[Tử Dạ Ngô Ca Hệ Liệt] - Bộ 2 - Trường Tịch Liêu

“Ngươi qua đây đi!”, hắn nửa ngồi nửa quỳ, vẫy tay với góc phòng:”Ta có điểm tâm rất ngon!”

Đôi mắt hắc bạch phân minh của đứa trẻ chớp chớp, nhìn hắn chằm chằm.

“Nếu ngươi qua đây, ta sẽ cho ngươi ăn món này.”, hắn lấy món điểm tâm hình thỏ con từ trong hộp ra:”Món này rất ngọt, rất ngon đó…”

“Tuyên thiếu gia.”

Những ngày nay hắn đã quen với việc có người cứ vô thanh vô tức xuất hiện đằng sau mình, cho nên không dễ giật mình như lúc trước nữa.

“Là ngươi sao? Y Minh!”, hắn quay lại cười tươi:”Có chuyện gì vậy?”

“Người luôn chạy theo Như Sương khắp nơi, hình như không được ổn cho lắm.”, Bạch Y Minh trầm tư rồi nói ra suy nghĩ trong lòng:”Như Sương không phải là chó con, người không nên dùng đồ ăn dụ nó.”

“Ta không xem nó là chó con.”, Như Tuyên nghe y nói thấy thú vị, cười “phụt” một tiếng:”Ta mới vừa làm chút điểm tâm, chỉ muốn nó nếm thử.”

Có điều, đôi mắt đen rưng rưng của đứa trẻ đó xem ra cũng hơi giống… Nghĩ đến đây, hắn cười càng lúc càng sảng khoái.

“Tuyên thiếu gia, người thay đổi nhiều quá…”, Bạch Y Minh nghi hoặc trừng mắt nhìn hắn.

“Nếu không trải qua nhiều năm nay, thì tính tình vẫn như lúc mười lăm, mười sáu tuổi!”, hắn đứng dậy, cử động đôi chân có hơi tê:”Hoặc là ta vốn chưa từng thay đổi, chỉ là ngươi cảm thấy ta thay đổi, thì ta mới thay đổi thôi.”

Bạch Y Minh cau mày, không hiểu ý của hắn.

“Đừng nói chuyện này nữa.”, Như Tuyên mỉm cười lắc đầu:”Y Minh ngươi cũng sắp hai mươi rồi, đã thành thân hay chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy à?”, hắn có lòng muốn thân cận với đứa trẻ mà mình đã từng trông thấy khi y sinh ra và lớn lên, có điều đối phương hiển nhiên không vui. Hắn cúi đầu nhìn hộp điểm tâm trong tay, ngượng ngùng nói:”Ta còn tưởng…”

“Người có thể mà.”, Bạch Y Minh đột nhiên ngắt lời hắn.

“Cái gì?”

“Một nam tử bình thường khi đến tuổi của người, đa số đều đã lấy vợ sinh con rồi.”, ánh mắt Bạch Y Minh mang vẻ phức tạp nhìn hắn:”Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi tứ, trước giờ người không nghĩ đến chuyện thành gia lập nghiệp hay sao?”

“Ta ở một mình quen rồi.”, ánh mắt của y khiến Như Tuyên cảm thấy mê hoặc:”Còn bộ dạng của ta nữa, cho dù có cô nương nào nguyện ý gả cho ta, ta sao dám lấy?”

“Sao lại nói vậy?”

“Cái này…”, Như Tuyên ngập ngừng, mới mỉm cười hồi đáp:”Một là ta không phải nhân tài, hai là không có của cải, cô nương nào sẽ nguyện ý gả cho một nam nhân như ta?”

Bạch Y Minh nhếch miệng nhưng lại không phát ra âm thanh.

“Y Minh, rốt cuộc ngươi muốn nói gì với ta?”

“Không, không có gì.”, Y Minh lắc đầu:”Người tự mình cẩn thận là được rồi.”

Như Tuyên ù ù cạc cạc nhìn y mất nửa ngày, sau cùng lại thở dài.

“Ngươi quả nhiên đã thay đổi rất nhiều, giống như biến thành tiểu lão đầu chất chứa tâm sự, nói chuyện với ngươi không biết tổn hao bao nhiêu sức lực.”, hắn vờ ra vẻ lo lắng:”Cứ thế này thì làm sao có nữ nhân khả ái nào thích cho được!”

Sắc mặt Bạch Y Minh khẽ biến, hiển nhiên rất bất mãn với cách nói của hắn.

“Thật sự giận rồi?”, Như Tuyên đặt điểm tâm thỏ con trước miệng y:”Cho ngươi cái này, xem như tạ lỗi!”

Khuôn mặt Bạch Y Minh trở nên xanh xao, khóe miệng co lại:”Đạ ta mỹ ý của Tuyên thiếu gia, ta…ưm…”

Khi y ngập ngừng, Như Tuyên thừa dịp nhét điểm tâm vào miệng y.

Khoang miệng của Bạch Y Minh nhét đầy điểm tâm, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ lãnh tĩnh lúc thường.

Như Tuyên vừa định mờ miệng trêu chọc vài câu, thì cảm thấy tay áo bị ai đó kéo. Cúi đầu xuống liền thấy đứa trẻ không muốn tiếp cận với mình, lần đầu tiên đến gần mình.

“Như Sương cũng muốn ăn sao?”, hắn vui vẻ hỏi.

Đôi mắt đen của Bách Lý Như Sương đảo một vòng trên thân hắn, sau đó gật đầu đồng ý.

“Vậy ngươi tự chọn một cái đi!”, hắn hạ đôi tay cầm hộp xuống để Bách Lý Như Sương tự chọn.

Bách Lý Như Sương nhìn hộp rồi lại nhìn hắn, Như Tuyên nở một nụ cười khích lệ.

Đột nhiên Bách Lý Như Sương nhanh tay đoạt lấy hộp điểm tâm trong tay Như Tuyên. Hắn cơ bản chưa kịp phản ứng, chỉ có thể ngẩn người nhìn đứa trẻ đó biến mất nhanh như chớp.

“Thành chủ.”, Bạch Y Minh bất ngờ gọi một tiếng.

Như Tuyên đứng thẳng lên, đối diện với Bách Lý Hàn Băng vừa đến, nhẹ giọng gọi sư phụ.

Bách Lý Hàn Băng bước đến trước mặt, hết nhìn Bạch Y Minh lại nhìn sang Như Tuyên, thần tình có chút quỷ dị. Như Tuyên cảm thấy kỳ quái, liền dùng ánh mắt dò hỏi Bạch Y Minh, nhưng Bạch Y Minh cúi đầu quá thấp nên không thể nhìn rõ biểu cảm.

“Như Tuyên.”, Bách Lý Hàn Băng đưa tay giữ cằm hắn, xoay mặt hắn hướng về phía mình.

“A?”, Như Tuyên giật mình, nhưng vẫn trấn tĩnh hỏi:”Sư phụ, người tìm ta sao?”

“Ta tìm ngươi khắp nơi.”, Bách Lý Hàn Băng buông tay, có chút không vui:”Ngươi ở đây làm gì?”

“Ta làm chút điểm tâm, đặc biệt đem cho Như Sương nếm thử.”, hắn cúi đầu ngắm nghía bàn tay trống rỗng, cười nói:”Xem ra y rất thích.”

“Như Sương?”, Bách Lý Hàn Băng ngây người:”Là đứa trẻ…trong thành phải không?”

“Người biết y sao?”

“Là đứa trẻ lần trước phải không?”, Bách Lý Hàn Băng không hiểu vì sao Như Tuyên lại vì chuyện này mà lộ chút hỉ sắc:”Có gì không?”

“Như Sương là đứa trẻ rất đặc biệt.”, hắn cố ý nhấn mạnh từ “đặc biệt”:”Hay là lúc nào đó người có thể thấy y, nói không chừng…”

“Chuyện nói để sau hẵng nói!”, Bách Lý Hàn Băng ngắt lời hắn:”Hôm nay ta đến tìm ngươi để… theo ta đến kiếm thất một chuyến, ta có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng.”

“Kiếm thất?”, Như Tuyên gật đầu:”Được thôi!”

Dương quang ấm áp, Bách Lý Hàn Băng vận bạch y đi trước. Dưới ánh nắng, y phục cùng ngón tay của y có vẻ như trong suốt, suối tóc đen tuyền như thác thả ở sau lưng, hòa với nhịp bước cùng gió nhẹ lay động.

Như Tuyên ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, đi phía sau mà tâm cứ để đâu đâu. Cho nên khi trông thấy Bách Lý Hàn Băng đứng lại thì hắn không kịp thu bước, cả khuôn mặt vùi vào mát tóc mềm mại như nước ấy.

Tiếng thở vô thanh thoát ra từ miệng hắn, tiêu tán vào mái tóc dày xinh đẹp của Bách Lý Hàn Băng.

“Như Tuyên.”

Thanh âm của Bách Lý Hàn Băng trầm trọng hơn lúc thường, dường như gần trong gang tấc… gang tấc…

“Xin lỗi!”, hắn mạnh mẽ lui lai rất xa, sắc mặt biến chuyển không ít.

“Xin lỗi chuyện gì?”, Bách Lý Hàn Băng mỉm cười lắc đầu:”Cứ mơ hồ như thế, ta sao có thể yên tâm?”

Như Tuyên định hỏi yên tâm chuyện gì, liền thấy y đẩy cửa bước vào kiếm thất, chỉ có thể ôm theo nghi hoặc mà tiến vào.

Đã lâu rồi hắn không đặt chân vào kiếm thất của Bách Lý Hàn Băng, đứng trong căn phòng rõ ràng âm u lạnh lẽo hơn nhiều so với mảng đất lát đá xanh ở bên ngoài, hắn đờ đẫn đứng nhìn chữ “Kiếm” như rồng bay phượng múa ở trên tường.

Kiếm thất cùng Tàng bảo mật thất của Bách Lý Hàn Băng đều là cấm địa của Băng Sương thành, nếu như không có đặc cách, bất kì ai cũng không thể đến gần, nhưng trong “bất kì ai” đó không bao gồm mình. Khi Bách Lý Hàn Băng luyện kiếm không cho làm phiền, nhưng lại cho phép mình đến kiếm thất tìm y bất cứ lúc nào. Kỳ thực y đối xử với mình cực kì đặc biệt…

“Như Tuyên.” Bách Lý Hàn Băng đã đứng ở một đầu thư án, ngoảnh lại trông thấy hắn vẫn đứng yên tại chỗ:”Sao ngươi không qua đây, đang nhìn gì đó?”

“Ta chỉ nhớ lại trước kia.”, hắn đến gần bức tường, đưa tay vuốt ve chữ “kiếm” to hơn cả mình:”Ta còn nhớ khi ấy, người muốn ta phải luyện tập vung kiếm một ngàn lần mỗi ngày trước chữ này, nhưng thường đến hai trăm lần thì ta không kiên trì nổi nữa…”

“Ngươi còn nói thế! Nhìn ngươi thông minh hoạt bát, dáng vẻ giống như không chuyện gì có thể làm khó được ngươi, vậy mà một chút năng khiếu võ công cũng không có.”, Bách Lý Hàn Băng không biết đang giận hay đang cười:”Lần đầu tiên ta biết được, cư nhiên có người vì luyện tập vung kiếm mà hết năm lần bảy lượt tự làm mình bị thương.”

“Thực ra khi ấy ta… ít nhiều cũng có chút cố tình biểu hiện vụng về.”, hắn quay lại nói với Bách Lý Hàn Băng:”Dù cho kiếm thuật của người quán tuyệt thiên hạ, nhưng ta không hề có hứng thú với võ công.”

“Có điều khi ấy vừa bái nhập môn hạ của người, cự tuyệt học võ thì không đúng lắm, cho nên cũng luyện tập qua loa, cứ nghĩ rằng nếu người thấy ta không có tài, hơn một nửa là sẽ dần dần từ bỏ.”

“Quả nhiên là thế.”, Bách Lý Hàn Băng bình tĩnh lạ thường:”Ta đã nói bộ óc thấy qua là nhớ của ngươi, làm thế nào đến một chiêu kiếm đơn giản nhất cũng không thế nhớ?”

“Quả nhiên? Lẽ nào người…” đã biết rồi?

“Không phải ngươi tưởng rằng, đến bộ dạng giả ngu hay là qua loa của ngươi ta đều không thể phân biệt đó chứ!”, Bách Lý Hàn Băng cong ngón trỏ lại, vờ gõ lên trán hắn:”Rõ ràng đã ghi nhớ lại cố ý bắt ta làm mẫu hết lần này tới lần khác, trêu chọc sư phụ thú vị đến thế sao?”

“Không phải trêu người đâu.”, Như Tuyên để y gõ hai cái, nghiêm túc nói:”Ta cảm thấy khi người luyện kiếm đẹp hơn lúc thường rất nhiều, vì muốn ngắm nhiều hơn nên mới làm vậy.”

Vì ánh mắt của hắn quá mức nghiêm túc, nghiêm túc đến độ giống như đang ẩn giấu một thứ quan trọng hơn ở bên trong, nên Bách Lý Hàn Băng ngẩn ngơ một lúc mới định thần lại.

“Nghe lời nịnh hót êm tai này, vi sư không tính toán với ngươi nữa.”, y búng tay một cái vào trán Như Tuyên:”Không biết chỗ này có bao nhiêu ý nghĩ, từ nhỏ đến lớn luôn cổ quái như thế.”

“Nếu lòng ta có thể hoán đổi cho người, giữa thế nhân cũng không có nhiều ngăn cánh đến như vậy.”, Như Tuyên nói một câu rất kỳ quái:”Nếu không phải vì người luôn lãnh đạm xa cách, chỉ nuông chiều riêng một mình ta, thì ta có thể không giữ chừng mực như vậy sao?”

“Đừng nói nhảm, ngươi không đúng mực ở chỗ nào? Lúc nhỏ ngươi luôn ngoan ngoãn dễ gần, ta dung túng ngươi cũng là đương nhiên.”, Bách Lý Hàn Băng dứt bỏ cảm giác kỳ quái kia đi.

“Nói đi cũng phải nói lại, dù ngươi thông minh hơn người, nhưng thể chất cùng xương cốt không thích hợp luyện tập võ công. Có điều lúc ấy vì cảm thấy tiếc nên mới miễn cưỡng ngươi học kiếm, song chuyện vốn không thể cưỡng cầu. rốt cuộc cũng không thể cưỡng cầu…”

“Ta không học kiếm, sư phụ luôn cảm thấy đáng tiếc sao?”

“Đương nhiên không phải, rất may khi ấy ngươi chỉ qua loa đại khái, nếu không thì…”, y bất giác nắm chặt tay Như Tuyên:”Lần đau hông ấy dọa ta sợ gần chết, cũng may bình thường ngươi cũng luyện kiếm sơ sài, tình hình mới không chuyển biến đến nước không thể vãn hồi.”

“Ta không hề sợ.”, Như Tuyên ngây người nhìn tay của y:”Ta luôn nghe thấy người nói chuyện với ta, cho nên không sợ gì hết. Lần đó…nếu không nghe thấy thanh âm của người, ta nhất định sẽ rất cực khổ…”

“Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta chưa từng để bụng ngươi có học kiếm hay không.”

Bách Lý Hàn Băng kéo hắn đi vào trong nội đường đặt một bàn dài:”Dù võ công cao thâm đến mấy cũng có những chuyện không thể làm được. Võ công tốt hay không, kỳ thực cũng không hiếm thấy.”

Cái gì vậy? Một Bách Lý Hàn Băng xem kiếm như mạng sống có thể nói những lời này sao… Như Tuyên có phần ngỡ ngàng, để mặc y kéo mình vào nội đường.

Bách Lý Hàn Băng ấn Như Tuyên ngồi xuống ghế, chưa kịp nói gì đã thấy Như Tuyên mạnh mẽ bật dậy, gấp gáp đi đến góc phòng.

“Chuyện gì vậy?”, hắn điểm mũi chân đến cạnh Như Tuyên.

“Đây không phải…”, Như Tuyên mở to mắt, ánh mắt không thể tin được chuyển từ góc phòng sang khuôn mặt của y:”Sao người lại đặt Băng Sương kiếm ở đây?”

Trong góc phòng là một vỏ kiếm dài tùy tiện đặt dựa vào tường, chẳng phải là bảo kiếm Băng Sương đời đời tương tuyền của Băng Sương thành hay sao?

“Ngươi nói đặt kiếm…”, Bách Lý Hàn Băng hời hợt nói:”Ta không còn cần kiếm hữu hình nữa nên đặt nó ở đây.”

“Người không cần thì có thể tùy ý để bừa vật quan trọng như thế?”, Như Tuyên kinh ngạc nói:”Nếu tổ tiên của Bách Lý gia biết được không biết sẽ giận đến mức nào!”

“Như Tuyên, họ của ngươi không phải là Bách Lý, không cần phải lo lắng cho tổ tiên của Bách Lý gia.”, Bách Lý Hàn Băng bật cười:”Hơn nữa họ đều ở từ đường, sao lại biết chuyện này!”

“Chuyện này không buồn cười chút nào…”, hắn cầm Băng Sương kiếm lên đưa cho Bách Lý Hàn Băng:”Dù không dùng cũng đừng nên đặt bừa tín vật tổ truyền như vậy, chí ít cũng nên cất đàng hoàng ở từ đường!”

Bách Lý Hàn Băng đón lấy thanh kiếm, còn lầm bầm nói câu gì đó.

“Người nói Tạ Dương Phong sao?”, Băng Sương kiếm có liên hệ gì với Danh Kiếm Môn?

“Không có gì, ta chỉ nói Tạ Dương Phong đó thật là kẻ lắm chuyện.”, Bách Lý Hàn Băng tiện tay đặt kiếm lên bàn:”Ngươi yên tâm, ta sẽ cho người đem kiếm đến từ đường.”

“Cho người?”, Như Tuyên cảm thấy kỳ quái:”Sao người không đích thân đem đi?”

“Đã lâu rồi ta không đến từ đường.”

“Vì cớ gì?”

“Phải rồi? Vì cớ gì…”, Bách Lý Hàn Băng cơ hồ như bị dội lại, nghĩ ngợi chút mới trả lời:”Ta cũng không biết, có thể vì không muốn qua đó thôi!”

Hai đầu lông mày Như Tuyên nhíu chặt, dường như đang bị phiền não cực độ quấy nhiễu, Bách Lý Hàn Băng gọi nhưng hắn không phản ứng, chỉ có thể trầm mặc đứng yên đó nhìn hắn. Qua một hồi lâu mới thấy Như Tuyên khẽ thở dài, xoa xoa thái dương.

“Như Tuyên, sao lại phiền não đến vậy?”, y thận trọng hỏi:”Vừa cau mày lại thở dài, ngươi đang ưu tư gì đó, không thể nói ta nghe được sao?”

“Bách Lý… sư phụ…”, Như Tuyên lắc đầu:”Ta không phiền não, ta chỉ đang lo lắng, ta…ta không biết nên làm sao mới tốt!”

“Là chuyện gì? Ngươi đang lo chuyện gì?”

“Có một người… ta đang lo lắng cho người đó.”, hắn lẩm bẩm:”Ta không biết chuyện này sẽ chuyển biến như thế nào nữa, nếu có một ngày ta thật sự… vậy nên làm sao mới tốt?”

“Người đó… là ai?”

“A?”, Như Tuyên choàng tỉnh từ mạch suy nghĩ của mình, phát hiện Bách Lý Hàn Băng đang đứng rất gần, biểu tình nghiêm trọng nhìn mình chằm chằm.

“Người đó nhất định rất quan trọng với ngươi, nên ngươi mới có thần tình như vậy.”, ánh mắt của Bách Lý Hàn Băng dao động, dò xét trên mặt hắn:”Như Tuyên, ngươi nói thật với ta, ngươi có ý trung nhân rồi phải không?”

Như Tuyên kinh ngạc.

“Ý trung nhân…”, biểu tình của Bách Lý Hàn Băng tạo áp lực rất lớn cho hắn, không khỏi nuốt nước bọt:”Không có đâu!”

“Thật ư?”

Như Tuyên do dự…

“Người đó là ai, nói ta nghe được không?”, Bách Lý Hàn Băng buông nửa tầm mắt:”Lẽ nào đến ta cũng không thể biết?”

Như Tuyên nhìn thấy biểu cảm của y như thế, trầm mặc một lúc rồi mới cười nhạt.

“Ý trung nhân gì chứ…”, hắn cười cay đắng, giọng nói có phần khó khăn:”Ta đã quá quen lo lắng cho người đó, nhất thời không thay đổi được. Có lẽ không lâu sau sẽ không như thế nữa, không phải là yêu hay không yêu gì cả, chỉ là một thói quen xấu mà thôi…”

Bách Lý Hàn Băng phảng phất nhìn thấu ánh mắt của Như Tuyên, nhìn thấy mảng che giấu nặng nề kia trong đó, y đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu nơi ***g ngực, hình như trái tim của mình cũng vì thế mà nặng nề theo.

“Ta nên ích kỷ một chút, đúng không?”, Như Tuyên hỏi y:”Bất luận ra sao, ta nên nghĩ cho mình nhiều hơn một chút, không cần phải quan tâm chuyện khác nữa, đúng chứ?”

Bách Lý Hàn Băng muốn gật đầu nói phải, nhưng cảm thấy đầu của mình đột nhiên trở nặng ngàn vạn lần, không thể động đậy.

“Sư phụ.”, Như Tuyên cười với y:”Người cũng nên nói đi, người tìm ta có việc gì?”

“Cái đó…”, Bách Lý Hàn Băng cũng không biết vì sao hiện tại lại có phần do dự.

“Sư phụ muốn gì xin cứ nói!”, Như Tuyên hình như từ một ánh mắt một biểu cảm liền biết lòng y đang nghĩ gì:”Giữa chúng ta không cần phải kiêng kỵ gì hết, bất luận là chuyện gì, sư phụ đừng ngại cứ nói.”

“Chúng ta ngồi xuống trước được không?”, Bách Lý Hàn Băng nhẹ giọng yêu cầu.

Như Tuyên gật đầu thuận theo ngồi xuống ghế. Bách Lý Hàn Băng bước đến đầu bên kia của giá sách, cúi đầu ngẩn ra.

Dù Như Tuyên cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không thúc giục y, chỉ yên lặng ngồi chờ.

“Thực ra ta muốn cùng ngươi thương lượng một chuyện rất quan trọng.”, Bách Lý Hàn Băng vẫn cúi đầu:”Chỉ là thương lượng, không nhất định phải đáp ứng.”

“Vâng!”, Như Tuyên gật đầu, biểu thị bản thân đã rõ.

Bách Lý Hàn Băng lấy ra một đống lớn thư họa quyển trục từ trên giá sách.

“Như Tuyên, năm nay ngươi đã hai mươi tám rồi!”

“Phải…”, Như Tuyên không đoán được dụng ý của y, hồi đáp có chút lưỡng lự.

“Sắp đến nhi lập chi niên* rồi!”, Bách Lý Hàn Băng nắm lấy đống quyển trục ấy, ngữ khí có chút cảm thán:”Thời gian trôi qua rất mau, không phải sao?”

“Phải…”, Như Tuyên trả lời càng lưỡng lự hơn, bởi vì ngữ khí của Bách Lý Hàn Băng khiến hắn mơ hồ có dự cảm không tốt.

“Như Tuyên, ngươi…”, Bách Lý Hàn Băng do dự, nhưng sau cùng cũng nói ra:”Ngươi có từng nghĩ qua cũng nên thành gia lập thất chứ?”

Như Tuyên bật dậy khỏi ghế, sắc mặt xanh xao đến dọa người.

…Người chưa từng nghĩ qua phải thành gia lập thất… người nên tự mình cẩn thận…

Những lời Bạch Y Minh nói lúc trước bỗng nhiên nhảy vọt ra, khiến đầu hắn trở nên trống rỗng.

“Kiếp trước ta nhất định nợ người rất nhiều…”, dù cho điên rồi, người còn gây chuyện khiến ta đau lòng khó chịu! Như Tuyên lại ngồi xuống ghế, khóe miệng nhếch cười, không phải cười khổ cũng chẳng phải cười châm biếm, hắn chỉ cười mà thôi.

“Ta đã nghĩ lâu lắm rồi, rồi sẽ có ngày người hỏi ta chuyện này, lúc ấy ta nên trả lời như thế nào đây?”, sau khi cười xong, hắn nói với Bách Lý Hàn Băng:”Không ngờ hôm nay ta cư nhiên nghe người nhắc đến chuyện này, xem ra đây quả nhiên là vấn đề chủ định phải trả lời rồi!”

“Ngươi… không bằng lòng sao?”, Bách Lý Hàn Băng nhìn biểu tình ôn hòa của Như Tuyên, trái tim đập nhanh cực kì. Ngay cả khi tung ra một nhát kiếm đoạt thiên với Tạ Dương Phong năm xưa, mặc cho trái tim y cũng kích động nhưng căn bản không thể sánh với hôm nay.

“Người luôn lo lắng chuyện ta vẫn chưa lấy vợ sinh con?”, Như Tuyên nghĩ ngợi rồi hỏi y:”Nếu ta hoàn thành đại sự cả đời, có phải người sẽ không cảm thấy đáng tiếc nữa?”

“Không thể nói là đáng tiếc, nhưng…”, Bách Lý Hàn Băng siết chặt quyển trục trong tay:”Như Tuyên ngươi tin ta, ta thật sự hy vọng sẽ có người tốt nhất cũng xứng đôi với ngươi nhất, có thể sớm chiều ở bên ngươi, cùng ngươi kết tóc cả đời.”

“Sớm chiều ở bên ta… kết tóc… cả đời?”, Như Tuyên ngu ngốc lặp lại lần nữa, trên mặt lộ nét cười thản nhiên, hướng về phía trước.

Một tia hướng về trước đó khiến tâm của Bách Lý Hàn Băng trầm xuống.

“Ta lấy làm lạ, lúc đầu sư phụ vội vàng về Băng Sương thành để an bài. Ta vẫn đang nghĩ an bài chuyện gì, thì ra thay ta an bài hôn sự!”, hắn đưa tay về phía Bách Lý Hàn Băng.

“Tuy rằng thiếu niên phu thê, đến lão làm bạn, tính tình phẩm đức là quan trọng nhất. Nhưng phàm là nam tử, trong lòng không thể không ái mộ sắc đẹp, sư phụ hãy đưa ta những bức họa đó đi, xem thử người đã giúp ta tìm thấy những mỹ nhân tài sắc vẹn toàn như thế nào!”

Sắc mặt Bách Lý Hàn Băng đột nhiên thay đổi, quăng hết quyển trục trong tay vào góc tường.

Như Tuyên bị giật mình bởi cử động vô lý này của y.

“Làm gì vậy?”, hắn ngẩn ra, muốn đi thu hồi những quyển trục rơi tán loạn đó.

“Bỏ đi, chốc nữa ta sẽ cho người đem đốt.”, Bách Lý Hàn Băng kéo hắn lại:”Như Tuyên, xem như ta chưa nói gì hết!”

“Tại sao lại đốt?”, từ những họa quyển mở ra cho thấy đa phần đều là chân dung tinh mỹ, e rằng đều xuất thân từ thủ bút của danh gia:”Không phải người tìm đến cho ta xem sao? Đốt rồi chẳng phải rất tiếc?”

“Ta, ta không phải… ta thật sự không muốn khiến ngươi…”

“Ta biết chứ! Ý tốt của người, người sợ ta cô đơn cả đời, sợ ta già rồi không có chỗ dựa, cho nên muốn giúp ta tìm một nửa.”, Như Tuyên ra sức cầm lấy tay y, sao đó tỏ ý bảo y buông mình ra:”Ta không giận đâu, chỉ vì cảm thấy quá đột ngột chưa kịp chuẩn bị mà thôi!”

Bách Lý Hàn Băng không hề đáp lại, chỉ có thể buông hắn ra, sau đó nhìn hắn nhặt họa quyển để lên bàn, tỉ mỉ mở ra ngắm nghía.

Từng bức họa quyển được mở ra rồi được xếp gọn lại, Như Tuyên nhìn bức họa, còn Bách Lý Hàn Băng lại nhìn hắn.

“Trong lòng sư phụ hẳn đã có người đặc biệt hợp ý, hay là chỉ cần chọn ra người thứ nhất là được?”, Như Tuyên khép lại họa quyển cuối cùng.

“Như Tuyên, thôi bỏ đi.”, Bách Lý Hàn Băng do dự nói:”Ta biết ngươi không bằng lòng, xem như ta chưa nói gì…”

“Sư phụ không phải là Như Tuyên, làm sao biết Như Tuyên bằng lòng hay không?”, Như Tuyên đưa tay ngăn y:”Hơn nữa, rõ ràng đã nói ra, trong lòng người lại muốn như vậy, kẻ làm đồ đệ như ta sao có thể để sư phụ thất vọng?”

Bách Lý Hàn Băng cắn răng, không thể tìm ra lời nào để phản bác.

“Nếu sư phụ không có người nào, trong lòng ta có một người.”

“Là ai”, Bách Lý Hàn Băng hỏi xong chợt nhớ ra một người:”Ngươi muốn nói ca cơ tên Minh Châu ở phủ của Tư Đồ Triều Huy?”

“Minh Châu là nữ nhân rất tốt…”

“Không được!”, Bách Lý Hàn Băng nói không nghĩ ngợi:”Một ca cơ xuất thân phong trần sao có thể xứng với ngươi?”

“Không xứng?’, Như Tuyên ngừng cười:”Minh Châu nàng ấy…”

“Tóm lại, Minh Châu ấy không thể lấy!”. Bách Lý Hàn Băng quả quyết:”Ta biết nàng có ý với ngươi, dù không tiếp nhận nhưng luôn áy náy với nàng. Vì áy náy mà lấy nàng làm vợ thật quá ủy khuất cho ngươi, ta tuyệt đối không đồng ý!”

Như Tuyên không ngờ Bách Lý Hàn Băng lại nói như vậy, nhất thời sững sờ tại chỗ, sau một lúc mới gật đầu như vừa tỉnh lại từ trong mộng.

“May là người nhắc nhở, ta đã nợ nàng ấy, sao có thể làm thế?”, hắn vuốt thái dương:”Là ta không suy nghĩ chu đáo rồi.”

“Vậy chúng ta không lấy…”

“Thỉnh sư phụ an tâm, ta sẽ không lấy Minh Châu.”, Như Tuyên cầm lấy những họa quyển đã xếp gọn:”Có điều đây là đại sự cả đời, phải thận trọng một chút, ta mang họa quyển về xem xét cẩn thận, khi quyết định rồi sẽ nói cho sư phụ hay!”

Như Tuyên ôm lấy những quyển trục đó, khẽ gật đầu rồi xoay người đi, không cho y cơ hội để nói.

Bách Lý Hàn Băng ngồi xuống, đờ đẫn nhìn giá sách trống một mảng lớn.

Như Tuyên bước đến hành lang ngoài kiếm thất, bất giác ngừng lại. Hắn cúi đầu nhìn đống mỹ nhân đồ trong tay, bật cười cay đắng.

Có lẽ đã quá quen với cảm giác đành chịu, hoặc là do bản thân đã tuyệt vọng quá lâu đối với phần tình cảm này, cho nên khi thật sự đối diện với tình huống này cũng không quá khó tiếp nhận như dự tính. Có điều, trải qua những chuyện này làm hắn hiểu rõ hơn về cách nghĩ của Bách Lý Hàn Băng.

Nói cho cùng, chẳng qua chỉ do cảm giác bứt rứt mà nên! Trách nhiệm cùng nỗi khổ lớn nhất trong Bách Lý Hàn Băng chính là phần tình cảm luyến ái của mình dành cho y…T âm ma đã nhiều năm dây dưa cùng bản thân, sau cũng cũng trở thành tâm ma của y sao?

“Nếu như ta lấy thê tử, có phải sẽ hoàn toàn giải thoát người khỏi quá khứ?”, Như Tuyên nghiêm túc hỏi đống mỹ nhân đồ đó:”Nhìn như có vẻ dịu dàng với ta, kỳ thực trong lòng người vẫn muốn giải thoát tâm ma của ta!”

Vậy cũng tốt, nói không chừng đây là một cơ hội tuyệt hảo… hắn nhếch miệng tự cười với mình.

Ánh nắng bên ngoài hành lang chiếu xuyên qua thân ảnh gầy gò của hắn, ngay cả dấu vết bóng đổ cũng nhạt đến độ không thể nhìn thấy…

————

*nhi lập chi niên: chỉ nam nhân tuổi ba mươi tự lập về tính cách, nhận thức, sự nghiệp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui