Tứ Đại Tài Phiệt : Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú

Quyển 9: Tình yêu và tình thân
Chương 11: Cái ôm trong đêm (2)
‘Ngạn Tước!’ Liên Kiều quyến luyến gọi tên hắn. Cô không dám phá vỡ khoảnh khắc này, dường như chỉ sợ nếu mình lớn tiếng một chút, giờ phút thần tiên này sẽ tan mất vậy.
Đôi mi dài của cô khẽ run rẩy như cánh bướm trong gió, những giọt nước mắt vẫn đọng lại trên mi mắt như giọt sương ban sớm, nhìn cô Hoàng Phủ Ngạn Tước không khống chế được mình, hắn ngồi xuống lại bên cạnh cô, cánh tay rắn rỏi vươn ra, nhẹ ôm cô vào lòng.
Cả người Liên Kiều run lên, cô khẽ chớp mắt như muốn xác nhận tất cả là chân thật sau đó cũng vòng tay ôm hắn, gương mặt nhỏ nhắn vùi sâu vào ngực hắn, tham ham hít lấy mùi hương chỉ thuộc về riêng hắn.
Ngạn Tước của cô trở lại thật rồi sao?
Nhất định là vậy, bằng không sao cô lại thấy ấm áp thế này?
Thời gian chợt như ngừng lại, ngay cả gió cũng không dám thổi mạnh, chỉ nhẹ nhẹ đưa mùi hương hoa thoang thoảng quẩn quanh hai người.
Không gian, thời gian, con người … tất cả đều như trong một giấc mộng đẹp vậy!
Liên Kiều ghì chặt Hoàng Phủ Ngạn Tước hơn nữa như chỉ sợ một chút lơi lỏng hắn sẽ biến mất vậy.
Không khó cảm nhận được nội tâm rối rắm của cô, hắn nhẹ đẩy cô ra, đôi mắt đen láy nhìn cô cười nhẹ: ‘Sao lại thích khóc như thế chứ? Đừng khóc nữa nha đầu, có tâm sự gì có thể nói cho anh nghe!’
Sự dịu dàng của hắn, nụ cười của hắn càng khiến lòng cô khổ sở.
“Nha đầu”, hắn lại gọi cô là nha đầu.
Bất kể hắn có nhớ cô là ai hay không, ít ra khi cô nghe hắn gọi cô bằng cái biệt danh quen thuộc này cô cũng cảm thấy có chút an ủi.
Ánh trăng mờ ảo nhưng đôi mắt tinh tường của hắn vẫn có thể nhìn thấy vành mắt phiếm hồng của cô, ngón tay vẫn cảm nhận được sự mềm mại của mái tóc cô, mũi vẫn ngửi được mùi hương thanh mát của riêng cô, cái cảm giác kỳ lạ lại lần nữa trở về trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước.
‘Ngoan, đừng khóc nữa!’
Cằm hắn tì nhẹ lên đỉnh đầu cô, mũi hít sâu một lần nữa mùi hương thơm ngát từ tóc cô, không hiểu sao chỉ cần ngửi được mùi hương này, sự trống trải trong lòng hắn giống như đã được lấp đầy, thậm chí có một loại cảm giác giống như là … hạnh phúc?
Từng cử chỉ của hắn khiến Liên Kiều không thể khống chế được, cô nhẹ giọng hỏi: ‘Có thể ôm em chặt hơn được không?’
Sự yếu ớt và bất lực của cô khiến người ta khó mà cự tuyệt.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời cô, hắn nhẹ nâng mặt cô lên, dịu dàng nói: ‘Hứa với anh đừng khóc nữa. Về sau bất kể gặp phải chuyện gì, khó khăn đến đâu cũng đừng khóc, tất cả rồi sẽ tốt thôi!’
Tất cả rồi sẽ tốt thôi!
Liên Kiều âm thầm lặp lại câu nói đó một lần trong đầu, khi nhìn vào mắt hắn cô có chút hoang mang, ‘Ngạn Tước, là thật sao? Chỉ cần anh nói em sẽ tin.’
‘Đương nhiên là thật rồi. Trên đời này không có vấn đề gì không thể giải quyết cho nên không được khóc nữa, nghe rõ chưa?’ Hắn bá đạo lặp lại một lần.
‘Dạ!’
Liên Kiều vừa cười vừa lau lệ, cô âm thầm thề với mình, vì câu nói này của hắn bất luận thế nào, bất kể đối phương lợi hại đến đâu cô cũng không thể thua.
Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào lồng ngực tinh tráng của hắn, hưởng thụ sự ấm áp mà hắn mang lại ình.
‘Ngạn Tước, xin anh, xin anh tiếp cho em thêm sức mạnh để em có thể tiếp tục duy trì’, lòng cô âm thầm nói.
Nhìn thân thể nhỏ nhắn co ro trong lòng mình, Hoàng Phủ Ngạn Tước lại lần nữa không thể khống chế chính mình vòng tay ôm lấy cô, theo lời khẩn cầu của cô mà ôm thật chặt nhưng trong một khoảnh khắc đó, lòng của hắn không biết vì sao lại rối như tơ.
Dưới ánh trăng, một đôi nam nữ ôm chặt lấy nhau đầy quyến luyến.
Hạnh phúc có đôi khi là dài lâu nhưng có đôi khi chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua nhưng lại khiến cho người ta nhớ mãi không quên.
Chỉ tiếc là, hạnh phúc đôi khi không quá dài lâu …
Bởi vì số mệnh vẫn luôn thích trêu đùa con người …
‘Ngạn Tước anh đang làm gì vậy?’
Một giọng nữ chợt vang lên sau lưng hai người, phá vỡ khung cảnh yên bình kia.
Hoàng Phủ Ngạn Tước như chợt bừng tỉnh, hắn nhẹ đẩy Liên Kiều ra rồi ngoảnh đầu lại nhìn, đã thấy Dodo đang đứng sau lưng, trên mặt vẫn đầy sửng sốt như không tin được những gì vừa thấy.
Sau lưng cô ta còn có Mặc Di Nhiễm Dung và Thượng Quan Tuyền, rõ ràng hai người họ cũng vì những gì vừa thấy mà kinh ngạc không thôi.
Dodo bước vội đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác …
‘Ngạn Tước, anh … anh vì sao lại làm thế?’ Giọng của cô đầy bi thương như người vợ vừa phát hiện chồng mình có quan hệ ngoài luồng mà cảm thấy đau khổ vậy.
‘Liên Kiều, anh …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không thể giải thích nổi hành vi vừa nãy của mình bởi vì chính hắn cũng không hiểu sao mình lại làm vậy, hắn nhẹ nhàng nói: ‘Em đừng hiểu lầm, anh và cô ấy không có gì.’
‘Không có gì? Không có gì sao anh và cô ấy lại ở cùng một chỗ, lại còn ôm nhau như thế?’ Vẻ đau khổ trong mắt Dodo không phải là giả, nói chuyện vừa vội vừa sắc bén.
‘Liên Kiều …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, hắn vừa bước đến định kéo cô vào lòng thì đã bị đẩy ra …
‘Đừng đụng vào em!’ Dodo lớn tiếng nói, ‘Ngạn Tước, sao anh lại có thể làm chuyện có lỗi với em chứ?’
‘Anh chẳng làm gì có lỗi với em cả. Chỉ là vừa nãy đi ngang đây thấy cô ấy đang khóc, anh chỉ đến an ủi cô ấy thôi.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói cũng là sự thật, hắn chỉ không nói ra cái cảm giác kỳ lạ trong lòng thôi thúc hắn làm như vậy mà thôi.
Cái cảm giác không thể nắm bắt được này chính bản thân hắn còn không hiểu được, bảo hắn làm sao giải thích được cho vợ mình.
‘Ngạn Tước, anh …’
‘Được rồi Liên Kiều, nên giải thích anh đã giải thích hết rồi. Em tin cũng được mà không tin cũng được, dù sao cũng không nên ở đây gây rối nữa.’
Giọng của Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút lạnh lùng, không hiểu sao hắn bắt đầu có cảm giác không nhẫn nại.
‘Anh … anh nói cái gì? Em đang gây rối sao? Anh thật đáng ghét!’ Dodo lần này bị chọc giận thật sự, cô ta tức tối xoay người bước đi.
‘Liên Kiều!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, hắn vừa gọi vừa đuổi theo Dodo. Hai bóng người dần mất hút ngoài vườn hoa.
Cả người Liên Kiều chợt như mất hết sức chống đỡ, mền nhũn ngã ngồi trên ghế.
Cô thật mệt!
Mệt quá!
Không còn chút sức lực nào!
Ngạn Tước vẫn là rời khỏi mình, trong lòng hắn người phụ nữ kia vẫn quan trọng hơn.
‘Liên Kiều …’
‘Em gái …’
Mặc Di Nhiễm Dung và Thượng Quan Tuyền hai người cùng lúc chạy tới đỡ cô, nét mặt đầy lo lắng.
Chương 12: Sự lo lắng của Dodo (1)
Mặt của Liên Kiều trắng đến đáng sợ, trời đang lạnh thế mà trên trán cô lại đổ mồ hôi còn tay thì lạnh như băng.
‘Liên Kiều chị sao rồi? Người chị sao lại lạnh thế này?’ Thượng Quan Tuyền vừa giúp cô lau mồ hôi trên trán vừa lo lắng hỏi.
Liên Kiều nhẹ lắc đầu: ‘Chị không sao!’
‘Còn nói là không sao, sắc mặt em kém lắm. Nào, chúng ta trở về phòng thôi!’ Mặc Di Nhiễm Dung đau lòng nói.
Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, bất thình lình đưa tay nắm chặt lấy cánh tay cô, giọng tuy yếu ớt nhưng tràn đầy hy vọng, ‘Chị, chị nói cho em biết đi, Ngạn Tước có phải sẽ trở lại bên cạnh em không?’
Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng, ‘Em gái, em yên tâm đi, bất luận thế nào chị cũng sẽ giúp em nghĩ cách.’
‘Thật không?’
‘Đương nhiên là thật, chẳng lẽ ngay cả chị em cũng không tin nữa sao?’
‘Tin chứ, chỉ cần là chị nói, chuyện gì em cũng tin.’ Ánh mắt Liên Kiều lấp láy một tia hy vọng, giọng nói mang theo một vẻ nhu thuận khiến người ta mềm lòng.
‘Được rồi, chúng ta trở về phòng thương lượng xem bước tiếp theo nên làm như thế nào.’ Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ giọng khuyên cô.
Liên Kiều gật đầu, dưới sự dìu đỡ của hai cô gái, ba người cùng nhau rời khỏi vườn hoa.
***
‘Liên Kiều, Liên Kiều …’
Vừa trở về phòng, Hoàng Phủ Ngạn Tước đã kéo Dodo đang tức giận bừng bừng vào lòng, sủng nịch gọi.
‘Anh còn đuổi theo em làm gì? Đi mà an ủi cô gái kia kìa!’ Dodo tức tối đẩy hắn ra, giọng chua chát nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười, hai tay giữ chặt vai cô lại, ‘Em là vợ anh, nếu cần an ủi dĩ nhiên là phải an ủi em rồi.’
Dodo trừng mắt nhìn hắn, ‘Anh còn nhớ em là vợ của anh sao? Vừa nãy em thấy rất rõ ràng, anh ôm cô gái kia thật chặt!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời cô, chỉ cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy.
Dodo thấy hắn không nói mà cứ nhìn mình, lòng chợt co rút lại, cảnh giác hỏi: ‘Anh nhìn gì vậy?’
Một tiếng cười nhẹ vang lên từ phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn ôn nhu nhìn cô ta, trong giọng nói có chút trêu chọc …
‘Em đang ghen sao?’
‘Anh …’
Dodo đỏ mặt tức giận trừng hắn, ‘Anh là chồng em, chẳng lẽ nhìn thấy anh đối xử tốt với người phụ nữ khác em không được có chút phản ứng nào sao?’
‘Đương nhiên không phải vậy!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước dịu giọng nói, ‘Về những gì em thấy lúc nãy, anh xin lỗi nhưng anh và cô gái đó thật sự không có gì.’
‘Thật sao?’ Dodo hoài nghi nhìn hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước đưa tay lên, ‘Đương nhiên, anh bảo đảm!’
Ánh mắt Dodo dần dịu xuống, cô ta nhẹ nhàng dựa người vào lòng hắn, đôi tay vòng qua cổ hắn, nhẹ giọng nói: ‘Ngạn Tước, xin anh yêu em thật nhiều bởi vì em thật sự rất yêu anh!’
Câu nói này đúng là xuất phát từ nội tâm của cô ta. Có thể ban đầu điểm xuất phát của Dodo là vì trả thù nhưng qua một thời gian ngắn ngủi ở bên cạnh hắn, cô liền phát hiện ra người đàn ông này quá ưu tú, quá hấp dẫn, muốn không yêu hắn quả thật rất khó.
Người đàn ông như hắn chắc hẳn là Thượng đế tạo ra để hãm hại nữ nhân. Sự tao nhã của hắn, sự bá đạo của hắn, sự dịu dàng của hắn, tất cả tất cả đều khiến Dodo không thể rời mắt, lòng cô ta cũng theo đó mà luân hãm. Vốn chỉ một lòng muốn trả thù nhưng nay lòng cô ta lại không thể khống chế mà chìm đắm trong tình yêu dành cho hắn.
Cho nên … cô sợ mình thất bại, sợ mình thua, sợ mất đi hắn!
Như một đứa bé lần đầu được ăn kẹo, vừa nếm thử liền không thể quên mùi vị của nó.
Đúng vậy, cô không muốn mất đi hắn!
Nhưng cô gái kia mang theo em gái của cô ta, cũng chính là Liên Kiều thật sự đến đây thì cô biết, mọi chuyện sẽ không đơn giản nữa.
Cô ta không cam tâm, thật sự không cam tâm!
Sự lo lắng của Dodo rơi vào trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước nhưng hắn lại hiểu lầm là cô đang lo lắng hắn và Liên Kiều kia nên mỉm cười, nhẹ vỗ lưng cô, ‘Đừng ngốc, anh đương nhiên sẽ yêu Liên Kiều của anh rồi, đừng lo lắng lung tung.’
Giọng nói trầm thấp vang bên tai Dodo khiến cô nhất thời mê mẩn.
‘Liên Kiều!’
Đây là lần đầu tiên trong đời cô yêu một người đàn ông, cũng là lần đầu tiên trong đời lo được lo mất đến thế vì một người đàn ông.
Liên Kiều, em gái của ta, em không biết ta ngưỡng mộ em đến mức nào đâu.
Bởi vì trong lòng người đàn ông này, Liên Kiều mới là tất cả của anh ta.
Bất tri bất giác, Dodo ôm Hoàng Phủ Ngạn Tước càng chặt hơn.
Thấy vậy Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười, nhẹ vuốt mái tóc cô ta: ‘Không còn sớm nữa, em đi ngủ đi. Hôm nay bận tiếp khách cả ngày chắc em cũng mệt lắm rồi!’
Dodo ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai tay vây quanh cổ hắn, đáy mắt chợt trở nên dịu dàng như nước, ‘Cùng em trở về phòng được không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười ôm cô vững vàng đi vào phòng ngủ.
Ánh mắt Dodo nhìn hắn si mê.
Vào đến phòng ngủ, khi Hoàng Phủ Ngạn Tước đặt cô ta xuống, tay Dodo vẫn bám vào cổ hắn không buông.
‘Sao vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười, vuốt nhẹ sóng mũi cô, trìu mến hỏi.
‘Ngạn Tước, đã khuya lắm rồi anh còn chưa nghỉ sao?’ Dodo thấy hắn chẳng có dấu hiệu gì là sắp đi ngủ, trong lòng không khỏi thất lạc.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói: ‘Ngoan, đi ngủ trước đi, anh còn một số công sự cần giải quyết!’
‘Công sự cũng đâu có gấp đến vậy, em thấy … giải quyết công sự là giả, theo cùng với bạn cũ của anh mới là thật đi!’ Dodo bất mãn nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười: ‘Vào giờ này Thiên Dục là của Tiểu Tuyền, anh đâu có rảnh mà đi làm kỳ đà cản mũi chứ. Anh thật sự có việc gấp cần giải quyết mà.’
‘Đừng.’ Đêm nay lòng Dodo cảm thấy vô cùng bất an, cô ta thật sự sợ mình sẽ mất đi người đàn ông này.
Tuy hắn không thuộc về mình nhưng chỉ cần có được hắn dù là một vài phút giây ngắn ngủi cũng đủ rồi.
Chương 13: Sự lo lắng của Dodo (2)
Hoàng Phủ Ngạn Tước cực kỳ kiên nhẫn nhìn cô sau đó cúi xuống nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Dodo, ôn nhu nói: ‘Liên Kiều, nghe lời anh, đi ngủ trước đi, anh sẽ cố gắng xử lý công việc thật nhanh rồi trở về với em, được không?’
Dodo chậm rãi buông tay khỏi cổ hắn, nhìn hắn đứng dậy quay lưng định bước đi trong lòng lại một nỗi mất mát.
‘Ngạn Tước …’
Cô ngồi dậy nhìn hắn, ngập ngừng hỏi, ‘Anh … có yêu em không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn vẻ thất lạc trong mắt cô ta, sửng sốt một lúc rồi cười nhẹ, ‘Ngốc à, anh là chồng em, từ bao giờ thì em bắt đầu hoài nghi tình cảm của anh vậy hả? Không được suy nghĩ lung tung. Ngủ đi!’
Nhẹ vỗ đầu cô sau đó chu đáo giúp cô tắt đèn sau đó hắn bước ra khỏi phòng.
Bàn tay Dodo bất giác nắm chặt lại, trên mặt biểu tình thật phức tạp.
Lại là như thế!
Vì sao cứ mãi là như thế!
Tuy cô nhờ vào Giáng Đầu Thuật mà chiếm được vị trí của Liên Kiều, tuy rằng Ngạn Tước luôn ân cần chu đáo với cô nhưng vì sao cô luôn cảm thấy mình không thể đi vào nội tâm của hắn chứ?
Cô thay thế Liên Kiều trở thành vợ hắn nhưng từ ngày đó đến giờ chưa từng được hưởng thú vui chăn gối. Những ngày này, buổi tối nếu hắn không phải là ở phòng sách bận rộn xử lý công sự thì là ở công ty tăng ca. Vì sao chứ? Hắn là một người đàn ông, vì sao hắn đối với chuyện vợ chồng lại chẳng có chút hứng thú nào? (Tina: Không có hứng thú với em thôi, Dodo ơi!)
Cô không tin, cũng không muốn tin! Đây là tình huống mà cô chưa từng nghĩ tới. Không được! Cô tuyệt không cho phép tình trạng này tiếp tục!
Nghĩ đến đây, mắt Dodo chợt lóe lên một tia suy nghĩ, cô ta thay vội áo ngủ đi ra khỏi phòng.
***
Trong thư phòng đèn vẫn còn sáng, soi rọi suốt căn phòng rộng rãi được thiết kế sang trọng tao nhã, hoàn toàn phù hợp với phong cách của chủ nhân của nó.
Trên chiếc sofa màu đen sang trọng của Ý, Hoàng Phủ Ngạn Tước đang nằm nhắm mắt dưỡng thần, trong phòng mùi xì gà Cuba lãng đãng bay, khói quyện từng vòng từng vòng như tâm trạng đang rối rắm của hắn.
Từ sofa nhìn sang là khung cửa sổ kéo dài sát đất, từ tầng cao có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh đẹp đêm nay, từ đây cũng có thể nhìn thấy một góc vườn hoa. Hoàng Phủ Ngạn Tước hướng ánh mắt về phía cửa sổ, hắn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ yêu kiều ngồi nơi nhà kính.
Là ảo giác của hắn!
Hắn biết mình không nên có loại ảo giác này nhưng … khi hắn chỉ ở một mình như lúc này, trong đầu vẫn luôn thấp thoáng bóng dáng của cô gái đó, thấp thoáng gương mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt long lanh nước mắt kia.
Hắn không biết bản thân vì sao lại như thế, nhưng hắn rất rõ ràng cần phải áp chế cái cảm giác kỳ lạ đó xuống bởi vì hắn là người đàn ông đã có gia đình.
Nhất thời hắn cảm thấy thật phiền não, tập văn kiện để trên bàn trà vẫn để đó chẳng buồn xem bởi vì hắn biết có xem cũng chẳng vào.
Đối diện với vợ mình không hiểu sao hắn lại có tâm lý muốn trốn tránh, không hiểu vì duyên cớ gì mà không đề nổi chút hứng thú nào.
Với tay cầm lấy tập văn kiện, tự dặn lòng phải tập trung tinh thần nhưng lật được vài trang, trên trang giấy lại dần hiện lên gương mặt của cô gái kia, nét mặt buồn bã cùng những giọt nước mắt khiến hắn xót xa.
Phanh …
Hoàng Phủ Ngạn Tước tức tối ném tập văn kiện trở lại bàn trà, bước nhanh về phía cửa nhưng khi vừa đặt tay vào núm xoay cửa, hắn chợt dừng lại mọi động tác.
Mình sao thế này?
Rốt cuộc là sao thế này? Vừa nay rõ ràng là có một nỗi xúc động muốn đi tìm cô gái kia chỉ để nhìn xem cô còn khóc hay không, đã đi ngủ chưa, có hay không bị nhiễm lạnh …
Điên rồi!
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngươi điên rồi!
Áo não quay người trở lại sofa, Hoàng Phủ Ngạn Tước ngã người nằm xuống trở lại, hai tay day day huyệt Thái Dương, bất chợt, hắn cảm thấy mình thật nực cười.
Loại chuyện bồng bột như vậy từ lúc nào Hoàng Phủ Ngạn Tước hắn lại làm chứ? Cô chẳng qua chỉ là một cô gái mà hắn mới gặp một ngày mà thôi, hơn nữa hắn đã là người có gia đình!
Chẳng lẽ …
Hắn thật sự thay lòng đổi dạ sao?
Không thể nào!
Hắn yêu Liên Kiều, đây là điều không thể hoài nghi!
Ngay khi hắn cảm thấy phiền não cùng cực thì cửa phòng chợt bị đẩy ra, ánh đèn chiếu nghiêng ra hành lang, sọi rọi bóng dáng xinh đẹp của một cô gái.
‘Liên Kiều …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước bất giác hô lên một tiếng, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng của vợ mình, đáy mắt hắn chợt xẹt qua một tia nghi hoặc.
‘Ngạn Tước!’
Dodo mặc một chiếc váy ngủ màu đen đầy vẻ quyến rũ, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, ngồi xuống bên cạnh rồi nhìn vào mắt hắn …
‘Vừa nãy anh gọi em sao?’
Không đúng … tất cả đều không hợp lý!
Khi cô vừa bước vào, trong một chớp mắt đó cô rõ ràng nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt hắn.
Đôi mắt thâm trầm của Hoàng Phủ Ngạn Tước xẹt qua một chút sửng sốt sau đó hắn cười ôn nhu: ‘Đương nhiên rồi, không em cho rằng anh gọi ai chứ?’
‘Ngạn Tước, em sợ lắm, anh ôm em được không?’
Dodo nhào vào lòng hắn, vùi mặt vào ngực hắn, thân thể mềm mại dán chặt vào thân thể rắn rỏi của hắn.
‘Sao vậy? Chắc không phải là gặp ác mộng chứ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vòng tay ôm lấy cô, thấp giọng hỏi.
Dodo lắc đầu, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, dịu giọng nói: ‘Anh biết không, nhìn bộ dạng thất thần của anh em sợ lắm.’
‘Sợ? Sợ cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô khó hiểu.
Dodo áp tay lên má hắn, trong mắt mang theo vạn phần quyến luyến, yếu ớt nói: ‘Sợ anh sẽ thay lòng đổi dạ, sợ anh sẽ bỏ mặc em, sợ anh sẽ yêu cô gái kia.’
Cái sau cùng chính là điều cô lo sợ nhất.
Lời cô của khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười, ‘Em từ lúc nào trở nên nghi thần nghi quỷ thế chứ? Anh sao lại thay lòng đổi dạ được chứ? Đừng có suy nghĩ lung tung rồi tự dọa mình.’
‘Vậy anh chứng minh đi!’ Dodo nhìn hắn đầy thâm ý.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày, ‘Em muốn anh chứng minh thế nào?’
Dodo mỉm cười, thân thể mềm như nước lại nhào vào lòng hắn, cô chủ động nắm lấy tay hắn dịch dần lên trên … cho đến khi phủ lên nơi đầy đặn của mình…
‘Anh nói xem, trừ phi … trong mắt anh vốn không có em!’
‘Liên Kiều …’
Sự mềm mại nơi lòng bàn tay khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi thất thần, hắn nhẹ đẩy cô ra, ‘Em là vợ anh, không cần phải dùng cách này để lấy lòng anh, biết không?’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui