Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Không khí chung quanh hai người chợt đông lại, giọng điệu của hắn quá ái muội, thật dễ khiến người ta hiểu lầm.

Sầm Tử Tranh trừng đôi mắt đẹp nhìn người đàn ông trước mặt, một cảm giác xa lạ chợt dâng lên trong lòng. Cô không dám tin câu nói này lại thốt ra từ miệng của Thư Tử Hạo.

'Tử Hạo, anh ...'

Thư Tử Hạo không khó nhận ra sự hoảng hốt và xa lạ trong mắt Sầm Tử Tranh, mắt hắn chợt tối lại, bên môi câu lên một nụ cười tự giễu ...

'Tử Tranh, bấy nhiêu năm qua anh vẫn cô đơn một mình!'

Hắn nói một cách thẳng thắn dứt khoát, ánh mắt nghiêm cẩn nhìn Sầm Tử Tranh chăm chú.

Tim Sầm Tử Tranh đập thình thịch, cô sửng sốt một lúc rồi cười một cách gượng gạo nói: 'Tử Hạo, anh quá quan tâm đến sự nghiệp rồi!'

'Tử Tranh, em đang trốn tránh!'

Giọng Thư Tử Hạo rất điềm tĩnh, không tức giận cũng không kích động, ngược lại mang một cảm giác áp bức.

Cảm giác áp bức trực diện này khiến Sầm Tử Tranh có chút không thoải mái, cô lẳng lặng rút tay ra, nói một cách sâu xa: 'Tử Hạo, lúc này thực sự là quá khuya rồi, hôm khác để em làm chủ giúp anh tẩy trần. Còn hôm nay nếu như em còn chưa về, Quý Dương nhất định sẽ rất lo lắng. Anh ấy trước nay vẫn luôn như thế, lúc nào cũng lo cho sự an nguy của em ...'

'Đủ rồi Tử Tranh!'

Giọng Thư Tử Hạo bất giác cao lên một chút, 'Tử Tranh anh hỏi em, em phải thành thực trả lời anh!'

Sầm Tử Tranh ngẩng đầu lên nhìn hắn, không biết hắn định hỏi gì.

Thư Tử Hạo không rời mắt khỏi cô, hỏi từng chữ một: 'Cung Quý Dương, Khương Ngự Kình hai người đàn ông này rốt cuộc em yêu ai?'

Chuyện năm đó Sầm Tử Tranh quyết định kết hôn với Khương Ngự Kình hắn dù không ở Mỹ nhưng vẫn nghe nhắc đến. Tối hôm đó hắn uống say túy lúy một đêm, nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra vì sao Sầm Tử Tranh chẳng thà gả cho một người đến sau cũng không chịu lấy hắn?

Sầm Tử Tranh nghe hắn hỏi vậy không chút do dự đáp: 'Em yêu Quý Dương, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình anh ấy. Cho dù lúc đó muốn kết hôn với Khương Ngự Kình thì trong lòng em vẫn chỉ có một Cung Quý Dương mà thôi!'

'Tử Tranh ...'

Thư Tử Hạo đau đớn gọi, hắn không chịu nổi sự đau khổ trong lòng vươn tay ôm chặt lấy cô vào lòng, cằm tì lên đỉnh đầu cô, nhắm mắt lại ...

Sầm Tử Tranh sao lại không hiểu tâm tình muốn nói mà không nói được kia của hắn. Bấy nhiêu năm qua cô vẫn cho rằng hắn đã buông xuống được, không ngờ thì ra hắn chấp nhất như vậy.

Cô không giãy dụa để mặc hắn ôm vào lòng, với hắn, cô chỉ có thể làm đến thế.

Thư Tử Hạo vẫn giữ nguyên tư thế đó, trong giọng nói mang theo một chút xót xa ...

'Tử Tranh, em yên tâm. Thực ra anh không có ý gì khác. Chỉ là ... vừa nãy anh hơi quá xúc động, cách biểu đạt lại không đúng khiến cho em hiểu lầm. Chuyện là thế này, bởi vì buổi biểu diễn thời trang của anh đã sắp bắt đầu, anh nghĩ nếu như em chịu giúp đỡ thì sẽ càng thành công hơn cho nên mới hy vọng em có thể lưu lại giúp anh một chút.

Sầm Tử Tranh lộ ra một nụ cười ôn nhu, cô rời khỏi hắn, nhẹ giọng nói: 'Không thể nói là giúp đỡ được, trong giới thiết kế thành tích của anh luôn tốt hơn em nhiều, nên nói là em học tập anh mới đúng. Nhưng mà ...'

Cô hơi ngừng lại sau đó mới cất giọng nhỏ nhẹ nói tiếp: 'Lúc này thực sự đã quá trễ rồi, em phải về nhà. Nhưng anh yên tâm, mấy ngày này nếu như em có thể làm gì được cho anh thì anh cứ nói, em nhất định sẽ đến, được không?'

Sầm Tử Tranh tin Thư Tử Hạo sẽ không ép buộc cô bất cứ điều gì vì vậy đối với hành động có chút ái muội vừa rồi của hắn cô không tức giận, trước giờ cô vẫn luôn tin vào nhân cách của hắn, vẫn xem người đàn ông này là người bạn tốt và một người học trưởng đáng để học theo.

Thư Tử Hạo nghe cô nói vậy cười khan một tiếng: 'Được, nhưng sức khỏe của em ...'

'Em không sao, đừng lo!' Sầm Tử Tranh cười nhẹ một tiếng.

Thư Tử Hạo nhìn gương mặt tươi cười của cô có chút thất thần, hắn chỉ nhẹ gật đầu rồi chu đáo dặn: 'Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt. Nếu như cảm thấy không khỏe nhất định phải đi khám bệnh có biết không?'

Sầm Tử Tranh gật đầu.

'Đi thôi, anh đưa em về!' Hắn vừa nói vừa đưa tay nhấc lấy áo khoác đang đặt nơi sofa.

'Hả? Không cần đâu Tử Hạo. Em đón taxi là được rồi!' Sầm Tử Tranh vội nói.

Lời của cô còn chưa nói hết thì Thư Tử Hạo đã đặt tay lên vai cô giữ chặt, giọng nói không có chút thương lượng nào cất lên: 'Em như vậy anh không yên tâm!'

Nói rồi hắn khoác áo khoác của mình lên vai cô, nhấc lấy túi xách của cô kéo cô ra cửa.

Tuyết vẫn rơi che lấp mất tầm nhìn, khi xe của Thư Tử Hạo chậm rãi lái ra khỏi cửa căn biệt thự thì một luồng ánh sáng mạnh chợt chiếu đến khiến hắn có chú ngoài ý muốn vội đánh tay lái sang hướng khác ...

Sít!!!

Xe cấp tốc dừng lại, thân hình của Thư Tử Hạo và Sầm Tử Tranh cũng bởi vì dừng lại quá đột ngột mà đánh mạnh về phía trước.

'Tử Tranh, không sao chứ?'

Không quan tâm tìm hiểu xem luồng ánh sáng kia từ đâu mà đến, Thư Tử Hạo chỉ lo lắng đỡ Sầm Tử Tranh ngồi thẳng dậy, trong mắt tràn đầy thâm tình.

Sầm Tử Tranh lắc đầu: 'Không sao!'

'Đáng chết, là xe của ai ...'

Thư Tử Hạo thấp giọng rủa một câu, mắt quét về phía chiếc xe đang chắn ngay trước đầu xe mình nhưng chỉ trong chớp mắt, lời đang muốn nói chỉ đành cường ngạnh nuốt xuống.

Sầm Tử Tranh cũng thấy lạ, cô vội nhìn qua tấm kiếng chắn gió, nhất thời cũng ngây người.

Trong gió tuyết, một chiếc xe thương vụ sang trọng đang chiếu ra những luồng ánh sáng lạnh lẽo, nó như ẩn như hiện chắn trước đầu xe của Thư Tử Hạo mang theo một sự uy nghiêm không ai dám xem thường nhưng khi Sầm Tử Tranh nhìn sang thì ánh mắt cô nhìn vào là ... một đôi mắt đang tỏa ra những tia nhìn khiếp người!

Đôi mắt đó khi nhìn đến bàn tay của Thư Tử Hạo đang khoác qua vai Sầm Tử Tranh thì chợt mị ra, trên đôi môi như đao khắc lộ ra một nụ cười khiến người ta không rét mà run ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui