[Tử Dạ Ngô Ca Hệ Liệt] - Bộ 1 - Độc Tự Sầu

Nhiều năm sau nhớ lại, sự tình dường như bắt đầu vào chiều hôm ấy.

Như Tuyên đang ngồi trong sân, lựa chọn những dược liệu cần thiết.

Ánh mặt trời chói chang chiếu lên thân hắn như muốn xua tan hết mọi lo lắng, khóe miệng Như Tuyên bất giác vẽ một nụ cười hiếm thấy.

Y Minh ngồi bên cạnh giúp đỡ nhận ra thay đổi của hắn liền thấy thoải mái hơn, không ngừng chọc hắn cười nói.

“Y Minh thật là một đứa trẻ ngoan.” Như Tuyên xoa xoa đầu đứa bé:”Còn nhỏ đã biết chọc người khác vui rồi.”

“Tuyên ca ca, ca ca lại nói đệ là trẻ con!” Bạch Y Minh oán trách:”Đệ sẽ trở thành người lớn rất nhanh.”

“Người lớn…làm người lớn có gì tốt?Ta thật hy vọng mãi mãi không lớn lên.” Như Tuyên tựa như cười cười:”Lớn rồi đệ sẽ biết, khoảng thời gian vui vẻ nhất đã một đi không trở lại.”

“Không muốn!” Bạch Y Minh cố chấp nói:”Đệ muốn lớn nhanh một chút, khi đệ lớn rồi, Tuyên ca ca sẽ không nói đệ là trẻ con nữa!”

Như Tuyên nhìn Bạch Y Minh ở bên cạnh, trong ánh mắt đứa trẻ này mang nét trưởng thành vượt hơn tuổi tác, cùng với quyết tâm kiên định đến lạ thường.

Nhất định phải lớn nhanh một chút, y sẽ không xem mình là đứa trẻ không hiểu biết gì nữa…

Ý niệm này, dường như bản thân đã từng nghĩ qua.

“Ôi…” dù mơ hồ biết không được thỏa đáng cho lắm, nhưng Như Tuyên không biết làm thế nào để khuyên giải cho đúng:”Y Minh…”

“Như Tuyên công tử!”

Như Tuyên quay đầu lại nhìn, liền thấy một người ngoài dự đoán đứng bên cửa viện. Hắn sững người một lúc mới đứng dậy nghênh đón.

“Phu nhân.” Hắn đứng cách Cố Tử Doanh một khoảng rất xa, không hề giấu diếm vẻ xa lạ trong giọng nói:”Sư đệ có phải đã xảy ra chuyện gì?”

“Không phải đâu.”

Cố Tử Doanh xem sự khách sáo của hắn như một biểu hiện của nội tâm, không quá để ý, mỉm cười nói:”Từ khi Vũ Lan theo Hàn Băng luyện võ, thân thể tốt hơn rất nhiều, nói đến vẫn phải cảm tạ Như Tuyên Công Tử!”

“Đây là việc ta nên làm.”, Như Tuyên hạ mắt, ảm đạm hỏi:”Không biết phu nhân tìm đến Như Tuyên có việc gì?”

“Kì thực…” Cố Tử Doanh có phần do dự, một hồi sau mới nói:”Hôm nay ta đến tìm công tử, là để thỉnh cầu người một việc, cũng chính là…”

Như Tuyên nghe xong ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn.

“Không được sao?” Cố Tử Doanh bị phản ứng của hắn làm hoảng sợ:”Ta chỉ là muốn…”

“Ta hiểu rồi.” Như Tuyên cắt lời:”Vậy thỉnh phu nhân đến đây nói chuyện!”

Khi quay người hắn chỉ cảm thấy trong ngực trở nên nặng nề nhưng lại không đau. Sao có thể đau, trong lòng là một khoảng không trống rỗng, làm sao có thể đau được?

Hai người ngồi đối diện bên bàn đá, Bạch Y Minh im lặng đứng cạnh Như Tuyên.

“Là ta quá đường đột rồi?”, bầu không khí miễn cưỡng khiến Cố Tử Doanh không thoải mái nói:”Thật ra không có chuyện gì mà ta lại đến làm phiền người.”

“Phu nhân quan tâm sư phụ, Như Tuyên có thể hiểu được.” Như Tuyên dời ánh mắt ra khỏi hai tay, bình tĩnh nói:”Ta chỉ không biết nên nói như thế nào với phu nhân cho rõ ràng.”

“Vậy thì tốt rồi.” Cố Tử Doanh mỉm cười:”Công tử không biết mái tóc của Hàn Băng khó chải biết chừng nào?”

“Vậy sao?”, sao ta lại không biết….

“Cộng thêm tay chân ta vụng về, vấn tóc lại càng khó coi, còn làm đứt tóc chàng rất nhiều. Chàng không để ý, nhưng ta lại rất áy náy.”

Cố Tử Doanh thở dài:”Người cũng biết ta không có nha hoàn theo hầu, người hầu hạ ta hiện tại cũng không biết chải đầu cho nam nhân, họ nói người thường giúp Hàn Băng vấn tóc, không có người y sẽ tùy ý để nguyên. Cho nên ta muốn nhờ người chỉ ta làm sao có thể chải đầu cho nam nhân.”

“Sư phụ cũng không ngại để người khác chải đầu, chỉ là do thói quen nhiều năm rồi mà thôi.”, khóe môi Như Tuyên nhếch lên:”Chải đầu không phải là việc khó, cũng không có bí quyết gì, chỉ là do quen tay.”

“Thật sao?”, Cố Tử Doanh mỉm cười, đưa chiếc lược đang cầm trong tay cho hắn:”Vậy người có thể làm mẫu cho ta xem một lần được không?”

Nàng ta nói thật tự nhiên, Như Tuyên bất giác tiếp lấy.

“Chuyện này…”Như Tuyên nhìn chiếc lược, nhận ra đây là đồ vật trong phòng Bách Lý Hàn Băng:”Phu nhân muốn ta làm mẫu như thế nào?”

“Tóc ta cũng dài tương tự Hàn Băng.”

Cố Tử Doanh gỡ trâm cài tóc, để tóc buông xõa:”Làm phiền Như Tuyên công tử rồi.”

“Y Minh.”Như Tuyên nhẹ nhàng căn dặn:”Đệ giúp ta vào phòng lấy gương.”

Như Tuyên dùng tay vấn tóc Cố Tử Doanh, dùng lượt chải qua vài lượt, trong chốc lát đã vấn thành một búi tóc vừa đơn giản lại xinh đẹp.

“Xem ra cũng đơn giản.”, Cố Tử Doanh nhìn vào gương đặt trên bàn, quay đầu nhìn trái nhìn phải:”Có điều phải tốn chút công phu.”

Như Tuyên không trả lời, một lần nữa xõa tóc của nàng, vấn thành búi tóc đơn giản của nữ nhân.

“Đa tạ Như Tuyên công tử.”Cố Tử Doanh thán phục sự khéo léo của hắn.

“Phu nhân không cần khách sáo.” Như Tuyên đặt lược xuống, lui lại vài bước.

“Vẫn phải cảm tạ.”, Cố Tử Doanh nhìn đôi mắt buông rũ của Như Tuyên, lại ngắm nhìn sự hiếu kì trong mắt Y Minh, lúng túng cười:”Vậy ta đi đây.”

“Phu nhân thong thả, Như Tuyên không tiễn.”, trong lòng hắn vẫn mong Cố Tử Doanh lập tức đi mau.

Kì thực khi nãy có phần vượt quá khuôn phép, dù động tác của hắn rất nhẹ nhàng, ngoại trừ tóc ra không hề đụng chạm gì nhiều. Nhưng Cố Tử Doanh là sư mẫu của hắn, việc tiếp xúc thân mật như chải đầu này thật không nên làm.

Như Tuyên biết rằng chỉ do bản thân nhất thời thất thường, sau khi nhận lời liền bắt đầu hối hận. Nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng cảm thấy kì quái, Cố Tử Doanh xuất thân là tiểu thư khuê các, hiển nhiên cũng hiểu được đạo lý này, tại sao lại yêu cầu một việc không hợp phép tắc?

“Người không nên quá xa lạ với ta.”, Cố Tử Doanh khi đi nói với hắn:” Hàn Băng nói cứ xem người như người thân, tự nhiên sẽ không còn xa cách nữa.”

Nghe thấy lời nói quen tai, Như Tuyên cuối cùng đã hiểu được nguyên do khiến Cố Tử Doanh đến đây.

Hắn cũng thấy kì lạ khi Cố Tử Doanh đến nhờ chỉ dạy việc chải tóc, chắc hẳn là Bách Lý Hàn Băng yêu cầu nàng nên gần gũi với hắn hơn một chút.

“Như Tuyên hiểu rồi.”, nghĩ không có gì cần thiết, có điều hắn cũng cười nói:”Thỉnh phu nhân an tâm.”

Nụ cười của hắn khiến Cố Tử Doanh sững người.

Dưới ánh mặt trời, gương mặt Như Tuyên có vẻ ảm đạm, ngay cả nụ cười cũng trở nên nhàn nhạt mơ hồ. Khuôn mặt tươi cười lúc nào cũng ẩn giấu quá nhiều điều không thể nhìn thấu, khiến người nhìn cũng cảm thấy nặng nề….

Nhưng Tuyên không hề có ý bài xích Cố Tử Doanh, cho dù hắn cũng không thoải mái khi nhìn nàng, nhưng cũng không có ý để nàng cảm thấy bất tiện.

Song gần đây Như Tuyên ngẫm nghĩ, có phải vì thái độ của bàn thân không minh bạch nên Cố Tử Doanh thỉnh thoảng lại tìm đến hắn.

Trên danh nghĩa là trưởng bối, nhưng tuổi tác hai người họ tương tự, sớm muộn gì cũng bị người khác chê cười. Như Tuyên mỗi lần nghĩ đến đều thấy không được thỏa đáng, hắn thậm chí đã khéo léo ám chỉ vài lần nhưng Cố Tử Doanh vẫn như cũ.

Như Tuyên có chút khó xử, bởi vì chuyện này nếu nói rõ ra sẽ không tránh khỏi lúng túng.

Cố Tử Doanh lại không hề để ý kiêng kỵ của Như Tuyên.

Mới đầu do Bách Lý Hàn Băng nói với nàng xem Như Tuyên là người thân, nên gần gũi một chút. Nàng ta không cảm thấy khó xử, với nàng mà nói, việc thân cận với người khác cũng không hề khó khăn.

Nàng nghĩ rằng chỉ cần gặp qua vài lần, nói qua vài câu liền có thể thân thiết. Bất quá, nàng phát hiện cách nghĩ của bản thân so với hiện tại không hề giống nhau.

Như Tuyên rất dễ bị lơ là, vì hắn rất yên lặng.

Khi người khác nói chuyện, hắn đều lẳng lặng lắng nghe, dùng đôi mắt trong suốt dõi theo. Khuôn mặt thanh tú mang vẻ ưu tư, ngay cả khi cười cũng ẩn chứa nhiều tâm sự mà người khác không thể hiểu được.

Người thiếu niên mới mười bảy tuổi này có bí mật gì chứ?

Hay phải nói là, hắn là người như thế nào?Rõ ràng cuộc sống không có gì phải lo âu, nhưng vì sao lại không thể vui vẻ?

Cố Tử Doanh rất hiếu kì…

“Phu nhân.” Như Tuyên cúi đầu, nhẹ giọng:”Những việc này không cần làm phiền đến phu nhân, ta có thể tự mình tìm đến.”

“Không sao, dù sao ta cũng không có việc gì.” Cố Tử Doanh hiếu kì nhìn cuốn sách hắn cầm trong tay:” Ta thật không ngờ trong phòng người lại có nhiều sách như vậy.”

“Tuyên ca ca!”, Bạch Y Minh cầm sách từ trong phòng chạy ra:”Những thứ này đặt ở đâu?”

“Tìm chỗ có ánh nắng để phơi là được.”

Như Tuyên quay lại nói với Cố Tử Doanh:”Vốn dĩ ta không hứng thú lắm với võ học, nhưng lại thích xem sách tập văn, sư phụ cũng không miễn cưỡng ta nữa.”

“Xem ra hứng thú của công tử thật phong phú.”, Cố Tử Doanh đảo mắt qua những bộ thư tịch Như Tuyên đang sắp xếp:”Chẳng qua có một sư phụ như Hàn Băng, không luyện võ có phải quá đáng tiếc hay không?”

“Ta tự biết tư chất luyện võ không cao, dứt khoát không nên luyện.”, Như Tuyên đưa tay vuốt thẳng nếp gấp trên trang sách:”Lại nói sư phụ vẫn còn trẻ, sau này có thể sẽ gặp được một đệ tử xứng đáng để truyền thụ võ công.”

“Mọi người đều nói chàng là kiếm khách xuất sắc nhất trên thiên hạ.”, nụ cười của Cố Tử Doanh nhạt đi:”Ta là một nữ nhân kiến thức nông cạn, lại không biết võ công nên không hiểu những chuyện này. Có điều khi nghĩ tới điều đó cũng thấy rất tuyệt!”

“Nói là thiên hạ đệ nhất, với sư phụ hoàn toàn xứng đáng.”

“Nếu đã lợi hại đến thế, tại sao vẫn còn vất vả nhường vậy?”

“Luyện kiếm với sư phụ mà nói, không gì có thể thay thế được.”, Như Tuyên hiển nhiên hiểu rõ sự say mê của Bách Lý Hàn Băng đối với võ học:”Người chính là vì kiếm mà được sinh ra.”

“Ta rất hiểu…”, Cố Tử Doanh thở dài:”Được rồi, không nói nữa, chi bằng cho ta mượn hai quyển sách xem thử!Ăn uống cả ngày, ta cũng không có việc gì khác để làm.”

Như Tuyên ngẩn người quan sát nàng.

Không biết có phải vì tên có chữ “tử” mà Cố Tử Doanh rất thích y phục màu tím. Hôm nay, nàng vẫn vận phục sức màu tím thẫm. Toàn thân cao nhã thoát tục, càng khiến người khác động lòng.

Nàng rất đẹp…Lần đầu tiên gặp mặt đã cảm thấy như vậy, khi đó mới hiểu rằng khuynh quốc khuynh thành trong sách nói đến là như thế nào.

Bách Lý Hàn Băng phải chăng cũng bị dung mạo xinh đẹp này mê hoặc?

Nhưng trong đôi mắt vốn dĩ phải tràn ngập hạnh phúc, sao lại hàm chứa nỗi tịch mịch?Tân hôn mới qua năm, sáu tháng, vì sao nàng ta lại buồn bã?Bách Lý Hàn Băng, y cũng biết…

Như Tuyên nhìn nàng ấy chăm chú, nhìn đến thất thần.

Cố Tử Doanh bị nhìn chăm chú, không khỏi xấu hổ quay mặt đi.

“Trang điểm chỉ là hương thơm…”

Cố Tử Doanh toàn thân chấn động, khi quay đầu lại đã thấy Như Tuyên cúi đầu đọc sách, tựa như chưa từng nói gì.

Nhưng Cố Tử Doanh rõ ràng nghe được, Như Tuyên chỉ cần nhìn qua liền hiểu được…

Bách Lý Hàn Băng là một trượng phu dịu dàng ôn nhu, tuyệt không bạc đãi thê tử của mình, nhưng trong lòng y, sự nhiệt thành với võ học không gì có thể sánh được.

Ngoại trừ lúc dùng cơm và xử lú sự vụ, đại đa số thời gian Bách Lý Hàn Băng đều ở trong kiếm thất, sáng sớm y liền rời giường rửa mặt chải đầu, đến tận đêm khuya mới về phòng.

Nửa năm sau hôn lễ, những khi y cùng Cố Tử Doanh nói chuyện có lẽ cũng không nhiều như một tháng trước hôn lễ.

Có lẽ đây là một hình thức của hôn nhân, nhưng hôn nhân trong lòng Cố Tử Doanh không phải là như vậy!

Yêu Bách Lý Hàn Băng rất dễ dàng.

Đến hôm nay, nhớ tới lần đầu gặp Bách Lý Hàn Băng, lòng nàng vẫn rung động. Đối diện với nam nhân hoàn mỹ đó, nàng không tin trên đời này không có nữ nhân nào mà không động lòng.

Nàng yêu Bách Lý Hàn Băng, cũng hy vọng Bách Lý Hàn Băng yêu nàng. Huống chi nàng đã là thê tử của y, yêu cầu của nàng xem như chính đáng.

Nàng cũng không hy vọng Bách Lý Hàn Băng cũng có niềm vui khuê phòng giống như phụ thân huynh đệ của nàng, nhưng nàng vẫn ấp ủ mơ tưởng rằng tình cảm chân thành của bản thân sẽ khiến y cảm động, sau đó sống một cuộc đời chỉ nguyện làm uyên ương không làm tiên.

Thật đáng tiếc, quyết tâm qua mỗi lần thử nghiệm thì càng thêm thất vọng, khiến nàng trở nên yếu đuối sợ sệt. Không lâu sao, nàng cuối cùng hiểu được với Bách Lý Hàn Băng mà nói hôn nhân không cần lưỡng tình tương duyệt.

Nàng thậm chí còn hoài nghi Bách Lý Hàn Băng không biết có hiểu lưỡng tình tương duyệt là như thế nào!

Có lẽ Bách Lý Hàn Băng đối xử với nàng rất tốt, tuyệt không hề lớn tiếng với nàng, chứ đừng nói đến tranh chấp nhiều lời. Nhưng đối với một hôn nhân hoàn mỹ trong mắt người khác, lại càng khiến nàng rơi vào u sầu.

Nàng tự nhận bản thân không phải là người chịu khuất phục dễ dàng, nhưng khi đối diện với phu quân của mình nàng luôn cảm thấy bất lực.

Bởi vì Bách Lý Hàn Băng xem nàng như “thê tử” chứ không phải là “Cố Tử Doanh”.

Nói cho cùng, nàng đã lấy một người không hề ác nghiệt, nhưng lại rất vô tình!

Có lẽ kiếp này, điều mà nàng nhận được trong hôn nhân có lẽ chỉ là bốn chữ “tương kính như tân”…Cố Tử Doanh ngẩn người, một lần nhìn lại liền cảm nhận được quá nhiều thứ.

“Người hãy cầm lấy chỗ sách này!”, Như Tuyên đặt sách trước mặt nàng, thản nhiên nói:”Nếu xem xong thì đến đây lấy thêm.”

Cố Tử Doanh khẽ gật đầu.

“Con người không phải cỏ cây, luôn có tình nghĩa.”, Như Tuyên tiếp tục:”Muốn ở bên nhau cả đời thì nên thành khẩn với nhau. Người nên nói thẳng với y, nếu không y làm sao biết được?”

“Nói cái gì đây?Những điều cần nói ta đều đã nói.”, Cố Tử Doanh cười có phần chua chát:”Chỉ là khi ta nói rồi, chàng có vẻ như không hiểu.”

“Người và y…còn có một đời…” Như Tuyên ngừng tay, vẫn cúi đầu.

“Có một số chuyện, không phải chỉ cần thời gian là có thể thay đổi.” Cố Tử Doanh thở dài:”Có lẽ kiếp này, ngoại trừ việc ở bên chàng, ta không thể làm được gì khác.”

“Chí ít…”, kiếp này nàng có thể ở bên y, nếu đổi lại là ta…

Như Tuyên nhắm mắt, im lặng không nói gì nữa.

“Làm phiền người như vậy, thật thất lễ.”

Cố Tử Doanh nhìn xung quanh:”Ta một mình ở trong viện lòng luôn thấy trống rỗng, nha hoàn gia nhân quá giữ quy củ, hỏi một câu đáp một câu. Băng Sương thành giống như một nơi không người, chỉ khi đến nơi của người ta mới cảm thấy như được sống lại.”

Như Tuyên nhìn xung quanh, trong lòng cũng đồng ý với cách nói của nàng.

“Ta có thể theo người học y thuật không?”, Cố Tử Doanh đột nhiên thốt ra lời này.

Như Tuyên kinh ngạc nhìn nàng.

“Ta cũng không cần giỏi như công tử, nhưng ta cũng không đến nỗi ngốc, ít nhiều có thể học hỏi một chút.”

Cố Tử Doanh giải thích:”Huống hồ người từng nói, sau này bệnh Vũ Lan thuyên giảm, cũng cần điều dưỡng lâu năm hay sao?Xem như trong lúc người không có ở trong thành, ta cũng có thể chiếu cố nó thật tốt.”

“Nhưng mà…”

“Hàn Băng nói người thích đi đây đi đó, không thể ở đây mãi được.”, Cố Tử Doanh nhìn hắn:”Thiết nghĩ Hàn Băng cũng sẽ không phản đối.”

“Nếu như đây là ý của sư phụ, Như Tuyên cũng không cách nào khoái thác.”

“Có lúc ta cảm thấy làm nữ nhân thật đáng tiếc.”, Cố Tử Doanh dùng tay đỡ cằm, không khỏi ước ao:”Nếu là nam nhi có thể cùng người đi khắp thiên hạ, tự do tự tại.”

“Bất luận là nam nhi hay nữ nhi, chỉ cần là người, đều có phiền não…”

Trước giờ hắn chưa từng nghĩ qua làm nam nhi là một việc nên vui hay không, đương nhiên chuyện đó tuyệt không cần phải tiếc nuối. Phải hay không, không phải thì vẫn là không phải, việc này sao có thể lựa chọn, hà tất phải oán trách?

“Như Tuyên, người thật rộng lượng!”, Cố Tử Doanh không biết đổi cách xưng hô tự lúc nào:”Người như công tử dường như không có phiền não gì.”

Nàng là một người thông minh chu đáo, am hiểu lòng người. Cho dù là ghen ghét cũng không cách nào hận được, đây không phải là lỗi của ai, dường như là do kiếp trước mắc nợ rất nhiều…

“Hết thảy phiền não, đều do tâm ma…”, Như Tuyên lẩm nhẩm:”Đối với tâm ma, rộng lượng có ích gì?”

Vừa đảo mắt trời liền nổi gió, hắn đứng dậy dọn dẹp lại những quyển sách bị gió thổi tán loạn.

Cố Tử Doanh ngây người nhìn lưng hắn, lần đầu tiên cảm thấy trên người hắn luôn có mị lực thần bí xen lẫn bi thương không thể tả được..

Cho dù là hỏi Cố Tử Doanh, rốt cuộc Như Tuyên có gì tốt, nàng e rằng cũng không thể nói được.

Luận về bề ngoài, miễn cưỡng mà nói dung mạo Như Tuyên thanh tú, lại càng không thể so sánh với Bách Lý Hàn Băng.

Mới đầu nàng thích ở bên Như Tuyên, có lẽ chỉ vì sự dịu dàng của hắn.

Sự dịu dàng ấy không hề giống với Bách Lý Hàn Băng, sự dịu dàng của y chỉ cần đảo mắt là có thể nhìn thấy, song lại không cảm nhận được. Tuy Như Tuyên có vẻ trầm mặc kiệm lời, nhưng khi ở bên hắn nàng rất dễ cảm nhận được sự dịu dàng của hắn.

Ngoại trừ dịu dàng, còn có sự tỉ mỉ của Như Tuyên mà nàng chưa từng gặp qua. Tỷ như chỉ cần một ánh mắt, hắn liền hiểu ngay nàng đang nghĩ gì, không cần mở miệng, hắn cũng hiểu được nàng muốn nói gì…

Cố Tử Doanh chỉ cảm thấy khi ở bên Như Tuyên, tựa hồ đã tìm được cuộc sống khuê phòng mà nàng hằng khao khát.

Không phải nói, tạc dạ tinh thần…họa lầu tây bạn…thân vô thể phượng…tâm hữu linh tê…*

Chỉ tiếc rằng linh tê trong lòng nàng lại là Như Tuyên, chứ không phải là phu quân hoàn mỹ của nàng.

Đến lúc này, nàng làm sao không thể hiểu được cái gọi là thần tiên quyến lữ, bất quá chỉ là trời quang trăng sáng trong văn chương.

Bách Lý Hàn Băng, Bách Lý Hàn Băng…tựa như hình ảnh lướt qua, trong nháy mắt đã không còn ý nghĩa gì nữa!

Nàng không phải là không nỗ lực, nàng cũng muốn cùng Bách Lý Hàn Băng trò chuyện, thiết nghĩ có thể làm cho khoảng cách giữa hai người xích gần nhau hơn.

Chỉ là khi ý nệm này vừa xuất hiện trong đầu, nàng hoảng sợ gạt bỏ những trải nghiệm, vẫn cảm thấy không thể mở miệng. Đến cuối cùng không còn cách nào, cũng không muốn mở miệng nói nữa.

Một mặt nàng càng hiểu rõ phu quân của mình, mặt khác bởi vì nàng…bắt đầu lưu luyến Như Tuyên…

Hơn nữa, sự lưu luyến này mỗi ngày một sâu!

Khi trái tim nàng đang dần lạnh đi, lại có một người khiến nàng lưu luyến, mọi việc bắt đầu thay đổi!

So với Như Tuyên thì sự hoàn mỹ của Bách Lý Hàn Băng cơ hồ đã trở thành khuyết điểm…

Có lẽ khi mới bắt đầu thì không thể nói là động lòng, chỉ khi buồn bã liền nghĩ đến một người cũng giống như vậy.

Nàng luôn cô đơn, cho nên không thể không dõi theo Như Tuyên, dù không nói lời nào, song chỉ cần nhìn hắn, nỗi cô đơn tựa hồ cũng tiêu biến.

Có lẽ nàng biết tại sao… giống như khi Như Tuyên nhìn nàng bằng ánh mắt ưu tư, thì nàng cũng cảm thấy tương tự.

Tựa như là nỗi ưu tư được giấu diếm nặng trĩu không thể nói ra, dù nàng biết rằng đó không phải là vì nàng, song lại không thể nào ngăn mình trầm luân trong nỗi ưu tư đó.

———

*tạc dạ tinh thần…họa lầu tây bạn…thân vô thể phượng…tâm hữu linh tê…:

Trích từ Vô đề nhị thủ (I) kỳ 1 – Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong của Lý Thương Ẩn

Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong,

Hoạ lâu tây bạn quế đường đông.

Thân vô thái phượng song phi dực,

Tâm hữu linh tê nhất điểm thông.

Cách toạ tống câu xuân tửu noãn,

Phân tào xạ phúc lạp đăng hồng.

Ta dư thính cổ ưng quan khứ,

Tẩu mã lan đài loại chuyển bồng.

Dịch nghĩa

Đêm qua sao đầy trời, đêm qua gió nổi

Bên tây lầu hoạ, phía đông nhà quế

Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao

Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông

Ngồi xa nhau chuốc chén rượu xuân nồng ấm

Cùng chia nhau niềm vui dưới ánh nến hồng

Ôi, nghe tiếng trống giục đi việc quan

Ruổi ngựa tới lan đài như ngọn cỏ bồng

* Linh tê: một loài tê, cũng gọi là tê thông thiên sừng bên ngoài có vệt trắng như tơ, bên trong có lỗ nhỏ thông suốt từ gốc đến mũi …

* Lan đài: còn gọi là ngự sử đài, tên một cơ quan trong triều đình cổ, giữ nhiệm vụ can gián vua và vạch lỗi các quan.

Dịch thơ (Hải Đà)

Sao sáng đêm qua gió thổi đầy

Phía đông nhà quế, họa lầu tây

Thân không cánh phượng mà bay vút

Lòng sẵn sừng tê cảm ngất ngây

Xuân ấm ngồi xa cùng chuốc rượu

Nến hồng chia sẻ cảnh vui lây

Chầu vua giục giã theo hồi trống

Phi ngựa đến đài tựa cỏ bay

Bài thơ này làm năm Khai Thành thứ 4 (839) đời Đường Văn Tông, khi tác giả mới nhậm chức Hiệu thư lang tại kinh thành. Trước đó, Lý Thương Ẩn từng làm Kinh Nguyên tiết độ sứ, là môn khách của Vương Mậu Nguyên. Khi vào kinh, Lý Thương Ẩn hoặc chưa, hoặc mới cưới con gái của Vương Mậu Nguyên ít lâu, nhớ tới nàng mà viết hai bài thơ này.

————–

Đây là chương muốn skip nhất


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui