Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Thân thể không chống đỡ nổi nữa, cô khuỵu xuống trên thảm, sắc mặt tái nhợt.

Mặt cô lúc này nhợt nhạt như một đóa hoa sen trắng đã mất hết chất dinh dưỡng, vô lực chống đỡ bất kỳ tác động bên ngoài nào.

Bất chợt một bóng đen phủ lấy đỉnh đầu cô rồi một bóng người ngồi xuống bên cạnh.

'Nhìn vào mắt anh rồi nói lại lần nữa!'

Giọng trầm thấp của Cung Quý Dương vang bên tai cô, tuy đã tận lực giữ bình tĩnh nhưng không khó nghe ra cơn giận đang cố đè nén trong đó.

Sầm Tử Tranh biết đối mặt với hắn chỉ là chuyện sớm muộn nhưng giờ phút này cô vẫn không thể giữ bình tĩnh được. Cắn môi đến rướm máu, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn ...

Lửa giận như thiêu đốt đang bừng bừng cháy trong đôi mắt ấy ...

'Quý Dương ... Em thật không xứng đáng ... Không đáng được anh yêu nữa ... Em với Thư Tử Hạo ... phát sinh quan hệ ...'

Có trời mới biết với Sầm Tử Tranh, thốt lên được câu nói này gian nan đến đâu, sự khổ sở, sự dằn vặt, sự áy náy, cảm giác tội lỗi tất cả như một cơn sóng triều cuốn lấy cô.

Nghe xong lời xác nhận này của cô, sắc mặt Cung Quý Dương thoáng chốc trở nên tái mét, hắn hung hăng nắm chặt nắm tay như cố trấn tĩnh, một lúc lâu sau, mới nhìn Sầm Tử Tranh ...

'Ý của em là ... vợ của anh đã bị một người đàn ông khác chiếm hữu?' Dù đã tận lực đè nén nhưng hoàn toàn có thể nghe ra cơn thịnh nộ trong ngữ điệu của hắn.

Nước mắt Sầm Tử Tranh đã ướt đẫm hai má, cô lắp bắp: 'Quý Dương ... em ...'

Ánh mắt Cung Quý Dương trong thoáng chốc trở nên lạnh như băng, trong giây phút đó Sầm Tử Tranh tưởng như mình đang đối mặt với ma vương nơi địa ngục. Cô tưởng hắn sẽ giết mình ...

Nhưng nắm tay của hắn không phải làm nhắm vào cô, "phanh" một tiếng, nắm đấm của Cung Quý Dương đã rơi vào chiếc bàn trà bên cạnh cô.

Chiếc bàn vốn rắn chắc là thế mà dưới lực tay lớn đến kinh khủng của hắn đã vỡ mấy mảnh lớn.

Sầm Tử Tranh không khỏi trợn đôi mắt đẹp, không thể tin được nhìn chiếc bàn bên cạnh mình, có thể tưởng tượng, nếu như nắm đấm này là nhắm vào cô thì ...

Cung Quý Dương xoay lưng về phía Sầm Tử Tranh, hai tay chống lên bàn sách, qua hơi thở phập phồng của hắn có thể nhận ra một nỗi thống khổ đang cố đè nén, lại nhìn sang mu bàn tay hắn, lòng cô quặn đau khi thấy máu đã bắt đầu chảy ...

'Quý Dương ...' Sầm Tử Tranh đau lòng muốn chết, cô vội chạy đi lấy thùng cứu thương rồi chạy đến trước mặt hắn ...

Khi cô cầm tay hắn nhẹ nâng lên, nước mắt đã mờ mịt trong hôc mắt.,

'Quý Dương, đừng làm chính mình bị thương ...'

Tay hắn đau lòng cô càng đau gấp bội, 'Anh như thế này, em chẳng thà vừa nãy anh đánh lên người em!'

Tầm mắt Cung Quý Dương rơi trên gương mặt ràn rụa nước mắt của cô, trong mắt là vô hạn chua chát...

'Tranh Tranh, anh sẽ không làm đau em bởi vì anh yêu em ...'

'Quý Dương ...' Sầm Tử Tranh nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, thâm tình của hắn càng khiến cô suy sụp.

'Cho anh biết mọi chuyện đã xảy ra hôm qua. Anh không tin em sẽ phản bội anh!'

Cung Quý Dương tận lực khiến cho bản thân tỉnh táo trở lại, để lý trí điều khiển hành vi, hắn nâng cằm vợ lên, nhìn thẳng vào mắt cô ...

Sầm Tử Tranh bổ nhào vào lòng hắn, ôm hắn thật chặt như người chết đuối vớ được cọc gỗ ...

Cô vừa nức nở nghẹn ngào vừa kể cho hắn nghe mọi chuyện từ đầu đến cuối, không sót một chữ nào.

Trời đã về khuya, lúc này ánh trăng đang chiếu những tia mờ nhạt vào phòng, ánh lên gương mặt cương nghị của Cung Quý Dương. Hắn nghiêm túc lắng nghe từng câu từng lời. Theo mỗi một câu nói, sắc mặt hắn lại ngưng trọng thêm một tầng ...

'Quý Dương ...'

Sầm Tử Tranh mang tâm lý chịu tội trong lòng, cô nhẹ nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của hắn chậm rãi mở ra...

'Giờ đây, đối mặt với một Tranh Tranh thế này, anh còn muốn sao? Anh còn muốn một người vợ không còn trong sạch nữa sao?'

Liền sau đó cô thấy mình rơi vào vòng tay ấm áp của Cung Quý Dương, hắn trìu mến đặt một nụ hôn lên trán cô ...

'Muốn, anh muốn em! Anh đã nói rồi, đời này em là người phụ nữ của anh, không gì có thể thay đổi được!'

'Quý Dương ...' Sầm Tử Tranh run run cánh môi, không biết nói gì cho phải nhưng thần sắc cực kỳ bi ai.

'Tranh Tranh, anh nhất định sẽ tra rõ chuyện này!' Cung Quý Dương nói một cách cực kỳ nghiêm túc.

Sầm Tử Tranh nhìn hắn, trong mắt thoáng lộ vẻ hoảng hốt, 'Quý Dương, trong chuyện này Thư Tử Hạo cũng là người bị hại, Tử Hạo ...'

'Tranh Tranh, em vừa nãy cũng đã nói lúc đó em hôn mê bất tỉnh rồi, chân tướng là như thế nào em cũng không biết, đúng không?'

Cung Quý Dương vẫn giữ cô trong vòng tay, tỉnh táo phân tích sự việc, hắn càng nghĩ thì sắc mặt càng đáng sợ.

Hô hấp của Sầm Tử Tranh không khỏi dồn dập lên, cô định nói gì đó thì chợt cảm thấy dạ dày có chút khó chịu liền đẩy vội hắn ra chạy vào nhà vệ sinh.

Thấy vậy Cung Quý Dương cả kinh vội chạy theo cô.

Trong nhà vệ sinh, Sầm Tử Tranh sau khi ói xong một trận cuối cùng chỉ còn lại từng trận nôn khan.

'Tranh Tranh, em thấy sao rồi?'

Cung Quý Dương vội tiến đến vỗ nhẹ sau lưng cô hy vọng giúp cô thoải mái đôi chút nhưng khi thấy cô nôn khan như vậy, trong mắt hắn thoát hiện vẻ dị thường.

Mãi cơn khó chịu trong dạ dày cùng những trận nôn khan mới tạm dứt, Sầm Tử Tranh vô lực tẩy rửa sạch sẽ sau đó được Cung Quý Dương bế ra ngoài, đặt cô ngồi xuống sofa rồi ngồi xuống bên cạnh.

Sầm Tử Tranh sắc mặt nhợt nhạt dường như vẫn còn chưa hồi phục, cô tựa hẳn người vào lồng ngực rộng rãi của chồng, mê muội hưởng thụ sự ấm áp từ hắn, đôi tay bởi vì cơn ói vừa nãy mà vẫn còn khẽ run.

'Tranh Tranh, có phải em ...'

Cung Quý Dương lên tiếng hỏi dò, dù đây chỉ là suy đoán nhưng giọng nói của hắn đã có chút kích động, cơn phẫn giận vừa rồi cũng bởi vì điều này mà đã biến mất không tung tích.

'Gì?' Đầu Sầm Tử Tranh vẫn còn choáng váng, thân hình lảo đảo như sắp ngất.

Cung Quý Dương nhẹ nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, trong đôi mắt đen thẳm thoáng lộ vẻ vui mừng ...

'Có phải là em mang thai không?'

Sầm Tử Tranh thoáng sửng sốt giây lát, cố nén nỗi khó chịu trong người xuống gượng ngồi thẳng lên, mắt đầy kinh ngạc nhìn Cung Quý Dương lại như đang suy nghĩ gì.

'Em ...' Tay không ý thức trượt xuống phủ nơi vùng bụng bằng phẳng của mình.

Mang thai sao?

Tính thử ngày ... thì hình như là đúng vậy ...

Nghĩ đến đây bên môi cô lộ ra một nụ cười nhợt nhạt nhưng sau đó trong mắt lại đầy vẻ hoảng sợ ...

'Quý Dương, em ... em muốn đi bệnh viện ...'

Nói rồi cô đứng bật dậy loạng choạng đi về phía cửa thư phòng.

'Tranh Tranh ...' Cung Quý Dương biết cô lo lắng điều gì, lòng hắn chợt thắt lại cũng đứng dậy đuổi theo giữ cô lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui