Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Nha đầu, người của ta lại dám xem là cướp sao? Càng khoa trương hơn là dám gọi mình là quái vật!

Nhưng mà … ánh mắt sắc bén của Lãnh Thiên Dục lướt qua gương mặt của Liên Kiều đang đứng ngây ngốc ở đó, trong lòng có chút đắc ý, một cô nhóc như vậy, chỉ cần vài tay thủ hạ đã có thể dọa sợ đến cỡ này, không biết sức phá hoại theo lời đồn của cô chạy đến đâu mất rồi? Xem ra Lăng Thiếu Đường chỉ là thần thánh hóa khả năng của cô nhóc này thôi.

Nghĩ đến đây, lòng hắn có chút yên tâm trở lại. Nói không chừng tất cả chỉ là chuyện bịa mà Lăng Thiếu Đường và Cung Quý Dương hợp lại để dọa hắn mà thôi, chắc là muốn trêu chọc hắn mà thôi.

Anh Anh thấy Lãnh Thiên Dục hỏi thẳng mình, cô bước lên phía trước, dè dặt nói: ‘Anh Lãnh, anh Ngạn Tước không có … không có nói với bọn em là anh đích thân đến đón bọn em.”

Tuy rằng cô rất sùng bái người đàn ông này nhưng càng sợ hãi hắn nhiều hơn.

Lãnh Thiên Dục - người đàn ông này chẳng khác nào một cục nước đá!

‘Ừ!’ Lãnh Thiên Dục ra hiệu cho thuộc hạ tiến đến: ‘Đem hành lý của hai vị tiểu thư này lên xe.’

‘Dạ, Lãnh tiên sinh!’

Liên Kiều lúc này mới từ trong trạng thái sững sờ tỉnh hồn lại, cô đột nhiên bước đến, trước ánh mắt kinh ngạc của đám thuộc hạ đưa tay nắm lấy cổ áo của Lãnh Thiên Dục.

Hả???

Mọi người có mặt đều sững sờ!

Lãnh Thiên Dục đương nhiên cũng bị hành động đột ngột này của Liên Kiều làm cho giật mình nhưng hắn không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Liên Kiều nở một nụ cười rạng rỡ nhìn hắn hỏi: ‘Thì ra anh là Lãnh Thiên Dục?’

Lãnh Thiên Dục nhướng mày: ‘Đúng vậy!’

Sao cô nhóc này chẳng có vẻ gì là sợ mình cả nhỉ? Thật là hiếm gặp.

‘Ai yo, anh thật sự là Lãnh Thiên Dục sao?’ Liên Kiều mừng rỡ nhảy lên reo hò trước mặt hắn, ‘Em nghe bọn họ nói anh không biết cười, là thật hay giả vậy?’

Lãnh Thiên Dục bị lời nói của cô làm cho chấn động, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.

Ngay lúc này một người áo đen tiến đến, thấp giọng nói với Lãnh Thiên Dục: ‘Lãnh tiên sinh, có người nhìn thấy giới truyền thông đã tiếp cận sân bay , nơi đây chúng ta không tiện ở lâu nữa!’

Lãnh Thiên Dục nghe hắn nói vậy, nhìn Liên Kiều nói: ‘Nếu như em còn có nghi vấn gì thì ngày tháng còn dài, chúng ta trở về trước rồi nói sau!’

Nói xong cũng không quay đầu lại đi thẳng về phía đoàn xe.

‘Oa …’

Liên Kiều như nhìn thấy một báu vật vậy, đôi mắt màu tím sáng long lanh: ‘Anh ấy thật cool!’

Hoàng Phủ Anh thấy vậy liền bước đến kéo tay Liên Kiều, thấp giọng dặn dò: ‘Em phải nhắc chị lần nữa, anh Lãnh con người này không thích nói đùa, cho nên trước mặt anh ta chị ít nhất phải kiềm chế một chút!’

‘Ngưng …’ Liên Kiều không cho lời cô nói là đúng, ‘Làm người ai mà không thích vui vẻ chứ? Chị không tin anh ấy có thể giữ mãi bộ dáng như vậy!’

‘Liên Kiều …’

‘Được rồi được rồi mà …’

Liên Kiều ngắt lời Hoàng Phủ Anh: ‘Yên tâm đi, trong lòng chị đã có tính toán, đừng lo lắng nữa nhé. Anh ấy là bạn tốt của Ngạn Tước, chị có thể làm sao chứ?’

Vừa nói cô vừa xua tay, bước theo đám người áo đen đi về phía đoàn xe.

Hoàng Phủ Anh không biết làm thế nào, vô lực lắc đầu, trong lòng thầm nguyện cầu lần này Liên Kiều có thể kềm chế một chút thì tốt rồi.

***

Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục hết sức u ám, hắn nhìn về phía ba cô gái đang lách cha lách chách nói chuyện với nhau, nói một cách chính xác thì là hai cô gái đang nói chuyện không ngừng còn Hoàng Phủ Anh thì đang ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh.

Hắn vốn có lòng tốt sắp xếp riêng cho hai cô gái kia một chiếc xe nhưng nào ngờ đã hai cô gái đã bị Thượng Quan Tuyền kéo lên chiếc xe của chính mình mà Liên Kiều cũng cực kỳ phối hợp, không nói thêm tiếng nào cũng không có chút khách sáo nào, cứ thế lên xe.

Kết quả …

Không gian vốn chỉ riêng thuộc về hắn và Thượng Quan Tuyền đã bị hai nha đầu kia cướp mất.

‘Thì ra chị là Liên Kiều, lần trước thật tiếc là chưa có dịp gặp chị, cũng may lần này chị đến nước Ý.’ Thượng Quan Tuyền kéo bàn tay nhỏ nhắn của Liên Kiều, vẻ mặt mừng rỡ vừa nói vừa cười.

‘Lần trước? Không phải là em muốn nói đến lần chị bị hôn mê đó chứ?’ Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi hỏi lại.

‘Đúng vậy, là lần đó đó, chị không biết Ngạn Tước lo lắng đến thế nào đâu…’

Thượng Quan Tuyền nói đến đây cô nghịch ngợm dựa sát vào người Liên Kiều, kề tai cô nói nhỏ: ‘Nhìn là biết anh ấy thật sự rất quan tâm chị!’

Mặt Liên Kiều hồng lên một mảnh: ‘Thực ra lúc đó chị cũng không sao, chỉ là … xem như là xui xẻo đi, không biết mình đắc tội với ai lại bị người ta hạ Giáng Đầu!’

‘Nếu như không thấy tận mắt em thật sự không tin là có tồn tại thứ gọi là Giáng Đầu này.’ Thượng Quan Tuyền nói một cách dứt khoát.

Hoàng Phủ Anh lúc này mới lên tiếng: ‘Liên Kiều cũng lợi hại lắm đó, tuy chị ấy không biết Giáng Đầu nhưng trực giác cũng mạnh hơn người thường rất nhiều.’

‘Chị cũng nghe các anh ấy nói, xem ra là do bẩm sinh đúng không? Thiếu Đường nói chị học cưỡi ngựa trong một thời gian cực kỳ ngắn, mà còn thuần phục được một chú ngựa bất kham nữa.’ Thượng Quan Tuyền nối theo lời Anh Anh.

‘Đó là do Lăng Thiếu Đường hắn ngốc thôi. Cưỡi ngựa vốn rất đơn giản mà!’ Liên Kiều đắc ý cười.

Lúc này Hoàng Phủ Anh lại lên tiếng, nhưng là nói với Lãnh Thiên Dục: ‘ Anh Lãnh , anh Ngạn Tước biết chúng em đến Ý, anh ấy có … có nói gì không?’

Lãnh Thiên Dục nhìn Hoàng Phủ Anh, lại nhìn thấy Liên Kiều cũng đang nhìn hắn với ánh mắt chờ mong, hắn liền nói: ‘Ngạn Tước hai hôm nữa cũng sẽ đến đây!’

‘Thật sao? Ngạn Tước cũng đến đây? Là đến công tác sao?’ Liên Kiều trố mắt nhìn hắn, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

Lãnh Thiên Dục trả lời cô: ‘Hai nha đầu các em cũng không còn nhỏ nữa rồi, sao lại có thể nói bỏ nhà đi là bỏ nhà đi chứ? Ngạn Tước rất lo cho hai người cho nên mới vội vàng xử lý mọi công sự trong tay rồi chạy đến đây đó!’

Liên Kiều bĩu môi: ‘Bọn em lại không phải là trẻ con, làm sao đi lạc được chứ? Nếu như em không có đoán sai, anh ấy nhất định đã kêu anh giám sát bọn em thật kỹ phải không?’

‘Đúng đó!’

Lãnh Thiên Dục không chút dấu giếm, hắn thẳng thắn trả lời: ‘Không chỉ là phải trông chừng các em mà còn đặc biệt trông chừng em đó, Anh Anh trước giờ rất ngoan ngoãn, hoàn toàn không giống với em, nghe nói em rất nghịch ngợm phải không?’

Liên Kiều liếc hắn một cái, bất mãn nói: ‘Là ai nhiều chuyện vậy chứ?’

‘Nha đầu, em nghe kỹ đây!’ Lãnh Thiên Dục nhìn Liên Kiều chăm chú, nói rành mạch từng chữ: ‘Em tốt nhất là ngoan ngoãn ở lại Lãnh Uyển không được chạy lung tung. Với lại, nghe nói em vẫn luôn muốn học bắn súng, anh muốn nhắc nhở em một câu, bắn súng không đơn giản chút nào, càng không giống như cưỡi ngựa, học một ngày là được, em phải chuẩn bị tốt tâm lý mới được!’

Xem ra … lần đầu tiên gặp mặt phải dọa cho cô nhóc này sợ mới được, bằng không cô ấy nhất định lấy khách át chủ thì thật không tốt chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui