Chương 16: Không có lửa làm sao có khói (3)
Hoàng Phủ Ngạn Tước suýt nữa thì phun ra ngụm ra vừa uống, đôi mắt vốn thâm sâu như biển chợt trừng lớn ...
'Cậu điên rồi sao, Liên Kiều chỉ là một cô nhóc thôi, cậu dọa cô ấy làm gì?'
Cung Quý Dương nhướng mày, chỉ chỉ tay vào Hoàng Phủ: 'Người ta nói nữ sinh ngoại tộc, mình thấy câu này không đúng chút nào, đáng lý phải nói là nam sinh ngoại tộc mới đúng, còn chưa có biết rõ sự tình thì đã bắt đầu oán trách anh em rồi! Thực ra so với tử thi mà nói, sự xuất hiện của mình khiến cho sự khiếp sợ của cô ấy trở nên dễ chịu hơn!'
Mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước lóe lên một tia nghi hoặc: 'Không hiểu ý của cậu!'
Cung Quý Dương hắng giọng nói: 'Trước đó mình không phải nói qua chuyện "xác chết sống lại" sao? Chuyện này cũng khiến mình suy nghĩ rất nhiều vẫn không hiểu được, trước hết, "xác chết sống lại" chuyện này khẳng định là không có đi, nhưng hôm nay khi mình đi vào trong tầng hầm lại tận mắt nhìn thấy xác chết đó từ giường bò dậy, khi đó Liên Kiều cũng ở trong gian phòng đó, nha đầu này chắc là đã bị hù sợ rồi, ngay cả sức để chạy trốn cũng không có, sau cùng cũng là mình kéo cô ấy cùng chạy ra khỏi tầng hầm!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước há hốc mồm, qua một lúc hắn mới hoàn hồn ...
'Cậu nói ... sao nghe giống phim kinh dị quá vậy?'
'Khó tin phải không? Lúc đó mình nhìn thấy một màn đó cũng sợ hết hồn, người rõ ràng đã chết rồi, sao lại có thể động đậy chứ, cho dù là phản ứng của thi thể cũng không thể nhiều đến như vậy, hơn nữa, trong đó nhất định có điều kỳ quái làm mình không thể không liên tưởng đến vụ án mà Ngạn Thương đang xử lý, mà hắn nói là gần đây sẽ đến Hồng Kông, nói không chừng là có liên quan đến Giáng Đầu Thuật!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm mặc trở lại, trên gương mặt anh tuấn hiện lên vẻ suy tư, khá lâu sau mới ngẩng đầu lên nói: 'Vậy Liên Kiều làm sao lại bị bạn dọa đến?'
Cung Quý Dương cười ha hả ...
'Nha đầu đó thật quá đơn thuần đi, cô ấy tưởng đâu mình là quỷ, chắc là cô ấy liên tưởng mình với thi thể vừa nhảy lầu cho nên mình nói cái gì cô ấy cũng hết sức nghe lời!'
'Cậu ... nói cái gì với cô ấy?' Hoàng Phủ Ngạn Tước khẩn trương hỏi.
Cung Quý Dương bĩu môi: 'Yên tâm đi, tạm thời chưa có khai ra tội của cậu!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước thở ra một hơi, chợt nghĩ ra một điểm liền hỏi một cách cảnh giác: 'Cậu nói "tạm thời" ... nghĩa là sao?'
'Hắc hắc ...'
Cung Quý Dương chầm chậm đứng lên, thân hình cao lớn che khuất một phần ánh sáng từ bóng đèn, hắn cười rất giảo hoạt, 'Đến lúc đó cậu sẽ biết!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi sợ run!
*****
Ký túc xá nữ của khoa Y trường đại học Hồng Kông.
'Haizzzz...'
Một tiếng thở dài từ tầng trên của một chiếc giường gần cửa sổ truyền đến, sau đó cô gái nằm trên giường khẽ xoay người, lộ ra một gương mặt xinh xắn.
Phi Nhi nãy giờ vẫn đang ngồi ở chiếc bàn bên cạnh đó ôn bài nghe tiếng thở dài đó liền ngẩng đầu lên nhìn sau đó nói:
'Mình nói này Liên Kiều tiểu tổ tông, mặt trời đã lên ba sào rồi, lát nữa chúng ta còn phải lên lớp, bạn còn muốn ngủ nướng nữa sao? Với lại ... cái giường đó là của mình nha!'
Cô cố tình nhấn mạnh câu sau cùng.
Liên Kiều bĩu môi: 'Phi Nhi, người ta là mới gặp ma đó, lại không phải là cái xác bình thường, mình là người mà, đương nhiên là biết sợ rồi!'
'Bạn còn dám nói?'
Phi Nhi đứng dậy, dùng giọng chị cả dạy dỗ: 'Bạn đó, đang yên đang lành chỗ nào không đi lại cứ đi vào gian phòng đó, thứ nhất là chỗ đó đã bị ban giám hiệu cấm vào, thứ hai là lỡ như bạn có sai sót gì thì biết làm thế nào?'
'Được rồi mà, mình đã biết sai rồi mà!'
Liên Kiều nhảy từ trên giường tầng xuống, mái tóc óng ả xõa ra hai bên.
'Còn nữa ...'
Phi Nhi nói tiếp: 'Hại mình cả đêm mất ngủ, bạn coi, mắt sắp thành gấu trúc rồi!'
Vừa nói cô vừa chỉ tay vào mắt mình.
Liên Kiều trợn mắt hỏi: 'Chẳng lẽ đêm qua bạn cũng gặp được hồn ma của hắn ta sao?'
Phi Nhi bị cái vẻ mặt này của cô làm uốn khóc không được muốn cười không xong.
'Mình xin bạn đó, khoa học một chút có được không? Bạn học Y cơ mà, đâu phải là học Thần học? Thế giới này làm sao tồn tại hồn ma chứ? Minh cả đêm qua không ngủ được là do bạn cứ nằm mơ rồi múa tay múa chân loạn cả lên, suýt nữa là đá mình xuống đất rồi! Đến giờ eo mình còn đau đây này!'
Cô bất mãn nêu ý kiến.
'Hả?'
Liên Kiều nghe xong lại chẳng có chút áy náy nào, ngược lại còn làm ra vẻ suy nghĩ ...
'Vậy thì lạ nha, tối hôm qua mình ngủ cũng không ngon, gần như là cả đêm không ngủ, làm sao mà có thể nằm mơ mà đá bạn được chứ? Chẳng lẽ ... a ... mình biết rồi ...'
Nói đến đây, vẻ mặt cô chợt hiện ra vẻ sợ hãi: 'Vậy nhất định là hồn ma của hắn ta nhập vào rồi ...'
'Nhập cái đầu của cậu á, cậu không có ngủ được sao? Bạn soi gương thử xem gương mặt bạn hồng hào như thế, rõ ràng là đêm qua ngr được rất ngon, lại còn dám mở to mắt mà nói dóc nữa!'
Phi Nhi trừng mắt nói tiếp: 'Còn nữa, tối hôm qua tám chín mươi phần trăm là Hoàng Phủ tiên sinh trêu bạn rồi, người ta làm sao nhảy lầu được chứ? Nếu là thật thì tin tức trọng đại như vậy giới truyền thông làm sao bỏ qua được chứ?'
Vẻ mặt cô hiện rõ ràng một thông điệp "Bạn thật ngốc, bạn bị lừa rồi" nhìn Liên Kiều.
Liên Kiều nhẹ chau đôi mày liễu, nghĩ một lúc rồi nói, 'Không phải đâu, cách nghĩ của mình lại ngược lại, nhất định là hắn mới đúng, nếu không trường học làm sao lại phong tỏa tin tức, thậm chí là muốn giữ lại thi thể trong trường, nhất định là vì che dấu tai mắt của người ngoài, đây là ... một âm mưu!'
Cô hào hứng nói như một nhà trinh thám.
Chương 17: Trò xấu của Cung Quý Dương (1)
Phi Nhi liếc cô, trong đầu chợt nghĩ nha đầu này chắc gần đây xem phim trinh thám quá nhiều rồi, nhìn chuyện gì cũng thấy toàn âm mưu quỷ kế!
'Được rồi, thần thám đại nhân, đối với sự suy đoán của bạn, mình không có cách phủ nhận, nhưng trước khi bạn chuẩn bị phá án, có phải hay không nên nhìn đồng hồ một chút, sắp đến giờ lên lớp rồi!'
Liên Kiều nhún vai, cô đứng dậy, hùng dũng nói: 'Dù thế nào mình cũng nhất định sẽ cứu lấy linh hồn của anh ta, phá tan âm mưu đáng sợ này!'
Phi Nhi nhìn bộ dạng này của cô, quả thật không nhịn được vô lực lắc đầu: 'Thật là muốn chết mà, câu này của bạn nếu để hiệu trưởng nghe được, nhất định sẽ đau lòng chết mất.
'Này, Phi Nhi, mình nói đều là sự thật đó!'
Liên Kiều xuống giường, đi đến trước mặt Phi Nhi, thấp giọng nói: 'Mình hôm qua vừa nhìn cái xác thì đã biết!'
'Biết cái gì?'
Phi Nhi nóng lòng hỏi, bộ dạng thần bí này của Liên Kiều quả thật cũng dọa đến cô.
Liên Kiều nói khẽ bên tai cô: 'Cái xác đã trúng Giáng Đầu Thuật!'
'Cái gì?' Phi Nhi la hoảng một tiếng, sau đó vội vàng bịt miệng lại.
Là thật hay giả đây?
Giáng Đầu Thuật? Sao lại xuất hiện ở trường của bọn họ được chứ?
Vẻ mặt của Liên Kiều cũng rất nghiêm túc, vẻ nghịch ngợm thường ngày đã biến mất, trên trán cũng đầy vẻ nghi hoặc.
Anh ta sao lại trúng Giáng Đầu Thuật được?
Với lại, là trúng trước khi chết hay là sau khi chế?
Nếu như là trúng trước khi chết thì còn dễ xử lý, nhưng nếu như là sau khi chết ...
Nếu như là trúng Giáng Đầu Thuật sau khi chết thì được gọi là 'thi giáng', cũng chính là Giáng Đầu Thuật lợi dụng âm chiêu thuật lợi dụng khí từ người chết để làm xằng làm bậy, khi đã như thế, mọi chuyện liền trở nên phức tạp hơn.
Phi Nhi cũng bị vẻ mặt này của Liên Kiều dọa đến, chuyện liên quan đến Giáng Đầu Thuật cô không có tư cách, cũng không có lý do gì đi tranh luận với Liên Kiều bởi vì cô biết, gia tộc của Liên Kiều nổi tiếng là tinh thông Giáng Đầu Thuật và chiêm bốc thuật, cho nên nếu cô ấy nói trúng Giáng Đầu Thuật thì nhất định là như vậy rồi.
Vậy thì, đêm đó cô nhìn thấy ma quỷ, chẳng lẽ cũng là ...
Phi Nhi nhắm mắt lại, cô quả thật không thể tưởng tượng ....
Đang lúc bầu không khí trong ký túc xá dần trở nên kỳ lạ, Tần Hương và Trang Lăng đẩy cửa bước vào, hai người dã ăn xong bữa sáng, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Phi Nhi và Liên Kiều liền cảm thấy vô cùng kỳ quáyi.
Trang Lăng bước lên, quan tâm hỏi: 'Hai người làm sao vậy? Có chuyện gì sao?'
Phi Nhi há miệng, định nói gì đó lại cố nuốt xuống, cô cũng không biết phải nói làm sao, mà Liên Kiều nhất thời cũng không biết phải giải thích với hai người kia thế nào.
Tần Hương thấy vậy liền vỗ vai hai người thân thiết hỏi: 'Hey, mình nói này, hai bạn không cần mắt to mắt nhỏ nhìn như vậy, mau đi thôi!'
'Đi đâu?'
Liên Kiều và Phi Nhi không hẹn mà đồng thanh hỏi.
Trang Lăng cười nói: 'Mình thấy hai bạn thật sự là không biết gì rồi, buổi học chiều nay toàn bộ hủy bỏ, tất cả sinh viên các khoa đều phải đến hội trowfng số một tập hợp, hình như là có chuyện quan trọng gì đó!'
Liên Kiều trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, nhìn Phi Nhi sau đó nhẹ giọng nói: 'Chẳng lẽ ban giám hiệu định giải thích với chúng ta chuyện cái xác hôm qua?'
Phi Nhi nhún nhún vai: 'Không biết, ai mà đoán được chứ, nhưng mà ...'
Cô nhìn Liên Kiều một cách đầy hàm ý nói: 'Bạn chắc cũng biết, lần này ở trong hội trường không được gây họa như lần trước nữa dó, nếu không chúng mình lại bị bạn liên lụy!'
Liên Kiều bĩu môi, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: 'Chỉ cần cái cô 'Đu đủ' đó không chọc tới mình, mình cũng sẽ không chủ động trêu cô ta!'
Trang Lăng và Tần Hương trong lòng cũng âm thầm cầu trời khẩn phải, hôm nay đừng để cho tiểu tổ tông này gây ra sai phạm gì nữa!
****
Con đường dẫn vào hội trường cực kỳ náo nhiệt, từng tốp từng tốp sinh viên tụ tập đi cùng với nhau, các sinh viên của những khoa khác nhau ai cũng rất vui vẻ tiến vào hội trường, dường như đã quên ngày hôm qua với vừa phát sinh một sự kiện nhảy lầu khiến người ta hoảng sợ.
Nhóm của Liên Kiều và Phi Nhi cũng vừa cười vừa nói tiến vào, đúng lúc vừa vào khúc quanh, kẻ thù không đội trời chung của cô ... Thù Đế và đám bạn của cô ta cũng xuất hiện.
Thù Đế hôm nay một thân váy dài, đường cắt may khéo léo khiến cho những đường cong trên cơ thể được khoe một cách triệt để, khi cô ta nhìn thấy Liên Kiều, trên mặt liền lộ ra nét cười nhạo không che dấu.
'Oa, Liên Kiều của chúng ta quả thật càng lúc càng biết làm đẹp nhau, thế nào, người đã hai mươi tuổi còn không biết cách ăn mặc, nhìn cô kìa, ngay cả một chút trang điểm cũng không có!'
Lời Thù Đế vừa dứt, đám bạn của cô ta cũng rào rào cười hùa theo.
Liên Kiều trừng mắt nhìn bọn người Thù Đế một cái, nhưng lại nhớ đến lời của Phi Nhi liền làm như không nghe thấy, mạnh mẽ bước về phía trước.
Nào ngờ, Thù Đế hình như vẫn chưa thôi, cô ta bước lên mấy bước chặn trước mặt Liên Kiều, vẻ mặt ngạo mạn nói: 'Thế nào? Sợ không dám gặp tôi sao? Sao chạy nhanh quá vậy?'
Liên Kiều ngừng bước, đôi mắt tím nhìn qua Thù Đế, một giây sau mới phát ra một tiếng cười rộ ...
Phi Nhi và Tần Hương, Trang Lăng nghe tiếng cười này, trong lòng thầm hô một câu "không xong", cô Thù Đế này quả thật quá đáng, cuối cùng cũng đã chọc Liên Kiều nổi khùng.
Quả nhiên, trên mặt Liên Kiều không có biểu tình gì, vẫn giữ nguyên một nụ cười vô cùng 'ngây thơ', cô ra vẻ sợ hãi nói: 'Đúng vậy đó, tôi rất là sợ cô, nếu như tôi mà không đi nhanh một chút, chắc là sẽ chết rất thảm rồi!'
Thù Đế nghe lời này lại hơi ngạc nhiên, trong trí nhớ của cô, Liên Kiều trước giờ không bao giờ chịu thua, sao hôm nay lại quá nghe lời như vậy?'
'Ý của cô là sao?' Cô ta cũng không tin Liên Kiều lại ngoan ngoãn chịu thua như vậy.
Chương 18: Trò xấu của Cung Quý Dương (2)
Nụ cười của Liên Kiều lại càng 'ngây thơ' hơn, cô nhướng mày nói: 'Chẳng lẽ cô không biết trang điểm trên mặt cô quá mức đẹp đẽ sao? Tôi sợ ...'
Cô làm ra vẻ thần bí dựa sát vào Thù Đế, giọng châm chọc: 'Tối nay tôi sẽ gặp ác mộng ...'
'Cô ...'
Thù Đế nhăn trán, nhưng một giây sau liền khôi phục lại, cô khịt mũi cười: 'Tôi còn chưa nói với cô, một nha đầu như cô làm sao mà hiểu được mấy chuyện trang điểm làm đẹp này chứ, cô tưởng ai cũng giống như cô không trang điểm cũng dám ra đường sao, thật nực cười!'
Liên Kiều cũng không tức giận, cô duỗi người, dáng vẻ cực kỳ thản nhiên, 'Đúng vậy, trên đời này không phải phụ nữ nào cũng dám lộ gương mặt thật sự của mình ra nha ...'
Câu này là đánh thẳng vào Thù Đế, ám chỉ cô ta là loại con gái chỉ biết dựa vào mấy món đồ trang điểm để có gương mặt dễ nhìn.
'Cô ... cô dám mắng tôi?'
Lửa giận bùng lên trong ánh mắt của Thù Đế, cái cô Liên Kiều này trước giờ mồm mép lanh lợi, lần nào cũng biết cách chọc cô tức giận không thôi.
'Hả? Tôi mắng cô khi nào? Ai nghe thấy? Các người ai nghe thấy?'
Liên Kiều vui vẻ nhìn lớp trang điểm dày đậm vì giận dữ mà như sắp rớt xuống.
Phi Nhi quả thật cũng không muốn nhìn thấy Liên Kiều gây thêm tai họa gì, cô liền bước lên níu cánh tay cô, thấp giọng nói: 'Đi nhanh đi, còn không đi trễ bây giờ!'
'Phải nha, Liên Kiều, thời gian cũng không còn sớm nữa!' Trang Lăng cũng bước lên nhắc nhở cô.
Đấu võ mồm với đám người Thù Đế này thì có gì hay ho đâu, lần nào cũng như vậy, đều làm ình không vui.
Liên Kiều thở dài nói; 'Aiii, phải nha, lần nào cũng đấu không lại mà còn cố gây sự, thật đáng ghét chết được!'
'Này, nha đầu thối, cô nói gì đó?' Thù Đế trừng to mắt , vẻ mặt giận dữ.
'Sao? Cô muốn nghe phải không?'
Đôi mắt to tròn của Liên Kiều đảo nhanh, sau đó nghịch ngợm hắng giọng nói: 'Tôi nói nha ... a .... Gián ...!'
Chữ cuối là Liên Kiều cố tình hét vào tai Thù Đế!
'Aaaaaa ... Ở đâu? Aaaaaaaaaaa ...'
Thù Đế vừa kêu vừa nhảy dựng, bị hù sợ đến hết nhìn trái lại nhìn phải, cả mấy cô gái cùng nhóm cũng bị dọa lây.
'Này, trên tóc cô ấy, một con gián thật to nha!'
Liên Kiều hô khẽ một câu, dáng vẻ cực tinh quái.
'A....'
Thù Đế bị dọa sợ sắp điên lên, cô vội vàng vò đầu: 'Này, mau đến giúp đi ...'
Mấy cô bạn trong nhóm sớm đã bị dọa chạy ra xa, mà Thù Đế cũng vội chạy theo sau ...
'Ha ha ... ha ha ... cười chết tôi rồi!' Ai ya, cười đau cả bụng rồi!'
Liên Kiều hai tay ôm lấy bụng, quả thật cười đến nỗi gập cả người.
Từ lần trước ở hội trường bị Liên Kiều dùng gián dọa, Thù Đế bắt đầu có chứng sợ gián, chỉ cần thấy gián liền giống như thấy quỷ vậy, chỉ sợ là nghe thấy 'gián' chữ này cũng đã khiến cô sợ đến hồn vía bay mất.
Phi Nhi nhìn Liên Kiều đang cười sắp vỡ bụng, vô lực lắc đầu: 'Bạn thật là biết gây chuyện nha, nhưng đừng có hù cô ta nữa, lần trước cô ta bị bạn hù đã sắp phát điên rồi!'
'Đúng đó Liên Kiều, mọi người đều là bạn học cùng trường, đừng có làm quá!' Tần Hương trong lòng có chút tội nghiệp cho Thù Đế, cũng lên tiếng nói.
'Hừm' Liên Kiều lạnh giọng nói: 'Ai bảo cô ta cứ chọc đến mình, hôm nay là mình có lòng tốt tha cho cô ta, nếu như lần sau cô ta vẫn còn cái tính đó, mình nhất định sẽ dạy dỗ cô ta một trận thật tốt! Với lại, cuộc sống trong trường đại học quá đơn điệu nhàm chán rồi, nếu như không biết tìm chút niềm vui thì còn ý nghĩa gì nữa!'
Nói xong liền đủng đỉnh bước vào hội trường, để lại ba người bạn ngơ ngác nhìn nhau.
Trong hội trường rộng rãi các sinh viên của các bộ môn khác nhau đã ngồi gần kín, nhưng không phải là toàn bộ sinh viên các khoa, nếu không thì hội trường đã sớm nổ tung rồi, chắc là ban giám hiệu đã lựa chọn các khoa từ sớm.
Ban giám hiệu vẫn chưa có động tĩnh gì, Liên Kiều chau mày, ai oán nhìn Phi Nhi như trách cô kéo mình đến đây sớm quá, bằng không cô còn muốn trêu đùa Thù Đế thêm một lát. Đang lúc thở than, cô chợt nhìn thấy đám người Thù Đế đang vội vàng bước vào, nhìn thấy Liên Kiều, ánh mắt cô ta lại bừng bừng lửa giận.
Liên Kiều mím môi cười, nhớ lại bộ dạng sợ sệt lúc nãy của Thù Đế, trong lòg vui vẻ cực kỳ.
Đang lúc vui vẻ như vậy, hội trường vốn đang ồn ào chợt yên tĩnh trở lại, thầy hiệu trưởng đã có mặt ở hội trường.
'Các bạn sinh viên, yên lặng ...' Trợ lý của hiệu trưởng bắt đầu lên tiếng.
Các sinh viên đều ngẩng đầu lên nhìn hiệu trưởng, không biết ông sắp tuyên bố chuyện gì với họ.
Nhìn thấy phía dưới đã yên lặng, hiệu trưởng mới mở lời: 'Chắc là mọi người đều đã thấy, ngồi ở dưới đây đều là sinh viên ưu tú của trường chúng ta, trường đại học Hồng Kông trước nay là trường đại học có tiếng, đã bồi dưỡng ra vô số nhân tài của các bộ môn khác nhau, hôm nay, tôi xin thông báo với mọi người một tin vui, tứ đại tài phiệt nổi tiếng thế giới sẽ tuyển ra một người xuất sắc trong số các bạn, người đó sẽ nhân thời gian nghỉ hè để đi tìm hiểu thao tác hoạt động cũng như có cơ hội tham dự vào các quyết định thương nghiệp của tứ đại tài phiệt. Đương nhiên, không phân biệt là sinh viên khoa nào, là nam hay nữ, chỉ cần sinh viên đó phù hợp điều kiện tuyển chọn thì sẽ có cơ hội này.'
Lời của hiệu trưởng vẫn còn vang vọng thì phía dưới như có một quả bom vừa được châm ngòi, tiếng thảo luận vang lên không dứt, mọi người đều kích động vô cùng, nhất là các cô gái, cô nào mà không muốn có cơ hội được tiếp xúc với tổng tài của bốn đại tài phiệt chứ.
Chỉ có một mình Liên Kiều trên mặt không chút biểu cảm nào, nhàn nhạt nói: 'Cắt, mình còn tưởng có chuyện quan trọng gì, thì ra là có liên quan đến người của bốn đại tài phiệt, nhàm chán!'
Chương 19: Bại lộ thân phận (1)
Phi Nhi nghe xong cười cười nói: 'Bạn nói xem, đến trường học hôm nay là Cung Quý Dương hay là Hoàng Phủ Ngạn Tước? Hay là ... là hai người còn lại trong tứ đại tài phiệt?'
'Ai mà biết, nhưng mà ...'
Liên Kiều nhăn mày: 'Mình cũng đã mấy ngày không gặp Cung Quý Dương rồi, hừm, cũng không biết hắn ta đang làm gì!'
Hắn lại đến trường tìm cô sao? Chẳng lẽ hắn biết là ... Hoàng Phủ Ngạn Tước đã đến Hồng Kông?
Phi Nhi mím môi cười: 'Xem ra Liên Kiều nhà chúng ta đã có chỗ gửi gấm tình cảm rồi nha!'
Cô không khó nhìn ra tâm tư của Liên Kiều, nha đầu này trước giờ rất đơn thuần, nếu như không phải là thích vị Cung Quý Dương tiên sinh kia, sao lại nhắc mãi tên của người ta chứ? Chuyện này trước giờ chưa từng có nha.
Liên Kiều nghe cuâ này, gương mặt xinh xắn chợt hồng lên, hờn dỗi nói: 'Phi Nhi, bạn nói gì chứ, cái gì mà có chỗ gửi gấm tình cảm chứ, không hiểu bạn đang nói cái gì?'
Phi Nhi đáng ghét, vô duyên vô cớ lại nói mấy câu khiến mình đỏ mặt, cô đương nhiên là phải cực lực phản đối rồi, chỉ là ...
Vì sao tim mình khi nghe được câu này lại đập nhanh đến như vậy?
'Thật không hiểu hay giả vờ không hiểu? Liên Kiều, bạn đỏ mặt kìa!' Phi Nhi cố ý trêu cô.
'Nào có chứ, mới không phải nha!' Liên Kiều chết cũng không thừa nhận.
'Còn nói không có? Đều đỏ đến chiên được trứng gà rồi!' Phi Nhi cố tình véo má cô một cái.
Đang lúc hai người đang đùa trêu nhau, hiệu trưởng đã đưa tay ra hiệu cho phía dưới im lặng, sau đó hướng về phía micro nói: 'Hôm nay chúng ta rất vinh hạnh mời tổng tài của Cung thị tài phiệt đến đây, ngài ấy sẽ căn cứ vào danh sách trường đưa ra mà tự mình tuyển chọn. Nào, chúng ta hãy dành một tràng pháo tay mời Cung thị tài phiệt ... Cung Quý Dương tiên sinh. Xin mời ...'
Hiệu trưởng cao giọng nói, sao đó ra dấu mời.
Dưới bục bắt đầu truyền lên tiếng vỗ tay như sấm ...
Trong mắt Liên Kiều mang đầy niềm vui và chờ mong, thì ra là Cung Quý Dương đã đến trường học, nhưng lần này không giống lần trước, hắn muốn thẳng thắn tuyên bố thân phận của mình rồi sao?
Mang tâm trạng hưng phấn, Liên Kiều không chút chú ý đến Phi Nhi ở bên cạnh đang chăm chú quan sát, thực ra cô chờ mong nhìn thấy không phải là 'Cung Quý Dương' mà là cái tên đã bị Liên Kiều chỉnh rất thảm 'Hoàng Phủ Ngạn Tước'.
Phi Nhi không tin lời của Liên Kiều chút nào, cô không ngây thơ như nha đầu kia, đường đường là người của tứ đại tài phiệt làm sao có khả năng nhảy lầu chứ, mà lại còn biến thành quỷ nữa? Nghĩ cũng thấy khó tin.
Thực ra lúc hiệu trưởng chưa tuyên bố lý do, Phi Nhi tuy đang cùng Liên Kiều cười đùa nhưng tim cũng đã đập rất lợi hại, cô rất muốn nhìn thấy người đàn ông cao to đẹp trai đó, muốn nhìn thấy nụ cười tà mị trên đôi môi mỏng đẹp đẽ kia ...
Tuy cô chỉ gặp qua hắn một lần nhưng hôm đó, khi 'Hoàng Phủ Ngạn Tước' đi ngang qua cô, cái mùi long diên hương đầy chất nam tính dễ ngửi ấy bao phủ cô, chỉ trong một chớp mắt đó, Phi Nhi biết mình đã trầm luân ...
Phi Nhi biết, cô tiêu rồi! Cô yêu vị hôn phu của Liên Kiều, yêu người đàn ông cao cao tại thượng kia!
'Phi Nhi, bạn làm sao vậy?'
Liên Kiều bắt đầu phát hiện ra Phi Nhi có chút thất thường, thấy cô đang chau mày, giống như đang có rất nhiều tâm sự.
'Hả? Không ... không có gì ...'
Phi Nhi hơi khẩn trương, ấp úng tìm lời lấp liếm: 'Ai ya, bạn khẩn trương gì vậy, bạn xem, vừa nãy còn nhắc tới Cung tiên sinh, bây giờ đã hài lòng chưa, người ta nhất định sẽ ... aaaaa ...'
Còn chưa nói xong, một tiếng kêu không kìm được đã thoát ra cổ họng, cùng lúc đôi mắt cũng trừng lớn, giống như vừa thấy được một chuyện gì ngạc nhiên lnăms ...
'Bạn sao vậy?'
Liên Kiều bị dáng vẻ này của Phi Nhi hù dọa, cô vội vàng nhìn theo hướng Phi Nhi đang nhìn, nhất thời thân thể nhỏ nhắn cũng sững lại ...
Thậm chí một tiếng kêu cũng không thốt ra nổi, nhất thời như bị người ta điểm huyệt, ngồi yên tại chỗ.
Trong tiếng vỗ tay như sấm, bóng dáng người đàn ông hiện rõ dưới ánh đèn tỏa sáng, chỉ thấy hắn dáng người cao lớn, nhất cử nhất động đều khí thế bức người, trên gương mặt anh tuấn, đôi mắt hoa đào quyến rũ, trên môi treo nụ cười tà mị, lại có một nét gì đó ngạo đời, dường như tất cả mọi chuyện trên đời đều nằm trong lòng bàn tay hắn, toàn thân toát ra một vẻ bức người, giống như một vị hoàng tử từ trên cao nhìn xuống thần dân.
Hắn là Cung Quý Dương, không sai không lệch là tổng tài của Cung thị tài phiệt.
Trong tiếng hoan hô, Cung Quý Dương ngồi xuống vị trí chủ tọa, ánh mắt tà mị mang theo ý cười quét một vòng xuống các sinh viên ngồi phía dưới, ánh mắt sắc bén không chỉ nhìn quanh một vòng mà còn chính xác khóa ở gương mặt xin xắn của Liên Kiều.
Nhìn thấy cô đang ngây người như phỗng phía dưới, đôi môi gợi cảm không nhịn được lại khẽ câu lên.
Rất tốt! Kết quả hắn cần chính là như thế!
'Các bạn sinh viên, xin chào ...'
Phút sau đó, hắn dời ánh mắt khỏi gương mặt của Liên Kiều, chầm chậm cất lời, âm thanh trầm thấp mà ưu nhã vang lên trong micro lan ra khắp hội trường ...
'Rất vui hôm nay có thể cùng các bạn gặp mặt. Tôi là tổng tài của Cung thị tài phiệt - Cung Quý Dương!'
Tất cả sinh viên đều như ngừng hô hấp, riêng các nữ sinh viên người nào cũng tim đập má đỏ không thôi.
Một câu 'Tôi là tổng tài của Cung thị tài phiệt Cung Quý Dương' như một cây búa gõ vào khiến Liên Kiều bừng tỉnh, cô đưa tay run rẩy chỉ về phía người đàn ông ở trên bục, ấp a ấp úng nói với Phi Nhi: 'Hắn ... hắn sao lại là Cung Quý Dương? Phi Nhi, chuyện ... chuyện này là thế nào? Hắn không phải là Hoàng Phủ ... Hoàng Phủ Ngạn Tước sao? Với lại ... hắn không phải đã chết rồi sao?'
Cú sốc quá lớn khiến cô không kịp suy nghĩ gì thêm, đôi mắt màu tím trừng lớn, giống như vừa nhìn thấy quỷ.
Chương 20: Bại lộ thân phận (2)
Phi Nhi cũng bị sốc không kém: 'Liên Kiều, mình, mình ... đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?'
Cô không thể trả lời câu hỏi của Liên Kiều bởi vì lúc này lòng cô cũng hết sức rối loạn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước người đàn ông này lại ở trước hội trường nói rằng mình là Cung Quý Dương?
Đây .. cái gì với cái gì chứ?
Liên Kiều cảm thấy hô hấp bắt đầu không thông, đầu óc cũng là một mảnh trống rỗng, chỉ thấy người đàn ông trên bục bắt đầu nói chuyện nhưng lại không nghe được hắn đang nói cái gì ...
Sao lại thế này ...?
Hắn mới là Cung Quý Dương?
Vậy ... người đàn ông mấy hôm trước còn ở bên cạnh cô nói mình là Cung Quý Dương thật ra là ai? Chẳng lẽ ... chẳng lẽ hắn mới chính là Hoàng Phủ Ngạn Tước?
Vừa nghĩ đến đây, một cảm giác tức giận vì bị lừa gạt tuôn trào, dần dần bùng lên thành một đám lửa trong mắt cô.
Hắn sao lại như thế? Chẳng lẽ thích nhìn bộ dạng của cô lúc bị bỡn cợt lắm sao?
Với lại ... tên đó sao lại phải gạt mình chứ? Chẳng lẽ cô thật sự là làm người ta khó chấp nhận vậy sao?
Liên Kiều nắm chặt tay, trong đầu lúc này chỉ toàn hình ảnh Hoàng Phủ Ngạn Tước, chỉ hận không thể lập tức đi tìm hắn để chất vấn rõ ràng mọi việc.
Liên Kiều cô trong mắt không thể chịu được một hạt cát!
Nhưng mà ... ngoại trừ thân phận của hai người đàn ông kia, còn một điểm làm Liên Kiều không chịu nổi ... đó là ... người đàn ông trên bục kia không phải đã chết rồi sao?
Chẳng lẽ ...
Liên Kiều chợt nhớ lại sự việc hãi hùng kia, tối hôm đó bởi vì tò mò nên cô lén lút chạy tới tầng hầm xem cái xác đó, cũng không ngờ lại xảy ra sự việc đáng sợ như vậy, cô dám khẳng định 100%, cái xác đó đã trúng Giáng Đầu Thuật.
Như vậy cũng là nói người đàn ông trên bục kia cũng đã trúng Giáng Đầu Thuật, một người đã chết do trúng một loại Giáng Đầu Thuật nào đó mà có thể sống lại cũng là chuyện có thể xảy ra, chỉ là 'người sống lại này' không phải thật sự sống lại mà thôi. Nói một cách nghiêm túc, đó là một 'hoạt tử nhân', là một cỗ thi thể không có hô hấp, tim không đập, thậm chí là cơm cũng không cần ăn.
Người ngồi trên bục nhất định đã trúng Giáng Đầu Thuật, nhất định là có người muốn lợi dụng thi thể của hắn để làm chuyện xấu.
Liên Kiều càng nghĩ càng sợ, cô tuy rằng có thể nhìn ra người nào trúng Giáng Đầu Thuật nhưng lại không có bản lãnh đi hóa giải, lúc gặp tình huống như thế này, cô chỉ có một cách ... chạy trốn.
'Phi Nhi, chúng ta đi mau đi!'
Cô không nói thêm, kéo tay Phi Nhi đứng dậy.
'Này ...'
Phi Nhi vội kéo Liên Kiều lại, ngơ ngác nhìn cô hỏi: 'Bạn điên rồi sao? Hiêụ trưởng đang ở đây mà bạn dám trốn đi trước mặt nhiều người vậy, không muốn sống nữa hả?'
Cô quả thật không muốn bị hiệu trưởng bắt gặp sau đó lại bị phạt, rất mất mặt nha, quan trọng hơn là ... người đàn ông làm cô thần hồn điên đảo đang ngồi ở trên bục, cô làm sao nỡ đi cho đành chứ.
Liên Kiều thấy vậy vẻ mặt gấp gáp nói: 'Nếu như bạn không đi với mình thì mới chết đó, mình không muốn tiếp xúc với ma quỷ đâu!'
'Liên Kiều!'
Phi Nhi có chút không vui: 'Cung tiên sinh có chết đâu, bạn đừng có nói người ta như vậy được không?'
'Phi Nhi, mình là vì nghĩ tới tính mạng của bạn nha, được rồi, không nói nữa, bạn rốt cuộc là có muốn đi với mình không?' Liên Kiều không ngờ Phi Nhi lần này lại kiên trì như vậy.
Phi Nhi vẫn kiên định lắc đầu ...
'Liên Kiều, mình không đi đâu, đừng nói là Cung tiên sinh là người đang sống, cho dù ngài ấy chết mình cũng không sợ!' Cô cao giọng khẳng định.
Liên Kiều quả thật bị cô chọc tức rồi, cô xúc động nói: 'Được, bạn không đi, mình đi!'
Nói xong liền len lén rời khỏi chỗ ngồi, nhân lúc mọi người còn đang nhiệt liệt chào đón Cung Quý Dương liền như chú chuột lủi đi.
Trong lòng cô vốn tính toán rằng chỉ cần mình rời khỏi, Phi Nhi nhất định sẽ đi theo, cô cũng không cho là Phi Nhi sẽ bỏ mình lại.
'Liên Kiều ...'
Quả như dự đoán, Phi Nhi rất khẩn trương, cô vội nhìn lên bục lại nhìn qua Liên Kiều, thấp giọng nói: 'Bạn đừng làm loạn nữa, sẽ bị phát hiện đó.'
Nào ngờ, Phi Nhi còn chưa dứt lời, một giọng trầm thấp dễ nghe đã vang khắp hội trường ...
'Liên Kiều ...'
Một tiếng trực tiếp kêu tên cô ra liền như sấm đánh bên tai Liên Kiều, cô lúc này đang tìm cách trốn đi, nghe tiếng gọi đó, cả người đều sựng lại.
Gì ... gì đó?
Ai đang gọi cô?
Tiếng gọi này là ...
Liên Kiều ngơ ngác quay lại, ánh mắt vô tình chạm vào ánh mắt của người đàn ông trên bục, chỉ thấy ánh mắt kia tràn đầy ý cười nhìn cô ...
Càng làm cô đổ mồ hôi lạnh là ... ánh mắt của mọi người trong hội trường đều hướng về phía cô, nhìn cô đang chuẩn bị chạy trốn.
Liên Kiều gần như không thể nghe được tiếng hô hấp của mình.
Sao lại thế này?
Đúng như dự đoán, dáng vẻ chật vật của cô lọt vào mắt hiệu trưởng, ông nghĩ đây đúng là sự sỉ nhục của trường đại học Hồng Kông, mặt liền sụ xuống, lạnh giọng nói: 'Liên Kiều, em đang làm gì vậy? Cung tiên sinh đã chọn trúng em, còn không mau lên bục?'
Hả?
Liên Kiều nghe câu này nhất thời không phản ứng kịp, ý của hiệu trưởng là sao? Cô ngơ ngác nhìn Cung Quý Dương trên bục, ánh mắt hâm mộ lẫn đố kỵ của mọi người xung quanh nhìn vào cô càng làm cô khó chịu.
'Không ... không ... Em không đi!'
Liên Kiều lúc này đã hoàn hồn, vội vàng lấy một cái ghế như muốn dùng làm vũ khí.
'Cái gì?'
Không chỉ hiệu trưởng hết sức kinh ngạc mà cả hội trường cũng thế ...