Quyển 8: Tình yêu đến
Chương 01: Làm quen
Giữa biển người mênh mông gặp được người bạn nên gặp, trong trăm năm ngàn năm, nơi chân trời góc biển, không sớm một giây, không trễ một phút, chính là đúng lúc cơ duyên xảo hợp, lúc đó cũng không cần nói gì thêm nữa, chỉ cần nhẹ nhàng hỏi nhau một tiếng, ‘À, anh/em cũng ở đây sao?’…
***
Cô gái kia không nói gì, chỉ mỉm cười chăm chú nhìn Liên Kiều giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thấy vậy Liên Kiều cũng cực kỳ tò mò, nhìn cô gái với ánh mắt nghi hoặc, ‘Cô có phải là … lạc đường hay không?’
Nhưng nghĩ kỹ lại hình như không đúng lắm nên vội vàng bổ sung thêm một câu, ‘Cô hình như rất hiểu tôi thì phải?’
Cô gái như bị câu nói của cô chọc cười, khóe môi khẽ nhếch lên, ‘Cô thật đáng yêu!’
Nụ cười của cô gái rơi vào trong mắt Liên Kiều lại khiến lòng cô có chút đau đớn, có một loại cảm giác chua xót và khổ sở đang dần lan ra …
Liên Kiều cắn môi, cô suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra rốt cuộc mình đã gặp cô gái này ở đâu.
‘Cô là Kuching đúng không?’ Cô gái cười cười hỏi lại.
Mắt Liên Kiều sáng lên, cô gật đầu, ‘Thì ra là cô biết tôi, nhưng mà … tôi không nhớ được …’
Trên người cô gái này toát ra một cảm giác thân thiết khiến Liên Kiều cảm thấy rất dễ chịu.
‘Cô không biết tôi, nhưng mà … tôi biết cô!’ Cô gái điềm đạm nói.
Liên Kiều sững người nhìn cô gái, thật là một cô gái kỳ lạ nha.
‘Cô … tìm tôi có việc gì không?’ Qua một lúc lâu, Liên Kiều mới thốt nên lời.
Trên môi cô gái lại mơ hồ hiện ra một nụ cười, ‘Thực ra là … tôi rất muốn kết bạn với cô!’
‘Kết bạn với tôi?’ Liên Kiều chỉ tay vào mũi mình, cảm thấy hết sức kỳ lạ.
Đột nhiên ở đâu có một cô gái chạy đến nói muốn kết bạn với mình, đây đích xác là một chuyện rất kỳ lạ nha.
‘Vì sao … tôi không hiểu …’ Liên Kiều nghi hoặc hỏi lại.
‘Đơn giản thôi, bởi vì … tôi thích cô cho nên muốn kết bạn với cô!’ Cô gái trả lời mây trôi nước chảy.
‘Ồ …’ Liên Kiều chớp mắt, ‘Vậy cô tên là gì?’
‘Ừm …’
Cô gái hơi nghiêng đầu, trầm ngâm một lúc mới nhìn lại Liên Kiều, ‘Tôi bây giờ không tiện cho cô biết tên của mình, như vậy đi, tôi … nói với cô một vài chuyện, cô có thể về nhà tìm bất kỳ người nào kiểm tra lại, chỉ cần cô cảm thấy tôi nói đúng vậy cô phải kết bạn với tôi, được không?’
Liên Kiều nghe cô ta nói vậy, cảm thấy rất thú vị cho nên liền gật đầu đồng ý, ‘Được thôi!’
Cô gái cười cười, chầm chậm bước ra ngoài, sau đó đi đến một chiếc sofa gần đó ngồi xuống, Liên Kiều cũng đi theo sát bên cô, ngồi xuống phía đối diện.
Cô cảm thấy rất tò mò về việc cô gái này nói rằng mình biết những chuyện có liên quan đến bản thân mình.
Cô gái nhấc một ly nước trái cây từ trên tay của nhân viên phục vụ, uống một ngụm sau đó chầm chậm cất lời.
‘Cô tên là Kuching, cái tên này là do ông nội, người yêu thương cô nhất – Hoa Đô lão nhân đặt cho, Kuching trong tiếng Mã Lai có nghĩa là “con mèo”, ông nội cô hy vọng cô có thể giống như con mèo … có một sức sống mạnh mẽ để có thể vượt qua bất kỳ cửa ải khó khăn nào!’
Liên Kiều không khỏi giật mình, trời ạ, cô ta nói không sai chút nào.
Cô gái lại nhìn cô, ‘Tôi không có nói sai chứ?’
‘Đúng hết!’ Liên Kiều gật đầu như bằm tỏi, thật quá thần kỳ, những chuyện bí mật như vậy cô gái này cũng biết.
Cô gái thở dài một tiếng, ‘Những chuyện tôi biết không chỉ có chừng này, còn nhiều hơn nữa …’
Liên Kiều giật mình, ‘Cô … còn biết chuyện gì về tôi nữa?’
Cô gái chìn Liên Kiều chăm chăm không chớp mắt, ‘Những chuyện tôi nói tiếp sau đây không chừng ngay cả cô cũng không biết!’
‘Ạ? Thật hay giả đây?’ Ánh mắt Liên Kiều đầy vẻ hiếu kỳ, ‘Vậy cô nói đi!’
‘Cô phải nghe cho kỹ!’
Cô gái đặt cái ly sang một bên, nhẹ giọng nói, ‘Nhưng tôi bảo đảm những chuyện cô nghe hoàn toàn đều là sự thật!’
‘Ừ, vậy cô nói đi!’ Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi gật mạnh đầu nói.
Cô gái nhướng mắt nhìn Liên Kiều, sau đó trầm ngâm một chút như sắp xếp lại những điều muốn nói, rồi cất lời: ‘Kuching, cô từ nhỏ đã được ông nội nuôi dưỡng vì năm cô mười tuổi đã bị cha mẹ bỏ rơi bởi vì, trực giác của cô đối với họ mà nói là một cơn ác mộng!’
Liên Kiều sững2 nhìn cô, trái tim vì câu nói của cô gái mà nặng như đeo đá, cứ chìm dần xuống tận đáy …
Suy nghĩ không khỏi trở về năm mười tuổi, năm mười tuổi tràn đầy thống khổ đó …
Giống như sớm đã đoán được Liên Kiều sẽ có phản ứng như vậy, trên mặt cô gái vẫn điềm nhiên, ‘Thực ra cô trước giờ vẫn luôn gạt bản thân, rõ ràng biết năm đó rơi xuống nước là do mưu kế mà cha mẹ cô sớm sắp đặt từ lâu nhưng trong lòng vẫn luôn ôm ảo tưởng rằng đó không phải là sự thật!’
Liên Kiều trừng to mắt, đôi môi anh đào khẽ run rẩy, ‘Cô … tại sao cô lại biết được những chuyện này chứ? Với lại … sao cô lại phải nhắc lại chuyện này với tôi làm gì?’
Không có chuyện gì có thể dấu được tôi, nhất là những chuyện có liên quan đến cô!’
Cô gái cười càng sán lạn, ‘Sở dĩ tôi nói như vậy là vì muốn cho cô biết, đừng nằm mơ nữa! Cha mẹ cô vốn sớm đã không thích cô, đã xem cô như một quái vật …’
‘Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe!’ Liên Kiều bịt chặt hai tai, tâm trạng hết sức kích động.
‘Sao không nghe nữa? Đây rõ ràng là sự thật!’
Cô gái đứng dậy bước đến bên cạnh Liên Kiều, nhẹ nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: ‘Bởi vì cô phải biết … người chịu tổn thương không phải chỉ có một mình cô!’
Liên Kiều kinh hãi nhìn cô gái, không kìm được lên tiếng hỏi: ‘Ý cô ... là sao?’
Còn có người khác cũng bị hại sao?
‘Cô còn có một người chị!’ Cô gái nói rất nhẹ nhàng nhưng rơi vào tai Liên Kiều như sấm động bên tai.
Liên Kiều giật mình, ấp úng nói: ‘Tôi đúng là còn có một người chị!’
‘Người tôi muốn nói không phải Mặc Di Nhiễm Dung mà là chị ruột của cô!’ Cô gái nhấn mạnh một lần.
Lần này thì Liên Kiều bị chấn động thật sự …
‘Cô … cô nói cái gì?’ Mất một lúc lâu cô mới cất lời được.
Cô gái đứng dậy, ý cười trên môi càng lúc càng sâu …
‘Quả nhiên … ông nội cô thật sự thương cô, những chuyện liên quan đến chị cô hoàn toàn dấu diếm không cho cô biết chút nào!’
Chương 02: Giấu diếm
‘Rốt cuộc là chuyện gì chứ? Tôi … tôi còn có một người chị ruột sao?’ Chị ấy bây giờ ở đâu? Với lại … vừa nãy cô nói người bị hại không chỉ có một mình tôi là ý gì?’ Liên Kiều cũng không thể ngồi yên được nữa, có quá nhiều vấn đề quẩn quanh trong đầu cô.
Cô gái nắm nhẹ tay Liên Kiều, biểu tình trên mặt thật khó mà diễn tả, ‘Có một số chuyện sớm muộn gì cô cũng biết, chẳng hạn như những chuyện có liên quan đến chị của cô, hoặc là … chuyện có liên quan đến cha mẹ cô!’
‘Xin cô cho tôi biết có được không? Tôi thật sự … thật sự là không biết gì cả!’ Liên Kiều nghe cô gái nói vậy càng gấp gáp.
Cô gái vừa định nói gì thì lời trong miệng vì nhìn thấy một bóng người bước tới mà nuốt trở lại.
‘Nha đầu …’
Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy Liên Kiều, vẻ lo lắng trên mặt mới hòa hoãn trở lại, ‘Thì ra là em ở đây, sao em đi lâu vậy?’
‘Ngạn Tước …’ Liên Kiều vẻ mặt rầu rĩ, vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước liền như một chú chim nhỏ gặp nạn bổ nhào vào lòng hắn.
‘Sao vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bị hành động đột ngột của cô làm cho giật mình, vừa nãy còn tốt lắm mà, sao chỉ đi nhà vệ sinh một chuyến mà thành ra thế này?
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cô gái xa lạ, chau mày suy nghĩ rồi cúi xuống bên tai cô, thấp giọng hỏi: ‘Có chuyện gì sao?’
Liên Kiều không trả lời câu hỏi của hắn, ánh mắt cứ dõi theo cô gái kia.
‘Cô nói cho tôi biết được không?’ Một lúc sau cô mới mở miệng, buồn bã hỏi.
Cô gái kia nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước một cái, người đàn ông này … cô không chọc nổi. Nghĩ vậy, cô ta bước đến nhìn Liên Kiều, nhẹ giọng nói: ‘Những chuyện cô muốn biết, chồng cô … cũng biết, sau khi trở về nhà không ngại hỏi anh ta đi!’
Nói xong một đường rời đi không hề quay đầu lại.
‘Ô … cô đừng đi …’ Liên Kiều không khỏi nóng lòng muốn đuổi theo nhưng lại bị Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo lại.
‘Nha đầu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ? Cô gái kia là ai?’
‘Em …’ Liên Kiều không biết là nên hỏi hắn vấn đề của mình trước hay trả lời vấn đề của hắn trước.
***
‘Ngạn Tước, anh nói cho em biết có được không? Đừng giấu em mà!’
Suốt trên đoạn đường về, Liên Kiều không ngừng hỏi hắn cùng một câu hỏi đó, còn Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại không nói tiếng nào.
Khi về đến “Hoàng Phủ”, Hoàng Phủ Ngạn Tước liền cho người làm lui xuống sau đó mới nhìn Liên Kiều, ‘Liên Kiều, anh chỉ nghe ông nội nói qua, em đúng là có một người chị, nhưng … chị ấy sớm đã qua đời rồi!’
‘Chết rồi?’
Liên Kiều cảm thấy sức lực trên người mình sắp bị rút hết, ‘Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô như vậy, biết có giấu nữa cũng chỉ phản tác dụng thôi cho nên nhẹ thở dài một tiếng, đem những lời Hoa Đô lão nhân trước đó nói với hắn nói lại một lần cho Liên Kiều.
Liên Kiều nghe xong, trong lòng không khỏi ẩn ẩn đau, sau đó mới rầu rĩ hỏi, ‘Chẳng lẽ … chị em thật sự đã chết rồi sao?’
‘Liên Kiều …’
Đôi tay Hoàng Phủ Ngạn Tước đặt lên vai cô, nhẹ giọng nói: ‘Theo lời ông nội nói, chị của me quả thật sớm đã không còn trên đời này rồi!’
Liên Kiều thấy mình như không thở nổi nữa, cô nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, vẻ mặt đau khổ …
‘Ngạn Tước, tim em đau quá, khó chịu quá …’
‘Nha đầu, đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện này đều đã qua rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước dịu dàng ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng cô, an ủi.
Qua một lúc lâu hắn mới cúi xuống nhẹ hỏi bên tai cô: ‘Có thể cho anh biết, cô gái mà em gặp hôm nay là ai không? Những chuyện này là cô ta nói cho em biết sao?’
Liên Kiều nhẹ lắc đầu, ‘Em không biết cô ấy là ai, nhưng mà … cô ấy giống như rất hiểu em, những chuyện liên quan đến em đều biết rất rõ ràng…’
Mày Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ cau lại, xem ra chắc là phải cho người điều tra bối cảnh của cô gái kia mới được! Đến nói cho Liên Kiều biết những chuyện này tin chắc rằng mục đích không đơn giản!
‘Đúng rồi, Ngạn Tước …’
Như nhớ ra chuyện gì, trong mắt Liên Kiều càng lộ vẻ yếu đuối, ‘Cô gái kia có nhắc đến cha mẹ em, ông nội có nói với anh tung tích của cha mẹ em không?’
Mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi cứng lại sau đó hắn cười khan một tiếng, ‘Không có, ông nội cũng không biết tung tích của họ!’
Liên Kiều nghe hắn nói vậy, khẽ cắn môi, qua một lúc lâu mới gom hết dũng khí nhìn hắn hỏi, ‘Ngạn Tước, anh từng nói qua … nếu như em chuẩn bị tốt tâm lý, anh có thể giúp em điều tra tung tích của cha mẹ, phải không?’
Một nét ưu tư xẹt qua trong mắt hắn nhưng rất nhanh đã bị che lấp …
‘Đúng vậy!’ Hắn dịu dàng nhìn cô, hỏi: ‘Bây giờ em muốn anh giúp em tìm cha mẹ phải không?’
‘Phải, Ngạn Tước, em biết thủ hạ dưới tay anh rất nhiều, chỉ cần anh bảo họ đi tìm bọn họ nhất định sẽ tìm thấy, phải không?’ Liên Kiều hỏi một tràng dài.
Hoàng Phủ Ngạn Tước sủng nịch vò vò tóc cô, trìu mến nhìn cô nhưng câu trả lời lại chẳng đâu vào đâu: ‘Có thể nói cho anh biết em đang nghĩ gì không?’
Liên Kiều rũ mắt, nhẹ giọng nói: ‘Em … em chỉ muốn biết bây giờ họ sống có tốt không …’
Khi cô ngẩng lên nhìn hắn lần nữa, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cầu xin, ‘Ngạn Tước, năn nỉ anh, giúp em tìm cha mẹ đi!’
‘Nha đầu ngốc, em là vợ anh, đây là chuyện anh nên làm mà!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước yêu thương đặt một nụ hôn lên môi cô như muốn dùng sự ôn nhu của mình xoa dịu đi nét ưu thương của cô.
Cứ cho là hắn ích kỷ đi, tuy hắn biết cha mẹ Liên Kiều sớm đã qua đời, đương nhiên là không thể tìm thấy họ, nhưng …
Hắn chẳng thà gạt cô, có thể kéo dài được ngày nào hay ngày ấy bởi vì hắn quả thật không nỡ nhìn thấy vẻ đau lòng của Liên Kiều. Nếu như cô biết được sự thật, nhất định sẽ cho rằng cái chết của họ là do sự tồn tại của mình là mạo nên cho nên sẽ không ngừng tự trách bản thân.
Hắn không muốn cô đau lòng, cũng không cho phép cô đau lòng, chỉ cần cô vẫn luôn cho rằng cha mẹ mình còn sống, trong lòng nhất định sẽ không đến nỗi khó chịu như vậy. Hắn hy vọng luôn được nhìn thấy cô vui vẻ tươi cười mỗi ngày.
Như vậy … cũng đủ rồi!
Còn về cô gái thần bí kia … Hoàng Phủ Ngạn Tước tin rằng nhất định đây không phải là lần xuất hiện duy nhất.
‘Nha đầu, hứa với anh đừng vì chuyện của chị mình mà đau lòng nữa, như vậy … anh cũng rất đau lòng!’ Hắn nhìn sâu vào mắt cô, trìu mến nói.
Liên Kiều rẩu rĩ gật đầu, vùi mặt vào ngực hắn.
***
Sáng sớm ở căn biệt thự riêng, Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy Liên Kiều vẫn còn ngủ say, yêu thương đặt một nụ hôn lên trán cô sau đó mới quyến luyến rời đi làm.
Liên Kiều vẫn còn chìm trong giấc ngủ, cô nằm mơ thấy một giấc mơ thật đẹp, trong mơ cô thấy cha mẹ mình, cũng thấy người chị chưa bao giờ gặp của mình …
‘Liên Kiều … Liên Kiều …’ Giữa mơ mơ thực thực, tiếng một cô gái gấp rút vang lên bên tai cô.
Chương 03: Kế hoạch trả thù (1)
‘Aaaa…’ Liên Kiều bị tiếng gọi kia đánh thức sau đó bóng dáng Hoàng Phủ Ngưng xuất hiện lù lù trước mắt khiến cô giật nảy mình.
‘Em … em sao lại đến phòng chị?’
‘Này, không phải là chị quên rồi chứ?’ Sắc mặt Hoàng Phủ Ngưng hết sức tiều tụy, nhìn thấy vẻ ngơ ngác của Liên Kiều ánh mắt tràn đầy bất mãn.
‘Ạ? Cái gì? Liên Kiều nhất thời vẫn chưa tỉnh mộng, thần trí mơ mơ màng màng.
Hoàng Phủ Ngưng không nói thêm gì, đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng.
‘Này … Tiểu Ngưng …’
Liên Kiều thấy Hoàng Phủ Ngưng kỳ lạ như vậy, đầu óc như rơi vào một tầng mây mù, bất tri bất giác xoay người định đứng dậy thì đột nhiên té nhào trên thảm.
‘Ô … đau chết mất!’
Hoàng Phủ Ngưng này đang làm gì vậy, vô duyên vô cớ chạy đến phòng mình sau đó lại vô duyên vô cớ chạy đi mất, thật chẳng hiểu gỉ cả.
Khi cô còn đang lẩm bẩm tự nói với mình thì Hoàng Phủ Ngưng lại xuất hiện trước mắt, trên tay có thêm một đống quần áo.
Liên Kiều trợn mắt nhìn cô … rốt cuộc là muốn làm gì chứ?
‘Ai yo, Liên Kiều, mau đứng lên …. Hả? Sao chị lại ngồi trên thảm?’ Hoàng Phủ Ngưng ném quần áo lên giường, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Liên Kiều.
‘Còn không phải là vì em sao? Không nói tiếng nào chạy đi mất, chị định xuống giường tìm em hỏi rõ, nào ngờ bị lỡ chân té trên thảm nè!’ Liên Kiều vừa ai oán nói vừa để mặc Hoàng Phủ Ngưng dìu mình đứng dậy.
‘Em chỉ chạy đi lấy quần áo dùm chị thôi mà, nhanh rửa mặt mặc quần áo, chúng ta ra ngoài!’ Hoàng Phủ Ngưng gấp gáp nói.
Liên Kiều càng lúc càng mê mang, ‘Ra ngoài? Làm gì? À đúng rồi, hôm nay em không đi làm sao?’
‘Trời ạ, chị cũng đâu phải bảy tám mươi tuổi gì, sao trí nhớ lại kém như vậy? Chị quên đã hứa với em gì sao?’ Hoàng Phủ Ngưng chau mày nói.
‘Hứa … hứa chuyện gì …’
Liên Kiều suy nghĩ một hồi rốt cuộc cũng nghĩ ra, ‘Ờ, nhớ ra rồi, đúng ha, chị hứa giúp em giáo huấn cái tên đàn ông đáng ghét kia!’
Mấy hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô quên bẵng mất chuyện này.
‘Cám ơn trời đất, cuối cùng chị cũng nhớ ra rồi!’
Hoàng Phủ Ngưng một tay day day huyệt Thái Dương một tay đẩy quần áo về phía Liên Kiều, ‘Nhanh, em nghe nói ngày mai cái tên đào mỏ kia sẽ lên đường đi du lịch với cô gái kia rồi!’
‘Ạ? Được được!’ Liên Kiều không nói gì nữa, vội vàng đi rửa mặt.
***
Trên cây ve sầu kêu rỉ rả không ngớt, một chiếc xe sang trong chầm chậm đỗ lại trước cửa một quán cà phê trang nhã …
‘Tiểu Ngưng, em có nhầm không đấy? Chắc chắn là chỗ này chứ?’
Liên Kiều gỡ kính râm ra nhìn qua cửa sổ xe đánh giá quán cà phê này một lần nữa, nét mặt nghi ngờ hỏi lại.
‘Đúng, chính là chỗ này!’ Hoàng Phủ Ngưng lưng vẫn dựa vào ghế xe, giọng khẳng định nói.
‘Có nhầm không đấy? Đến những chỗ như vậy sao? Chị còn cho rằng phải đi mấy chỗ như hội quán tư nhân dành cho khách quý gì đó chẳng hạn!’ Liên Kiều chau mày, khó hiểu hỏi lại.
‘Hừm, công ty gia đình của cô gái kia chẳng qua chỉ là tép riu thôi, những người không có kinh tế vững chắc như vậy muốn đi đến hội quán tư nhân vốn là chuyện không thể nào!’ Hoàng Phủ Ngưng nét mặt khinh bỉ nói.
Liên Kiều quay đầu lại nhìn cô, lắc lắc đầu, ‘Em thật đáng thương nha, lại bị bại trong tay một cô gái như vậy!’
‘Em cũng không còn cách nào, ai ngờ được tên tiểu tử kia lại là tên đào mỏ chứ, em bị bại trong tay một cô gái như vậy cũng mất mặt lắm chứ!’ Nét phẫn nộ trên mặt cô vẫn chưa tan.
‘Thôi được rồi, tất cả giao cho chị, yên tâm, chị nhất định sẽ để tên đó … hắc hắc … tiền không còn người cũng mất!’ Liên Kiều vỗ vỗ vai cô, trịnh trọng nói.
‘Ừ!’
Hoàng Phủ Ngưng tuyệt đối tin tưởng bản lãnh gây rối của Liên Kiều, nhìn thái độ sợ sệt mà Cung Quý Dương và Lăng Thiếu Đường dành cho cô, tin chắc rằng người bình thường vốn không là đối thủ của Liên Kiều.
‘Đúng rồi Liên Kiều, chuyện này tuyệt đối không thể để cho anh hai biết nha!’
‘Sao vậy?’ Liên Kiều không hiểu.
Nét mặt Hoàng Phủ Ngưng hơi có chút mất tự nhiên, ‘Anh hai mà biết chuyện này nhất định sẽ mắng em cho coi, với lại, nếu như anh ấy biết chị làm những chuyện này, nói không chừng sau này sẽ không cho chị ra ngoài nữa thì sao!’
‘Làm gì mà nghiêm trọng thế?’ Liên Kiều le lưỡi, ‘Được rồi được rồi, chị nghe lời em, không nói là được chứ gì?’
‘Ừm, hứa rồi đó nha, đánh chết cũng không được để lộ bất cứ điều gì có liên quan đến chuyện hôm nay đó!’ Hoàng Phủ Ngưng dặn dò lần nữa.
Liên Kiều gật mạnh đầu, đánh chết … cũng không nói …
‘Này này … bọn họ ra kìa, Liên Kiều …’ Hoàng Phủ Ngưng chỉ tay về phía cửa quán, nét mặt khẩn trương hẳn lên.
Liên Kiều nhìn qua liền thấy một người đàn ông thân thể cao to đang thân mật ôm một cô gái xinh đẹp, cả hai song song tiến vào quán cà phê.
‘Cái tên kia … dáng người cũng không tệ nha!’
‘Đúng đó, tướng mạo rất khá nhưng đáng chết, lại thân mật với người phụ nữ kia như vậy, tức chết em mà!’ Hoàng Phủ Ngưng nắm chặt bàn tay, tức đến nỗi suýt nữa thì đấm vào kính xe.
Liên Kiều vội kéo tay cô lại, trịnh trọng nói, ‘Phải bình tĩnh, đợi em bình tĩnh chúng ta mới bắt đầu hành động!’
Hoàng Phủ Ngưng vội gật đầu, sau đó đeo kính râm vào, cùng bước xuống xe.
***
‘Xin chào quý khách, hai vị tiểu thư, xin mời bên này …’
Khi thấy Liên Kiều và Hoàng Phủ Ngưng bước vào quán cà phê, nhân viên phục vụ niềm nở tiếp đón.
Tuy rằng kính râm đã khe khuất hơn nửa gương mặt nhưng hai người vốn xuất thân hào môn, cái khí chất đó vốn là che giấu không được, cho nên ít nhiều gì cũng dẫn đến sự chú ý của những người khách trong quán.
‘À, bên này, chúng tôi ngồi bên này!’ Hoàng Phủ Ngưng vội chỉ tay vào một bàn ở trong góc.
‘Được, xin mời hai vị!’ Nhân viên phục vụ liền đi trước dẫn đường.
Vừa ngồi xuống Liên Kiều đã quét mắt về phía đôi nam nữ đang ngồi cách đó không xa, quả thật Hoàng Phủ Ngưng chọn vị trí này thật tốt, vừa kín đáo lại cách khá gần, mơ hồ có thể nghe được hai người kia đang trò chuyện.
‘Xin hỏi hai vị muốn uống gì?’ Nhân viên phục vụ lên tiếng.
‘Cho chúng tôi hai ly cà phê là được rồi!’ Liên Kiều xua tay nói vội.
‘Ồ, được, xin chờ một chút!’ Nói xong nhân viên phục vụ liền rời đi.
Thấy nhân viên phục vụ đã đi khỏi, Liên Kiều mới nhìn mặt người đàn ông kia, lắc đầu nhẹ than một câu: ‘Thật đáng tiếc, người đàn ông này cũng có thể gọi là đẹp trai, chỉ tiếc là … chỉ thích bám váy phụ nữ, chậc chậc!’
‘Hừm, bây giờ làm gì còn mấy người đàn ông đáng tin cậy chứ?’
Hoàng Phủ Ngưng thấy hai người nọ cứ mãi tình chàng ý thiếp, cơn giận trong lòng càng lớn chỉ hận không thể bước đến hung hăng cho tên kia một tát tai.