Tử Cực Thiên Hạ

Editor:HamNguyet

"Tây Môn thiếu chủ sẽ chờ sao?" Tử y nam tử cười, dùng khẩu khí đồng dạng hỏi.

"Vì cái gì sẽ không, Tây Môn đợi đã lâu." Tây Môn Lưu Vân đồng dạng chắp tay thi lễ.

"Một khi đã như vậy, miễn lễ đi." Tử y nam tử cũng nghiêm trang nâng tay nói.

"Tây Môn đại ca! Đông Phương đại ca! Các ngươi đều không chào đón ta sao?" Lúc này, thiếu nên lam y ở một bên kêu lên, khóe môi nhếch lên tươi cười thật lớn, tựa hồ nhìn thấy Tây Môn Lưu Vân cùng Đông Phương Dã rất vui vẻ.

"Như thế nào lại không chào đón? Tiếu Trần nhanh tới đây cho Đông Phương đại ca nhìn xem, khoẻ mạnh a!" Đông Phương Dã cười nói, đưa tay vỗ vỗ bả vai thiếu niên lam y.

"Đương nhiên, có nhị ca giám sát ta, không khoẻ mạnh mới là lạ!" Thiếu niên lam y có chút đắc ý nói, một lần gặp mặt đã là chuyện tình mười mấy năm trước, so sánh với Đông Phương Dã bọn họ, hắn còn là một tiểu hài tử, nhưng hiện tại tối thiểu thân thể hắn đã cao lớn.

"Tiếu Nghiêu như thế nào bỏ được đem đệ đệ bảo bối của ngươi ra ngoài?" Đông Phương Dã cười hỏi.

Người nào không biết Nhị hoàng tử Tề Tiếu Nghiêu cùng Bát hoàng tử Tề Tiếu Trần là nhất mẫu sinh ra, Tề Tiếu Nghiêu quả cảm phán đoán sáng suốt, ở trên triều rất có trọng lượng, hai mươi hai tuổi được phong làm Bắc Trung thân vương, là một vị hoàng tử duy nhất có địa vị ngang hàng với đương kim Thái tử, nhưng mọi người đều biết, Nhị hoàng tử Tề Tiếu Nghiêu trừ bỏ quyền thế, để ý nhất là tình thân không có khả năng tồn tại trong hoàng thất, chính là tiểu đệ Tề Tiếu Trần mười tuổi cùng mẫu của bắn.

"Ta cũng muốn báo danh Thánh Hoàng phái a!" Tề Tiếu Trần hưng phấn nói.

"Cái gì?" Đông Phương Dã kinh ngạc nhìn về phía Tề Tiếu Nghiêu, các môn phái không liên quan đến hoàng thất, hết thảy tuần hoàn theo quy củ, hắn bỏ được đệ đệ bảo bối của hắn chịu khổ?

"Ha hả, đến đây lâu như vậy, Đông Phương không tính toán giới thiệu vài vị này một chút hay sao?" Tề Tiếu Nghiêu lại ha hả cười, chuyển hướng đề tài.

"Nga đúng! Bọn họ là bằng hữu ta nhận thức khi làm nhiệm vụ, Vệ Tử Khiêm, Vệ Tử Sở, Mộ Thiên Công, Lý Chiến cùng Vương Tử, đây là Tề Tiếu Nghiêu, cũng là hảo hữu của ta!" Đông Phương Dã cười chỉ nói, nhưng không giới thiệu thân phận Tề Tiếu Nghiêu.

"Nhị hoàng tử, ngưỡng mộ đại danh!" Vệ Tử Khiêm chắp tay nói, trong đầu rất nhanh loại bỏ tin tức Tề Tiếu Nghiêu, tuy rằng Đông Phương Dã cố ý để cho bọn họ lấy lễ nghi bằng hữu ở chung, nhưng ở ngoài mặt vẫn phải chu toàn.

"Nếu Đông Phương nói là bằng hữu, vậy không cần đa lễ." Tề Tiếu Nghiêu câu môi cười, nhấc vạt áo lên ngồi xuống, tiếp theo giống như tùy ý hỏi: "Vài vị từ đâu tới đây? Người nước nào?"

Lời này vừa ra, biểu tình mấy người đều nháy mắt có chút biến hoá, mấy người Vương Tử đối với Đông Phương Dã có ân, Đông Phương Dã hào sảng, mặc dù tò mò nhưng chưa từng hỏi đến, cũng thực tin tưởng nhóm hắn, mà Tây Môn Lưu Vân lại âm thầm phái người tìm hiểu, tuy rằng đến nay không có kết quả, nhưng cũng xem phân lượng mặt mũi Đông Phương Dã, hiển nhiên Tề Tiếu Nghiêu cũng từng có động tác tìm hiểu lén lút, đồng dạng không có kết quả, hiện tại lại thử hỏi trực tiếp ở nơi này...

"Chúng ta đến từ phía đông, con dân Yến quốc." Vệ Tử Khiêm không chút hoang mang, mỉm cười đáp.

"Nga? Nhân sĩ nơi nào Yến quốc?"


"Lạc Hà thành."

"Nga? Lạc Hà thành Nam Linh Cốc là tuyệt nhất Yến quốc, Thiên Linh Cốc lại có nhiều nhân tài kiệt xuất, người từ nơi đó ra tới đều là đất thiêng nảy sinh hiền tài hơn người, trách không được vài vị trưởng thành tuấn mỹ như thế." Tề Tiếu Nghiêu uống ngụm trà cười nói, ánh mắt nhìn Vệ Tử Khiêm.

"Nhị hoàng tử nói đùa, Lạc Hà thành Linh Cốc nổi tiếng, nhưng Thiên Linh Cốc không thuộc về Lạc Hà Thành, mà ở Đồng Lăng Độ cách Lạc Hà Thành hơn ngàn dặm, bất quá người không hiểu rõ cũng không phải số ít, hẳn là Nhị hoàng tử đã nghe được một vài lời nói không chân thực." Vệ Tử Khiêm giải thích, ôn hòa cười, không dấu vết hóa giải Tề Tiếu Nghiêu thử.

"Nga? Thì ra là thế, hôm nay ta hiểu biết thêm nhiều kiến thức." Tề Tiếu Nghiêu cũng cười nói.

"Các ngươi là ai? Dựa vào cái gì ngăn đón ta? Mau tránh ra cho ta!" Không khí trong nhã gian có chút đọng lại, một đạo thanh âm không được hoan nghênh truyền vào.

"Bên ngoài có chuyện gì vậy?" Lại nghe Tề Tiếu Nghiêu hỏi.

"Hồi Nhị hoàng tử, là thập tam tiểu thư Tư Đồ phủ cùng đệ tử trong Thánh Hoàng phái-Trầm Hoài Linh tiên tử." Một gã thị vệ phía sau Tề Tiếu Nghiêu tiến lên nói.

"Tư Đồ Tô Tô? Trầm Hoài Linh? Vì sao ngăn đón? Còn không mau thỉnh hai vị tiểu thư tiến vào?" Tề Tiếu Nghiêu nghe xong, không rõ ý tứ hàm xúc cười cười, phất tay để cho thủ hạ mở cửa.

"Tiếu Nghiêu!" Đông Phương Dã nhíu mày, hôm nay Tề Tiếu Nghiêu làm sao vậy.

"Đông Phương có chuyện gì sao, có giai nhân làm bạn không tốt sao?"Tiếu Nghiêu dường như không rõ ý tứ Đông Phương Dã, hỏi ngược lại.

"Ha hả, chỉ sợ tiêu thụ không nổi." Tây Môn Lưu Vân ha hả cười, ánh mắt hoa đào tà liếc nhìn Tề Tiếu Nghiêu một cái, gia hoả này hôm nay nhàn đến hoảng a, dư quang khoé mắt nhìn qua Vương Tử ngay từ đầu đều chưa từng động, chỉ mong không có việc gì...

"Hoài Linh tham kiến Nhị hoàng tử, gặp qua mấy vị công tử." Là nữ tử mặc một thân phấn y, khi đi vào linh khí bức người, bộ dáng bất quá hai mươi tuổi, đã là tu vi trúc cơ nhị giai.

"Tô Tô gặp qua Nhị hoàng tử." Tư Đồ Tô Tô quy củ hành lễ, lại thủy chung như có như không tránh phía sau Trầm Hoài Linh.

"Không cần đa lễ, đây không phải là ở hoàng cung, hai vị tiểu thư không cần để ý thân phận của ta, mau mau mời ngồi." Tề Tiếu Nghiêu nói, lời tuy nói như vậy, nhưng Tề Nhị hoàng tử đại mã kim đao ngồi ở chỗ kia, lại không hề có chút ý tứ thân sĩ.

*(Đại mã kim đao:Hào sảng,khí thế to lớn or nói chuyện thẳng thắn,sắc bén,không lưu tình)*

"Tô Tô tiểu thư, vài năm không gặp, khách khí như vậy?" Lại nghe Tề Tiếu Nghiêu đột nhiên hỏi, cười có chút tà khí.

"Ta...Ta, Nhị hoàng tử..." Tư Đồ Tô Tô có chút khẩn trương nói, nhưng giải thích không ra nguyên cớ gì.

"Nhị hoàng tử chê cười, có lẽ biểu muội nhìn thấy Nhị hoàng tử phong thần tuấn lãng như thế, nên thẹn thùng." Trầm Hoài Linh che miệng cười, giảm bớt Tư Đồ Tô Tô xấu hổ.


"Nga? Vậy là do ta không đúng.Chỉ là, phụ hoàng dặn ta nhất định phải đi Tư Đồ phủ bái kiến Tư Đồ quận vương, còn cố ý cường điệu đến thăm tiểu thập tam năm đó đã trưởng thành như thế nào..."

"Đa tạ bệ hạ nhớ mong, ta...Tô Tô nhất định chuyển cáo phụ vương." Tư Đồ Tô Tô có chút sốt ruột đánh gãy lời

Tề Tiếu Nghiêu nói, ngập ngừng nói.

"...Cũng tốt." Lời nói bị chặt đứt, Tề Tiếu Nghiêu không thèm để ý, ý tứ hàm xúc không rõ cười nói.

"Hừ." Một tiếng hừ khó chịu vang lên, là Tề Tiếu Trần.

"Bát hoàng tử làm sao vậy? Do nơi này quá buồn chán sao?" Trầm Hoài Linh cười hỏi.

"Hoài Linh tỷ tỷ, không phải, chỉ là thấy được người ta không thích." Tề Tiếu Trần cười nói, đối diện với khuôn mặt Trầm Hoài Linh ôn nhu tươi cười, thực thành thực nói.

"Ha hả, vậy không nên nhìn tốt lắm." Trầm Hoài Linh hơi hơi sửng sốt, cũng không hỏi là ai, cười nói.

"Hảo, không nhìn." Tề Tiếu Trần phối hợp gật gật đầu.

"Thu Ly đại ca như thế nào không tới?" Tề Tiếu Trần đột nhiên nghĩ đến cái gì đó ngẩng đầu hỏi.

"Thu Ly có việc, như thế nào, Tiếu Trần nghĩ đến Thu Ly?" Tây Môn Lưu Vân nói.

"Đúng vậy a, nghĩ đến Thu Ly đại ca, bất quá, hắc hắc, ta còn tưởng rằng Thu Ly đại ca sợ bị so sánh với vị đại ca kia nên mới không dám đến đâu!" Tề Tiếu Trần nghịch ngợm nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Thiên Công.

"Ha ha ai biết được? Có lẽ thật sự như vậy!" Tây Môn Lưu Vân cười, cảm thấy lời này thực có đạo lý.

"Thiên Công đại ca? Bộ dáng cũng thật xinh đẹp, trừ bỏ Thu Ly đại ca, ta còn chưa gặp qua nam tử xinh đẹp giống như ngươi a!" Tề Tiếu Trần nhìn Mộ Thiên Công nói, trong ánh mắt là ý tứ thưởng thức thuần túy.

"Phốc...Mỹ..." Vệ Tử Sở nghe xong nhất thời nhịn không được nở nụ cười, nghiêng người ghé vào bên cửa sổ, bả vai không ức chế được rung động, tử yêu tinh bị nam nhân khen xinh đẹp...Nam nhân thứ N năm trước làm trò trước mặt hắn nói hắn xinh đẹp đã chết, tử yêu tinh có một chỗ biến thái, chỉ cho phép chính hắn nói hắn xinh đẹp, nếu người khác dám nói...Khụ khụ, tiểu nam hài thiên chân ngây thơ sẽ có kết cục gì...Bất quá, có Vương Tử điện hạ ở đây, hình ảnh không quá hung tàn là được...

Quả nhiên, nghe xong lời Tề Tiếu Trần nói, động tác Mộ Thiên Công chuyển chén trà đột nhiên ngừng lại, phượng mâu nheo lại, khóe miệng cười càng thêm yêu dã, lại nghe hắn xuất hồ ý liêu nói: "Trong lòng Thiên Công có người xinh đẹp nhất, cho nên không đảm đương không nổi từ "xinh đẹp" này, Bát hoàng tử chớ nhắc lại a"

"Ngạch? Xinh đẹp nhất?" Tề Tiếu Trần giật mình hỏi.


"Đúng a, xinh đẹp nhất." Phượng mâu Mộ Thiên Công dài nhỏ nhìn thẳng Tề Tiếu Trần, giống như đang khẳng định lời này chắc chắn không phải giả.

"Nga...nga hảo, ta không nói." Tề Tiếu Trần ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng nghĩ đến, Mộ Thiên Công nhìn yêu dã như vậy, lại có một viên chân tâm, không cho phép chính mình khinh nhờn người xinh đẹp nhất trong lòng hắn!

"Ha hả ~ngoan~" Mộ Thiên Công vừa cười nói, bên trong hoàng thất lại có tiểu hài tử ngây thơ như vậy.

"Hắc hắc, thật muốn trông thấy người xinh đẹp nhất trong lòng Thiên Công đại ca, nhất định Cửu Thiên tiên tử trên trời!" Tề Tiếu Trần tò mò nói.

"Ha hả~" Mộ Thiên Công cười mà không nói, phượng mâu cụp xuống, trong dư quang là thân ảnh Vương Tử tĩnh tọa, Cửu Thiên tiên tử? Đều không bằng a..

"Hừ...Cứ như vậy liền cho qua?" Trong lòng Vệ Tử Sở nghĩ đến, tiểu nam hài này vận khí không tồi a, ngược lại muốn biết, người xinh đẹp nhất trong lòng tử yêu tinh là ai? Hắn như thế nào cũng sẽ không tin? Xinh đẹp? Đừng ở trước mặt Vương Tử điện hạ nói từ "xinh đẹp" này...Aiz aiz? Sẽ không phải là Vương Tử điện hạ đi?

Vệ Tử Sở chán nản suy đoán, không muốn nghe vài người bên trong nhã gian nói chuyện với nhau, tựa vào trên bệ cửa nhìn màn mưa hạ xuống cùng đám người vội vàng đi trên đường.

Ai? Đúng lúc này Vệ Tử Sở chú ý tới một thân ảnh kỳ quái, ly vũ thuật là tiểu pháp thuật phổ không, hắn lại nhìn đến một thân ảnh không dùng đến pháp thuật che mưa, toàn thân ướt đẫm, vốn là y phục rách nát bẩn thỉu không chịu nổi, tóc rối bù, người qua lại trên đường đều chán ghét tránh xa.

Có lẽ cảm thấy được bộ dáng này sẽ không có ai tiếp cận, nên người nọ chỉ vùi đầu chạy liên tiếp, Vệ Tử Sở nhìn hắn từ xa chạy tới gần, trơ mắt nhìn hắn va vào một người mặc y phục hoàng sắc rực rỡ, nói là hoàng sắc rực rỡ, là bởi vì liếc mắt nhìn người nọ một cái đều bị từng đợt tơ vàng loá mắt, treo một đống phối sức tinh thạch quý báu, cũng may y phục người nọ đều chống bụi chống nước, nên không bị bẩn.

"Tên tiểu khất cái nhà ngươi! Ánh mắt bị chó ăn sao!" Chỉ nghe người mặc hoàng sắc rít gào một tiếng, bàn chân không chút lưu tình đá lên người nọ nằm trên mặt đất.

"Vài ngươi các ngươi, còn không giáo huấn hắn một chút cho ta, dám chắn đường bản thế tử,quả thực chán sống!"

Mấy tên thủ hạ nghe lệnh đi lên đối với người nọ quyền đấm cước đá, kỳ quái chính là người nọ không rên một tiếng, giống như muốn yên lặng chờ bọn họ đánh xong.

"Ngươi đang nhìn cái gì a?" Vệ Tử Sở nghĩ ngợi, thấy người nọ nhìn có điểm quen mắt, một thanh âm tò mò ở bên tai vang lên, đã thấy hắn từ bên cửa sổ đến gần đây.Đúng là Tề Tiếu Trần.

"A? Bọn họ...Các ngươi đang làm gì đó? Mau dừng tay cho ta!" Tề Tiếu Trần xem vài giây, mới phát hiện hình ảnh lấy nhiều khi ít, trong lòng tức giận, hướng tới phía dưới hô lên.

Vệ Tử Sở có chút muốn cười, tiểu nam hài này muốn làm gì, nếu có người dám ở chỗ này hành hung nhất định là loại nhân vật lão đại nơi này, ở nơi nào có chuyện một câu nói của ngươi bọn họ liền dừng tay.

"Mau dừng tay!" Tề Tiếu Trần oán hận gọi thêm một lần, cư nhiên làm lơ lời hắn nói, thân thể vừa động muốn nhảy cửa sổ xuống lầu.Đang muốn nhảy xuống lầu ngăn cảm đám người trên đường đột nhiên bị cánh tay cản lại, là Tề Tiếu Nghiêu.

"Nhị ca, bọn họ lấy nhiều khi ít, ta muốn xuống hỗ trợ!" Tề Tiếu Trần sốt ruột nói, người bị đánh kia vẫn không nhúc nhích, có thể bị đánh đến chết hay không.

"Các ngươi đi." Tề Tiếu Nghiêu phân phó thủ hạ, không buông Tề Tiếu Trần ra.

"Các ngươi là ai! Cư nhiên dám ngăn cản bản thế tử!" Chính là thủ hạ của Tề Tiếu Nghiêu đem tên khất từ trong tay mấy người kia cứu ra, lại nghe người mặc hoàng sắc phẫn nộ hô lớn.

"Gọi hắn đi lên." Tề Tiếu Nghiêu truyền âm cho thủ hạ.


"Nhị hoàng tử thỉnh thế tử trên lầu." Một gã thủ hạ chắp tay hướng người kia nói.

"Quản hắn là ai, bản thế tử muốn thu thập tên khất cái kia!" Ở trên địa giới Lăng Tiêu quận này, còn chưa ai có thể ngăn trở sự tình hắn muốn làm!

"Thế tử...Thế tử, là Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử!" Một nam nhân trẻ tuổi đứng bên người nọ vội vàng giữ chặt hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói.

"Vậy thì sao...Ngạch? Nhị hoàng tử?...Còn không nhanh dẫn đường?" Người nọ rốt cục kịp phản ứng lại, sửa sang lại y phục hoàng sắc nói.

Đoàn người đang muốn lên lầu, đã thấy tên khất cái bị đặt ở một bên đột nhiên run rẩy đứng lên đuổi theo, không để ý thủ hạ Tề Tiếu Nghiêu ngăn trở, một hai phải đi theo.

"Nhị ca, cái tên khất cái..." Tề Tiếu Trần nhìn tên khất cái lần lượt té ngã lại lần lượt đứng lên, tâm sinh không đành lòng.

"Đem hắn dẫn tới." Tề Tiếu Nghiêu phân phó nói.

Bất quá trong chốc lát, đoàn người đã lên tới cửa.

"Tham kiến Nhị hoàng tử!" Chỉ thấy người mặc thân hoàng sắc tiến vào, ánh mắt rất nhanh dạo qua một vòng, cuối cùng hướng tới Tề Tiếu Nghiêu chắp tay nói.

"Miễn lễ, thế tử đến đây an vị đi." Tề Tiếu Nghiêu nói.

Người này đúng là nhi tử bảo bối của Tư Đồ quận vương, Tư Đồ Thiên Hữu, danh tự chính phái, nhưng nhân cách con người không ra sao, Tư Đồ phủ ở thời kỳ chiến tranh niên đại có công hộ quốc, đặc phong làm quận vương, thống lĩnh Lăng Tiêu quận-Quan ải biên cảnh Đông Nam Tề quốc!

Chỉ tiếc Tư Đồ phủ nam đinh điêu linh, đến một mạch Tư Đồ Thiên Hữu này chỉ có mình hắn là nam tử, quận vương Tư Đồ Kính Hoài vì vậy nên đặt tên cho hắn là Tư Đồ Thiên Hữu, có thể thấy được ký thác rất nhiều kỳ vọng.

Chỉ là Tư Đồ Thiên Hữu từ nhỏ không chịu thua kém, thứ duy nhất cảm thấy hứng thú chỉ có nữ nhân mà thôi, Tư Đồ Thiên Hữu năm nay hai lăm tuổi, bên trong phủ đã có hai mươi bảy phòng thị thiếp, Tư Đồ Kính Hoài phải tìm rất nhiều linh thực quý hiếm đem tu vi Tư Đồ Thiên Hữu xây tới trúc cơ sơ kỳ, khó tiến thêm bước nữa, tồn tại tâm tư nối dõi tông đường, đối với với chuyện Tư Đồ Thiên Hữu hoang đường chưa bao giờ quản, làm cho Tư Đồ Thiên Hữu ở Lăng Tiêu quận hoành hành ngang ngược, nhìn đến nữ tử hơi có tư sắc đều quấy rầy một phen, xú danh rõ ràng.

"Hắc hắc tạ Nhị hoàng tử, Hoài Linh biểu tỷ cũng ở đây a! Hôm nay xuất môn như thế nào không gọi Thiên Hữu cùng đi?" Tư Đồ Thiên Hữu đảo mắt nhìn lên, ánh mắt ám trầm nhất thời tỏa ánh sáng nhìn Trầm Hoài Linh.

"Hôm nay đi vội vàng, là Hoài Linh lo lắng không chu toàn." Trầm Hoài Linh cười có chút gượng ép, mặc cho ai bị nhìn như vậy cũng sẽ không có sắc mặt hoà nhã.

"Vô phương vô phương, lần sau nhớ rõ là được." Tư Đồ Thiên Hữu tự nhận là tiêu sái cười nói.

"Hừ...Tiểu huynh đệ, thương thế của ngươi có khỏe không?" Tề Tiếu Trần hừ lạnh một tiếng, vòng qua Tư Đồ Thiên Hữu đến bên người tên khất cái cạnh cửa, lo lắng hỏi han.

"..." Tên khất cái cúi đầu tay vịn khung cửa, không để ý gì tới hắn.

"Tiểu huynh đệ ngươi đừng sợ, ta bôi thuốc cho ngươi a!" Tề Tiếu Trần lấy thuốc trị thương ra muốn tiến lên giúp hắn, lại bị né tránh.

"A? Ngươi là tiểu khất cái ngày đó sao?" Lúc này Vệ Tử Sở nói.

Tên khất cái kia nghe xong ngẩng đầu, lúc này bên trong gian phòng trang nhã mọi người tề tụ, hắn chỉ nhìn thẳng tắp về phía một góc, đúng là chỗ Vương Tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận