Quyển 6: Kết hôn
Chương 21: Gặp người có duyên (4)
‘Này hai người, có phải đang cố ý kích thích tôi phải không?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương biết tình cảm giữa Lãnh Thiên Dục và Thượng Quan Tuyền cực kỳ tốt, cố ý nói móc.
Nào ngờ, câu này của hắn lọt vào tai của Nhiếp Ngấn nãy giờ vẫn duy trì im lặng trên mặt chợt xẹt qua một tia đau khổ.
Thượng Quan Tuyền cười cười: ‘Chúng em còn cần phải kích thích anh sao? Em thấy không lâu nữa anh cũng sẽ được như ý nguyện rồi còn gì!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe câu này hết sức vui vẻ, hắn nhìn lại Mặc Di Nhiễm Dung đang đứng bên cạnh, cười nói: ‘Chỉ mong được thế!’
Mặc Di Nhiễm Dung ngược lại chẳng chút để ý ba người đang nói chuyện gì chỉ cảm giác không khí có chút khác thường, tim cũng bắt đầu đập loạn lên.
‘Phiền mọi người lui về sau một chút, cám ơn!’ Cô đi đến gần cái xác, nhẹ giọng nói.
Lãnh Thiên Dục đang định nói gì, thấy vậy Hoàng Phủ Ngạn Thương thấp giọng nói với hắn: ‘Lãnh đại ca, giao cho cô ấy đi, những chuyện thế này chỉ có cô ấy có thể giải quyết được thôi!’
‘Ngạn Thương, ngay cả em cũng tin tưởng sự tồn tại của Giáng Đầu Thuật sao?’ Lãnh Thiên Dục thật khó hình dung một cô gái như vậy lại biết Giáng Đầu Thuật cái thứ này.
Trên mặt Hoàng Phủ Ngạn Thương lộ rõ sự nghiêm trọng, ‘Lúc đầu em cũng có nghi ngờ nhưng sau khi trải qua một số chuyện, cũng không thể không tin, với lại … có lẽ Lãnh đại ca không biết, Liên Kiều cũng bị một người bí mật sử dụng Giáng Đầu đối phó!’
‘Liên Kiều?’
Thượng Quan Tuyền nghe hắn nói vậy, trên gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ kinh ngạc, ‘Đó có phải là cô gái vừa cùng Ngạn Tước kết hôn không?;
‘Đúng vậy, là cô ấy!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương gật đầu.
‘Sao lại thế được? Chẳng lẽ lý do Ngạn Tước nói phải kết hôn đúng là như vậy?’ Lãnh Thiên Dục cũng gấp gáp hỏi.
Hoàng Phủ Ngạn Thương cau mày: ‘Quả đúng là như thế, Nhiễm Dung cũng đã tìm mọi cách để làm giảm mức ảnh hưởng của Giáng Đầu Thuật đối với Liên Kiều xuống thấp nhất, Liên Kiều bây giờ chỉ là hôn mê bất tỉnh mà thôi, nhưng ngay cả bác sĩ cũng đành bó tay!’
‘Chẳng lẽ không có cách nào khiến cho Liên Kiều tỉnh lại sao?’ Thượng Quan Tuyền lo lắng hỏi.
Tuy cô chưa từng gặp Liên Kiều nhưng ít nhiều cũng có nghe nói đến những chuyện liên quan đến cô, trong lòng vốn rất muốn sớm làm quen với cô.
‘Tin rằng Nhiễm Dung đã nghĩ ra cách cho nên hôm nay mới đến đây, với lại cô ấy muốn xem cái xác thứ ba!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương đáp lời.
Nghe vậy ánh mắt của mọi người đều hướng về Mặc Di.
Cô đi một vòng quanh cái xác, tỉ mỉ quan sát sau đó lấy trong thùng dụng cụ ra một cái bình trong suốt, sau khi cô mở nắp bình, lấy ra một thứ đồ rất kỳ lạ.
Thứ này nếu nói đúng ra thì là hai cọng cỏ khô, to nhỏ không giống nhau, cô đặt cọng cỏ vào lòng bàn tay, trong mắt rõ ràng có chút ngập ngừng, nhẹ thở dài một tiếng.
‘Nhiễm Dung …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương không biết cô bị làm sao, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Mặc Di Nhiễm Dung không nói gì, chỉ nhìn về cái xác, ánh mắt khác thường.
Qua một lúc lâu cô mới nói: ‘Em cần một giọt máu của người sinh vào lúc sáng sớm!’
Trong phòng giữ xác im lặng một lúc lâu sau, chợt hai người đàn ông không hẹn mà cùng lên tiếng …
‘Lấy của anh đi …’
Nhìn lại thì ra là Lãnh Thiên Dục và Nhiếp Ngấn cùng lên tiếng, thì ra hai người đàn ông này đều sinh ra lúc nửa đêm về sáng, cũng có thể nhìn ra, hai người đàn ông sau khi biết chuyện này đều sững sờ.
Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy vậy, nhịn không được bật cười: ‘Lãnh đại ca, anh với tên này là sinh cùng một giờ sao?’
Lãnh Thiên Dục lạnh lùng hừm một tiếng, còn Nhiếp Ngấn thì chau mày nhưng không nói gì thêm. Hắn bước lên vài bước nhìn Mặc Di Nhiễm Dung: ‘Người chết là người của tôi, cho nên, phải dùng máu của tôi!’
Tuy hắn không biết cô gái này cần dùng máu để làm gì nhưng hắn tuyệt đối không muốn nhận bất cứ ân tình nào của Lãnh Thiên Dục.
Mặc Di Nhiễm Dung chỉ cảm thấy đột nhiên có một cỗ áp lực từ trên đầu áp xuống, cô ngẩng đầu nhìn lại nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy như đầm nước, nhất thời mắt trợn to …
‘A …’ Cô hét lên một tiếng, chân không ý thức lùi về sau mấy bước.
Đang lúc cô sắp đụng phải chiếc bàn đặt cái xác, chợt có một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy.
‘Mặc Di tiểu thư, sao thế?’ Nhiếp Ngấn đỡ cô đứng thẳng, trong mắt đầy vẻ hoài nghi.
‘Nhiễm Dung …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng bị phản ứng vừa rồi của cô dọa sợ, hắn bước lên trước một bước, kéo cô ra khỏi vòng tay của Nhiếp Ngấn, cực kỳ bất mãn nhìn Nhiếp Ngấn, sau đó nhìn lại Mặc Di Nhiễm Dung …
‘Em không sao chứ? Sao thế?’
Biết nhau lâu như vậy, trước giờ hắn chưa từng thấy cô thất thố như thế bao giờ.
Mặc Di Nhiễm Dung nhướng mắt nhìn về Nhiếp Ngấn, thấy hắn cũng đang nhìn mình không chớp, tim đột nhiên đập loạn.
‘Không … không có gì …’ Cô ấp úng nói.
Sao lại thế này chứ?
Lúc vừa mới bước vào gia phòng này cô đã cảm thấy tim mình đập rất khác thường, sau khi nhìn thấy người đàn ông kia, tim cô gần như vọt ra khỏi lồng ngực.
Hơn nữa …
Mặt mình cũng rất nóng …
Thấy cô như vậy, Hoàng Phủ Ngạn Thương không biết làm sao, trong lòng tự dưng dâng lên một tia cảnh giác, hắn thấp giọng nói: ‘Nhiễm Dung, vẫn là nên dùng máu của Lãnh đại ca thôi, anh ấy đúng là sinh vào lúc sáng sớm đấy!’
Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, sau đó nhẹ lắc đầu …
‘Không sao, vẫn là dùng máu của vị tiên sinh này đi, như ngài ấy nói, cái xác ấy vốn là người của hắn!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương còn đang định nói gì đã nghe Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng, đi đến bên cạnh Nhiếp Ngấn, ‘Vị tiên sinh này, xin tiến lên một bước!’
Nhiếp Ngấn gật đầu, vừa bước lên thì Lãnh Tang Thanh đã kéo tay hắn lại, cười quỷ dị nói: ‘Này Nhiếp Ngấn, một lát nữa đừng kêu đau nhé!’
Nhiếp Ngấn không nói gì, chỉ nhìn về bàn tay đang níu chặt cánh tay mình, trong ánh mắt lộ ra một tia phức ạp.
‘Thanh Nhi, đừng làm loạn!’ Lãnh Thiên Dục rõ ràng là cũng không thích nhìn em gái mình và Nhiếp Ngấn thân mật như thế, gương mặt càng lạnh lùng, lên tiếng.
Lãnh Tang Thanh nhún vai, thoải mái vỗ vỗ vai Nhiếp Ngấn, nhưng lại nhìn về phía Lãnh Thiên Dục: ‘Anh hai, người ta chỉ là muốn cổ vũ hắn một chút thôi mà!’
Lúc này Mặc Di Nhiễm Dung mới lên tiếng, chính là nói thẳng với Nhiếp Ngấn: ‘Nhiếp tiên sinh, xin yên tâm, sẽ không tổn hại gì đến thân thể của ngài đâu!’
Nhiếp Ngấn chỉ cười, xoay đầu nhìn Lãnh Tang Thanh, ‘Nghe thấy chưa? Đi sang bên kia đi, đừng làm loạn nữa!’
Lời nói thì như ra lệnh nhưng giọng điệu lại đầy vẻ sủng nịch như dành cho người yêu.
Chương 22: Gặp người có duyên (5)
Lãnh Tang Thanh liền ngoan ngoãn tránh sang một bên còn Lãnh Thiên Dục nhìn thấy một màn này, sắc mặt càng trở nên thâm trầm.
Mặc Di Nhiễm Dung lấy từ trong thùng dụng cụ ra một dụng cụ để rút máu, dụng cụ này nhỏ như sợi tóc, nắm chắc trong tay sau đó kéo cánh tay của Nhiếp Ngấn về phía mình, cố nén sự kích động khó hiểu trong tim xuống, nhấc tay ấn xuống …
Máu hồng chậm chậm chảy vào trong dụng cụ rút máu, rất nhanh máu đã ngưng chảy.
‘Được rồi, Nhiếp tiên sinh, uống cái này …’ Trong tay Mặc Di Nhiễm Dung có thêm một viên thuốc, cô đẩy đến trước mặt Nhiếp Ngấn.
Hắn gật đầu, lập tức uống ngay.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, ngạc nhiên hỏi một câu: ‘Chảng lẽ anh không cần biết anh vừa uống cái gì sao?’
Môi Nhiếp Ngấn nhẹ câu lên một nụ cười, ‘Tôi nghĩ … cô không cần phải hãm hại tôi đâu!’
Nhìn vào đôi mắt thâm sâu như biển của hắn, Mặc Di Nhiễm Dung càng hỗn loạn, cô vội khép mắt lại, thì thào: ‘Đúng vậy, tôi không chỉ là không hãm hại anh, mà còn …’
‘Còn cái gì?’ Nhiếp Ngấn nghe không rõ, hắn cúi người xuống.
Mùi hương của đàn ông đột ngột bao vây lấy Mặc Di khiến tim cô co rút, cô không ngờ Nhiếp Ngấn nghe được lời thì thầm của mình, cực kỳ không tự nhiên nói: ‘Không, không có gì ..’
Cô vội vàng xoay người nhìn sang cái xác, nhân đó hớp một hơi không khí.
Mình sao thế này? Tại sao đối diện với người đàn ông đó lại thất thố hết lần này đến lần khác chứ.
‘Mặc Di tiểu thư, cô không sao chứ?’
Nhiếp Ngấn vẫn luôn cảm thấy cô gái này rất kỳ lạ, ngay cả biểu tình trên mặt cũng không được tự nhiên nên bước lên hỏi.
‘Ách, không sao, không sao …’ Mặc Di Nhiễm Dung vội vàng nói sau đó tập trung tinh thần bắt đầu công việc.
Cô láy máu của Nhiếp Ngấn chầm chậm đổ vào trong thân hai cọng cỏ khô, trong chớp mắt, hai cọng cỏ khô như có sinh mạng, hút sạch hết những giọt máu đó.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào hai cọng cỏ đó, rõ ràng là đã bị một màn vừa rồi làm cho chấn động chỉ trừ Hoàng Phủ Ngạn Thương bởi vì hắn đã sớm quen với mấy hiện tượng kỳ quái này rồi.
Mặc Di Nhiễm Dung đợi hai cọng cỏ khô hấp thu hết máu của Nhiếp Ngấn mới xoay người lại nói với mọi người: ‘Tôi bây giờ phải làm một số nghiệm chứng trên cái xác này, mọi người có thể sẽ nhìn thấy một số hiện tượng kỳ quái đáng sợ, cho nên … nếu như vị nào không chịu nổi hoặc là không muốn nhìn thấy, có thể ra ngoài cửa đợi!’
Cô nói xong một lúc trong phòng chứa xác vẫn không có ai có phản ứng.
‘Vậy được, nếu như mọi người đều muốn ở lại đây vậy xin mời mọi người phối hợp với tôi, một lát bất kể là mọi người nhìn thấy hiện tượng gì cũng tuyệt đối không được động, càng quan trọng hơn là … tuyệt đối không được lên tiếng! Nếu sợ thì có thể nhắm mắt lại, biết không?’
Mọi người đều gật đầu chấp thuận bởi vì họ nhìn thấy rõ sự nghiêm trọng trên mặt Mặc Di Nhiễm Dung.
Mặc Di Nhiễm Dung lại lấy từ trong thùng dụng cụ ra mười tám cây nến trắng, cắm thành một vòng tròn, còn chính mình thì đứng trong vòng tròn đó. Sau đó cô thấp giọng niệm mấy câu chú, cánh tay khẽ vẫy …
Mười tám cây nến đột nhiên hết sức thần kỳ bị đốt cháy lên.
Mọi người đều bị chấn động trừng lớn mắt nhìn, nhất là Lãnh Tang Thanh, trong mắt toàn là sự sùng bái.
Đang lúc mọi người đều kinh ngạc trước pháp thuật của cô, một con rắn hổ từ trong thùng chầm chậm bò ra, bò lên người Mặc Di Nhiễm Dung mà cô thì vẫn bất động như cũ, chỉ có miệng vẫn thì thầm niệm mấy câu chú ngữ.
Thượng Quan Tuyền cũng trừng to mắt tự hỏi con rắn này có phải sắp làm hại đến cô gái kia hay không?
Tất cả mọi người đều lo lắng về điều này, nhưng mà rất nhanh sau đó con rắn đã đổi hướng, uốn éo bò về phía cỗ thi lạp, hình như là vì nó ngửi được mùi xác chết, sau khi đến bên cái xác liền há miệng cắn xuống.
‘Đi …’
Ngay lúc này, Mặc Di Nhiễm Dung chợt quát một tiếng, con rắn hổ liền rất nhanh rời khỏi cái xác, sau đó cắn chặt miếng giấy tiền vàng bạc mà cô đã chuẩn bị sẵn, sau khi chắn đủ mười tám cái mới quay trở lại thùng dụng cụ.
Mặc Di dung cầm lấy miếng giấy tiền đã bị con rắn cắn qua, niệm chú lần nữa, trong chớp mắt, miếng giấy tiền vàng bạc bốc cháy, bay thẳng về phía cỗ thi lạp.
Tất cả mọi người chứng kiến một màn này thật sự kinh tâm động phách.
Mặc Di Nhiễm Dung đứng lên trước ánh mắt chăm chú của mọi người, sau đó đặt hai cọng cỏ khô gần mấy cây nến, cúi đầu tiếp tục niệm chú …
Sau đó là một màn khiến mọi người càng kinh ngạc bội phần …
Hai cọng cỏ khô đã bắt đầu động đậy, từ từ … áp sát lại với nhau.
‘Lên …’
Lại một tiếng quát của Mặc Di Nhiễm Dung, hai cọng cỏ khô xoắn lại với nhau sau đó cùng bay lên rồi rơi xuống trên cái xác.
Sau khi hai cọng cỏ rơi xuống, liền không ngừng sinh trưởng, cho đến đạt được độ dài nhất định liền bắt đầu kết hợp lại rồi lại phân chia.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, vốn là một cỗ thi lạp trước ánh mắt khó tin của mọi người đã trở thành một người rơm.
Mặc Di Nhiễm Dung thấy vậy, lập tức ngồi lại xuống đất bắt đầu niệm chú lớn tiếng hơn …
Trong căn phòng chứa xác hoàn toàn kín gió không hiểu vì sao nổi lên một cơn gió lạnh thấu xương, thổi tắt hoàn toàn các ngọn nến.
Đang lúc mọi người đều bị một màn trước mắt làm cho chấn động thì đã thấy cái xác vốn nằm yên trên chiếc bàn giải phẫu ngồi dậy, càng đáng sợ hơn chính là … từ miệng nó phát ra một tiếng rống như của dã thú.
‘A …’
Chính ngay tại thời khắc then chốt đó, một tiếng kêu kinh hãi phát ra từ miệng của vị pháp y, tiếp theo chỉ thấy cả người hắn chịu không nổi nữa, mềm nhũn ngã nhào trên mặt đất, chuyện xảy ra trước mắt quả thật có chút vượt qua sức chịu đựng của con người.
Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Thương không khỏi than thầm một tiếng – không xong rồi!
Quả không ngoài dự đoán, chính là lúc vị pháp y vừa phát ra tiếng thét, Mặc Di Nhiễm Dung đột nhiên rầu rĩ than một tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu …
‘Ông …’
Cô nhìn về phía vị pháp y đang bị dọa sắp ngất, trên mặt tràn đầy lo lắng, cô không ngờ vào lúc này lại bị người ta phá hoại.
‘Nhiễm Dung …’
‘Mặc Di tiểu thư …’
Tất cả mọi người đều kinh hãi vô cùng, đặc biệt là Hoàng Phủ Ngạn Thương, hắn cực kỳ lo lắng tiến lên phía trước.
Chương 23: Gặp người có duyên (6)
‘Đừng đến gần!’
Mặc Di Nhiễm Dung vội vàng lên tiếng ngăn cản, cô đã thấy cái xác mọc đầy rơm đó bắt đầu dao động không theo một quy luật nào liền vội vàng ngồi thẳng, lại lớn tiếng niệm chú.
Cái xác đột ngột ngã xuống, trong chớp mắt toàn bộ rơm trên cái xác đã biến mất chỉ còn lại hai cọng rơm khô từ lúc đầu của Mặc Di Nhiễm Dung.
Cô âm thầm thở phào một hơi sau đó đưa tay thu thập hết số nến trên sàn.
‘Khụ khụ …’ Cô gian nan đứng dậy, sắc mặt trắng bệch.
Sau khi thu thập hai cọng cỏ khô, cô chống một tay lên chiếc bàn đặt cái xác, lại phun ra một ngụm máu tươi.
‘Nhiễm Dung …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương giật mình.
‘Xin … xin lỗi Mặc Di tiểu thư, tôi …’ Rõ ràng là vị pháp y cũng biết mình vừa gây ra họa, hắn ấp a ấp úng xin lỗi.
‘Ông … cái đồ khốn kiếp này, tôi thật sự muốn đánh chết ông …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương tức giận níu cổ áo của ông ta, hung hăng nhấc tay lên.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, đừng …’
Mặc Di Nhiễm Dung yếu ớt cất lời, thân thể cô không ngừng lung la lung lay, rõ ràng là không đứng vững nổi.
Vì cô đứng gần Nhiếp Ngấn nhất, thấy vậy hắn liền đưa tay đỡ lấy cô sau đó ôm chặt cô…
‘Cô không sao chứ?’
Nhìn thấy một màn vừa rồi, Nhiếp Ngấn đã hoàn toàn tin tưởng vào sự tồn tại của Giáng Đầu Thuật, hắn đối với cô gái trước mặt bắt đầu sinh ra chút kính nể.
Âm thanh trầm thấp mà đầy mị lực của người đàn ông quẩn quanh bên tai cô khiến mặt cô bất giác nóng lên.
‘Không sao … cám ơn Nhiếp tiên sinh …’ Cô thu tầm mắt lại, yếu ớt nói.
‘Đáng lý tôi phải cám ơn cô mới đúng, cái xác đó đúng là người của tôi, nếu như không phải vì các xác đó thì Mặc Di tiểu thư làm sao bị thương được!’ Nhiếp Ngấn điềm đạm mà ưu nhã nói.
‘Không … đây là việc tôi nên làm …’
Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, trong giọng nói có chút nũng nịu của một thiếu nữ.
‘Nhiễm Dung …’
Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Thương bước lên, không nói thêm lời nào trực tiếp kéo cô vào lòng mình, vẻ mặt cảnh giác nhìn Nhiếp Ngấn sau đó thấp giọng hỏi: ‘Em không sao chứ?’
Vừa nói vừa chu đáo giúp cô lau đi vết máu bên khóe miệng.
Mặc Di Nhiễm Dung âm thầm nhìn về phía Nhiếp Ngấn, trong ánh mắt xẹt qua một tia thất vọng sau đó mới trả lời Hoàng Phủ Ngạn Thương: ‘Không sao …’
Nói xong cô quay lại nhìn vị pháp y đã sắp bị dọa ngất, ‘Thực ra anh cũng đừng trách ông ấy, dù sao những gì vừa xảy ra không phải ai cũng chịu nổi! Vậy mà hai cô gái này, thật sự khiến tôi khâm phục!’
Thượng Quan Tuyền nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, ‘Mặc Di tiểu thư, thực ra người thực sự khiến mọi người khâm phục là cô mới đúng, Giáng Đầu Thuật của cô thật sự khiến chúng tôi mở rộng tầm mắt.
‘Đúng đó đúng đó …’ Lãnh Tang Thanh giọng tán thưởng nói: ‘Mặc Di tiểu thư, chị thật lợi hại, chỉ là … chị bị thương không đáng ngại chứ?’
Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ lắc đầu, ‘Không sao, cũng may là vị pháp y đó còn chưa bị hù đến nỗi chạy ra ngoài bằng không cái xác này thực sự là không thể khống chế được, còn may!’
Lãnh Tang Thanh nghe vậy cũng thở phào một hơi, sau đó chạy đến bên cạnh Nhiếp Ngấn, hung hăng đánh hắn một cái.
Nhiếp Ngấn xoay đầu lại nhìn Lãnh Tang Thanh chau mày…
‘Em không có đánh sai, nếu như không phải là người của anh không có bản lĩnh, để mình trúng phải Giáng Đầu rồi chết ở đây, Mặc Di tiểu thư làm sao mà bị thương được chứ, nói tới nói lui cũng là anh phải chịu trách nhiệm!’ Lãnh Tang Thanh trừng mắt nhìn hắn, giọng oán trách nói.
Nhiếp Ngấn nghe cô nói, trên môi nở một nụ cười hiếm thấy, cúi người xuống gần Lãnh Tang Thanh, nói từng chữ một: ‘Nha đầu dã man không nói lý như em anh cũng là lần đầu tiên thấy!’
‘Anh nói ai dã man?’ Lãnh Tang Thanh trừng mắt nhìn hắn, tên đàn ông đáng chết này, dám nói cô như thế.
‘Ồ, anh nói sai rồi, phải là “boy” dã man mới đúng!’ Nhiếp Ngấn nói xong, đưa tay vò vò đầu cô như đang cưng chiều một con vật nuôi dễ thương vậy.
‘Anh …’ Mắt Lãnh Tang Thanh càng trợn to hơn, ‘Em đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đụng vào đầu của em!’
Nhiếp Ngấn bị hành động trẻ con của cô chọc cười, hắn nhịn không nổi bật cười lên.
Thượng Quan Tuyền bên cạnh rõ ràng là nhìn đến ngẩn ngơ, cô trước giờ chưa từng thấy chủ nhân của mình có một vẻ thong dong cười đùa thế này, còn Lãnh Thiên Dục đứng bên cạnh mặt càng lúc càn lạnh lùng, nắm tay cũng vô thức nắm chặt lại.
Mặc Di Nhiễm Dung cũng âm thầm thu hết một màn này vào mắt …
Không biết tại sao cô cảm thấy rất hâm mộ cô gái sáng láng kia, nếu như có thể, cô cũng rất muốn giống như vị Lãnh tiểu thư đó theo bên cạnh hắn …
Âm thầm nhìn lại một lần nữa người đàn ông cao lớn đứng kia, tuy hắn không có vẻ lạnh lùng như Lãnh Thiên Dục nhưng toàn thân tỏa ra một khí chất khiến người ta không có cách nào chống đối, hắn là người đàn ông thế nào chứ, ngoại hình ưu nhã nhưng sắc bén như một chú báo, hắn là Nhiếp Ngấn … là người đàn ông mà mình muốn nhưng không cách nào tiếp cận được …
Nếu như có thể … cô rất muốn được đến gàn hắn, cho dù cả đời ở bên cạnh hắn hoặc chỉ là được nhìn thấy hắn cười cũng cam lòng …
Nghĩ đến đây, tim Mặc Di Nhiễm Dung lại đập điên cuồng.
Hoàng Phủ Ngạn Thương không khó nhận ra nét mặt của Mặc Di Nhiễm Dung có gì đó không đúng, khi hắn nhìn thấy cô cứ luôn nhìn về phía Nhiếp Ngấn, trên mặt không ngừng biến hóa, lúc đỏ mặt, lúc cười thầm, trong lòng chợt rung lên một tiếng chuông cảnh báo, điều này khiến hắn rất không thoải mái.
‘Anh hai …’
‘Lời anh nói chính là mệnh lệnh!’ Lãnh Thiên Dục ngắt lời cô, vẻ mặt không vui.
Lãnh Tang Thanh cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi nhún vai, ‘Em cũng muốn đi, chỉ là …’
‘Chỉ là cái gì?’ Lãnh Thiên Dục chau mày nhìn em gái.
Lãnh Tang Thanh thở dài một tiếng, vừa định cất lời thì Nhiếp Ngấn đã bước tới, mỉm cười nói: ‘Nhưng mà em gái anh thiếu tôi một món đồ, cho nên bây giờ cô ấy không thể đi với anh được!’
‘Thiếu đồ của anh? Thiếu cái gì?’ Lãnh Thiên Dục bất mãn nhìn Nhiếp Ngấn sau đó lại nhìn về Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh chu môi, vẻ mặt vô tội.
Chương 24: Đấu đá giữa hai người đàn ông
Nhiếp Ngấn nghe vậy, đôi mày khẽ nhướng lên, trong đôi mắt đen như mun kia xẹt qua một tia thâm trầm, hướng về Lãnh Thiên Dục lạnh lùng thốt từng chữ một …
‘Cái mà em gái anh thiếu tôi … cả đời này anh cũng không có cách nào trả được!’
Lãnh Thiên Dục không ngờ Nhiếp Ngấn lại nói như thế mà Thượng Quan Tuyền đứng bên cạnh hắn cũng sững sờ.
Lúc này Lãnh Tang Thanh bước đến kéo kéo Nhiếp Ngấn, vẻ mặt bất mãn nói: ‘Này, anh đừng có nói nghe nghiêm trọng như vậy, em … em cũng chỉ là vô tình làm sai mà thôi thực ra nghiêm túc mà nói thì anh với em không có chút quan hệ nào!’
‘Không có quan hên? Em còn dám mở to mắt mà nói dối!’ Nhiếp Ngấn nhìn Lãnh Tang Thanh, trong đôi mắt thâm trầm còn có một tia tà mị.
‘Thanh Nhi!’
Giọng nói của Lãnh Thiên Dục quả thật là còn lạnh hơn băng, đôi mắt phóng ra tia nhìn sắc bén như dao …
Lãnh Tang Thanh đương nhiên hiểu rõ tính tình của anh trai mình, cô không tự chủ nhìn về Lãnh Thiên Dục.
‘Em rốt cuộc là thiếu hắn cái gì? Là thiếu tiền hay thiếu ân tình?’
Lãnh Thiên Dục cực kỳ khó chịu khi nhìn thấy hai người có bất kỳ sự tiếp xúc nào, ngay cả lúc hai người đứng cạnh nhau hắn cũng thấy hết sức chướng mắt.
‘Em … em thiếu hắn … cái này làm sao nói?’ Lãnh Tang Thanh vẻ mặt ủy khuất, ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được.
Ngược lại Nhiếp Ngấn rất thong dong, hắn nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực nhìn gương mặt đỏ như ráng chiều của Lãnh Tang Thanh giống như đang đợi cô nói tiếp, thấy vẻ quẫn bách của cô, nụ cười trên môi càng rộng.
Lãnh Thiên Dục bị tình hình trước mắt làm cho như rơi vào mây mù, trên mặt rõ ràng là không vui.
‘Nó thiếu ngươi bao nhiêu tiền?’ Hắn hỏi thẳng Nhiếp Ngấn, giọng lạnh như băng.
Nhiếp Ngấn xoay đầu nhìn Lãnh Thiên Dục giống như vừa nghe được câu chuyện nực cười nhất thiên hạ …
‘Sao? Anh muốn trả thay cô ấy?’
‘Không sai! Nói đi!’ Bao nhiêu kiên nhẫn của Lãnh Thiên Dục đã sắp dùng hết rồi, giọng nói càng lúc càng mất kiên nhẫn.
Nhiếp Ngấn đưa tay chống trán, nói với Lãnh Tang Thanh, ‘Nghe rõ chưa, anh trai cô muốn trả thay cô kìa!’
Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh càng ngượng ngùng, cô nhìn Lãnh Thiên Dục ấp ấp úng nói: ‘Anh hai … không phải như anh nghĩ đâu, em … em không có nợ tiền …’
‘Vậy rốt cuộc là nợ cái gì?’ Lãnh Thiên Dục cao giọng hỏi.
‘Là … là … ai ya, anh hai, tóm lại là em không có nợ hắn tiền, cũng không có nợ ân tình!’ Lãnh Tang Thanh cũng không biết nói sao, đành một hơi phủ nhận tất cả.
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục càng lúc càng tối, hắn quát lên, ‘Vậy được, nếu cả hai đều không phải thì lập tức trở về cho anh!’
‘Đã nói là không đi rồi mà!’ Lãnh Tang Thanh chau mày, gian nan nói.
‘Em …’ Lửa giận của Lãnh Thiên Dục đã bốc lên đến đầu.
Thượng Quan Tuyền thấy vậy vội vàng tiến đến kéo cánh tay hắn, nhẹ giọng nói: ‘Dục, anh làm vậy sẽ làm Thanh Nhi sợ đó. Vậy đi, có chuyện gì thì đợi xử lý xong chuyện ở đây rồi nói sau, được không?’
Giọng nói dịu dàng của cô làm cho cơn giận trong lòng Lãnh Thiên Dục giảm bớt vài phần, hắn nhẹ vỗ vỗ vào tay cô như trấn an sau đó nhìn về phía Lãnh Tang Thanh, ‘Chuyện này trở về anh sẽ tính sổ với em sau!’
Lãnh Tang Thanh thở phào một hơi, sau đó quay lại hung hăng trừng Nhiếp Ngấn một cái.
Hoàng Phủ Ngạn Thương nãy giờ chứng kiến như rơi vào một tầng mây mù còn Mặc Di Nhiễm Dung thì giương đôi mắt u oán nhìn Nhiếp Ngấn. Vô tình Nhiếp Ngấn cũng đang nhìn về phía cô khiến cô kinh hãi vội vàng khép mắt lại.
‘Mặc Di tiểu thư …’ Hắn hoàn toàn không phát hiện ra sự mất tự nhiên của cô, ‘Xin hỏi cái xác này rốt cuộc là thế nào? Với lại, nếu như thật sự có Giáng Đầu Thuật, vậy ai là người đã hạ Giáng Đầu?’
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Mặc Di Nhiễm Dung như chờ đợi câu trả lời của cô, rõ ràng đây cũng là điều mọi người đang muốn biết.
Mặc Di Nhiễm Dung thở dài, nhìn Nhiếp Ngấn, ‘Nhiếp tiên sinh, thực ra … người chết đáng lý không phải là người của anh, hắn vốn chỉ là một công cụ bị lợi dụng để hạ Giáng Đầu mà thôi, đáng tiếc, trở thành kẻ chết thay!’
‘Làm kẻ chết thay? Là ý gì?’ Nhiếp Ngấn không hiểu hỏi lại.
Mặc Di Nhiễm Dung lại nhìn hắn một cái, sau đó đi đến bên cạnh hắn, trong đôi mắt đẹp xẹt qua một tia cực kỳ không tự nhiên …
‘Nhiếp tiên sinh, thực xin lỗi, nếu như lúc mới vừa trúng Giáng Đầu tôi ra tay ngăn cản thì thuộc hạ của anh sẽ không chết!’
Nhiếp Ngấn rõ ràng là vẫn chưa hiểu được ý cô mà những người khác thì mặt cũng đầy nghi vấn.
Trong lòng Mặc Di Nhiễm Dung mang đầy mặc cảm, cô cắn môi, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Ngấn nói: ‘Bởi vì nếu như thuộc hạ của anh không chết thì người chết sẽ là em gái tôi …Liên Kiều!’
Lần này thì mọi người chấn động thực sự.
Nụ cười trên môi Nhiếp Ngấn chợt đông lại, sau đó nét mặt hắn có chút khó coi, hắn cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô …
‘Hy sinh người của tôi để cứu sống người của cô, Mặc Di tiểu thư, vậy hình như cô đã thiếu Nhiếp mỗ một phần ân tình rồi!’
Mặc Di Nhiễm Dung thấy mặt hắn đột ngột đưa sát gần mặt mình, tức thì bị dọa đến giật mình, lại nghe câu nói của hắn, trong lòng càng lo lắng.
‘Nhiếp tiên sinh … tôi thật không biết sẽ như vậy … Cái mà đối phương sử dụng là Tuyệt Giáng, tôi không ngờ đối phương lại dùng con người làm công cụ …’
Nhiếp Ngấn vẫn nhìn cô không chớp như đang thẩm định tính chân thật trong từng lời nói của cô, ngay sau đó, Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay kéo Mặc Di Nhiễm Dung trở về bên cạnh mình, trên mặt đầy vẻ bất mãn …
‘Nhiếp tiên sinh, Nhiễm Dung bản tính thiện lương đơn thuần, nếu như cô ấy đã nói không biết sự tình sẽ diễn ra thế này thì đúng là như thế, anh cứ mở miệng ép người quả thật có chút không hợp tình hợp lý!’
Nhiếp Ngấn nghe vậy trên mặt từ từ dãn ra, khôi phục lại vẻ điềm tĩnh ban đầu, hắn hỏi lại: ‘Cái gì là tuyệt giáng? Tôi hy vọng cô có thể cho tôi một lời giải thích rõ ràng!’
Mặc Di Nhiễm Dung cắn môi, ánh mắt có chút xao động, đôi ngươi màu tím đẹp như hai viên ngọc tràn đầy tình cảm …
‘Tuyệt Giáng, là Giáng Đầu Thuật khó hóa giải nhất, cũng là thứ âm độc nhất, người trúng Giáng không chỉ đơn giản là trúng Giáng mà là … chỉ có một đường chết!’
Chương 25: Tuyệt Giáng (1)
Mọi người đều sững sờ.
‘Mặc Di tiểu thư, ý cô là … người đứng phía sau mọi chuyện muốn hãm hại Liên Kiều?’ Thượng Quan Tuyền hoài nghi hỏi lại.
‘Đúng vậy!’
Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng, ‘Mục đích của người này chính là Liên Kiều, chỉ là trong lúc thực hiện lại Giáng Đầu Thuật này không chỉ là cần có “thi dầu” mà còn cần phải có người có máu âm, cái gọi là máu âm chính là máu của người sinh vào lúc nhật nguyệt giao nhau, có thể là chủ nhân của cái xác này chính là đối tượng phù hợp với yêu cầu đó, cho nên mới bị đem ra làm công cụ để hạ Giáng.’
Cô ngừng lại, quay nhìn lại cái xác, lúc này mọi người mới kinh hãi phát hiện ra hiện tượng thi lạp đã hoàn toàn biến mất.
‘Nhiễm Dung, tại sao lại xuất hiện tình trạng này?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương không ngờ cỗ thi lạp trước mắt lại phát sinh thay đổi, sắc mặt hắn cũng thay đổi theo.
‘Đây là phản ứng bình thường, khi vừa bắt đầu em cũng không hiểu, bởi vì em cũng chỉ nghe nói đến Tuyệt Giáng chứ chưa từng tự tay hóa giải. Máu của chủ nhân của cái xác này là công cụ bắt buộc phải có, cộng thêm hai cọng cỏ lúc nãy mọi người nhìn thấy …’
Nói đến đây cô đưa lại hai cọng cỏ ọi người xem.
‘Hai cọng cỏ mà mọi người nhìn thấy không phải là loại cỏ bình thường, tên của nó là “cỏ Âm Dương”, cọng lớn hơn là dương, cọng nhỏ là âm, cỏ âm dương phối với với máu âm sau đó thông qua cách hạ Giáng bằng giấy tiền vàng bạc, người trúng Giáng trong vài giây đầu tiên sẽ xuất hiện hiện tượng sốt cao thậm chí là hôn mê, qua vài phút sau thì tử vong!’
‘Trời ơi, lợi hại vậy sao?’ Lãnh Tang Thanh trợn mắt, chấn động toàn thân.
‘Đúng vậy, đó là sự âm hiểm và lợi hại của tuyệt Giáng, chuyện này chăc mọi người không thể tưởng tượng nổi. Các vị chắc cũng có nghe qua “vật cùng tắc phản” (sự vật phát triển đến điểm cực hạn sẽ quay về lúc ban đầu), nếu như trong quá trình hạ tuyệt Giáng bị phá hoại, hoặc là bị một Giáng Đầu Sư khác cản trở vạy thì Giáng Đầu Sư đang thực hiện Giáng Đầu Thuật đó sẽ phải chịu hậu quả từ tuyệt Giáng, nhưng tôi tuyệt đối không thể ngờ rằng, người chủ mưu lại dùng máu âm để khiến cho người sống trở thành công cụ hạ Giáng, vì như vậy thì cho dù pháp thuật bị phá cũng không ảnh hưởng đến Giáng Đầu Sư đó mà ngược lại làm tổn hại đến tính mạng của người có máu âm, coi như là thế mạng!’
Mặc Di Nhiễm Dung giảng đến đây, ánh mắt lần nữa rơi xuống cái xác, cái tâm tình “ta không giết người nhưng người vì ta mà chết này” lúc này cô thật là thấm thía.
‘Nhiễm Dung, cái xác này rõ ràng là thi lạp, sao đột nhiên lại trở lại là một cái xác bình thường rồi?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương cố tìm cách lôi cô ra khỏi những suy tư kia.
Mặc Di Nhiễm Dung thu lại hai cọng cỏ, ‘Còn nhớ lúc nãy cỏ âm dương này mọc đầy trên thân cái xác không, cái xác này là do trong quá trình thực hiện tuyệt Giáng mà mất mạng cho nên bên ngoài cái xác sẽ hình thành nên một lớp bảo vệ, mà cái lúc nãy cỏ âm dương hút vào là lớp bảo vệ của cái xác cho nên sau đó cái xác đã trở lại bình thường!’
‘Mặc Di tiểu thư, cái xác này có khác biệt gì với hai các xác trước đó không?’ Lãnh Thiên Dục vẫn còn điều chưa hiểu.
Mặc Di Nhiễm Dung khẽ gật đầu, ‘Khác biệt đương nhiên là có, theo như những hiểu biết của tôi về thi lạp trong giai đoạn này, thực ra hai cái xác trước chẳng qua chỉ là công cụ luyện tập hạ tuyệt Giáng của người chủ mưu mà thôi. Sự xuất hiện của cái xác đầu tiên rõ ràng là giai đoạn luyện tập đầu tiên của người đó, sau đó bị thất bại cho nên dẫn đến cái chết của chủ cái xác, hiện tượng thi lạp trên cái xác đầu tiên rõ ràng là không đều nhau; sự xuất hiện của cái xác thứ hai cho thấy trình độ hạ tuyệt Giáng của Giáng Đầu Sư đó đã có tiến bộ rất lớn, nhưng cũng đã thất bại bằng không sẽ không xuất hiện cái xác thứ hai, chỉ là sau đó Cung tiên sinh thấy được hiện tượng xác chết sống lại, trên thực tế vị Giáng Đầu Sư đó muốn làm ngược lại lẽ thường, thử dùng cách mượn thi thể để tiếp tục luyện tập hạ tuyệt Giáng mà thôi, đáng tiếc là lại thất bại lần nữa!’
‘Vậy cái xác thứ ba này …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn lại cái xác, vẻ mặt ngưng trọng.
Mặc Di Nhiễm Dung hít sâu một hơi, cố gắng đè nén sự khó chịu trong thân thể, nói: ‘Theo như sự chiêm bốc của tôi, tôi phát hiện Liên Kiều sẽ gặp nguy hiểm, khi tôi làm thêm một lần chiêm bốc để tìm hiểu sâu hơn, cuối cùng cũng biết được con bé phải chịu một lần bị hạ tuyệt Giáng do đó tìm tìm mọi cách để phá giải tuyệt Giáng đó, kết quả là quả thật có thể phá được tuyệt Giáng, chỉ là, vô tình hại chết một mạng người vô tội.
Nói xong cô nhìn Nhiếp Ngấn, vẻ mặt áy náy.
Hoàng Phủ Ngạn Thương cau mày, trong lòng đầy chua xót mà không biết làm sao.
‘Nhiễm Dung …’ Hắn không nói thêm gì, ôm chặt lấy vai cô như muốn lôi kéo sự chú ý của cô về phía mình.
‘Chúng ta bây giờ nên nghĩ cách cứu Liên Kiều mới phải, em cũng thấy biểu tình của anh hai rồi, anh ấy bây giờ chắc sắp phát điên rồi!’
‘Đúng đó, Mặc Di tiểu thư, Liên Kiều … còn cứu được không?’ Thượng Quan Tuyền cũng khẩn trương hỏi.
‘Được!’ Mặc Di Nhiễm Dung thấy có nhiều người quan tâm đến em gái mình như vậy, trong lòng chợt thấy ấm áp.
‘Mọi người yên tâm đi, cỏ âm dương đã hút hết lớp bảo vệ trên cái xác, chỉ cần thông qua cỏ âm dương thi triển thêm một vài pháp thuật nữa thì có thể kêu tỉnh em ấy, chẳng có gì đáng ngại đâu!’
‘Vậy thì hay quá!’
Lãnh Tang Thanh cũng yên tâm hơn, ‘Mặc Di tiểu thư, chúng ta … bây giờ đi cứu Liên Kiều phải không?’
Cô quả thực càng lúc càng có hứng thú với cô gái Giáng Đầu Sư trước mặt này.
Mặc Di Nhiễm Dung nghe vậy, lắc đầu: ‘Bây giờ chưa phải lúc!’
‘Vậy phải đợi đến lúc nào?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương hỏi.
‘Nửa đêm hôm nay!’ Mặc Di Nhiễm Dung trịnh trọng nói.
‘Nửa đêm nay? A, càng nghe càng thấy thần bí, Mặc Di tiểu thư, tôi có theo bên cạnh cô không?’ Lãnh Tang Thanh hưng trí bừng bừng hỏi.
Thực ra qua những năm tháng dài đi du lịch đó đây cô đã gặp qua không ít các phong tục tập quán kỳ lạ nhưng tuyệt đối không thể so với Giáng Đầu Thuật.
Nào ngờ Mặc Di Nhiễm Dung thẳng thừng cự tuyệt, ‘Xin lỗi, lúc tôi thi triển thuật gọi tỉnh, bên cạnh không thể có bất kỳ người nào khác, bằng không sẽ xảy ra nguy hiểm. Lãnh tiểu thư, đây là suy nghĩ cho sự an toàn của tô!’
Lãnh Tang Thanh mặt đầy thất vọng.
Ánh mắt quét qua thân ảnh cao lớn ở một góc, sắc mặt Mặc Di Nhiễm Dung càng trầm trọng, cô bước lên phía trước, nhìn về phía Nhiếp Ngấn …
‘Nhiếp tiên sinh, tôi … xin lỗi. Tuy chỉ là vô tình nhưng dù sao người này cũng vì tôi mà chết, cho nên món nợ này tôi sẽ tìm cách trả cho Nhiếp tiên sinh!’
‘Ồ? Cô muốn trả thế nào?’ Môi Nhiếp Ngấn câu lên một đường cong, hỏi ngược lại.
‘Tôi …’ Mặc Di Nhiễm Dung nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào, vẻ mặt hết sức ngượng ngùng.