Quyển 4: Yêu tinh đến nhà
Chương 21: Náo loạn ở công ty (5)
‘Liên Kiều’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vươn tay kéo đôi tay bám trên cổ mình xuống, thấp giọng nói: ‘Em là một cô bé rất đơn thuần cho nên không thể vì tính bướng bỉnh của mình mà đem hạnh phúc cả đời đổi lấy. Anh biết em đến nhà Hoàng Phủ hoàn toàn là vì hiếu kỳ và ham chơi mà thôi, nhưng mà .. nếu em còn tiếp tục nghịch ngợm bày trò nữa sẽ làm cho những người lớn hiểu lầm, đến lúc đó em không muốn gả vào nhà anh cũng không được, biết không?’
Hắn cố ý nói nghiêm trọng một chút, tuy nói trong lòng có một cảm giác tự tại mà ngay cả bản thân cũng không phát giác được, nhưng trong nhất thời hắn lại rất ghét bản thân mình vì đã nói những lời này.
‘Nhưng … nhưng mà hình như bác trai bác gái đều hiểu lầm rồi, làm sao đây? Em lại không biết phải giải thích sao với họ!’ Liên Kiều cắn môi, gương mặt hơi có chút khổ sở.
Hoàng Phủ Ngạn Tước bất chợt đưa tay ra, ngón tay khẽ lướt trên đôi môi sắp bị cắn sưng của cô, nhẹ giọng: ‘Cho dù là vậy, chúng ta càng phải giải thích rõ ràng với họ đúng không? Bằng không em thật sự phải gả vào nhà Hoàng Phủ đó!’
‘Không thèm không thèm …’ Liên Kiều vội vàng xua tay: ‘Nghe nói người kết hôn rồi một chút tự do cũng không có, em không muốn!’
Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng khó chịu lợi hại, hắn đột nhiên có một nỗi xúc động muốn xóa hết những lời mình vừa nói.
Nhưng … hình như lúc vừa bắt đầu hắn cũng không có ý định đi trên con đường hôn nhân này, nhất là một cuộc hôn nhân chính trị!
‘Đúng vậy nha đầu, em thích chơi thích giỡn như vậy, một khi kết hôn rồi thì thảm lắm, chẳng những không có tí tự do nào mà cả đời cũng chỉ được ở nhà chăm chồng nuôi con, không được bước ra khỏi cửa một bước!’ Hắn cố ý nói thành rất nghiêm trọng.
‘Hả?’
Liên Kiều không nghĩ kết hôn đáng sợ như vậy, gương mặt nhỏ nhắn có chút trắng bệch, bàn tay cũng vô ý thức nắm lấy tay hắn, xem chừng sắp khóc đến nơi: ‘Vậy làm sao bây giờ, Hoàng Phủ Ngạn Tước, nếu như bác trai bác gái đi gặp ông em vậy không phải em tiêu rồi sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy, hơi có chút không nhẫn tâm. hắn thở dài một hơi, vò vò tóc cô: ‘Được rồi, anh sẽ giải thích rõ ràng với ba mẹ, nhưng đến lúc đó em cũng phải phối hợp với anh, đừng có gây thêm rắc rối cho anh, biết không?’
Nếu như không phải nhà đầu này ở trước mặt cha mẹ làm những hành động ám muội với mình, họ sẽ không hiểu lầm sâu sắc như thế, càng khoa trương hơn là … bọn họ cho rằng Liên Kiều đã có con với hắn, cái này quả thật quá hỗn loạn.
‘Ừm!’ Liên Kiều không dám mạnh miệng nữa, cô ngoan ngoãn gật đầu, gương mặt trắng bệch cũng có chút huyết sắc trở lại.
Thấy bộ dạng gấp gáp của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước không kìm được một trận tâm phiền ý loạn, ánh mắt nhìn về phía cô cũng có thêm một phần trầm tư …
‘Nha đầu, em … có thích ai chưa?’ Không biết vì sao, câu hỏi này thốt ra có chút khó khăn.
Liên Kiều nghiêng đầu, suy nghĩ nửa ngày cũng không nói, sự trầm mặc của cô khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước càng khẩn trương.
Qua một lúc lâu …
‘Có nha!’ Hai chữ chợt phun ra, mặt có chút hưng phấn.
‘Có thật?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không ý thức cao giọng nói, nhất là khi thấy vẻ mặt hưng phấn của cô, trong lòng càng không phải tư vị, ‘Nam sinh đó là ai?’
Hình như có chút mùi vị ghen tuông giữa người yêu với nhau.
Liên Kiều nghe hắn hỏi vậy, gương mặt đang tươi cười chợt hồng lên, cô cúi xuống nói bên tai hắn, ‘Vậy em nói anh nghe nhưng anh tuyệt đối không được nói cho người khác nha!’
‘Nói đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp mất hết kiên nhẫn ra lệnh.
Liên Kiều cười rạng rỡ, cô nhỏ giọng nói: ‘Thực ra em rất thích một anh học trưởng, hắn không chỉ đẹp trai mà đánh bóng rổ cũng cực kỳ giỏi nha, hắn cũng là đội trưởng đội bóng rổ của trường em!’
Cô nhìn hắn, giọng nói mang theo chút kiêu ngạo, giống như có được một vật cực kỳ quý giá.
‘Cái loại trẻ trâu ấy thì có gì đáng để thích chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước sắc mặt càng khó coi, trong lòng chua cay mặn đắng đủ loại tư vị, tóm lại hắn rất không thích nghe đến chuyện này.
Nghe đến đây Liên Kiều liền bất mãn phản đối: ‘Ai nói hắn là trẻ trâu chứ? Chẳng lẽ lớn tuổi như anh mới không tính là trẻ trâu sao?’
Một tia không vui xẹt qua mắt hắn …
‘Trong mắt em anh già đến vậy sao?’
Hắn chỉ lớn hơn cô có tám tuổi thôi, thế nào mà trong mắt cô dường như hắn lớn hơn đến bảy tám mươi tuổi vậy?
Liên Kiều tỉ mỉ nhìn hắn, thực ra cô nói câu đó cũng chỉ là nói cho bõ tức mà thôi chứ bề ngoài của hắn thật đã quá mức anh tuấn rồi, thân thể vĩ ngạn như người mẫu bước ra từ tạp chí, đôi mắt tinh nhuệ thâm sâu như đầm nước, sống mũi thẳng tắp biểu thị một khí chất vương giả không thể xâm phạm, môi mỏng treo một nụ cười như có như không càng dễ khiến cho nữ nhân trầm mê, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều mang một khí chất quý tộc trời sinh không thể nhầm lẫn với ai được.
Nhưng … hắn không nên không lễ độ như vậy cười nhạo học trưởng của cô.
‘Trong mắt em anh sắp thành ông già rồi, ngay cả cách nói chuyện cũng cực kỳ giống!’ Liên Kiều bực dọc nói.
‘Em nói lại xem!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng tức tối, cô lại còn dám thẳng thừng chê mình già?
‘Hừm’ Liên Kiều nghinh mặt lên, nhưng liền lập tức bị hắn một tay xoay cằm cô lại …
‘Em thích hắn nhiều lắm sao? Nói!’ Ngữ khí càng thêm cứng rắn, so với sự ưu nhã trước giờ của hắn khác rất xa.
Liên Kiều bỗng cảm thấy có một tia nguy hiểm nhưng vẫn cứng miệng, hiên ngang lẫm liệt nói: ‘Hắn rất ưu tú, em thích hắn hơn anh nhiều, hừ!’
Nói xong cô vụt đứng dậy, tức tối bước ra.
‘Đi đâu?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng đứng dậy, bàn tay to đã đưa ra kéo cô lại.
Liên Kiều cảm thấy cổ tay mình sắp bị hắn nắm gãy rồi, cô vung nắm đấm về phía hắn: ‘Anh thả em ra, em không muốn nói chuyện với anh nữa, anh thật đáng ghét. Em muốn đi!’
‘Ngoan ngoãn chờ anh ở đây, chỗ nào cũng không được đi!’ Một tia lửa giận cháy bùng trong mắt hắn, ngay cả giọng nói cũng cất cao hơn, đầy vẻ cảnh cáo.
Chương 22: Náo loạn ở công ty (6)
‘Anh …’
Liên Kiều tức giận trừng mắt nhìn hắn, cô ghét nhất là bị người ta trói buộc, nghĩ đến đây cô chợt cúi đầu, há miệng nhắm ngay bàn tay như sắt của người đàn ông hung hăng cắn xuống …
‘Ô …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước sắc mặt trầm xuống nặng nề rên một tiếng, trên cổ tay truyền đến một cơn đau nhói khiến hắn vô thức buông lỏng cổ tay …
Nha đầu này, cắn người cũng hung hăng quá đi.
Liên Kiều thở phào một hơi nhắm hướng cửa phòng chạy ra, nhưng khi cô vừa đưa tay chuẩn bị mở cửa thì cửa văn phòng đã bị một lực rất mạnh đẩy ra.
Định thần nhìn lại, thì ra là Hoàng Phủ Ngưng!
Chỉ thấy vẻ mặt cô rất tức giận, nhất là sau khi nhìn thấy Liên Kiều, gương mặt xinh xắn gần như vì tức giận mà biến hình.
‘Tiểu Ngưng, sao lại không có phép tắc thế kia?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lên tiếng, trong giọng nói đã có chút bất mãn.
Hoàng Phủ Ngưng biết mình không gõ cửa mà xông vào quả thực không lễ phép nhưng lúc này nào còn tâm trí mà lo nghĩ nhiều vậy.
Cô chỉ tay về phía Liên Kiều, ngón tay vì tức giận mà run rẩy, trong giọng nói cũng khó mà giấu được tức giận …
‘Anh hai … cô gái bên cạnh anh … cô ta … cô ta quả thật quá đáng lắm!’
Liên Kiều thấy vậy vội vàng núp sau lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước. Mà hắn thấy vậy cũng hiểu được bảy tám phần liền quay đầu nhìn về Liên Kiều đang trốn sau lưng, thấp giọng hỏi: ‘Liên Kiều, có phải em lại gây họa không?’
‘Em đâu có? Em cũng không biết có chuyện gì xảy ra …’ Liên Kiều chết cũng còn cứng miệng cãi, vẻ mặt vô tội.
‘Cô, cô gái đáng ghét này, lại dám nói dối trước mặt anh tôi!’ Hoàng Phủ Ngưng nghe xong càng tức đến phát điên, cô bước lên mấy bước, đang khi muốn đưa tay bắt lấy Liên Kiều, nhất thời lại bị Hoàng Phủ Ngạn Tước ngăn lại.
‘Đủ rồi Tiểu Ngưng!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, trong giọng nói trầm ổn vẫn mang theo một loại uy quyền không cho người khác kháng cự: ‘Những chuyện ngoài công việc đừng đem vào đây, thật chẳng ra làm sao cả!’
Tạm thời không nói đến phát sinh ra chuyện gì, nhưng dù là em gái hắn cũng không cho phép làm bậy.
Hoàng Phủ Ngưng thấy trong mắt anh hai mình có chút không vui, cô hơi kềm chế lại nhưng vẻ mặt vẫn rất ủy khuất nói: ‘Anh hai, anh sao cứ thiên vị cô gái này thế, cô ta quả thật quá đáng lắm mà, dám ám hại em!’
‘Ám hại?’ Chẳng những là Hoàng Phủ Ngạn Tước mà ngay cả Liên Kiều cũng giật nảy mình.
Đó mà cũng kể là ám hại sao? Cô ta thật biết diễn trò.
‘Liên Kiều, em rốt cuộc đã làm gì Tiểu Ngưng?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi nhức đầu, lúc này quả là “thanh quan cũng không quản được chuyện nhà” rồi.
Liên Kiều hơi nghinh mặt: ‘Em đã làm cái gì hả? Cái gì cũng không có làm, là cô ta nổi máu tiểu thư thôi, anh không biết hôm nay cô ta hung dữ thế nào đâu, còn không cho em đi gặp anh nữa chứ, hừ!’
Hoàng Phủ Ngưng nghe cô nói xong, quả thật tức đến toàn thân run rẩy, ‘Tôi nổi máu tiểu thư? Hôm nay tôi cũng là tốt bụng để cô vào phòng làm việc của tôi đợi anh hai, chẳng lẽ cô không biết anh hai đang họp sao? Chẳng lẽ muốn anh ấy ngay cả họp cũng ngừng lại đi gặp cô sao? Cô quả thật quá lớn lối rồi!’
‘Cô đang nói gì vậy, tôi làm gì mà cô thành tàn phế? Cô đang tốt như thế tàn phế ở đâu? Cô quả thật vu oan người thái quá!’ Liên Kiều mở miệng, lại vẫn là cái tật “nghe một đằng hiểu một nẻo”, nhưng cũng không thể trách cô, cô quả thật không hiểu nghĩa của “lớn lối” là gì.
‘Cô …’
Hoàng Phủ Ngưng không biết trước giờ Liên Kiều có cái bệnh này, ngược lại cho rằng cô muốn làm nhục mình lần nữa, liền quay về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước nói: ‘Anh hai, anh xem cô ta …’
‘Hai người đủ rồi đó! Tiểu Ngưng, em nói rõ ràng xem rốt cuộc là có chuyện gì?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước bực mình hết sức, đứa em gái này trước giờ tính công chúa không đổi, mà Liên Kiều cũng là một nha đầu không phải hiền lành gì, lại thêm cái bệnh “nghe một đằng hiểu một nẻo” kia không khó mà chọc người ta tức đến thổ huyết, hai người này nhất định là mệnh không hợp nhau, còn chưa ở chung mấy ngày đã náo thành cái dạng này.
Hoàng Phủ Ngưng hung hăng giậm chân, nói như khóc: ‘Anh hai, em nói không được rõ ràng, anh đến văn phòng em nhìn thì biết ngay!’
‘Hừm, chỉ giỏi giả vờ!’ Liên Kiều bất mãn trừng cô một cái.
Ít ra thì đâu có nghiêm trọng như cô ta nói chứ.
Hoàng Phủ Ngạn Tước bị em gái náo đến chịu không nổi, hắn xua xua tay: ‘Được rồi, đi thôi!’ Nói xong cũng quay về phía Liên Kiều: ‘Nha đầu, em cũng đi theo đi!’
Liên Kiều chu chu môi, bộ dạng rất không tình nguyện đi theo phía sau.
Thang máy ngừng ở tầng 76, cũng là tầng đặt văn phòng của Hoàng Phủ Ngưng, mọi người vẫn bận rộn như vậy, nhưng khi các nam nhân viên thấy tổng tài “giá lâm” thì vẻ mặt lại thêm phần cung kính và nghiêm túc, còn các nữ nhân viên thì len lén dõi theo vị tổng tài cao cao tại thượng kia, trong lòng không khỏi mơ mộng hão huyền.
Trời ạ! Tổng tài lại đến chỗ của bọn họ!
Thấy bóng dáng của Hoàng Phủ Ngạn Tước, các nhân viên càng tập trung vào công việc hơn, cố gắng thể hiện năng lực của bản thân.
Văn phòng của Hoàng Phủ Ngưng đang mở rộng cửa, mà không ít nhân viên cũng cực kỳ tò mò không ngừng liếc vào trong.
Hoàng Phủ Ngạn Tước bước vào văn phòng, nhìn xung quanh một vòng sau đó chau mày: ‘Tiểu Ngưng, anh nào có thấy gì khác thường đâu!’
Liên Kiều gây ra họa gì? Sao lại không thấy có gì kỳ lạ chứng tỏ là cô đã gây ra họa chứ? Trước khi hắn xuống đến đây trong đầu đã nghĩ chắc cái văn phòng này đã loạn vô cùng rồi chứ.
Hoàng Phủ Ngưng hung hăng liếc Liên Kiều một cái, sau đó mới nói với Hoàng Phủ Ngạn Tước: ‘Anh hai, cô gái này lòng dạ cũng quá độc ác đi, anh mở ngăn kéo bàn làm việc của em ra thì biết!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy em gái mình không có vẻ gì là nói dối, hắn cũng không nói thêm, đi thẳng về phía bàn làm việc của cô, đưa tay kéo ngăn tủ …
Đập vào mắt hắn là một con rắn toàn thân màu xanh lục đang nằm gọn trong ngăn tủ, thậm chí đôi răng dài nhọn cũng lộ cả ra ngoài.
Hoàng Phủ Ngạn Tước sững sờ, hắn ngẩng đầu lên nhìn Liên Kiều, đây là kiệt tác của cô sao?
Nghĩ tới đây hắn mang theo một tia nghi ngờ, đưa tay nắm lấy con rắn trong ngăn kéo ra, cẩn thận xem xét sau đó sững sờ.
Chương 23: Náo loạn ở công ty (7)
‘Đây…’
Trên mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi có chút giật mình, con rắn vẫn nằm im trong tay hắn nhưng vẫn mang một vẻ dữ tợn như muốn lao ra vồ lấy người ta.
Lúc này Liên Kiều mới bước lên, nhìn thấy con rắn trong tay hắn, cô vội giật lại, sau đó đi đến trước mặt Hoàng Phủ Ngưng đẩy mạnh nó đến trước mặt cô.
‘Aaaaaaa….’
Hoàng Phủ Ngưng sợ đến thất thanh kêu lên một tiếng, thậm chí cô còn nhìn quanh bốn phía như muốn tìm một chỗ trốn, làm cho nhiều nhân viên bên ngoài cũng hiếu kỳ liếc vào bên trong.
‘Liên Kiều!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô nghịch ngợm như vậy, nhịn không được quát lên một tiếng: ‘Nghịch đủ chưa đấy!’
Liên Kiều nhấc con rắn lên, cố ý kêu lên một tiếng: ‘Gì? Thì ra là một con rắn giả thôi, giống thật quá, Hoàng Phủ Ngưng, thì ra là cô sợ rắn, nhưng nó là giả mà, không tin cô nhìn thử xem!’
Nói xong cô lại nổi tính nghịch ngợm lên, ném thẳng con rắn về phía Hoàng Phủ Ngưng.
‘Aaaa…. Cút ra!’
Tiếng thét của Hoàng Phủ Ngưng quả thật không nhỏ, cô vội vàng núp sau lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước, toàn thân run rẩy chỉ về phía Liên Kiều: ‘Cô quả thật là một nha đầu điên không ai thèm!’
‘Hừm, cô vẫn còn sức mắng người, vậy hù cô thêm một chút!’ Liên Kiều lại nhặt con rắn lên, bước về phía Hoàng Phủ Ngưng.
‘Cút! Cút đi!’
Hoàng Phủ Ngưng toàn thân co rúm, nhất là khi cô nhìn thấy con rắn trong tay Liên Kiều, sau đó mắt cũng trợn lên, hai tay không ngừng khua khua như muốn xua con rắn kia ra.
‘Liên Kiều, quậy đủ rồi đó!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước tiến lên níu tay cô liạ, sau đó đoạt lấy con rắn trong tay cô, ném đi, trên mặt hết sức không vui nói: ‘Sao em lại nghịch như thế?’
Liên Kiều không phục nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, nghinh mặt: ‘Cắt! Chỉ là một con rắn giả thôi mà, có thể bị hù đến vậy sao? Thật nực cười!’
Hoàng Phủ Ngưng sớm đã bị hù đến toàn thân run rẩy, một chữ cũng không thốt ra nổi chỉ biết trừng mắt phẫn hận nhìn về phía Liên Kiều.
‘Nha đầu, con rắn đó ở đâu ra?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp bị Liên Kiều náo đến váng đầu rồi, sao cái đồ vật đó lại có ở Hoàng Phủ tài phiệt chứ?
‘Em làm sao biết được!’ Liên Kiều nghiêng đầu, nói giỡn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi thẳng: ‘Con rắn đó là của em sao?’
‘Làm sao mà là của em được? Em trước giờ chưa có thấy qua!’
Liên Kiều vẻ mặt ủy khuất nói, đôi mắt màu tím tử lan ai oán nhìn hắn.
Hoàng Phủ Ngưng nghe xong, giọng sắc bén nói: ‘Cô … cô nói dối! Con rắn đó rõ ràng là do cô đặt vào ngăn kéo của tôi!’
‘Cô vu oan người ta nha, tôi lại không phải là người diễn xiếc, làm sao biến ra được con rắn đặt vào ngăn kéo của cô chứ?’ Liên Kiều rất không khách khí trừng mắt nhìn cô.
‘Không phải cô thì là ai? Sáng hôm nay chỉ có mình cô đến văn phòng của tôi!’ Hoàng Phủ Ngưng cũng cao giọng nói.
‘Cắt!’ Liên Kiều ngắt lời: ‘Cô rời văn phòng không lâu tôi cũng đi luôn, ai biết sau khi tôi đi có ai bước vào hay không!’
Hoàng Phủ Ngưng tức đến mặt lúc xanh lúc đỏ, ngón tay run rẩy chỉ về Liên Kiều nói: ‘Cô thật biết giảo biện, tôi cho cô biết, văn phòng của tôi không có ai dám vào hết!’
‘Hừm!’ Liên Kiều thấy cô như vậy còn hướng cô làm một cái mặt quỷ: ‘Cũng phải, một cô gái hung dữ như cô, ai mà dám bước vào, trốn còn trốn không kịp nữa là!’
‘Cô …’
Cơn tức trong ngực Hoàng Phủ Ngưng lần này đã bị Liên Kiều đốt lên triệt để, cô bước thẳng lên phía trước, hung hăng nói: ‘Miệng lưỡi cô rất lợi hại phải không?’
Nói xong đột nhiên vung tay, hung hăng quất qua …
‘Đủ rồi Tiểu Ngưng!’ Cánh tay vừa vung ra đã bị Hoàng Phủ Ngạn Tước chặn lại.
‘Anh hai!’
Hoàng Phủ Ngưng rất bất bình khi thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước chặn cô lại, cô chỉ tay về phía ngăn kéo nói: ‘Người quá đáng là cô ta kìa! Anh còn bảo vệ cô ta? Cô ta thật đáng sợ, bỏ rắn là chuyện nhỏ, cô ta còn đem bí mật trong ngăn kéo của em tung ra hết!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong, ánh mắt hiện lên tia nghi hoặc, hắn lần nữa bước đến gần bàn làm việc, không sai, thì ra ngăn kéo này được khóa bằng mật mã, mà chiếc khóa bằng mật mã này là loại cao cấp, người không biết mật mã chỉ cần thử sai một lần liền không có cơ hội thứ hai, chiếc khóa sẽ tự động phong tỏa.
Liên Kiều cũng rất hiếu kỳ bước lên, nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước rồi lại nhìn Hoàng Phủ Ngưng, ‘Này, Hoàng Phủ Ngưng, cô cũng nói cái tủ này khóa bằng mật mã mà, tôi lại không biết cô đặt mật mã là gì, làm sao mà mở được cái ngăn kéo này để thả con rắn vào chứ! Cô thật ngốc!’
‘Nói không chừng cô mèo mù vớ phải cá rán thì sao!’ Hoàng Phủ Ngưng 100% tin tưởng khả năng của cô gái này.
Liên Kiều nghe xong, chống tay lên eo nói: ‘Cô là đang mắng tôi là mèo mù, còn nói mình là cá rán hả?’
‘Cô …’
Hoàng Phủ Ngưng thật hận không thể bước lên hung hăng đánh cho cô một chưởng, chỉ tiếc là có anh hai ở đây cứ liên tục ngăn cô lại, khiến cô không thể như ý.
‘Hừm, nói không chừng là cô tự mình thả rắn vào, cố ý đổ oan cho tôi thì sao? Cái mật mã vốn chỉ một mình cô biết, người khác làm sao biết được?’ Liên Kiều thấy cô tức nghẹn, lại cố ý châm dầu vào lửa.
‘Được rồi, hai người cãi nhau như vậy thật chẳng ra làm sao!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước mở miệng, ngữ khí mang theo chút trấn áp.
Hai người đều không mở miệng.
‘Tiểu Ngưng!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn về phía em gái: ‘Chuyện đến đây đừng truy cứu nữa, cũng không phải chuyện lớn lao gì, cũng không thấy có tài liệu bí mật gì, chỉ là một trò đùa ác ý thôi, Liên Kiều nói cũng không phải không có lý, cô ấy làm sao biết mật mã của em, cho nên cũng không có khả năng thả rắn vào đó được, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, đến đây là xong đi!’
Chương 24: Náo loạn ở công ty (8)
‘Anh hai …’ Hoàng Phủ Ngưng thế nào cũng không nghĩ đến anh trai lại thiên vị Liên Kiều như vậy, tức tối giậm chân gọi.
‘Không nghe rõ anh nói gì sao? Chuyện này đến đây là chấm dứt!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh giọng quát: ‘Em nhìn lại mình xem, em là người của nhà Hoàng Phủ, là giám đố của một bộ phận, một chút chuyện nhỏ này em cũng không bỏ qua, bảo thuộc hạ nhìn em như thế nào?
Hoàng Phủ Ngưng cắn môi, trên mặt hết xanh lại hồng, tuy trong lòng không phục nhưng vẫn thấp giọng nói: ‘Em biết rồi, anh hai!’
‘Ừm!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu: ‘Tiếp tục làm việc đi, đừng để thuộc hạ xem như trò cười!’
Hoàng Phủ Ngưng lần nữa rất không tình nguyện gật đầu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước xoay lưng về phía cửa, nhìn thấy Liên Kiều vẫn còn đang do dự muốn đi nhặt lại con rắn, liền thấp giọng quát: ‘Liên Kiều, theo anh về văn phòng!’
Liên Kiều cũng rất không tình nguyện, cô vội vàng nhặt lấy con rắn, bước về phía cửa. Khi đi ngang Hoàng Phủ Ngưng, cô liền đưa con rắn lên …
‘Này, cô còn cần con rắn này không?’ Cô cố ý cười rất “vô tội”.
‘Lấy đi!’ Hoàng Phủ Ngưng lần nữa bị cô hù đến thất thanh.
‘Liên Kiều!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ngừng chân, đầu mày chau lại, tản mát một vẻ uy quyền trời sinh.
Liên Kiều le lưỡi, nỉ non nói: ‘Người ta chỉ có lòng tốt hỏi cô ấy có cần con rắn này nữa hay không thôi mà, không muốn thì không muốn, làm gì mà có phản ứng mạnh dữ vậy!’ Nói xong liền đắc ý cầm lấy con rắn bước theo Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Hoàng Phủ Ngưng tức tối hung hăng sập mạnh cửa văn phòng.
Nhìn thấy bộ dạng dương dương đắc ý của Liên Kiều, Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực lắc đầu, kéo cô rời đi.
Còn không kéo cô đi, ai biết cô còn gây nên trò quỷ gì không.
***
‘Này Hoàng Phủ Ngạn Tước, đã đến giờ ăn trưa rồi, em đói rồi!’
Từ lúc từ văn phòng của Hoàng Phủ Ngưng trở về văn phòng tổng tài, Liên Kiều vẫn xoay quanh Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô vừa nói vừa xoa bụng, thấy hắn đầu cũng không thèm ngẩng lên, chỉ chuyên tâm nhìn xấp văn kiện trên tay, đôi mắt màu tím lại láu lỉnh đảo một vòng.
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh nói buổi trưa chúng ta ăn gì đây?’ Thấy hắn vẫn không thèm để ý mình, Liên Kiều dứt khoát chạy đến bên cạnh hắn, nghiêng đầu nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn không nói gì.
Liên Kiều suy nghĩ một hồi, sau đó lại bước đến gần hắn hơn, như một con mèo nhỏ không ngừng làm nũng: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, hôm nay lúc em đến công ty, nhìn thấy gần đây có một nhà hàng ngon lắm, anh đi với em qua đó ăn được không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lại lật một trang văn kiện, vẻ mặt điềm tĩnh nhìn không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu qua gương mặt anh tuấn của hắn nhưng trong lòng Liên Kiều đã bắt đầu khẩn trương.
Từ lúc về văn phòng đến giờ Hoàng Phủ Ngạn Tước chưa nói một lời, sự trầm mặc của hắn càng khiến cô trong lòng bất an.
Cô vừa muốn nói gì thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên.
Liên Kiều không khỏi mừng thầm, lần này rốt cuộc trong văn phòng đã có chút động tĩnh rồi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô một cái, sau đó ấn nút hội thoại.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, trưa hôm nay ngài có hẹn ăn trưa với tổng tài của tập đoàn KB, lúc này còn cách giờ hẹn nửa giờ thôi!’ Giọng nói nghiêm túc của thư ký vang lên trong loa điện thoại.
‘Từ chối! Hôm nay tất cả các cuộc hẹn hủy bỏ hết!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước giọng vẫn trầm thấp điềm đạm.
‘Dạ, Hoàng Phủ tiên sinh!’ Thư ký nhận lệnh, sau đó treo điện thoại.
Trong văn phòng lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.
Nhưng Liên Kiều đứng ở bên cạnh sớm đã trợn to mắt, một lúc sau gương mặt nhỏ nhắn xụ xuống … tiêu rồi, vốn là có chút hy vọng bám theo hắn ăn ké, bây giờ thì tốt rồi, cuộc hẹn toàn bộ bị hắn hủy hết rồi.
Không được, thế này làm sao được chứ? Hắn là người sắt sao, không cần ăn cơm sao? Mà cho dù hắn là người sắt nhưng cô không phải. Nhất định là hắn cố ý! Gian thương! Tên đàn ông đáng ghét!
Nghĩ đến đây, Liên Kiều vội níu cánh tay hắn, vẻ đáng thương nói: ‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, thực ra anh làm như vậy không lịch sự lắm đâu, tổng tài bên đó đã hẹn xong xuôi với anh, nghĩ chắc là có chuyện quan trọng cần nói với anh, anh một câu nói thì hủy bỏ cuộc hẹn, người ta đau lòng biết mấy.’
Cô giống như đang nói hộ cho vị tổng tài của công ty kia để vãn hồi cuộc hẹn, như vậy thì không cần phải làm khổ dạ dày của mình.
Thấy hắn vẫn không nói gì, Liên Kiều buông tay ra, tức tối nói: ‘Này, nếu anh không muốn ăn cơm, vậy thì em đi một mình, người ta sắp đói chết rồi nè!’
Nói xong cô liếc nhìn lần nữa gương mặt anh tuấn không hiện chút cảm xúc nào của hắn, giẫm giẫm châm bước đi, lúc đó một giọng trầm ấm mới vang lên sau lưng …
‘Em muốn ăn gì?’ Giọng nói rất bình đạm nhưng không khó nhận ra một tia sủng nịch cùng nhẫn nại.
Liên Kiều vì một câu này mà thấy trước mắt sáng bừng, gương mặt cũng trở nên tươi như hoa, hưng phấn chạy đến kéo tay hắn: ‘Em muốn ăn món Mã Lai, sáng nay em nhìn thấy ở gần đây có một nhà hàng bán món Mã Lai chính thống!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước đặt xấp văn kiện trên tay xuống, ngẩng đầu, đôi mắt như chim ưng nhìn về phía cô không chớp, nhìn đến khi Liên Kiều cảm thấy toàn thân có chút không tự nhiên, trên môi câu lên một nụ cười đầy ý vị …
‘Không sai, ở gần đây quả thật có một nhà hàng chuyên món Mã Lai chính thống, nhưng mà … không biết sáng nay em có tiện đường ghé qua tiệm bán đồ chơi nằm ở cạnh bên nhà hàng đó không nhỉ?’
Liên Kiều giật mình, gương mặt vốn đang tươi cười trong chớp mắt có chút không tự nhiên, cô cắn cắn môi, sau đó cười khan mấy tiếng: ‘Hắc hắc, gần đó cũng có tiệm bán đồ chơi sao? Em không biết nha!’
‘Thật không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày, trong mắt ý cười càng đậm: ‘Xem ra anh cần phải nói cụ thể hơn, cái tiệm bán đồ chơi đó là chuyên môn bán những món tặng vật của người Mã Lai!’
Chương 25: Náo loạn ở công ty (9)
‘Ồ, phải không?’ Liên Kiều đảo mắt một vòng: ‘Không ngờ ở đây cũng có tiệm bán đò chơi của Mã Lai nha! Có thời gian em nhất định sẽ đến đó dạo một vòng!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước duỗi duỗi người đứng dậy, bước đến gần cửa sổ, thân hình cao lớn của hắn che đi một phần ánh sáng mặt trời chiếu từ cửa sổ vào.
‘Thế nào, hôm nay em vẫn chưa dạo đủ ở đó sao?’ Giọng nói của hắn cực kỳ b ình đạm nhưng lại làm cho Liên Kiều giật nảy mình.
‘Em … em nào có …’
‘Con rắn kia đâu?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không chờ cô nói xong đã trầm giọng hỏi.
Liên Kiều liếc nhìn hắn một cái, sau đó bĩu môi rút con rắn trong túi ra đưa cho hắn,’Này, ở đây, cho anh!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cầm lấy con rắn nhìn kỹ, trong mắt lóe lên một tia tán thưởng, ‘Không ngờ con rắn của tiệm đồ chơi đó bán nhìn sống động như thật vậy!’
Câu nói như tự nói với mình nhưng lúc nói ánh mắt cứ hướng về Liên Kiều.
‘Cái đó … cái đó … hắc hắc, không ngờ anh đối với đồ chơi của tiệm đó cũng có hứng thú nha!’ Liên Kiều cười khan mấy tiếng, nhưng trong nụ cười chẳng có tí vui vẻ nào.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, bờ môi gợi cảm khẽ câu lên một đường cong, vẻ mặt bình đạm và nụ cười như có như không khiến Liên Kiều gian nam nuốt một ngụm nước bọt.
Cô không kìm được len lén nhìn hắn, cũng vừa lúc bắt gặp ý cười như có như không trong ánh mắt của hắn, sáng đến dọa người, ánh mắt cũng mang theo một tia mưu mô và trêu chọc, hình như đã nhìn thấu hết trò tiểu xảo của cô…
Liên Kiều bắt đầu cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, đôi mắt to tròn màu tím tránh né không dám nhìn thẳng vào đôi mắt như chim ưng của hắn, trong mắt mang theo một tia hoảng loạn …
‘Thôi được thôi được, dù sao cũng bị anh phát hiện rồi, cũng chẳng sao cả!’
Đôi mắt tím của Liên Kiều lóe lên một tia cam chịu, ánh mắt hắn quá sắc bén khiến cô chẳng biết trốn vào đâu, cho nên không thể không đầu hàng: ‘Con rắn đó quả thật là em mua, nhưng lúc em mua cũng chỉ vì thấy nó thú vị thôi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô chịu nhận, gật đầu cười: ‘Qua đây, nha đầu!’ Hắn vẫy tay ra dấu cho cô.
Liên Kiều ngoan ngoãn bước lên, trong lòng thấp thỏm không biết hắn muốn làm gì, chỉ đành ngước gương mặt ủy khuất lên nhìn hắn.
‘Haizzz…’
Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ thở dài một tiếng, bất thình lình đưa tay kéo cô đến gần, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
‘Đông!’ một tiếng, Liên Kiều không khó nhận ra trái tim mình điên cuồng đập trong lồng ngực, cô không dãy dụa, chỉ ngoan ngoãn để hắn ôm mình vào lòng, để mùi hương nam tính quen thuộc lần nữa bao phủ lấy người cô …
‘Nha đầu …’
Âm thanh trầm thấp như rượu mang theo một tia sủng nịch khiến lòng người say mê, bờ môi nóng bỏng dán ở vành tai cô: ‘Em đó, bảo anh phải làm thế nào với em bây giờ …’
Nghe câu nói của hắn, Liên Kiều khẽ ngẩng đầu lên, vô tình lại chạm vào ánh mắt thâm thúy của hắn, không kìm được nhẹ giọng nói: ‘Em thế nào chứ …’
‘Còn dám cãi!’ Giọng Hoàng Phủ Ngạn Tước nhè nhẹ du dương như trong mộng, ngón tay dịu dàng xuyên qua những sợi tóc tán loạn của cô, sau đó lại trượt xuống véo nhẹ nơi chóp mũi cô: ‘Em hôm nay quá nghịch ngợm rồi, sau này không được như thế nữa!’
Câu nói thoạt nghe như ra lệnh nhưng ngữ khí không giấu được sự sủng ái như nói với người tình.
‘Em nào có …’ Liên Kiều vừa định phản bác thì nhìn thấy ánh mắt chăm chú của hắn nhìn mình, những lời chưa nói đành ngạnh nuốt trở lại.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô ngoan ngoãn như thế cũng không kìm được sự thương xót, không biết vì sao, không biết từ lúc nào hắn hình như đã bắt đầu quen với cảm giác bị trói buộc cảm xúc của mình vào cô gái này, chỉ có điều, hắn giấu được điều này rất kỹ sau đôi mắt thâm thúy của mình.
‘Lời của em gạt người khác thì được chứ không gạt nổi anh!’ Giọng của hắn càng nhẹ, gương mặt tuấn mỹ trở nên ôn nhu dị thường.
Liên Kiều cắn môi, cẩn trọng hỏi một câu: ‘Anh sớm đã biết rồi sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cúi xuống lần nữa, đôi môi như tạc khẽ câu lên, cả người tản mác một mị lực khiến người ta không thể rời mắt.
‘Mấy trò của em chỉ là tiểu xảo thôi!’ Hắn cười: ‘Nhưng em tự tiện mở ngăn kéo người ta đã khóa bằng mật mã là không lịch sự đâu!’
Liên Kiều trợn mắt nhìn hắn, ngơ ngác hồi lâu mới hỏi: ‘Sao anh lại biết là em mở ngăn kéo đó?’
Thấy vẻ ngơ ngác của cô, ý cười trên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước càng sâu như một cơn sóng dập dờn lan trong lòng cô.
‘Vậy em cho anh biết, điều gì làm em tự hào về mình nhất?’ Hắn nhắc nhở cô.
‘Điều làm em tự hào nhất …’ Liên Kiều nghiêng đầu suy nghĩ mấy giây sau mới cười: ‘Đương nhiên là trực giác và giác quan thứ sáu của em rồi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước trìu mến vuốt ve mặt cô: ‘Cho nên … chỉ mấy con số mật mã chắc cũng không làm khó được em!’
Liên Kiều bừng tỉnh, cô ngước nhìn người đàn ông trước mặt, trên mặt vẫn còn chút nghi hoặc: ‘Vậy lúc nãy sao anh không lật tẩy em?’
Thật kỳ lạ, hắn rõ ràng là ngay từ lúc đầu đã biết, tại sao đến bây giờ mới nói.
‘Nha đầu ngốc!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời thẳng câu hỏi của cô, chỉ thấp giọng nói: ‘Chỉ một lần này thôi, biết không?’
Không ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước dễ dãi như vậy, Liên Kiều nhất thời không phản ứng kịp, sau đó mới thận trọng hỏi lại: ‘Anh … không giận sao?’
Có phải là hắn bị mình chọc tức đến nỗi não hư rồi không? Sao lần này lại dễ dàng bỏ qua không truy cứu?
‘Giận cái gì?’ Ánh mắt hắn càng ôn nhu và sủng nịch nhìn cô, như sẵn sàng bao dung một đứa bé nghịch ngợm.
Liên Kiều sững sờ: ‘Em chọc giận em gái anh đến như vậy, cô ấy chỉ hận không thể giết chết em, mà anh là anh hai, thấy em gái mình bị chọc tức cũng không trút giận dùm cô ấy sao?’
‘Ừm, lời em nói đã nhắc nhở anh …’
Lời vừa dứt, tay hắn đã sít sao níu lấy vai cô, đôi môi gợi cảm miết lên vành tai mẫn cảm của cô, hơi thở nóng rực lướt qua vành tai tinh tế, lướt xuống chiếc gáy trắng như tuyết: ‘Em nói xem, anh nên trừng phạt nha đầu nghịch ngợm như em thế nào đây?’