Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Lần này Cung Quý Dương hỏi rất nghiêm túc, vẻ mặt như không cho phép người ta cự tuyệt.

Thấy hắn như vậy, cả người Sầm Tử Tranh khẽ run lên, cô mở miệng mấy lần nhưng vẫn nói không nên lời bởi căn bản là không biết nên nói gì.

'Quý Dương ... em ...'

Trong mắt Cung Quý Dương đã không giấu được sự sốt ruột nhưng một tay vẫn vỗ nhè nhẹ lên vai cô như trấn an: 'Tranh Tranh, nói đi ...'

Hắn chợt ngừng lại, ánh mắt vẫn ghim chặt nơi gương mặt trắng nhợt của cô, nói từng chữ một: 'Cho dù là chuyện lớn bằng trời em cũng nên cho anh biết!'

'Không ...'

Sầm Tử Tranh đẩy mạnh hắn ra, đứng bật dậy ...

'Em muốn yên tĩnh chốc lát. Xin anh, Quý Dương ... để em yên tĩnh chốc lát!'

'Tranh Tranh ...'

Cung Quý Dương bị cô đẩy ra ngoài cửa phòng, trên mặt thoáng qua vẻ ngạc nhiên, từ khi quen biết cho đến kết hôn, cô chưa từng kích động như thế bao giờ.

Phanh!!!

Cùng một tiếng vang lớn, cửa phòng đã bị sập lại.

'Tranh Tranh ...'

Cung Quý Dương cố kềm nỗi tức giận muốn đá tung cánh cửa phòng ra, hắn nhẫn nhịn bởi vì trong khoảnh khắc mà cô đẩy hắn ra, hắn đã nhìn thấy vẻ đau khổ đến tuyệt vọng trong mắt cô.

Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh trở lại, Sầm Tử Tranh nhốt mình trong phòng, cô cuộn người trước cửa sổ, rất lâu cũng không thay đổi tư thế.

Cô biết Cung Quý Dương vẫn luôn chờ trước cửa không rời đi, cô cũng biết mình nên nói rõ với hắn nhưng ...

Cô nói thế nào đây?

Tất cả đều là lỗi của cô hết!

Nếu như ngay từ lúc đầu cô không lôi Khương Ngự Kình vào cuộc, không đáp ứng kết hôn với hắn vậy hắn cũng không cần phải chết oan uổng như vậy ...

Nếu như Khương Ngự Kình không chết, gia đình họ Khương cũng không đi đến bước này, bác Khương trai và bác Khương gái chưa chắc đã qua đời, Tĩnh Nghiên cũng không phải cô độc giữa cuộc đời đến nỗi trở nên cực đoan như vậy, thống hận cô như vậy ...

Nếu không phải vì cô, Thư Tử Hạo cũng không bị Tĩnh Nghiên lợi dụng như một con cờ, cô làm liên lụy đến người vô tội là Thư Tử Hạo!

Cô mệt quá, chưa bao giờ thấy mệt mỏi như lúc này!

Cô đau quá, đau như vừa bị người hung hăng đâm mấy nhát dao khiến cho máu chảy đầm đìa.

Cô áy náy quá, đối mặt với người chồng yêu thương mình, cô nên cư xử thế nào đây?

Cô không biết, cũng không muốn nghĩ. Đầu óc rối tinh rối mù, hoang mang vô thố.

Lúc này Sầm Tử Tranh mới nhận ra mình thất bại, thật thất bại, thì ra, người đáng thương nhất là cô mới đúng!

Cửa phòng bị gõ rất nhiều lần, Sầm Tử Tranh vẫn như cũ chỉ muốn trốn trong lớp vỏ của riêng mình.

Hoàng hôn dần buông, mặt trời dần lặn xuống, khi ráng chiều nhuộm đỏ căn phòng, cô mới hoảng hốt đứng dậy.

Dưới chân truyền đến những cơn tê dại khiến cô lúc này mới nhận ra mình đã ngồi bao lâu!

Dùng nhiều thời gian như vậy để nghiền ngẩm, rốt cuộc Sầm Tử Tranh cũng có quyết định!

Cửa phòng chậm rãi được đẩy ra nhưng đầu tiên Sầm Tử Tranh nhìn thấy không phải là Cung Quý Dương mà là gương mặt hớn hở của dì Tề quản gia.

'Thiếu phu nhân, cuối cùng cô cũng chịu ra khỏi phòng rồi. Cô có đói bụng không, tôi đi bảo nhà bếp chuẩn bị vài món cho cô ăn nhé ...'

'Không cần đâu, tôi cũng không đói. Dì đi làm việc của mình đi!' Cô nhẹ giọng đáp lời bà, sau đó hỏi lại: 'Thiếu gia đâu rồi?'

'Thiếu gia đang ở trong thư phòng, tôi vừa nãy mới đi ngang qua thấy thiếu gia ... hình như là hút rất nhiều thuốc ...' Dì Tề không giấu diếm chút nào mà khai thật hết, trên mặt không dấu được lo lắng.

Sầm Tử Tranh hơi nhíu mày, cô gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi đi về phía thư phòng.

Hành lang thật yên tĩnh, chỉ có ánh nắng nhợt nhạt của buổi hoàng hôn chiếu dọc theo đường đi, cả căn biệt thự chìm trong ráng chiều trông thật lộng lẫy.

Đi đến trước cửa thư phòng, Sầm Tử Tranh hít sâu một hơi như tự trấn tĩnh dù trong mắt nét ưu thương vẫn còn đó.

Cô nhẹ đẩy cửa ra, cửa vừa hé thì mùi thuốc lá nực nồng đã xông vào mũi, trong làn khói mù mịt có thể thấy lờ mờ một bóng người cao ngất. Hắn lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt đen thâm trầm sớm đã trở nên mờ mịt, rối rắm khiến Sầm Tử Tranh vừa thấy lòng đã quặn đau.

'Quý Dương ...' Cô thử lên tiếng gọi, trong giọng nói pha lẫn tình yêu và cả sự đau xót.

Rất nhanh Sầm Tử Tranh đã thấy mình rơi vào một vòng tay ấm áp, hắn hung hăng ôm chặt lấy cô, một tay nhẹ ấn đầu cô vào ngực mình ...

'Tranh Tranh, hứa với anh một chuyện!' Hắn thì thầm bên tai cô, trong giọng nói mang theo một tia hoảng hốt.

Sầm Tử Tranh đau đến thắt lòng, cô nhẹ vuốt ve gương mặt có chút tiều tụy của hắn, nước mắt lại bắt đầu trào ra nơi khóe ...

'Quý Dương ...'

'Hứa với anh, bất luận thế nào cũng không được rời khỏi anh!' Cung Quý Dương kéo bàn tay đang đặt nơi má mình xuống, trìu mến đặt một nụ hôn lên đó.

Tim Sầm Tử Tranh như thắt lại, nước mắt đã không đừng được mà bắt đầu rào rạt rơi, cô nghẹn ngào nói:

'Quý Dương, anh có biết không, em yêu anh yêu đến đau lòng ... thực ra ... là em sợ anh rời khỏi em ... là em có lỗi với anh ...'

Cung Quý Dương xót xa giúp cô lau đi những giọt lên trên má, âu yếm đặt lên trán cô một nụ hôn, 'Anh nói rồi, mặc kệ có chuyện gì xảy ra anh đều sẽ cùng em đối mặt. Chỉ cần trong lòng em còn có anh thì chúng ta sẽ vượt qua tất cả. Nhưng em phải nói thật cho anh biết, không được dấu giếm ...'

'Quý Dương ...'

Nước mắt Sầm Tử Tranh rơi càng dữ dội, cô không biết nói gì lúc này nữa, chỉ chủ động nhón chân đặt một nụ hôn lên môi hắn, nụ hôn mang theo vô vàn tình yêu và sự áy náy thay cho lời xin lỗi.

Vừa tiếp xúc với đôi môi ngọt mềm của vợ, Cung Quý Dương liền biến bị động thành chủ động, tham lam hút lấy sự ngọt ngào của cô, thật sâu hưởng thụ cảm giác được người vợ yêu chủ động yêu thương nhung nhớ.

Không biết qua bao lâu Sầm Tử Tranh mới thẹn thùng đẩy hắn ra, nước mắt vẫn chưa khô, cô nhìn chồng chăm chăm ...

'Quý Dương, em không muốn dấu anh gì cả, chỉ mong sau khi anh nghe em kể hết mới quyết định xem người muốn rời khỏi có phải là mình hay không ...'

Cung Quý Dương không trả lời cô, chỉ ngưng thần chờ nghe cô nói tiếp.

Sầm Tử Tranh bước đến gần cửa sổ, cật lực duy trì giọng nói điềm tĩnh, không dám nhìn vào ánh mắt phức tạp có chút mờ mịt của hắn nên cô vẫn luôn quay lưng về phía hắn bởi vì mỗi lần nhìn vào hắn lòng của cô lại đau như dao cắt...

Cô chậm rãi cất lời nhưng câu đầu tiên đã như một quả bom ném vào không trung ...

'Quý Dương, thực xin lỗi. Em ... em với Thư Tử Hạo ... đã có quan hệ ...'

Chỉ nói được một câu này cô dường như đã không còn hơi sức, yếu ớt đến nỗi phải tựa vào cửa sổ chống đỡ thân mình, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi một cơn cuồng phong bạo vũ ập đến với mình bởi cô biết, chuyện này đối với Cung Quý Dương mà nói có sức đả kích lớn đến mức nào.

Ngay lập tức cô thấy vai mình đã bị đôi tay to của Cung Quý Dương chế trụ, một sức nặng ngàn cân như đang đè xuống cô ...

'Tranh Tranh, em nói gì? Nói lại lần nữa xem!'

Sầm Tử Tranh ràn rụa nước mắt, cả người khụy xuống, 'Xin lỗi, thực xin lỗi Quý Dương ...'


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui