Quyển 8: Tình yêu đến
Chương 31: Bày tỏ (4)
‘Em chỉ có thể cam chịu một mình mà, chứ để người nhà biết được thì mất mặt biết mấy!’ Liên Kiều phản bác lại, ‘Anh không biết đó thôi, hôm nay thầy giáo còn rất chiếu cố, gọi riêng em lên hỏi xem có phải sức khỏe em có vấn đề gì đó không, bằng không sao lại không thể hoàn thành bài thi để bị rớt lại, những bạn học khác đều chê cười sau lưng em, thực tức chết đi!’
‘Ha ha …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong phát ra tiếng cười sảng khoái, hai tay vòng sang giữ chặt lấy vai cô.
Liên Kiều nhướng mày, bất mãn đẩy tay hắn ra, ‘Này, là anh hứa sẽ không cười nhạo em, bây giờ còn dám cười?’
Nụ cười trên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn rạng rỡ, hắn kéo cô vào lòng lần nữa, nhẹ giọng an ủi: ‘Nha đầu, ngôn ngữ chỉ là một loại công cụ mà thôi, khi em đã làm quen với hoàn cảnh sống thì ngôn ngữ không còn là vấn đề nữa!’
Liên Kiều chu môi, ai oán nói: ‘Hừm, nhà giàu thì làm sao mà hiểu được nổi khổ của nhà nghèo chứ, anh giỏi nhiều ngoại ngữ như vậy đương nhiên là không cần lo lắng cái gì rồi, chỉ giỏi nói người ta!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, ‘Thành ngữ Trung Quốc càng lúc càng khá nha!’
‘Đáng ghét, anh giờ rất có tâm trạng cười nhạo em có phải không?’
Liên Kiều xụ mặt xuống đẩy mạnh hắn ra sau đó ngồi xổm xuống, rầu rĩ nói: ‘Nói tóm lại, ngày mai em sẽ không đến trường đâu!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước hết cách nói với cô, hắn chỉ đành ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay to lớn dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô, ‘Nha đầu, em chỉ là đọc tiếng Anh không hiểu thôi mà, cũng đâu phải là nói không được tiếng Anh đâu, em tức giận làm gì!’
‘Chỉ biết nói thôi thì có ích gì chứ? Em còn phải thi, còn phải làm luận án, vốn là lúc em còn ở đại học Hồng Kông đã hạ quyết tâm là phải học tiếng Trung cho tốt, rốt cuộc lại bị anh làm cho kế hoạch của em bị phá sản hết.’ Liên Kiều bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
‘Được, được, là anh sai, anh làm cho kế hoạch vĩ đại của em bị phá sản!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước hết sức nhẫn nại vừa vỗ vai cô như dỗ dành vừa nói, ‘Nhưng mà em đừng quên, bây giờ em đã được gả cho anh rồi, người Trung Quốc không phải có một câu nói sao, “Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó”, em đã gả cho anh đuơng nhiên là phải ở bên cạnh anh rồi!’
‘Ngưng …’ Liên Kiều chớp đôi mi dài, ‘Em không thèm quan tâm gà với chó gì hết, tóm lại … em muốn trở về trường đại học Hồng Kông!’
‘Không được!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói một cách vừa lưu loát vừa dứt khoát.
‘Nhưng em nhớ Phi Nhi lắm!’ Liên Kiều tức tối nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Như vậy đi, anh sẽ sắp xếp cho Phi Nhi sang đây chơi với em, lúc đó hai người tha hồ mà ôn lại chuyện xưa, nhưng mà … ‘ Đang nói hắn chợt ngưng lại, trong đôi mắt xẹt qua một chút trầm tư.
‘Nhưng mà sao?’ Liên Kiều vội vàng hỏi.
‘Nhưng mà phải qua một thời gian nữa hai người mới có thể gặp nhau!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không cần suy nghĩ, nói tiếp: ‘Anh không cho phép em trở lại trường đại học Hồng Kông, còn trường đại học bên này tạm thời em cũng không cần đi. Anh sẽ thay em xin phép với nhà trường!’
Gì???
Câu nói của hắn ngược lại làm Liên Kiều hết sức ngạc nhiên, cô nắm nhẹ bàn tay hắn, ‘Anh tốt như vậy sao, đồng ý cho em không cần đi học?’
‘Nha đầu này, không đi học khiến cho em vui đến vậy sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước véo nhẹ chóp mũi cô, sủng nịch nói: ‘Tất cả những chuyện anh làm đều là suy nghĩ cho em thôi!’
‘Ý anh là sao?’ Liên Kiều giật mình hỏi lại.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cố nén nỗi lo lắng trong lòng xuống, tùy tiện trả lời một câu: ‘Không phải em tự ti Anh văn của mình không tốt sao? Vậy mấy ngày này cứ ngoan ngoãn ở trong nhà rèn luyện thêm, như vậy thì mỗi ngày không cần về đến nhà là rầu rĩ không vui, như vậy không tốt sao?’
Liên Kiều nghe vậy mới vui vẻ trở lại, nụ cười trở lại trên gương mặt xinh xắn, ‘Ngạn Tước, thật vậy sao? Em thật sự không cần phải đến trường sao?’
‘Thật!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói một cách dứt khoát.
‘Hô hô …’
Liên Kiều cao hứng quá đỗi rồi, cô đứng vụt dậy khua chân múa tay một lúc rồi như chợt nhớ ra điều gì, gương mặt nhỏ nhắn lại xụ xuống, ‘Ngạn Tước, không phải là anh muốn mời gia sư gì đó đến nhà để dạy em học chứ? Em không thích đâu!’
‘Yên tâm đi, anh sẽ đích thân dạy em!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô trong lòng bàn tay mình, đùa nghịch với mấy ngón tay cô.
Lúc này là giai đoạn quan trọng, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Liên Kiều tiếp xúc với bất kỳ người lạ nào. Chỉ nghĩ đến lời của Mặc Di Nhiễm Dung nói thì một nỗi lo sợ không cách nào trấn áp được cứ lan tràn trong lòng hắn.
Nỗi lo lắng này hoàn toàn xuất phát từ tình yêu hắn dành cho Liên Kiều, hắn tuyệt đối sẽ không để ai có cơ hội làm tổn thương đến cô.
Nỗi lo lắng này là lần đầu tiên từ khi có nhận thức đến giờ hắn cảm thụ được, bao nhiêu năm lăn lộn ở thương trường, bao nhiêu lần ở nơi đầu sóng ngọn gió đã sớm tôi luyện hắn lâm nguy không loạn, trầm ổn bình tĩnh nhưng lần này thì khác …
Lần này nguy cơ lại đến từ Giáng Đầu Thuật, một loại đã nằm ngoài phạm vi khống chế của con người.
Hả??? Liên Kiều nghe hắn nói nhất thời không kìm được nỗi vui sướng như điên ..
‘Ngạn Tước, anh đối với em thật tốt!’
Cô vừa hưng phấn nói vừa tiến đến ôm hắn thể hiện sự vui mừng cực độ.
‘Nha đầu ngốc!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước sủng nịch vỗ nhẹ lưng cô nói: ‘Từ hôm nay chúng ta bắt đầu dùng tiếng anh để giao tiếp với nhau nhé!’
Liên Kiều cười hi hi híp mắt nhìn hắn, tò mò hỏi: ‘Vậy anh định dạy em thế nào đây? Em thật không thể tưởng tượng dáng vẻ anh lúc làm giáo viên sẽ như thế nào!’
Bàn tay to lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước trìu mến vò nhẹ đầu cô, ‘Anh dạy thế nào thì em cứ học theo là được, đừng quên anh đã từng là sinh viên ưu tú của đại học Haward đó!’
‘Biết rồi!’
Liên Kiều nghịch ngợm le lưỡi, sau đó vòng tay câu lấy cổ hắn, nũng nịu nói: ‘Bât kể thế nào, chỉ cần có anh bên cạnh là em vui lắm rồi!’
Sự bộc trực của cô khiến cho tình yêu trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng dâng trào, nụ cười dịu dàng trên gương mặt anh tuấn lan dần đến tận đáy mắt, hóa thành ngàn vạn tia áy náy …
‘Xin lỗi em, nha đầu, ngày thường anh quá bận rộn công việc, không thể ở bên cạnh em nhiều được, chắc là em trách anh nhiều lắm!’
Liên Kiều lắc đầu chủ động vùi mặt mình vào lồng ngực tinh tráng của hắn, khéo léo nói: ‘Không đâu, em biết anh rất bận mà, với lại em biết là anh rất quan tâm em, rất thương em, anh tốt với em như vậy em làm sao trách anh được chứ? Hơn nữa em cũng biết anh đã cố gắng hết mức sắp xếp thời gian về với em rồi’
Giọng nói nhẹ nhàng, nhu thuận của cô khiến lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước thắt lại, hắn ôm thân thể nhỏ nhắn vào lòng thật chặt như chỉ sợ vừa buông tay thì cô sẽ biến mất vậy.
‘Ngạn Tước …’ Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười ngọt ngào: ‘… anh không cần lo lắng cho em, mọi người trong nhà đều đối xử với em rất tốt, chỉ là đôi khi em hơi nghịch ngợm, nếu anh muốn em mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở nhà chỉ sợ là em làm không được!’
Chương 32: Bày tỏ (5)
‘Nha đầu ngốc!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước càng đau lòng, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên gương mặt thánh khiết của cô, thấp giọng nói: ‘Trừ những việc khiến anh lo lắng cho sự an toàn của em ra, những chuyện khác, chỉ cần em thích thì cứ làm, anh cũng chỉ muốn nhìn thấy em vui vẻ mà thôi!’
Thực sự trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước suy nghĩ như vậy, hắn thật hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô.
‘Thật sao?’ Mắt Liên Kiều chợt sáng lên, ‘Chỉ cần em vui là được sao?’
Tâm trạng quá mức hưng phấn nên Liên Kiều hoàn toàn không để ý đến nửa câu đầu của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Hắn nhẹ gật đầu, ôm lấy vai cô, bổ sung thêm một câu: ‘Nhưng mà … không được không yêu anh, không để ý đến anh!’
‘Người ta làm sao sẽ như vậy chứ.’ Liên Kiều nũng nịu kháng nghị.
‘Ồ, tuổi còn nhỏ mà hình như đã mắc chứng bệnh đãng trí nha …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày nhắc lại: ‘… chẳng hạn như đi gặp học trưởng Kiều Trị kia của em …’
‘Ngạn Tước, anh thật đáng ghét nha! Em đã nói rồi, học trưởng Kiều Trị nhất định đã bị anh hù sợ chết khiếp rồi, anh ấy còn lâu mới muốn gặp lại em!’ Liên Kiều ngắt lời hắn, chun mũi làu bàu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ cười không nói.
Lúc này Liên Kiều chợt như nhớ ra chuyện gì đó bất thình lình ngẩng lên nhìn hắn hỏi: ‘Câu vừa nãy anh nói là có ý gì?’
‘Câu nào?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi lại cô.
‘Chính là cái câu “lo lắng cho sự an toàn của em” đó, sao anh lại nói như vậy? Chẳng lẽ … có người muốn gây bất lợi cho em sao?’
Liên Kiều nghiêng đầu như suy nghĩ, nhưng không đợi Hoàng Phủ Ngạn Tước trả lời đã lắc đầu lẩm bẩm: ‘Không phải đâu, em chỉ là một cô gái bình thường thôi mà, sao lại có người muốn hại em chứ?’
Nghĩ đến đây cô che miệng cười, ‘Ngạn Tước, anh thật khoa trương nha!’
Nào ngờ, nét tươi cười trên gương mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước đã biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc cùng ánh mắt ngưng trọng …
‘Em không phải là một cô gái bình thường, em là vợ anh, là người phụ nữ mà Hoàng Phủ Ngạn Tước yêu nhất, cho nên bất luận là xảy ra chuyện gì anh đều sẽ bảo vệ em, che chở cho em.’
Vừa nói bàn tay to lớn vừa nhẹ vuốt ve gương mặt trắng mịn của cô, động tác mang theo vô hạn thâm tình cùng ôn nhu.
‘Ngạn Tước …’ Trong đáy mắt Liên Kiều tràn đầy sự cảm động, cô bổ nhào vào lòng hắn, giọng nói có chút nghẹn ngào: ‘Cả đời này chúng ta cũng không chia lìa, có được không? Ngoài ông nội và chị ra, anh là người mà em quan tâm nhất cũng là người quan tâm em nhất!’
‘Được!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước quyến luyến đặt lên trán cô một nụ hôn, tràn đầy thâm tình nói: ‘Đời này kiếp này anh cũng sẽ yêu em, đời này anh sẽ luôn ở bên cạnh em!’
Câu nói dứt khoát và thẳng thắn như một lời thề son sắt.
***
‘Ngạn Tước …’
Liên Kiều lười nhác nằm bò trên bàn làm việc trong phòng sách, những chữ tiếng Anh như bay lượn trước mắt cô.
‘Em có thể để tối mai học tiếp được không? Mấy chữ này khó học quá!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười: ‘Đâu có khó như em nói đâu chứ, chỗ nào không hiểu thì em cứ việc hỏi.’
‘Chỗ nào em cũng không hiểu hết!’
Liên Kiều ngáp một tiếng rõ to, ai oán nói: ‘Em thật đáng thương nha, đã là nghiên cứu sinh rồi mà còn phải chịu khổ như vậy!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười vò đầu cô: ‘Nha đầu, lại muốn lười biếng trốn học sao?’
Đang nói chợt tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí trong phòng, Hoàng Phủ Ngạn Tước liếc nhìn qua mã số hiển thị trên mà hình, cúi xuống hôn khẽ lên trán cô, ‘Ngoan ngoãn làm xong bài tập này, lát nữa anh trở lại sẽ kiểm tra!’
Nói xong liền rời khỏi phòng sách.
Liên Kiều bất lực thở dài một tiếng sau đó tiếp tục vùi đầu vào trong đám từ vựng Anh ngữ đáng ghét kia.
***
‘Thế nào rồi?’ Bóng Hoàng Phủ Ngạn Tước ngả dài theo bóng nắng chiều chiếu nghiêng qua cửa sổ.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, đã điều tra rất rõ ràng, xác thực hoàn toàn giống như những suy đoán ban đầu của ngài!’ Thông qua điện thoại là tiếng một thuộc hạ của Hoàng Phủ Ngạn Tước ở đầu bên kia.
‘Ừm!’ Sắc mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước trở nên càng nghiêm túc.
Ngắt điện thoại, hắn đi đến bên một chiếc ghế sofa ngồi xuống, vẻ nho nhã lịch lãm thường ngày đã bị thay thế hoàn toàn bằng một nét nghiêm túc có phần khắc nghiệt.
Chỉ mong mọi chuyện sẽ có một sự chuyển biến khá hơn chứ không xảy ra như mình từng lo lắng.
Cộc cộc …
Một tràng tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
‘Vào đi!’
Cửa bị đẩy ra, đằng sau cánh cửa là một bóng dáng rụt rè.
Anh Anh?
Hoàng Phủ Ngạn Tước không ngờ được người đến tìm hắn là cô, đợi cô đi đến gần, hắn nhìn cô một lúc rồi chau mày: ‘Em khóc sao?’
Vành mắt đỏ hồng của Hoàng Phủ Anh đã tố cáo với hắn rằng cô đã khóc rất lâu.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, người từ trước đến nay vẫn được xem là anh trai của mình, vành mắt không tự chủ được lại đỏ lên.
‘Anh Ngạn Tước …’ Giọng nói có chút nghẹn ngào.
‘Cô bé ngốc, sao lại khóc thành thế này?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy cô như vậy đương nhiên rất đau lòng, trước nay cô vốn là người em mà hắn yêu thương nhất trong số các em trai em gái khác. Đây là loại tình cảm không giống với tình cảm hắn dành cho Hoàng Phủ Ngưng vì trong tình anh em đó còn có thêm một sự tội nghiệp.
Tin rằng chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột mới khiến cô có tâm trạng không tốt thế này.
Hoàng Phủ Anh không nói gì, từng giọt nước mắt như trân châu không ngừng rơi xuống, sau đó đột nhiên nhào vào lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước, tham lam hít thở mùi hương nam tính từ người hắn.
‘Anh Anh …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không khó nhìn ra tâm sự của cô, hắn nhẹ nhàng đẩy cô ra, trầm giọng nói: ‘Bất kể là có chuyện gì xảy ra em cũng là đứa em gái mà anh yêu thương nhất, đừng khóc nữa, được không?’
Môi Hoàng Phủ Anh hơi run rẩy nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm thúy của hắn: ‘Chẳng lẽ … chẳng lẽ trong lòng anh em chỉ là Hoàng Phủ Anh, là em gái của anh sao?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô hỏi như vậy, nhẹ thở dài một tiếng không chút giấu diếm nói: ‘Đúng vậy, trong lòng anh em chính là đứa em gái mà anh yêu thương nhất!’
Một câu nói nhẹ nhàng của hắn rơi vào tai của Hoàng Phủ Anh lại như sấm sét giữa trời quang, Hoàng Phủ Anh cả người như tê liệt chỉ có nước mắt là không ngừng rơi xuống.
‘Anh Anh …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô khóc như vậy trong lòng cũng hết sức khó chịu, hắn đưa tay giúp cô lau nước mắt, ‘Đừng khóc nữa, bằng không ngày mai mắt sẽ bị sưng hết đấy, nghe lời anh hai …’
‘Em yêu anh!’
Hoàng Phủ Anh bất thình lình lên tiếng ngắt lời hắn, dứt khoát đem tâm tư chôn dấu suốt nhiều năm lấy hết dũng khí thổ lộ ra.
Trước mặt hắn!
‘Anh Anh, em …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi sững sờ, hắn thật tình không nghĩ đến Hoàng Phủ Anh lại có can đảm thốt thẳng thắn nói lên điều này.
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, em yêu anh!’ Hoàng Phủ Anh lặp lại câu nói lần nữa, lần này rất rõ ràng dõng dạc, mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt vẫn còn mông lung nước mắt nhưng có thể nhìn ra được thâm tình dào dạt trong đó.
Chương 33: Bày tỏ (6)
Không khí có chút đông cứng lại nhưng ngay sau đó liền bị Hoàng Phủ Ngạn Tước phá vỡ.
‘Anh Anh, tình cảm em dành cho anh chỉ là tình cảm của một người em gái dành cho anh trai, không liên quan gì đến tình yêu cả, chỉ là bây giờ em còn chưa phân biệt rõ ràng hai loại tình cảm này mà thôi!’
‘Không, em rất rõ ràng tình yêu em dành cho anh không phải là tình thân, mà đó là tình yêu, tình yêu!’ Hoàng Phủ Anh nhìn thẳng vào mắt hắn, nói rất rõ ràng, rất khẳng định.
‘Anh Anh …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một tiếng, hai tay ấn chặt hai vai cô ngăn sự xúc động của cô, nhẹ giọng nói: ‘Anh Anh em phải hiểu, đó chỉ là một loại mong mỏi thuộc về tâm lý mà thôi, hơn nữa anh đối với em từ trước đến nay chỉ có tình anh em, điều này là sự thật không thể thay đổi được!’
Hoàng Phủ Anh cực lực lắc đầu sau đó không chút cố kỵ lao đến ôm chặt lấy hắn, gương mặt xinh xắn vương đầy nước mắt áp vào ngực hắn …
‘Em yêu anh, từ lúc em sáu tuổi em đã bắt đầu yêu anh rồi, là tình cảm của một người phụ nữ dành ột người đàn ông chứ tuyệt đối không phải là tình anh em!’
Giọng nói của cô mang đầy khổ sở lẫn yếu đuối, ‘Em biết anh rất yêu Liên Kiều nhưng xin anh, dành một góc nhỏ trong tim mình cho em được không? Cho dù là một chút thôi giống như trước đây vậy, có được không?’
‘Anh Anh …’
Từ trước đến nay Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn luôn thương yêu cô, nhìn thấy cô khó chịu như vậy trong lòng hắn cũng không vui vẻ gì, hắn nhẹ vỗ vào lưng cô, nói: ‘Em thật ngốc, cho dù xảy ra chuyện gì, trước đây hay bây giờ đối với anh mà nói em vẫn luôn là đứa em gái mà anh yêu thương nhất, không ai có thể thay thế được!’
Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi có chút áo não, nếu như trước đây để Hoàng Phủ Anh tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn một chút không chừng có rất nhiều chuyện sẽ không giống như bây giờ, cách nghĩ của cô không chừng đã thay đổi.
Hoàng Phủ Anh nghe hắn nói vậy trong đáy mắt xẹt qua một tia bi thương …
‘Chẳng lẽ em … không còn cơ hội nữa sao? Em không quan tâm bên cạnh anh có bao nhiêu người phụ nữ, chẳng lẽ như thế cũng không được sao?’
‘Anh Anh, em bình tĩnh lại đi!’ Giọng nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước đã bắt đầu có chút nghiêm khắc, trên mặt hiện ra một vẻ bất lực, ‘Tình yêu không phải như em tưởng tượng như vậy đâu, sở dĩ bây giờ em nghĩ như vậy hoàn toàn là do em quá ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, với những người khác giới khác. Đợi đến lúc em gặp được người đàn ông mà em yêu thương thật sự em sẽ biết tình cảm mà em dành cho anh chỉ là một sự ỷ lại, một thói quen từ nhỏ đến lớn mà thôi!’
Hoàng Phủ Anh nghe hắn nói vậy không lập tức phản bác mà chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt u oán, nước mắt một lần nữa lại lăn trên đôi gò má trắng mịn.
‘Anh thật sự nghĩ vậy sao?’
Một lúc sau cô mới cất lời, trong giọng nói không giấu được bi thương.
‘Anh Anh, em còn nhỏ quá, có rất nhiều chuyện em chưa từng trải nhất là những chuyện tình cảm, anh tin sẽ có một ngày em thực sự hiểu được tình yêu là thế nào, làm thế nào để yêu một người.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm tư nói.
‘Chỉ cần có Liên Kiều là anh hạnh phúc rồi sao?’ Hoàng Phủ Anh chợt hỏi.
‘Đúng vậy!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không chút dấu giếm nói, ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định, ‘Sau khi anh gặp được Liên Kiều anh mới biết tình yêu thực sự là thế nào, đó là khi em buồn bã khi thấy người đó buồn bã, vui vẻ khi thấy người đó vui vẻ thậm chí có thể cam tâm tình nguyện vì người đó làm bất cứ chuyện gì!’
Tim Hoàng Phủ Anh đau nhói, đau đến trong một khoảnh khắc cô tưởng mình không thở nổi, cô lấy tay ôm ngực như muốn xoa dịu nỗi đau khổ, gian nan cất lời: ‘Chẳng lẽ anh không biết em cũng có thể vì anh mà cam tâm tình nguyện làm bất cứ việc gì sao?’
‘Anh Anh …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa muốn cất lời chợt thấy Hoàng Phủ Anh chầm chậm lùi lại mấy bước ánh mắt cũng rất kiên định.
Bàn tay cô run rẩy đặt lên ngực, bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo ra, một chiếc rồi một chiếc.
Khi khe ngực bắt đầu lộ ra trước mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn vội đưa tay chặn động tác của cô lại.
‘Anh Anh, em làm gì vậy?’
‘Đơn giản thôi, em muốn chứng minh cho anh thấy em yêu anh bao nhiêu!’
Giọng nói cùng ánh mắt của cô tràn đầy sự kiên định, ‘Chỉ cần đối tượng là anh, em cam tâm tình nguyện hiến dâng tất cả, em muốn cho anh biết, trên đời này chỉ có em có thể vì anh bỏ ra tất cả.’
Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, ‘Anh Anh, em điên rồi sao? Em có biết mình đang làm gì không?’
‘Em rất tỉnh táo!’ Hoàng Phủ Anh không chút e sợ nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong đáy mắt là tình cảm sâu đậm không hề che dấu …
‘Em biết từ nhỏ đến lớn anh đối xử với em không giống với những người khác. Là anh vực em dậy từ trong tuyệt vọng, anh vì em trồng lên vườn Mỹ Nhân Anh, là anh nói với em em là người anh thương yêu nhất, chẳng lẽ … những chuyện này anh đã quên rồi sao?’
‘Anh Anh, anh không quên!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chậm rãi lên tiếng, ‘Em đúng là người anh thương yêu nhất nhưng đó cũng chỉ là tình thân, tình anh em, em là đứa em gái mà anh muốn thương yêu và chở che nhất, điểm này em phải rõ ràng!’
‘Em không tin!’
Hoàng Phủ Anh đau khổ thét lên, ‘Anh rõ ràng là đối xử với em rất khác, nưhng khi Liên Kiều vừa xuất hiện thì anh đã thay đổi rồi …’
‘Anh Anh!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày ngắt lời cô, từng chữ từng chữ nói rất rõ ràng: ‘Chuyện này không liên quan gì đến Liên Kiều cả, cho dù không có Liên Kiều xuất hiện thì anh với em cũng không thể có gì ngoài tình anh em hết!’
Hoàng Phủ Anh sững sờ nhìn hắn, sau đó mới nhỏ giọng nói: ‘Nếu đã như vậy tại sao anh còn ngăn cản em?’
‘Gì chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước không hiểu.
Hoàng Phủ Anh ngẩng đầu lên nhìn hắn, ‘Anh ngăn cản hành động của em không phải là vì sợ sau khi nhìn thấy em sẽ không kìm lòng được mà làm chuyện có lỗi với Liên Kiều sao?’
‘Anh Anh, sao em lại có thể nghĩ như vậy chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước bất lực lắc đầu, ‘Anh ngăn cản em chỉ đơn giản là vì không muốn nhìn thấy em làm chuyện ngu ngốc mà thôi!’
‘Từ năm em sáu tuổi em đã quyết định, tất cả của em chỉ dành cho riêng anh, em yêu anh nên cam tâm tình nguyện dâng hiến cho anh!’ Hoàng Phủ Anh không chút do dự nói.
‘Anh Anh …’
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh ngay cả em cũng không dám đối diện, chẳng lẽ anh thực sự sợ sao?’ Hoàng Phủ Anh dứt khoát ngắt lời hắn, giọng nói mềm mỏng mang theo chút châm chọc.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Hoàng Phủ Anh, trong đáy mắt tràn đầy vẻ thương cảm, hắn vô lực lắc đầu, thở dài một tiếng, ‘Anh Anh, em thực sự cho rằng làm như vậy có thể giải quyết được mọi chuyện sao?’
Hoàng Phủ Anh vươn tay bám vào cổ hắn, ‘Em không biết nhưng em cho rằng đó là cách duy nhất!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì nữa chỉ đau lòng nhìn cô, nhưng trong ánh mắt hoàn toàn không có chút tình ý nào, chỉ như một người anh trai nhìn đứa em gái đang làm sai chuyện. Hắn không biết vì sao Anh Anh lại trở nên thế này, hắn cũng không biết có phải vì trước đây mình đã có cử chỉ gì sai khiến trong lòng cô nảy sinh ra loại cảm giác này hay không nữa.