Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Lôi nhìn khẩu súng một lần, lại nhìn về phía Hoàng Phủ Anh, trong giọng nói có chút trêu chọc, ‘Tay của cô thật nhỏ, cầm cây súng này tôi sợ cô không khống chế nổi nó.’

Câu nói của hắn khiến Hoàng Phủ Anh vừa ngượng ngùng vừa không phục, cô nắm chặt cây súng, nói: ‘Ai nói chứ? Tay của em nào có nhỏ như vậy đâu. Anh xem, hoàn toàn có thể nắm chặt súng đây này.’

‘Súng không phải cầm như vậy.’ Lôi lắc đầu sau đó bước đến giúp cô điều chỉnh lại tư thế cho đúng.

Vì để thuận tiện, Lôi đứng sau lưng cô, vòng tay qua người cô giúp cô điều chỉnh tư thế cầm súng. Hoàng Phủ Anh gần như lọt vào giữa đôi tay cường tráng của hắn, lòng bàn tay dầy mà thô ráp của hắn lớn đến nỗi bao trọn lấy bàn tay cô lẫn cây súng.

‘Cô nhìn đây, ngón tay của cô nên đặt ở đây, bấu vào chỗ này, ngoài ra, người cô phải đứng vững, bởi vì sức giật của súng rất lớn, nếu như cô đứng không vững sẽ rất dễ bị đẩy ngã.

Hắn rất nghiêm túc dạy cô một số yếu quyết cơ bản, nhưng mà … tư thế này … nói có bao nhiêu ái muội thì có bấy nhiêu mờ ám.

‘Ngoài ra … nếu như tư thế cầm súng của cô không đúng, tay cũng sẽ rất dễ bị sức giật làm bị thương, hiểu không?’

Giọng nói trầm trầm của hắn lọt vào tai cô, hơi thở nam tính không ngừng quét qua mũi cô, xâm nhập theo từng hơi thở của cô khiến tai cô bất giác đỏ bừng.

Lúc này Hoàng Phủ Anh mới phát hiện tay của người đàn ông này thật lớn, đủ để bao trọn bàn tay nhỏ nhắn của cô, cây súng lớn như vậy đặt trong tay hắn trông chẳng khác nào một món đồ chơi.

Thấy cô không nói gì, Lôi còn tưởng rằng cô chưa hiểu rõ liền hỏi lại: ‘Cô hiểu rõ chưa?’

‘Gì chứ???’

Hoàng Phủ Anh xoay đầu nhìn hắn, gương mặt chợt đỏ hồng, khẽ gật đầu.

Theo mỗi động tác nhỏ của cô, một mùi hương thanh mát xâm nhập vào từng hơi thở cua hắn, lan tỏa theo khắp lục phủ ngũ tạng. Cô xoay đầu lại còn hắn lại cúi đầu xuống khiến cho khoảng cách giữa hai người trở nên quá gần gũi.

Gần đến mức cô hoàn toàn bị bao vây bởi khí tức của hắn, khí tức nam tính quá mãnh liệt như độc dược tràn vào mũi cô.

Gần đến mức hắn có thể nhìn thấy chính hình bóng của mình trong đôi mắt trong veo của cô.

Hắn nhìn sâu vào đôi mắt đẹp của cô không chớp, cảm giác như có một làn sương phủ qua đáy mắt cô khiến nó trở nên mông lung, mang theo chút ngại ngùng nhưng lại xinh đẹp đến không chân thật, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi xinh đẹp như cánh hoa đào mang theo hương thơm như lan như xạ.

Dưới tán hoa tử vi, bóng dáng cao lớn của người đàn ông cùng với bóng hình nhỏ nhắn của cô gái tạo nên một bức tranh thật xinh đẹp, động lòng người.

Hoàng Phủ Anh cảm thấy cổ họng mình càng lúc càng khô, dưới ánh mắt thâm thúy của hắn, lòng cô càng lúc càng bất an, tim đập càng lúc càng nhanh, gần như không thể khống chế được mà cô lúc này lại đang dán sát vào ngực hắn, gần đến mức cô có thể nghe được tiếng tim đập trầm ổn khiến cô càng hoảng loạn.

Hắn … sao lại dùng ánh mắt đó nhìn mình chứ?

Dưới tán tử vi, trong cơn gió nhè nhẹ cùng ánh nắng chiều nhàn nhạt, có một thứ tình cảm nào đó đang âm thầm sinh sôi…

Cô không biết.

Mà hắn … cũng không biết.

(Min: Có mùi JQ chứ sao)

Hoàng Phủ Anh hơi cử động thân mình một chút, cô không ý thức liếm nhẹ đôi môi khô ráp, cô nói thật nhỏ: ‘Rồi sao nữa?’

Cái cảm giác này thật kỳ lạ, ngoại trừ anh Ngạn Tước, đây là lần đầu tiên cô cùng một người khác phái gần gũi đến như vậy.

Lôi lúc này mới tỉnh táo lại, hắn vì sự thất thần vừa rồi của mình mà có chút áo não, mày cũng không ý thức chau lại, hắn duỗi người đứng thẳng dậy.

‘Thấy ống ngắm này không, trước tiên cô phải điều chỉnh tiêu cự, nào, thử một lần đi.’

Hắn giúp cô điều chỉnh tư thế cầm súng sau đó chỉ về một điểm phía xa, nói.

Hoàng Phủ Anh gật đầu sau đó theo đúng lời hướng dẫn của hắn mà làm theo nhưng tìm thật lâu cũng không tìm thấy nơi điều chỉnh tiêu cự như hắn nói.

‘Em tìm không thấy!’ Giọng cô tuy nhỏ nhưng đầy vẻ thất vọng.

‘Bình thường thôi, nhìn thấy chỗ này không?’

Lôi đưa tay chỉ về phía một vị trí trên cây súng, ‘Cô nhìn từ chỗ này, xoay tiêu cự cho đến khi hai điểm kia nhập làm một là được, thử xem.’

‘Được.’

Hoàng Phủ Anh gật đầu, lần nữa tập trung làm theo lời hắn chỉ, sau đó vui mừng reo lên: ‘Quả thật đã điều chỉnh tốt tiêu cự, thật thần kỳ!’

Trong giọng nói của cô không giấu được sự vui mừng như một nhà thám hiểm tìm thấy châu lục mới vậy. Sự vui vẻ của cô khiến cho tâm tình của Lôi cũng trở nên cực kỳ tốt, nu cười trên môi hắn càng lúc càng sâu.

Thật khó tưởng tượng một cô gái nhà giàu lại dễ dàng cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ như thế. Trên mặt cô toát lên một vẻ vui vẻ đơn thuần đã hoàn toàn đánh đổ những quan điểm trước giờ của hắn.

Trong suy nghĩ của hắn, các cô con gái nhà giàu chẳng khác nào những bông hoa trong nhà kính, kiểu cách, kệch cỡm nhưng nụ cười trên gương mặt cô chân thành như thế, đơn thuần như thế, lại ấm áp như ánh mặt trời ngoài kia, từng chút từng chút ngấm vào tim hắn.

Một cô gái như vậy thật xứng đáng để đàn ông tới bảo vệ, không phải sao?’

Thấy sau lưng chẳng chút tiếng động, Hoàng Phủ Anh ngẩng đầu nhìn, đôi mắt trong veo mang theo chút nghi hoặc rơi trên gương mặt góc cạnh của hắn. Hắn đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến nhập thần như thế?

‘Này. Anh sao vậy? Có phải có chỗ nào em làm không đúng không?’ Cô khẽ xoay người huơ huơ bản tay nhỏ trước mặt hắn.

Bàn tay nhỏ mềm mại chợt bị một bàn tay to chặn lại, sau đó nắm chặt.

Hoàng Phủ Anh sửng sốt nhìn hắn, sau khi nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của hắn đang nhìn lại mình, cô khẩn trương nói: ‘Xin lỗi, em thật ngốc đúng không?’

Sự mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay khiến hắn có chút tâm thần bấn loạn. Bao nhiêu năm nay hắn lăn lộn trên thương trường cũng như trong xã hội đen, hắn luôn ở bên cạnh Lãnh tiên sinh cùng tiến cùng lui, bàn tay của hắn sớm đã trở nên chai sần, sớm đã không còn cảm giác được cái gì là mềm mại.

Vậy mà hôm nay …

Chỉ nắm tay cô một cái mà đã có cảm giác không nỡ buông tay.

‘Không đâu. Cô rất thông minh, làm rất tốt!’

Hắn thấp giọng nói, chợt ý thức được hành động của mình có thể dọa đến cô, hắn chỉ đành lẳng lặng buông tay ra.

‘A …’

Khi bàn tay hắn trượt xuống, Hoàng Phủ Anh tinh mắt nhìn thấy trong lòng bàn tay hắn có một vết sẹo rất rõ ràng, cô nắm tay hắn lại, ‘Để tôi xem thử!’

Cô có chút kích động nắm chặt lấy bàn tay hắn, lật lên, ánh mắt chăm chú nhìn về nơi đó.

Vết sẹo giống như bị chém bằng dao, sâu hoắm nhìn rất rõ ràng nằm trong lòng bàn tay hắn, lại nhìn khắp bàn tay, toàn là vết chai, vừa nhìn đã biết là kết quả của nhiều năm tiếp xúc với các loại vũ khí.

‘Còn đau không?’ Hoàng Phủ Anh vô thức đặt lên vết sẹo, nhẹ nhàng vuốt ve nó như muốn xoa dịu sự đau đớn, lòng không hiểu sao chợt ẩn ẩn đau.

Tim Lôi chợt như bị nện một chùy, ánh mắt hắn rơi xuống bàn tay trắng nõn đang đặt trên tay mình, một lúc lâu mới lên tiếng: ‘Vết thương đã lâu lắm rồi, đã sớm không còn cảm giác nữa.’

Hoàng Phủ Anh ngẩng lên nhìn hắn, trong mắt ẩn hiện một tia thương xót, ‘Lúc đó chắc là đau lắm phải không? Vết sẹo dài như thế kia mà.’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui