự không thể giải thích được tại sao sự kết hợp giữa bộ váy dự tiệc và đôi giày vải này ở trên người cô lại trông cũng khá đẹp…
 
Nơi tổ chức buổi lễ đính hôn là một khách sạn năm sao, cũng là một trong số những sản nghiệp của phía nhà gái.
 
Cố Thư Di cởi áo khoác trên xe, cúi đầu đi giày cao gót.
 
Cô bước xuống xe, rùng mình vì lạnh trước không gian rộng rãi khi bước vào khách sạn. Cô định đi bên cạnh Bùi Cận Bạch như mọi lần, nào ngờ phát hiện ra người đàn ông đã đứng lại một lát.
 
Khi đó Cố Thư Di mới cúi đầu xuống, thấy cánh tay của Bùi Cận Bạch hơi nghiêng về phía cô.
 
Ý cũng rất rõ ràng.
 
Cố Thư Di lại nhớ đến vai diễn của mình.
 
Vì thế cô từ từ khoác cánh tay của Bùi Cận Bạch, hiểu rõ rằng không phải là ai muốn khoác tay ai, mà đây chỉ là phép lịch sự.
 
Người đàn ông nắm tay cô, được người dẫn đường đưa đến địa điểm tổ chức lễ đính hôn.
 
Khi đến nơi, Cố Thư Di mới phát hiện ra buổi lễ đính hôn hôm nay được tổ chức theo hình thức tiệc khiêu vũ, trong số khách mời thậm chí còn có một số nhân vật nổi tiếng mà cô có thể kể tên.
 

Cô và Bùi Cận Bạch đến cũng khá muộn, hơn nữa Cố Thư Di cũng cảm nhận được, kể từ khi cô và Bùi Cận Bạch xuất hiện, ánh mắt của những người khác đều như đang ngấm ngầm đổ dồn vào họ.
 
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng phớt lờ những ánh nhìn xung quanh.
 
Bùi Cận Bạch dẫn Cố Thư Di đến chào hỏi gia đình tổ chức lễ đính hôn tối nay.
 
Đôi vợ chồng sắp cưới của buổi lễ hôm nay có vẻ tầm khoảng hai mươi tuổi, ba mẹ và người lớn của hai bên gia đình cũng đều có mặt. Khi nhìn thấy Bùi Cận Bạch, họ đều nâng ly kính rượu, gọi một tiếng ‘tổng giám đốc Bùi’, rồi sau đó ánh mắt của họ đổ dồn về phía người phụ nữ đi theo Bùi Cận Bạch hôm nay.
 
Hiển nhiên, thân phận của người phụ nữ này cũng nên là do Bùi Cận Bạch giới thiệu.
 
Trong giới thế gia vọng tộc gần đây đang lưu truyền một tin đồn, rằng nhà họ Bùi đã tìm được một cô gái có xuất thân bình thường.
 
Cố Thư Di cầm ly sâm panh, nhận thấy Bùi Cận Bạch dừng lại vài giây trước khi bắt đầu giới thiệu cô, đột nhiên cô chủ động lên tiếng: “Xin chào, tôi họ Cố.”
 
“Chào cô Cố.” Chủ nhà lập tức mỉm cười chào hỏi.
 
Cố Thư Di cũng gật đầu mỉm cười với vài người, sau đó liếc nhìn Bùi Cận Bạch rồi thở phào nhẹ nhõm khi thấy trên mặt anh không có biểu cảm gì là bất mãn.
 
Vì không chắc Bùi Cận Bạch sẽ giới thiệu bản thân như thế nào, thôi thì tự mình nói ra vẫn sẽ tốt hơn là người khác nói.
 
Khách mời tối nay gần như đã tề tựu đông đủ.
 
Buổi lễ đính hôn được bắt đầu dưới sự dẫn dắt của người chủ trì, ban đầu Cố Thư Di còn cho rằng kiểu liên hôn giữa các gia đình hào môn này đều dựa trên lợi ích mà thành, không tồn tại cái gọi là tình yêu. Thế nhưng khi nhìn thấy đôi vợ chồng sắp cưới tương tác với nhau ở trên sân khấu, cô lại cảm thấy mối quan hệ giữa hai người họ khá tốt.
 
Cũng đúng, Cố Thư Di nhìn cặp đôi hôn nhau say đắm ở trên sân khấu mà lòng bồi hồi theo.
 
Câu chuyện Lọ Lem vô tình đánh trúng vào tâm lý của tầng lớp bình dân và dân lao động, vì thế mới được lưu truyền rộng rãi, chứ trên thực tế thì những người lấy danh nghĩa tình yêu để sánh vai cùng hoàng tử thì hầu hết đều là công chúa.
 
Sau khi đôi vợ chồng sắp cưới thực hiện nghi lễ cắt bánh và rót sâm panh, mọi người sẽ có thời gian để giao lưu, chúc mừng và cùng nhau khiêu vũ.
 
Nhân vật chính của bữa tiệc đính hôn đêm nay cũng đã solo một điệu nhảy ở trên sàn nhảy.
 
Cố Thư Di vốn đang đứng bên cạnh Bùi Cận Bạch, đột nhiên anh có việc bị gọi đi đâu đó, để lại Cố Thư Di đứng một mình.
 
Nếu như không tính tới một vài nhân vật nổi tiếng mà cô có thể kể tên, thì ngoài Bùi Cận Bạch, cô không quen biết một ai.
 
Cố Thư Di im lặng đi đến khu đồ tráng miệng.
 
Có rất nhiều loại bánh cupcake được trang trí rất tinh tế.
 
Cố Thư Di lấy một cái bánh, ăn từng miếng nhỏ để tránh làm lem son môi. Cô nghĩ rằng sẽ không có ai chú ý đến mình, cho đến khi cô nghe thấy một giọng nói tới từ phía sau: “Cô là vợ chưa cưới của anh Cận Bạch à?”
 
Cố Thư Di quay đầu lại, nhìn thấy đằng sau là hai cô gái trông có vẻ nhỏ tuổi hơn cô, khoảng mười bảy mười tám tuổi.
 
Tầm tuổi này mà có thể xuất hiện ở đây, chắc chắn phải có thân phận là một thiên kim tiểu thư của gia đình hào môn nào đó.
 
Cố Thư Di lại bị câu hỏi của hai người làm cho choáng váng.

 
Vợ chưa cưới???
 
Hai cô gái rõ ràng đang đánh giá Cố Thư Di từ trên xuống dưới.
 
Sau khi phát hiện ra người trước mắt mình trông có vẻ cũng khá vừa mắt thì không khỏi bắt đầu cảm thấy bất mãn.
 
Xinh đẹp thì sao nào, xuất thân cũng đâu có xứng. Bây giờ đã là thời đại nào rồi mơ mộng tới câu chuyện của cô bé Lọ Lem, kể cả có may mắn thành công đi chăng nữa thì cũng vẫn thua kém hơn người ta một bậc.
 
Cố Thư Di đối diện với ánh mắt dò xét của hai cô gái, đặt chiếc bánh trong tay xuống: “Xin hỏi hai người tìm tôi có chuyện gì?”
 
Cô gái thứ nhất hếch cằm lên, bắt đầu giở giọng: “Người ở tầng lớp như chị chắc hẳn phải vất vả, tốn nhiều công sức và mưu mô lắm mới có thể tiếp cận được với anh Cận Bạch đấy nhỉ?”
 
Cố Thư Di: “…”
 
Đúng là đến tìm cô kiếm chuyện mà.
 
Thế nhưng đúng là để có thể làm quen và tiếp cận với bà cụ Hà, cô đã phải bỏ ra rất nhiều công sức.
 
Lỗ mũi của cô gái thứ hai cũng hếch lên tận trời: “Tôi nói cho chị biết, chị đừng cho rằng bây giờ chị đã thành công và có thể ngồi vững vị trí rồi. Những người như chúng tôi rất coi trọng quy tắc, cứ cho là sau này chị có thể đặt chân được vào nhà họ Bùi thì cũng nên tự biết thân biết phận mình là ai, cư xử cho đúng với vị trí của mình vào.”
 
Môi của Cố Thư Di hơi co giật khi nghe thấy điều này.
 
Cô nhìn hai cô gái với vẻ mặt khinh thường đứng trước mặt mình, biết rằng chỉ dựa vào mỗi ngoại hình, Bùi Cận Bạch quả thực đã đủ sức để trở thành đối tượng yêu thầm của những cô gái đang trong độ tuổi trưởng thành.
 
Lúc này đây còn bận nhắc nhở cô về thân phận của mình, như thể đang lo nhắc nhở quan niệm cô bé Lọ Lem túm được cành vàng rồi trở thành phượng hoàng không còn nữa, muốn nói cho cô biết rằng lớp bụi ống khói bám trên người cô sẽ không bao giờ có thể rửa sạch được.
 
Đáng tiếc sự lo lắng của bọn họ là không cần thiết, ‘cô bé Lọ Lem’ này thật ra biết rất rõ vị trí của mình, thậm chí còn biết rằng bản thân mình hoàn toàn không phải là ‘cô bé Lọ Lem’.
 
Cố Thư Di nhìn hai người kia, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Buổi sáng mấy giờ các cô dậy?”
 
Hai cô gái chưa kịp phản ứng lại: “Tám giờ.”
 
“Chị hỏi chúng tôi cái này làm gì?”
 
Cố Thư Di biết tám giờ có lẽ là giờ thức dậy để kịp giờ vào lớp của các trường quốc tế.
 
Cô thở dài, đối mặt với hai cô em gái kia: “Đừng lo, tôi đã xác định đúng vị trí của mình rồi.”
 
“Mỗi ngày tôi đều thức dậy lúc năm giờ để làm bữa sáng, sáu giờ đến chào hỏi ba mẹ chồng và người lớn trong nhà. Nếu như các cô nghĩ rằng mình có thể làm được như vậy, tôi sẵn sàng đổi cho hai người.”
 
Hai cô gái: “…”
 
Đúng là một khung giờ khủng khiếp để chào buổi sáng!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận