Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Mặt Sầm Tử Tranh càng đỏ hơn, cô yêu kiều đấm vào lồng ngực rắn rỏi của chồng ...

'Không được, em không muốn sinh nữa. Chẳng lẽ ba đứa tiểu quỷ còn không đủ phiền sao?'

Cung Quý Dương cười càng ái muội, ngay cả ánh mắt cũng không dấu được ham muốn bừng bừng, bàn tay to một đường hướng xuống khiên cô mẫn cảm rên nhẹ một tiếng...

'Anh chính là tham lam như vậy đó. Anh muốn em giúp anh sinh đủ một đội bóng đá luôn ...'

'Em mặc kệ anh. Đã làm cha của người ta rồi mà vẫn không đàng hoàng!' Sầm Tử Tranh hơi đẩy hắn ra, ngượng ngùng xoay lưng về phía hắn.

Giọng cười trầm thấp khẽ dật ra từ cổ họng Cung Quý Dương, đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô để cả người cô dán sát vào ngực hắn, Cung Quý Dương hơi cúi xuống, bờ môi nóng rực nhẹ nhàng đáp xuống vành tai mẫn cảm của cô ...

'Đàng hoàng? Nếu như anh cứ mãi đàng hoàng với em, vậy bây giờ chắc gì đã có Thiên Nhi, Diên Nhi với Tiểu Hòa chứ!' Hắn nói một cách ái muội mà đầy ý vị.

'Anh thực là đánh chết cái nết không chừa ...'

Mùi hương nam tính quen thuộc len vào trong từng hơi thở của cô khiến Sầm Tử Tranh khẽ run, trong tiếng cười yêu cười cô lách người định trốn nhưng ý đồ rất nhanh bị Cung Quý Dương khám phá, ngay lập tức đôi tay rắn rỏi đã chế trụ cả người cô.

'Vậy để anh cho em xem thử, thế nào là đánh chết cái nết không chừa nhé ...'

Lời vừa nói dứt thì hắn đã nhẹ xoay người cô lại, nụ hôn nóng rực chuẩn xác đáp xuống đôi môi đỏ mọng của cô, tham lam mút lấy sự ngọt ngào trong miệng cô.

Nụ hôn mang theo một khát vọng kinh người, trằn trọc dẫn dụ, dẫn hướng cho tay cô vòng qua vai hắn, đầu lưỡi không ngừng dây dưa triền miên cùng chiếc lưỡi thơm tho của cô như muốn nương nhờ nụ hôn này dung nhập cô vào trong hắn.

Hô hấp của Sầm Tử Tranh dần trở nên hỗn loạn, đứt quãng mà dồn dập, đôi tay bé nhỏ không biết từ lúc nào đã vòng chặt qua cổ hắn khiến cho thân thể hai người càng dán sát vào nhau. Nhiều năm như vậy, Cung Quý Dương hoàn toàn biết rõ làm thế nào để khống chế thân thể của cô, khống chế tự chủ của cô để mặc cho cả thân thể lẫn tư tưởng của cô nghe theo sự sai sử của hắn.

Trên cơ thể cô hắn từng chút một, từng chút một chậm rãi dấy lên ngọn lửa, mà hắn, khởi nguồn của ngọn lửa kia dùng sự cuồng nhiệt của chính mình thiêu đốt cô đến cùng tận! Sầm Tử Tranh cũng không thể suy nghĩ gì được nữa chỉ có thể mặc cho môi hắn, tay hắn, thân thể hắn chiếm cứ lấy cô ...

Chinh ngay lúc Cung Quý Dương muốn tiến thêm một bước nữa thì Sầm Tử Tranh chợt bật ngồi dậy, mái tóc dài lõa xõa trên bờ vai trần của cô, dưới ánh đèn, ánh lên trên làn da của cô khiến nó trông càng thêm trắng ngần.

'Tranh Tranh ...'

'Quý Dương, anh nghe thử xem ...' Sầm Tử Tranh không đợi hắn nói hết đã lập tức ngắt ngang.

Cung Quý Dương sửng sốt nhưng rất nhanh hắn đã nghe loáng thoáng có tiếng khóc đâu đây, hình như là từ ngoài cửa phòng ngủ vọng vào.

'Ông xã, là Tiểu Hòa đó, con bé đang khóc!' Sầm Tử Tranh vừa nghe đã nhận ra chủ nhân của tiếng khóc kia, cô vội vàng lên tiếng.

Sắc mặt Cung Quý Dương chợt đổi, hắn vội vàng với lấy áo choàng tắm khoác lên người Sầm Tử Tranh, chính mình cũng mặc lại áo ngủ rồi bước nhanh về phía cửa phòng ngủ.

Quả nhiên là Cung Ngữ Hòa, cô bé đang mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, đôi chân nhỏ nhắn không mang dép mà bước chân trần trên thảm, cô bé vừa khóc vừa chạy về phía Cung Quý Dương.

Bởi diện tích phòng ngủ chính tương đối rộng nên tiếng khóc của cô bé chỉ nghe được loáng thoáng.

Vừa nhìn thấy con gái khóc như thế, lòng Cung Quý Dương quả thật cũng tan nát theo từng tiếng khóc của cô bé, hắn đau lòng bước vội về phía cửa, ôm lấy đứa con gái bảo bối lên, nhẹ giọng dỗ dành: 'Tiểu Hòa, sao vậy con? Ai bắt nạt con?'

Cung Ngữ Hòa vừa nhìn thấy ca, gương mặt nhỏ nhắn càng lộ vẻ ủy khuất, khóc càng dữ dội hơn, nhất thời nói không nên lời.

'Ông xã, Tiểu Hòa sao thế? Sao lại khóc đến nông nỗi này?'

Sầm Tử Tranh cũng bước về phía cửa, nhìn thấy con gái khóc đến không thở nổi, trên mặt cô liền lộ vẻ bối rối.

Cung Quý Dương ôm con gái đi về phía giường, sau khi cẩn trọng đặt cô bé ngồi vững vàng trên giường, trên gương mặt hắn lộ vẻ xót xa, nhẹ giọng nói: 'Tiểu Hòa ngoan, nói cho ba nghe có chuyện gì vậy? Ngoan!'

Nhìn thấy nước mắt của con gái từng giọt từng giọt nhỏ xuống bàn tay mình, lòng Cung Quý Dương chợt đau như dao cắt. Từ khi có đứa con gái này, có thể nói hắn chiều chuộng hết mực, tuy nói là hắn thương con trai nhưng tình thương đó không giống với tình thương mà hắn dành cho con gái.

Đứa con gái này đối với Cung Quý Dương mà nói thì đúng là một viên ngọc quý giá nhất, mà hắn cầm trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, chẳng trách lúc này hắn nhìn thấy cô bé khóc thành thế này, đương nhiên là ruột gan như lửa đốt rồi.

Cung Ngữ Hòa đang khóc thút thít từng hồi, nghe cha mình hỏi như vậy, đứt quãng nói: 'Tiểu Hòa ... sợ ... Lạc Nhi cũng ... cũng sợ ... huhu ...'

'Sợ cái gì? Ngoan, nói cho mẹ nghe!' Sầm Tử Tranh cũng đau lòng rút vội mấy tờ khăn giấy giúp con gái lau nước mắt.

'Hu hu ...' Tiểu Hòa khóc càng lớn tiếng: 'Trước khi con với ... với Lạc Nhi đi ngủ ... anh Thiên Nhi ... Thiên Nhi kể chuyện ma cho bọn con ... bọn con không nghe nhưng mà ... nhưng mà anh Thiên Nhi vẫn cứ kể, con với Lạc Nhi ... sợ ... sợ không dám ngủ ... hu hu ... anh hai xấu ... anh hai dọa con ...'

Tuy là khóc nhưng Tiểu Hòa vẫn đem hết nguyên cớ khiến mình sợ hãi kể lại một lượt, nghe cô bé nói hết, Sầm Tử Tranh mới thở phào một hơi, thì ra là như thế.

'Con gái cưng, đừng khóc. Ngoan. Không sao đâu. Là anh hai không tốt, ngày mai mẹ sẽ dạy lại anh hai, ngoan, đừng khóc nữa!' Cô vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con như vỗ về vừa dỗ dành.

Cung Quý Dương nghe con nói xong tảng đá đang đè nặng trong lòng cũng dỡ xuống, hắn đau lòng giúp con gái lau nước mắt, nhẹ giọng dỗ dành: 'Cục cưng, ngoan, chuyện của anh hai kể đều không có thật, đừng sợ. Ba dỗ con ngủ, được không?'

Cung Ngữ Hòa nghe vậy, vừa thút thít khóc vừa nhào vào lòng Cung Quý Dương, đôi tay nhỏ nhắn bám chặt lấy cổ cha, lắc đầu nói: 'Không, Tiểu Hòa muốn ngủ chung với ba mẹ ...'

'Tiểu Hòa, con đã lớn rồi, phải nghe lời chứ. Mẹ dắt con về phòng ngủ, được không?' Sầm Tử Tranh sợ Cung Quý Dương ngủ không ngon, vội dỗ dành con.

Cung Ngữ Hòa vừa khóc vừa lắc chiếc đầu nhỏ, 'Không, không mà, Tiểu Hòa muốn ... muốn ngủ chung với ba mẹ. Lạc Nhi ... Lạc Nhi cũng đi tìm chú Lăng với dì Hinh rồi ... hu hu ...'


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui