Tứ Đại Gia Tộc: Bản Tình Ca Của Vương Tử

“Cậu nhất định sẽ không đáp ứng” Quý Thần Hi nói ra sự thật, nói xong lại giảo hoạt cười một cái, “Nhưng mà có một người ông ấy không thể cự tuyệt.”

Nors mà cô đã gặp đó là một người đàn ông vương giả thiên hạ, giơ tay nhấc chân đều là một hơi thở làm người ta không thể không thần phục, trên đời này còn có người có thể làm Nors một người cứng rắn không thể cự tuyệt sao.

Tô Mạt tò mò hỏi: “Người nào”

“Người này em cũng biết, chính là mẹ anh.”

“Bác gái.” Trong đầu của Tô Mạt tự động quay lại thần thái thở dài của Thanh Nhu khi ở Provence nhìn cả vườn hoa hồng, có chút khó tin tại sao lời của bà lại có thể ảnh hưởng lớn đến bệ hạ Nors như vậy

“Tóm lại, nếu như trên đời này còn có một người có thể thuyết phục cậu anh, thì người này nhất định là mẹ, cho nên chúng ta cũng không cần đi Thụy Điển, chỉ cần mẹ có thể thuyết phục cậu thì chúng ta thắng lợi.”

Quý Thần Hi không muốn nói chuyện, Tô Mạt sẽ không ép anh nói, chẳng qua là lời nói này thật sự làm cho cô bắt không được suy nghĩ.

Tuy nói công chúa Shirley mẹ của Quý Thần Hi là em gái duy nhất của bệ hạ Nors, cũng được ông cực kỳ thương yêu, nhưng bởi vì một cuộc đấu tình yêu hai mươi sáu năm trước mà mỗi người đi một ngả, đến nổi suốt hai mươi lăm năm Shirley không có bước vào cửa của công quốc Eros một bước. Mặc dù bây giờ đã trở lại, nhưng ngoại trừ vương miện kia hiện tại được giữ ở trong tay bà, nhưng cũng không thấy bệ hạ Nors có bất kỳ bày tỏ nào, thậm chí ngay cả tiệc mừng công chúa trở về nước cũng không có tham gia. Mà Quý Uyên chồng của Shirley công chúa, cha của Quý Thần Hi cũng không có xuất hiện ở trên bữa tiệc của công chúa, đây rõ ràng là bày tỏ Nors vẫn như cũ không có đồng ý hai người bọn họ

Một đôi anh em như vậy sao lại phức tạp như thế chứ.

Quý Thần Hi biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng cũng không có ý muốn trả lời, mà là cười bí hiểm một cái rồi cúi đầu xuống, anh nhìn thấy xương quai xanh của cô xinh xắn như tuyết nên đã không khống chế được tay của mình, anh kéo xuống đai an toàn lễ phục của cô, ở trên vai trần của cô nhẹ nhàng hà hơi

Tô Mạt đang trầm tư nhưng cũng rõ ràng cảm giác được có một hơi thở tê dại trên bờ vai, men theo vọt qua toàn thân

Tô Mạt cả kinh: “Anh làm cái gì vậy?”

“Làm việc.” Quý Thần Hi cười xấu xa và ở bên tai cô nhẹ giọng cắn lỗ tai: “Em an thai nửa tháng thì anh đói bụng nửa tháng, hiện tại giải quyết cô gái làm cho lòng người phiền này, hẳn là nên thưởng cho anh một cái chứ.”

Bộ dáng của Quý Thần Hi có vẻ như sói như hổ, làm cho Tô Mạt nhức đầu một trận, vương tử điện hạ này tuyệt đối là người không thể nhìn bề ngoài, tốt nhất những lời này khắc hoạ thoạt nhìn cao quý tao nhã, nhưng trên thực tế là phúc hắc giảo hoạt

“Phần thưởng cái đầu anh đó, tránh ra.” Tô Mạt đẩy đầu của anh ra, không để cho anh ở trên mẫn cảm của mình làm loạn

Biết rõ dưới tai của cô là nơi không thể đụng đến nhất, anh càng muốn làm chuyện xấu này.

Quý Thần Hi mới không chịu buông cô ra, mà dựa theo ý nguyện của Tô Mạt thả dưới tai của cô, nhưng ngược lại đi mút hôn cổ của cô, đầu lưỡi dọc theo đường cong trơn mượt lưu luyến để lại từng dấu hôn ở trên cổ Tô Mạt.

“Không… không được.” Hơi thở của Tô Mạt có chút dồn dập, sức lực đẩy của cô rất nhỏ, đối với Quý Thần Hi không tạo được bất cứ uy hiếp gì, nhưng vẫn kiên trì từng tấc lãnh địa của mình bị anh đánh chiếm.

“Sao không được chứ, Tô Tô lại đang nói dối.”

Răng môi của Quý Thần Hi ở bên cổ cô lúc nói chuyện lúc lại cười khẽ, nên hơi thở phun ở trên làn da cô kích thích từng trận tim đập nhanh

“Nói cho anh biết, tại sao Tô Tô không muốn.”

“Ừ, đừng, ừ, đang ở trên máy bay không muốn”

Quý Thần Hi không có dừng động tác lại mà là vừa hôn vừa nói: “Hình như trên máy bay vẫn chưa từng thử qua, không bằng hôm nay thử một lần ở độ cao ba vạn thước Anh cùng với anh. Tô Tô, em nói cái này có được không?”

“Thần… Hi … không … không thể …. không … ừ …. không thể”

Thanh âm kháng nghị của Tô Mạt đã bị đóng chặt lại, lông mi hai mắt giống như cánh bướm run rẩy chớp chớp.

“A, Tô Tô, anh thích em nói không thể, vậy là bày tỏ em đồng ý”

Quý Thần Hi nói xong rồi cúi đầu xuống hôn che kín, một cánh tay của anh giam giữ eo của cô, ép cô ngồi lên trên người của anh, một tay khác dọc theo làn váy cô trượt vào phía bên trong.

Mắt của Tô Mạt mở ra một khe hở, nhìn thấy lông mi con dài dày của anh, và dưới lông mi có một đôi mắt híp màu xanh với tia sáng đầy màu sắc, môi đang ở trên môi của cô ma sát, liều lĩnh di chuyển.

Tay của anh không cam lòng mà ở dưới váy cô hoạt động qua lại, làm cho thần trí của cô mê hoặc và cô đánh một phát về phía tay làm loạn của anh. Lần này Quý Thần Hi thật biết điều mà đưa tay chuyển ra ngoài, đã không còn móng vuốt của Quý Thần Hi, Tô Mạt mới vừa buông lỏng một chút, nhưng không ngờ anh lại đem tay dọc theo bên eo của cô, một đường hướng bàn tay ấm áp lướt qua làn vải mỏng của cô làm nó rục rịch ngóc đầu dậy.

“Thần Hi”

“Anh thích nhất nhìn bộ dáng bây giờ của em, Tô Tô của anh cũng chỉ là một cô gái thích đựơc anh yêu.” Quý Thần Hi cười nhẹ bàn tay to chính xác không có lầm mà bọc lại trước ngực đẫy đà của cô

Tô Mạt đẩy cũng đẩy không ra, tuyến phòng thủ của cô lần lượt bại lui, lúc môi của Quý Thần Hi chuyển qua xương quai xanh, thì bỏ qua chống cự mặc cho anh gây sóng gió ở trên người mình.

Quý Thần Hi là một người cực kỳ thông minh cũng biết nắm chặt thời cơ, thấy Tô Mạt không còn kháng cự mình nữa, thì ôm cô lên đồng thời hai tay dọc theo cạp váy kéo khóa ra, ngón tay từ khe hở khóa kéo mở ra dò xét đi vào

Tô Mạt là tiêu chuẩn băng cơ ngọc cốt*, trên người ở bất kỳ thời điểm nào đều là mát mẻ, mà lúc có thai thì thể chất của cô hình như có chút thay đổi. Tay của Quý Thần Hi chạm đến mềm mại trơn mềm, làm cho anh yêu thích không buông, tay dọc theo thắt lưng hướng lên chỗ hồng hồng thì ngừng lại, cẩn thận vân vê đồng thời răng môi cũng không cam lòng không cam chịu yếu thế mà liếm xương quai xanh tinh xảo của Tô Mạt, và thô lỗ cắn chuỗi trân châu nhỏ trên vai Tô Mạt.

*Băng Cơ Ngọc Cốt : băng: trong suốt. xương cốt giống như một loại băng ngọc. Hình dung cô gái da thịt trong suốt thanh khiết bóng loáng.

Trân châu xinh đẹp phán tán từng viên một lăn xuống mặt đất, thần trí của Tô Mạt vốn đã choáng váng, đã khôi phục một chút quay đầu vừa lúc nhìn thấy trân châu trên hai vai mình cũng thoát khỏi trói buộc và không biết lăn đến chỗ nào.

“Không được … trân châu”

“Em còn có thời gian để mà để ý đến những trân châu sao kia.” Quý Thần Hi cười xấu xa và ngón tay nắm hoa mai đỏ bừng: “Xem ra anh vẫn còn chưa đủ cố gắng, nên Tô Tô mới có thể không để tâm như vậy.”

“Không … em nói là … ưm” ——

Tô Mạt chưa nói xong thì đã biến mất ở trong đầu lưỡi của Quý Thần Hi. Quý Thần Hi tác phong cứng rắn lấy một tay ép cô, mở ra vẻ đẹp ngọt ngào của cô, còn một tay khác không cam lòng từ từ ở trong khe hở khóa kéo dò dẫm xuống dưới

“Ừm…ừ”

Tô Mạt không khống chế được mà phát ra tiếng rên, đóng chặt hai chân lại không để cho móng vuốt của Quý Thần Hi được như ý.

“Muốn phản kháng”

Khoé mắt cực kỳ tuấn mỹ của Quý Thần Hi hơi nhướng lên, cái miệng nhỏ cắn đầu lưỡi Tô Mạt, làm Tô Mạt cả kinh cũng không quan tâm chuyện muốn chống lại anh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui