Edit: Vũ Vũ
Ba mẹ ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ.
Sức khoẻ của mẹ không tốt, thường xuyên đi bệnh viện, và tôi là người đi theo.
Trong phòng khám nhỏ râm mát, hành lang bệnh viện có mùi nước sát trùng nhàn nhạt, vẽ ra một kí ức nồng đậm rực rỡ nhất trong tuổi thơ của tôi.
Khi đó ước nguyện duy nhất của mẹ đối với tôi chính là thân thể khoẻ mạnh.
“Uống thuốc rất đắng, hy vọng Tĩnh Tĩnh của chúng ta có thể bình an khoẻ mạnh trưởng thành.”
Nhưng tôi rất vô dụng, bị bệnh mấy năm nay, không thể khoẻ khoắn như những gì mẹ tôi nói.
Sau đó tôi từng nhớ lại vô số lần về cơn ác mộng lúc chạng vạng ấy.
Có phải tôi không nên mặc váy, không nên tô son?
Vào lúc tên anh họ say khướt đi vào, có phải tôi nên trốn ở trong phòng một lúc rồi mới ra ngoài không?
Khi bị bọn họ kéo vào phòng ngủ, có phải tôi nên giãy dụa kịch liệt hơn nữa?
Tiếng kêu cứu cũng phải lớn hơn một chút nữa nhỉ?
Hoặc là tôi phải nhận ra ánh mắt của tên anh họ luôn cố ý dừng trên người tôi từ sớm.
Tôi phải cảnh giác hơn nữa, cho hắn một chút cảnh cáo.
Hoặc là dứt khoát dọn ra ngoài ở.
Hoặc là…
Nghĩ tới nghĩ lui, mỗi một phút một giây của ngày hôm đó đều bị phóng đại kéo dài, biến thành bóng đè vây khốn cuộc đời tôi.
Nhưng mà…
Thật ra tôi không hề sai, đúng chứ?
Buổi tối hôm nay, tôi có một giấc mơ.
Không phải cơn ác mộng đen tối giày vò tôi suốt bao năm tháng.
Là vào mùa xuân ấm áp, tôi cùng mẹ ngồi trên một bãi cỏ.
Bầu trời trong vắt không có một gợn mây, chỉ thấy cánh diều bay cao vút. Được cop𝐲 tại ﹏ 𝐓RÙM𝐓R𝗨𝒴Ệ N.𝗩𝙣 ﹏
Bà nói: “Tĩnh Tĩnh, con đã bước một bước chân vừa khó khăn vừa đáng quý nhất rồi.”
“Tiếp theo cũng phải dũng cảm đi về phía trước nhé.”
16.
Mùa xuân vừa tới, Tống Chân Vũ tức muốn hộc máu tìm được tôi.
Thật ra tôi cũng không thấy bất ngờ.
Vào lúc in những tấm ảnh mà cô ta gửi cho tôi rồi gửi đến công ty của cô ta, tôi đã đoán trước được kết quả.
Công ty đang ở thời kỳ góp vốn mấu chốt để đưa ra thị trường, không thể bị dư luận bàn tán xấu làm ảnh hưởng được.
Tần Ngạn là thành viên chủ chốt của hạng mục, tạm thời không thể động tới.
Nhưng đuổi bớt một người râu ria như Tống Chân Vũ lại là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Huống chi tôi còn gửi những bức ảnh nóng mắt đó cho ba mẹ cô ta.
Ba Tống Chân Vũ có bệnh cao huyết áp, tức đến nỗi phải nhập viện.
Mẹ cô ta dạy học ở một trường cấp ba, hiện giờ mọi chuyện lộ ra, bà ta cũng bị trường tạm thời đình chỉ dạy.
“Cô muốn trả thù gì thì cứ nhằm vào tôi đây này.”
Vành mắt cô ta đỏ lên nhưng vẫn ngẩng cao đầu như cũ: “Đừng đi quấy rầy ba mẹ tôi, bọn họ lớn tuổi rồi không chịu được kích thích.”
Tôi cười một cách ôn hoà: “Cô Tống, chút việc nhỏ như vậy mà cũng đến tìm tôi, không thấy bản thân mình ra vẻ quá à?”
Cô ta trừng mắt, sau một lúc lâu mới nói: “Tần Ngạn sẽ kết hôn với tôi, Chu Tĩnh, chị chỉ là kẻ thua cuộc thảm hại mà thôi.”
“Bất hạnh quá, chồng sắp cưới của cô lúc ly hôn với tôi lại đồng ý để lại căn nhà cho tôi.”
Giọng điệu của tôi vẫn bình tĩnh như cũ: “Nên cô Tống này, trong thời gian ngắn hẳn là cô không nhận được sính lễ hay quà cáp gì. Cô vẫn nên nhanh chóng đi tìm một công việc mới, hỗ trợ chồng trong việc vun đắp kinh tế gia đình đi.”
“À suýt nữa tôi quên mất, mấy công ty hơi chính quy một chút khi tuyển người cũng sẽ điều tra bối cảnh nhỉ? Cô Tống đây bị công ty sa thải vì tác phong cá nhân bại hoại, đạo đức suy đồi, làm tiểu tam phá nát hạnh phúc gia đình người khác, cô nghĩ sẽ có người tuyển cô sao?”
“Có lẽ những người có ý đồ khác với cô sẽ cho cô một cơ hội đấy.”
“Chu Tĩnh!”
Cô ta hét lên, lao đến muốn đánh tôi, nhưng bàn tay vừa giơ lên đã bị tôi nắm lấy.
Tôi trở tay, nặng nề tát cô ta một cái.
“Tống Chân Vũ, người cô nên tìm là Tần Ngạn.”
17.
Chiều hôm đó khi tôi ra cửa, phát hiện Tần Ngạn đứng ở dưới lầu.
Giữa ngón tay anh ta kẹp một điếu thuốc, dựa vào cột đèn đường, cứ như vậy ngơ ngẩn nhìn tôi.
Kể từ lần gần nhất tôi gặp anh ta đã là hai tháng trước.
Tóc của anh ta dài ra một chút, cả người cũng gầy đi, gương mặt vốn dĩ lạnh lùng nay lại càng thêm hung hiểm.
Đôi mắt nhìn tôi ẩn ẩn đỏ lên: “Tĩnh Tĩnh.”
“Hai ngày trước mẹ gọi điện tới, bảo anh đưa em về nhà một chuyến.”
“Mẹ nói đã trôi qua nhiều năm rồi, có gì bất mãn cũng bỏ qua hết. Huống chi lúc mẹ em nằm viện, mẹ cũng từng đi xem qua, biết em là một người tốt.”
À, nhớ ra rồi.
Lúc trước Tần Ngạn vì ở cạnh tôi mà khăng khăng muốn học lại một năm.
Mẹ anh ta khuyên thế nào cũng không được, dưới sự tức giận nói muốn từ mặt anh ta.
Tần Ngạn liền dẫn tôi đi thuê trọ ở khu nhà gần trường học.
Sau đó ngoại trừ học phí bình thường và sinh hoạt phí, bà không hề cho Tần Ngạn thêm một đồng, cũng chẳng chịu liên hệ với anh ta.
Tần Ngạn cũng không chịu thua.
Chúng tôi đi đến ngày hôm nay, mặc kệ là tốt hay xấu thì đều xuất phát từ chính bản thân.
“Anh có về nhà rồi, cũng nói chuyện chúng ta ly hôn cho mẹ nghe.”
“Bà mắng anh một trận, nói lúc trước anh kiên định mang em đi như vậy, muốn cứu vớt em, tại sao lại không kiên trì đến cuối cùng.”
Trong giọng nói của Tần Ngạn mang theo mờ mịt: “Tĩnh Tĩnh, vốn dĩ chúng ta không nên như vậy.”
Là không nên.
Nhưng do ai sai chứ?
Tôi không để ý đến anh ta, ném túi rác vào thùng rồi xoay người về nhà.
Sau khi trở về, không hiểu sao lại nhớ đến mẹ của Tần Ngạn.
Thật ra người đó rất tốt, đối mặt với sự cố chấp của Tần Ngạn thời niên thiếu, bà cũng chưa từng tìm tôi để gây áp lực.
Đối tượng mà bà khuyên can, từ trước đến nay chỉ có mình Tần Ngạn.
Buổi tối hôm nay, tôi nhận được cuộc gọi của mẹ Tần Ngạn.
Trong giọng nói của bà mang theo mệt mỏi và áy náy, nói xin lỗi tôi, nói là tại mình không dạy dỗ tốt Tần Ngạn.
Tôi chậm chạp lắc đầu, sau đó mới nhận ra bà không nhìn thấy được nên mới nói: “Không sao đâu, dì.”
“Giữa con và Tần Ngạn, có lẽ là con sai, cũng có lẽ là anh ta sai. Bất kể có hậu quả gì cũng đều do chúng con tạo ra, không liên quan đến những người khác.”
“Dì không cần cảm thấy áy náy.”
Tôi nghe thấy tiếng bà ấy khóc.
Tần Ngạn bắt đầu nhắn tin, gọi điện cho tôi.
Anh ta nói rất nhiều, tất cả đều là tình ý chân thành, mong tôi cho anh ta một cơ hội sửa sai.
“Tĩnh Tĩnh, anh còn yêu em, anh muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu.”
Sao anh ta có thể nói ra những lời này nhỉ?
Hoang đường tới nỗi tôi không nhịn được mà cười to.
“Tần Ngạn, anh có biết không? Một lần bất trung, trăm lần bất dụng*”
(*Khi một người đã phạm sai lầm ở lần thứ nhất, không ai có thể đảm bảo rằng, sai lầm đó sẽ không xuất hiện ở lần thứ hai.)
“Trong mắt người ngoài, anh là người phải trả giá rất nhiều cho mối quan hệ này, là tôi được lợi từ anh. Nhưng trên đời này thật sự không có ai vĩnh viễn tự nguyện hy sinh cái gì cả. Thật ra anh biết rất rõ, tôi chỉ bị bệnh, nhưng tình yêu của tôi dành cho anh cũng chẳng kém anh nửa phần.”
“Nhiều lần anh tan làm về, oán giận công việc khó khăn, lầu bầu vìbị cấp trên làm khó, có lẽ tôi không nói được những câu êm tai, nhưng tôi vẫn cố ôm chặt lấy anh. Anh nói muốn từ chức, tôi đồng ý, tiền nhuận bút của tôi đủ để trang trải cho cuộc sống của cả hai.”
“Mối quan hệ giữa chúng ta bình đẳng, không phải anh cứu tôi một lần mà tôi mãi mãi đứng thấp hơn anh một bậc.”
“Người mà tôi thật lòng yêu và biết ơn là Tần Ngạn năm 17 tuổi. Cậu ấy nhiệt tình thẳng thắn, không nghĩ đến tư lợi mà yêu tôi bằng tình yêu giản dị chân thật nhất. Chứ không phải Tần Ngạn của năm 26 tuổi, chỉ chịu chia ra một nửa nhiệt tình nhưng luôn vọng tưởng nhận được sự thật lòng tuyệt đối từ tôi.”
“Tần Ngạn, chúng ta vĩnh viễn không có cơ hội trở về quá khứ.”
18.
Sau ngày hôm đó, Tần Ngạn không gọi cho tôi nữa.
Mà khi nghe được tin về anh ta, tôi lại được nghe ở trên tivi.
Tống Chân Vũ mang thai con của anh ta, nhưng Tần Ngạn lại không chịu kết hôn với cô ta.
Trong khi hai người tranh chấp, Tống Chân Vũ bị Tần Ngạn đẩy ngã, lăn từ cầu thang xuống dưới.
Đứa con đã mất, tử cung bị cắt bỏ, từ bây giờ cô ta không còn khả năng làm mẹ nữa.
Ba mẹ Tống Chân Vũ kiện ra toà, Tần Ngạn có nguy cơ phải ngồi tù.
Hoá ra suốt đêm chạy khắp thành phố để mua nhẫn, tình yêu nhiệt liệt cũng chỉ là một âm mưu.
Lòng người bị xé rách cũng chỉ chừa lại lông gà đầy đất.
Khó coi vô cùng.
Tôi mua một bó hồng champagne, đến bệnh viện thăm Tống Chân Vũ.
Mặc lên bộ quần áo bệnh nhân, cả người gầy trơ xương, giống hệt một nhành hoa khô héo ven đường.
Cô ta nhìn tôi, môi trắng bệch vì mất máu, trong ánh mắt không có chút tinh thần.
Tôi đặt hoa lên đầu giường, nhìn cô ta chăm chú rồi nhẹ giọng nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, sẽ nhanh qua thôi.”
“Đừng nhớ thương mãi.”
Cô ta nhìn tôi, trong mắt hiện ra chút cảm xúc.
Có lẽ là hối hận, là chán ghét, là oán hận ngập trời.
Tôi lười quan tâm.
Trên đường trở về, hoàng hôn dần xuống núi.
Tôi ngồi ở trong xe, cúi đầu nhìn điện thoại.
Có bạn đọc gửi tin nhắn tới, hỏi tiếp theo tôi sẽ viết thể loại gì.
Tôi rũ mắt, khoé môi cong lên: ”
“Một người bò ra vực sâu, cuối cùng cũng có thể kịp ngắm mặt trời mọc buổi sớm mai.”
HOÀN