Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

‘Nếu như cô thật sự muốn biết sao không yên lặng ở đây chờ xem?’

Hả???

‘Cô nói vậy là sao?’ Mặc Di Nhiễm Dung khó hiểu hỏi lại.

Dodo thấy sự cảnh giác trong mắt Mặc Di Nhiễm Dung, không nhịn được nhếch môi cười khẩy: ‘Tôi bây giờ sẽ không dùng Giáng Đầu Thuật đối phó với họ, cô cũng không cần phải căng thẳng như vậy!’

‘Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc cô muốn làm gì thôi!’ Sự thờ ơ và lạnh nhạt của Dodo khiến cho Mặc Di Nhiễm Dung nghĩ mãi cũng không ra cô ta định giở trò gì.

Dodo không trả lời, chỉ nhếch môi cười, ánh mắt bình thản, vẻ mặt không chút biểu cảm như một búp bê không có linh hồn.

Mặc Di Nhiễm Dung thấy cô ta không nói tiếng nào, chân mày càng lúc càng nhíu chặt, cô trước giờ chưa từng cảm thấy lo lắng, bất an như đêm nay.

Cô gái này bởi vì tiến vào “Hoàng Phủ” mà tốn hết tâm tư, kế hoạch tỉ mỉ, thật không dễ dàng mới thay thế được vị trí của Liên Kiều, sao lại có thể dễ dàng buông tay được chứ?

‘Cô cũng đừng nên bất an lo lắng như thế, đêm nay nhất định có rất nhiều người không ngủ được!’ Không khó nhận ra nội tâm đang dậy sóng của Mặc Di Nhiễm Dung, cô hời hợt nói một câu.

Mặc Di Nhiễm Dung nhìn cô ta thật lâu, không nói một lời.

***

‘Liên Kiều … Liên Kiều …’ Trong cơn mưa to gió lớn, bóng dáng cao lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước đang vội vã đuổi theo bóng người nhỏ nhắn ở phía trước, sau đó bóng hai người hòa làm một.

‘Buông em ra!’ Toàn thân Liên Kiều đã bị nước mưa làm cho ướt đẫm, cô nghẹn ngào nói, cả người đều đang run lên, không biết vì lạnh hay là vì một điều gì khác.

‘Không buông! Với em anh sẽ không buông tay lần nữa đâu!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước lần nữa ôm cô vào lòng, đôi tay rắn rỏi vòng qua người cô không để cô rời khỏi người mình một tí nào.

Liên Kiều vẫn không ngừng giãy dụa, lòng cô đau, đau quá. Khi cô tận mắt nhìn thấy hai người họ thân mật như thế, lòng cô đau như dao cắt.

‘Buông ra! Anh đã yêu cô ta như thế sao lại còn đuổi theo em làm gì? Buông em ra!’ Liên Kiều vừa đẩy vừa xô, bàn tay nhỏ nhắn không ngừng đánh vào ngực hắn.

Hoàng Phủ Ngạn Tước cứ để mặc cho cô phát tiết cơn giận, từ đầu đến cuối vẫn không buông tay mà càng lúc càng ôm chặt.

Từng giọt mưa rơi trên gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều, hòa tan nước mắt của cô nhưng hơi thở nam tính của hắn vẫn chặt vẽ bao vây cô. Mãi rồi Liên Kiều cũng không còn sức la hét cũng không đánh nổi nữa, đôi tay vô lực lại chuyển thành ôm chặt lấy hắn …

‘Ngạn Tước, đừng rời xa em nữa được không? Em rất sợ, sợ lắm …’

Giọng nói yếu đuối, vô lực của cô rơi vào tai Hoàng Phủ Ngạn Tước khiến hắn đau lòng không thôi. Không kìm lòng được, hắn siết cô vào lòng, tay nhẹ vỗ về lưng cô: ‘Anh sẽ không rời xa em nữa đâu, sẽ không!’

‘Ôm em đi Ngạn Tước, em lạnh quá!’

Lúc này Liên Kiều mới cảm thấy cả người không còn tí sức lực nào nhất là khi Hoàng Phủ Ngạn Tước siết cô vào lòng, khiến cô càng cảm thấy yếu ớt.

Không cần suy nghĩ gì nữa! Cái gì cũng không cần suy nghĩ nữa! Chỉ cần Ngạn Tước trở về bên cạnh mình! Lòng Liên Kiều không ngừng gào thét.

‘Nha đầu ngốc, sao cứ mãi để anh phải lo lắng vậy chứ!’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy khóe mắt đỏ hồng của cô, vừa đau lòng vừa xót xa cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô sau đó bê cô lên, bước nhanh về phía biệt thự.

Tình cảnh vừa rồi trong vườn hoa hoàn toàn lọt vào mắt của Mặc Di và Dodo. Tuy màn mưa như trút nước đã che mất tầm nhìn của họ nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy từ trong vườn hoa, bóng dáng cao lớn của một người đàn ông đang sít sao ôm một cô gái vào lòng sau đó biến mất trong màn mưa.

Dodo thờ ơ nhìn theo bóng hai người đang dần mất hút, cô ta ngồi thẳng dậy trên sofa, ánh mắt bình thản không chút gợn sóng.

‘Phản ứng của cô đêm nay khiến tôi rất khó hiểu!’ Mặc Di Nhiễm Dung nhìn vẻ điềm nhiên của cô, nhẹ giọng nói.

Cô thật không hiểu vì sao Dodo còn có thể trấn tĩnh như vậy.

Thât lâu sau Dodo mới lên tiếng: ‘Cô hy vọng nhìn thấy phản ứng gì ở nơi tôi?’

‘Tối nay là là kỳ hạn cuối mà Hoàng Phủ tiên sinh thì đã đuổi theo Liên Kiều rồi. Tôi nghĩ kế hoạch của cô sắp thất bại rồi!’

‘Cám ơn lời nhắc nhở của cô!’ Dodo không nhìn cô xoay lưng bước đi, tuy cô nhếch miệng cười, nhưng trong đáy mắt chỉ là một mảnh tro tàn.

Mặc Di Nhiễm Dung nhíu mày càng chặt hơn, cô nhìn theo bóng lưng của Dodo không chớp.

Cho đến giờ phút này cô vẫn chưa hiểu được, rốt cuộc người phụ nữ này toan tính điều gì.

***

Ách xìiii …

Vừa vào trong phòng Liên Kiều đã hắt hơi một cái rõ to.

Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực lắc đầu, vừa định bước đi thì cánh tay hắn đã bị cô bấu thật chặt, một dạng chết cũng không buông …

‘Ngạn Tước đừng đi.’ Cô nhìn hắn vẻ đáng thương.

‘Ngoan, anh đi lấy khăn tắm đến cho em!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đau lòng nhìn cô, bàn tay lớn dịu dàng vò vò mái tóc ướt của cô.

Lúc này Liên Kiều mới gật đầu nhè nhẹ buông tay.

Không mất nhiều thời gian một chiếc khăn tắm khô ráo đã được áp lên tóc của Liên Kiều, còn có một chiếc váy ngủ sạch sẽ và một chén canh gừng nghi ngút khói.

‘Nhìn bộ dạng em thế này, chắc là nhiễm lạnh rồi phải không?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy gương mặt đỏ hồng của cô, vừa tức giận lại vừa buồn cười, đưa tay giúp cô lấy khăn lau mái tóc ướt sũng.

Liên Kiều không trả lời hắn, chỉ dựa vào người hắn một cách ỷ lại.

‘Nha đầu, đem quần áo ướt thay đi.’

Tuy lòng có chút không nỡ nhưng lo lắng cho sức khỏe của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ đành đẩy cô ra.

Thấy dáng vẻ hắn chừng như muốn tránh đi, Liên Kiều kéo tay hắn lần nữa …

‘Đừng đi …’

Hoàng Phủ Ngạn Tước sửng sốt nhìn cô sau đó thấp giọng nói: ‘Nha đầu, ngoan, đi thay quần áo đi, bằng không rất dễ nhiễm lạnh!’

‘Anh giúp em thay đi!’ Nói xong câu này, gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều đã hồng rực.

Tuy họ đã là vợ chồng nhưng những lời to gan như vậy cũng là lần đầu tiên cô nói, nói xong ngay cả cô cũng cảm thấy xấu hổ không thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui