Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

‘Nhiễm Dung à …’ Hoàng Phủ Ngạn Thương vươn tay ôm cô vào lòng, giọng an ủi: ‘Không chừng là tại em quá mẫn cảm mới nảy sinh loại cảm giác này mà thôi …’

‘Không thể nào …’ Mặc Di Nhiễm Dung khẽ lắc đầu, ‘Trực giác của em trước giờ không sai, em rất sợ là người phụ nữ kia sẽ giở trò!’

‘Sao lại thế được?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nói: ‘Tuy em cho rằng công lực của cô ta cao hơn em nhưng dù cho em bây giờ(LQĐ) bị thương cũng chưa chắc đối phương không có tổn hại gì!’

Mặc Di Nhiễm Dung suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Trên lý thuyết thì đúng như vậy nhưng trong lòng em vẫn luôn (MIN - LQĐ) có cảm giác sợ hãi, đứng ngồi không yên, muốn ngồi thiền tĩnh lặng một chút cũng không thể tập trung tinh thần!’

‘Nhiễm Dung, là do em quá khẩn trương thôi. Bây giờ thân thể em suy yếu đương nhiên là không thể tập trung tinh thần được rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương đau lòng nhìn cô.

Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng, trên mặt vẫn không giấu nổi sự lo lắng: ‘Ngạn Thương, em muốn thử lại …’

‘Không được, với tình trạng sức khỏe của em bây giờ nếu cứ cố gắng ngồi thiền sẽ khiến anh càng thêm lo lắng!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương lập tức cự tuyệt.

‘Nhưng em thật sự rất lo lắng!’

Mặc Di Nhiễm Dung đặt một tay lên ngực, nhìn hắn: ‘Như vậy đi, anh ở lại trông chừng em, như vậy thì không cần lo lắng nữa, được không?’

Giọng nói dịu dàng mang theo một chút cầu khẩn.

Hoàng Phủ Ngạn Thương đối với cô trước giờ vẫn luôn mềm lòng, thậm chí có thể nói là đạt đến trình độ nuông chiều, thấy cô dáng vẻ mềm yếu như vậy cầu xin mình hắn liền không nỡ cự tuyệt, chỉ đành gật đầu.

‘Được, nhưng em cũng phải hứa với anh, nếu như cảm thấy thân thể mình có chút gì không thoải mái, cho dù là một chút cũng phải lập tức ngừng lại, được không?’

‘Được!’ Môi Mặc Di Nhiễm Dung vẽ lên một đường cong nhàn nhạt, cả người như một đóa sen trắng dễ dàng khơi dậy sự thương tiếc trong lòng người đối diện.

Hoàng Phủ Ngạn Thương dìu cô ngồi dậy sau đó ngồi đối diện với cô, quan tâm nhìn cô.

Mặc Di Nhiễm Dung bắt đầu ngồi thiền với tư thế hoa sen, sau khi thật sâu hô hấp một hơi không khí, cô chậm rãi khép mắt.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, dường như không khí cũng ngưng đọng.

Vị trí ngồi của Mặc Di Nhiễm Dung là xoay lưng về phía cửa, nhìn qua cánh cửa kiếng sau lưng cô có thể nhìn thấy một mảnh vườn hoa, mảnh vườn trồng đầy hoa oải hương đẹp như trong tranh, mùi hương hoa dìu dịu thoang thoảng theo từng trận gió nhẹ len vào phòng khiến bầu không khí thật dễ chịu.

Đôi mắt đen láy của Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn gương mặt xanh xao của cô không chớp, trong chiếc váy màu tím nhạt, thân thể cô nhìn càng gầy yếu, mái tóc như tảo biển xõa dài trên vai nhìn cực kỳ bắt mắt.

Lấp sau mái tóc dài là chân mày cong cong như trăng non, lông mi thật dài hơi run rẩy, cánh mũi cao tinh tế, chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn, cả người toát lên một vẻ xinh đẹp thoát tục, nhất thời Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn đến sững sờ.

Trời cho hắn gặp được một cô gái như vậy, không phải là dành riêng cho hắn sao?

Nghĩ đến đây, bàn tay hắn không tự giác nắm chặt. Hắn thầm thề với mình, bất kể xảy ra chuyện gì hắn đều không cho phép cô rời khỏi mình.

Trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Thương tràn đầy cố chấp và kiên định.

Chính đang lúc hắn âm thầm hạ quyết tâm đó thì tinh tế phát hiện ra trên vầng trán thanh khiết của Mặc Di Nhiễm Dung toát ra một tầng mồ hôi mỏng, mí mắt khẽ run rẩy, dần dần chân mày cũng chau lại …

Hoàng Phủ Ngạn Thương thấy vậy, sắc mặt liền thay đổi, hắn liền đứng dậy bước đến bên cạnh cô …

‘Nhiễm Dung … Nhiễm Dung …’

Khi bàn tay to của hắn vỗ khẽ lên vai cô mới phát hiện, thì ra cả người cô cũng đều đang run rẩy.

‘Nhiễm Dung, đừng miễn cưỡng chính mình nữa, đủ rồi!’

Mặc Di Nhiễm Dung chậm rãi mở mắt, nhìn thẳng vào cô là đôi mắt đen mang đầy sự quan tâm của hắn, cô nhẹ giọng thốt: ‘Ngạn Thương, đừng lo, em không sao …’

Mồ hôi trên trán được hắn tỉ mỉ thay cô lau đi, sau đó ôm cơ thể run rẩy của cô vào lòng như muốn truyền cho cô hơi ấm, đau lòng khuyên bảo: ‘Nhiễm Dung, sắc mặt em càng lúc càng kém, thôi bỏ đi, đừng cố nữa …’

Trên mặt Mặc Di Nhiễm Dung xẹt qua một tia buồn bã, nhìn hắn nói: ‘Ngạn Thương, em thực sự không thể phân biệt rõ loại cảm giác này là thế nào, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra, em nghi ngờ, nghi ngờ …’

Cô đang nói chợt ngừng lại, ngập ngừng cắn môi.

‘Em nghi ngờ điều gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương hỏi lại.

‘Em nghi ngờ loại cảm giác kỳ lạ này chắc là bắt nguồn từ chính người thân nhất của em, chỉ có người thân nhất của em mới có thể làm cho trực giác vốn linh nghiệm trước giờ của em trở nên mơ hồ vô định thế này!’ Mặc Di Nhiễm Dung giải thích.

‘Vậy em nghĩ người thân đó của em có thể là ai?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe cô giải thích, hỏi lại.

Mặc Di Nhiễm Dung suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên đôi mắt màu tím xinh đẹp trừng lớn, không nói gì thêm mà đứng dậy.

‘Em làm gì vậy?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương bị cử động đột ngột của cô làm cho giật mình, vội vàng níu cô lại.

‘Ngạn Thương, em phải liên lạc với em gái một chút!’ Nét mặt Mặc Di Nhiễm Dung rõ ràng là rất gấp gáp.

‘Được, được rồi, em cứ ngồi yên đây đừng nhúc nhích!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương vội rời đi lấy điện thoại cầm đến, tìm trong danh bạ số của Liên Kiều rồi nhấn phím thoại.

Điện thoại đã thông nhưng bất kể đánh bao nhiêu cuộc, bên đầu bên kia cũng chỉ là âm thanh báo không có người tiếp hoặc là hộp thư thoại.

‘Sao lại thế được hở anh Ngạn Thương?’ Mặc Di Nhiễm Dung trong lòng càng gấp, hỏi vội.

Hoàng Phủ Ngạn Thương ra hiệu cho cô bình tĩnh lại rồi sau đó lại ấn một dãy số khác …

***
‘Được, anh biết rồi!’ 

Trong văn phòng tổng giám đốc của Hoàng Phủ tài phiệt, Hoàng Phủ Ngạn Tước đang tiếp điện thoại của Hoàng Phủ Ngạn Thương, sau cùng hắn nói một câu: ‘Yên tâm đi, hôm nay Liên Kiều rất ngoan ngoãn, đang ở nhà học tiếng Anh.’

Hàn huyên mấy câu xong hắn ngắt điện thoại, liếc qua xấp văn kiện vừa định xem, suy nghĩ một chút rồi nhấc điện thoại lên …

‘Mẹ, Liên Kiều có ở nhà không?’

Bên đầu bên kia là một tràng âm thanh huyên náo …

‘Gì chứ?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước đứng bật dậy, còn chưa đợi đầu bên kia nói xong đã ‘ba’ một tiếng ngắt đứt điện thoại, cầm áo vest lên bước thẳng ra  cửa.

‘Hoàng Phủ tiên sinh, nửa giờ sau ngài còn một cuộc hẹn với tổng giám đốc của ngân hàng K&D …’

‘Hủy hết các cuộc hẹn đi!’

Một câu nói dứt khoát cắt đứt lời của cô thư ký, sau đó thân hình cao lớn rất nhanh đã biến mất trong thang máy riêng dành cho tổng giám đốc …

‘Dạ …’ Cô thư ký còn chưa phản ứng kịp, nhất thời bị hành động của hắn làm cho giật mình, làm thư ký của Hoàng Phủ tiên sinh lâu như vậy cô cũng chưa từng thấy qua sắc mặt của Hoàng Phủ tiên sinh khó coi như vậy.

Trong lúc đó …

“Hoàng Phủ” sớm đã hỗn loạn …

Người làm từ trên xuống dưới ai nấy sắc mặt hoảng loạn, từ đầu bếp cao cấp đến người phụ trách vườn hoa đều bận rộn, như đang tìm kiếm gì đó.

Đây là cảnh tượng đầu tiên mà Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy khi hắn vừa trở về “Hoàng Phủ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui