Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Liên Kiều nhướn mi, nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương rất lâu, dường như tinh tế đánh giá ý tứ trong lời nói của hắn.

Ánh mắt màu tím không ngừng chuyển động tỉ mỉ di chuyển trên người hắn , nhưng trong lòng hắn lại hoảng sợ.

Hắn nhìn thấy ánh sáng kì lạ ánh lên trong đôi mắt tím, Mặc Di giật mình nhìn người đàn ông bên cạnh, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng lơi lỏng khóe
môi, "Hoàng Phủ tiên sinh, chuyện này tôi nghĩ —— anh cũng không muốn
nhúng tay!"

Giữa chân mày của Hoàng Phủ Ngạn Thương lộ ra vẻ không vui, quả nhiên hắn thực không vừa lòng với câu nói vừa rồi của cô.

Ngồi ở bên cạnh cô, không né tránh ánh mắt của Liên Kiều, con ngươi đen
tràn đầy nghiêm túc nhìn cô, "Nhiễm Dung, em là người phụ nữ duy nhất mà đời này tôi muốn chăm sóc, cho nên không cần đẩy tôi ra xa quá, được
không?"

Mặc Di Nhiễm Dung không đoán được rằng hắn lại to gan và trực tiếp như
vậy, hai má nổi vầng màu hồng phấn, thu lại tầm mắt, nhíu mày lại, lại
không nói gì thêm, giống như đang tự hỏi.

Mà Liên Kiều dùng vẻ mặt tò mò nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương, sau đó lại quay đầu nhìn Mặc Di.

"Em gái, em nhìn cái gì đấy?" Mặc Di bị Liên Kiều nhìn cũng không thoải mái, cô thấp giọng quát.

Liên Kiều le lưỡi, "Em với anh ta, đang chờ chị trả lời đấy!"

"Trả lời cái gì?"

Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ giọng oán trách , như khuôn mặt nổi rặng mây đỏ
như quỳnh ngọc, như dải cầu vồng vụt thoáng phía chân trời, trong lòng
nhớ lại kỉ niệm cũ.

"Chính là chuyện khi nãy anh ta hỏi chị, chị còn chưa trả lời người ta
đâu đấy!" Liên Kiều một bộ tò mò bảo bảo bộ dáng, không chút nào có đem
Mặc Di mất tự nhiên biểu tình xem ở trong mắt.

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên xấu hổ ——

Nửa phút sau, Mặc Di Nhiễm Dung ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương,
nhẹ giọng nói: "Hoàng Phủ tiên sinh, không phải tôi muốn đẩy anh ra xa,
mà là —— chuyện sắp xảy ra có liên quan đến hàng đầu thuật, cho dù anh
có tham gia cũng không làm được việc gì!"

Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe cô nói vậy vội lắc đầu, hắn kéo tay cô qua , nhẹ nhàng nói:

"Em không được quên, tôi là bác sĩ khám nghiệm tử thi, vụ án xác nguyên
hình cho dù tôi muốn trốn cũng không có cách nào, cho nên, chuyện này
quan hệ rất mật thiết tới tôi!"

"Anh —— "

Lời hắn nói khiến Mặc Di Nhiễm Dung không khỏi nhíu mày lại: "Anh hoàn
toàn có thể mặc kệ không hỏi tới, cần gì phải tự tìm phiền toái?"

"Tất cả đều bởi vì em, vì em tồn tại, cho nên tôi không thể không đi
theo em, cho dù phía trước có là vực sâu núi thẳm, tôi cũng không chối
từ!" Hoàng Phủ Ngạn Thương không chút do dự nói, giọng nói trầm ổn mà có lực.

Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Mặc Di Nhiễm Dung, nhưng ngay sau đó, lại là biểu cảm lạnh nhạt vốn có.

"Ba ba ba!"

Ngay tại thời khắc lãng mạn như thế, ngoài ý muốn vang lên tiếng vỗ tay của Liên Kiều khiến ánh mắt hai người nọ nhìn về chính mình.

"Wow, khám nghiệm tử thi, anh với Hoàng Phủ Ngạn Tước thật sự là hai anh em sao? Làm sao anh có thể lãng mạn như vậy? Lại còn nói ra những lời
khiến người khác cảm động nữa, Hoàng Phủ Ngạn Tước sẽ không như vậy, cho tới giờ tôi vẫn chưa từng nghe anh ta nói lời dễ nghe như thế!"

Hoàng Phủ Ngạn Thương im lặng không nói gì, mà Mặc Di Nhiễm Dung thì
mất tự nhiên đứng dậy, nói: "Được rồi, cái cần tìm cũng đã tìm rồi,
nhanh về Hoàng Phủ đi, chẳng lẽ em không muốn anh ta nhanh chóng trở về
chút sao?"

Liên Kiều nhìn lọ thủy tinh trong tay, mạnh mẽ gật đầu, "Chị, vậy chị nhất định phải yên tâm làm việc đó, đừng làm em lo lắng!"

Nói xong, vẫn quyến luyến không rời ôm lấy Mặc Di Nhiễm Dung, sau đó lập tức trở nên rất hiểu chuyện rời khỏi.

Mặc Di uất ức một trận, cô thế nào lại không rõ lo lắng của Liên Kiều
đối với mình đây, nha đầu này tuy rằng bình thường nhìn qua không tim
không phổi, hơn nữalại thích trêu cợt người khác, nhưng nó chính là
một đứa bé thiện lương, hơn nữa đối với người quan trọng nhất với nó, nó sẽ biểu hiện ra sự quan tâm và quyến luyến như khi nãy.

"Yên tâm đi, em gái, chị sẽ không sao đâu!" Cô vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Liên Kiều, giọng nói cực kì nhẹ nhàng.

Tuy rằng nói như vậy , sự lo lắng vẫn hiện lên trên đôi mày cô, Liên
Kiều không thấy được, nhưng Hoàng Phủ Ngạn Thương đứng bên cạnh vẫn quan tâm nhìn cô đã nhận ra...

☆☆☆☆☆☆☆☆

Đêm yên tĩnh, toàn bộ Hoàng Phủ đều bị bao phủ bởi bóng đêm, đột nhiên,
một hình bóng bé nhỏ xuất hiện làm khuấy đảo màn đêm yên tĩnh, sau khi
bóng người đi vào phòng khách, khẽ thở dài. Đặt mông ngồi xuống ghế sa
lông.

"Hô —— mình lại đang làm cái gì nhỉ? Sao lại giống như tên trộm? Thật sự là!" Xâm nhập vào trong biệt thự không phải ai khác, chính là Liên
Kiều.

Bởi vì Hoàng Phủ Ngạn Tước bây giờ không ở Hoàng Phủ, cho nên cô cũng
không dám một mình ở trong khu biệt thự to như vậy, mà sớm chạy tới khu
biệt thự chính, nhưng tối nay vì phải tìm được "Truy ảnh" nên cô lại
chạy về đây.

Xung quanh thật yên tĩnh, tĩnh đến mức khiến Liên Kiều có chút mất tự
nhiên, cô theo bản năng mà ho khan một tiếng, lập tức truyền tới một
luồng âm thanh vất vưởng.

Đem toàn bộ hệ thống đèn chiếu sáng của biệt thự mở lên, ánh sáng lập
tức tràn ngập đáy mắt cô, ánh sáng tự nhiên lan tỏa ra không gian, cũng
tiện cho hành động của cô!

Phòng vũ khí, phòng vũ khí...

Liên Kiều dường như đi từng tầng, từng phòng một, hai mắt cũng mở thật to, sợ bỏ qua ngóc ngách nào đó.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên trán Liên Kiều trên mồ hôi
ngày càng nhiều, lúc này đã sắp sáng, cô bực mình ngồi xuống, bàn tay
nhỏ bé không ngừng phe phẩy.

"Làm cái gì? Chỉ một mình mình đi hết cả khu biệt thự lớn như vậy? Tìm
phòng vũ khí thật không dễ dàng!" Cô ngồi một bên không ngừng than vãn
oán hận.

Thật sự là không tìm không biết, một khi đã tìm được thì thực sự giật
mình, thì ra khu biệt thự này lại lớn như vậy, phòng nhiều như vậy...

" Hoàng Phủ Ngạn Tước Đáng chết!" Liên Kiều tức giận giơ tay chụp lên
cánh cửa gần đó, "Tôi không tin phòng vũ khí đó nó có chân chạy mất như
vậy? Cho dù cả đêm tôi không ngủ cũng phải tìm ra nó!"

Nói xong, cô theo bản năng quay người lại, khi nhìn thấy cấu tạo của căn phòng, tức giận ban đầu bỗng nhiên được thắp sáng!

"Wow!" Cô hứng phấn hoan hô, cùng lúc đó cô nhớ lại khi trước mình đã
học một câu ngạn ngữ Trung Quốc, thì phải là —— đạp phá thiết hài vô
mịch xử, đến khi gặp được lại chẳng tốn công!

Mật mã được bài trí một cách chuyên nghiệp khiến cô cảm nhận được hiện tại mình đang đứng trước phòng vũ khí!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui