Sorry cả nhà, máy tính bị hư mấy hôm nay, không làm gì được ... hix hix. Từ hôm nay sẽ cố gắng bù lại.
Quyển 4: Yêu tinh đến nhà
Chương 6: Chỉ có thể dùng một chữ “loạn” để hình dung (3)
Một màn bất ngờ này làm cho cả nhà Hoàng Phủ từ trên xuống dưới rối như tơ vò, nhất là Triển Sơ Dung và Hoàng Phủ Ngự Phong, hai người già, còn Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng nhất thời sững người ngơ ngác đứng đó.
Nhìn thấy Liên Kiều khóc đến đứt gan đứt ruột, lòng Triển Sơ Dung vô cùng buồn bã lẫn thương tiếc, tuy thời gian tiếp xúc với cô bé này chỉ là mấy giờ ngắn ngủi nhưng lòng bà sớm đã nhận định đây là con dâu của mình, làm sao có thể để cô thương tâm như vậy được.
‘Liên Kiều, được rồi, ngoan đi. Con yên tâm, có ta ở đây, Ngạn Tước cái tên tiểu tử thối này không dám không nhận tội, người làm mẹ như ta nhất định bắt nó chịu trách nhiệm với con!’ Bà chém đinh chặt sát nói, vừa nói vừa vỗ vỗ lưng cô như an ủi.
‘Dạ … hu hu …’
Liên Kiều khóc đến ngay cả giọng cũng khàn, nhưng Triển Sơ Dung chỉ lo lắng cho cô mà không hề nhận ra cô vừa nhận lời bà vừa khẽ nhích mấy ngón tay ra tạo thành một khe hở trộm nhìn về phía dáng người cao lớn đang đứng gần đó. Khi cô nhìn thấy mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp trở nên xanh lè thì trong lòng quả thật vui đến nở hoa!
‘Đáng đời! Ai bảo anh dám đắc tội với em trước, bây giờ chịu chút ủy khuất và trách móc thì cũng quá dễ dàng rồi!’
Trong lòng Liên Kiều rủa thầm một câu. Sáng nay cô trải qua trong sự khủng bố vạn phần, do đó nhan lúc mọi người không chú ý, cô tìm một cái cớ trốn đi tìm một góc gọi điện cho Cung Quý Dương. Nào ngờ Cung Quý Dương chỉ cười ha hả, nói với cô không cần quá khẩn trương, hắn còn đề xuất một ý kiến cho cô, để cô tương kế tựu kế, như thế mới có thể kích tới chỗ thống khổ nhất của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Ngoài ra Cung Quý Dương còn cho cô biết, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất định sẽ không cam tâm tình nguyện nghe người nhà sắp xếp chuyện đám cưới, cho nên nói cô cứ yên tâm, còn nhiều thời gian để chỉnh hắn.
Quả thật càng nghĩ càng vui, trong đầu Liên Kiều lúc đó chỉ thấp thoáng bộ dạng muốn khóc không được muốn cười không xong của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Lúc này, người em thứ hai Hoàng Phủ Ngạn Ngự mới kéo Hoàng Phủ Ngạn Tước qua một bên, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ: ‘Anh hai, chuyện này … chuyện này rốt cuộc là sao?’
Hắn cũng mới vừa biết chuyện này không lâu cho nên đối với “người chị dâu tương lai” đột ngột xuất hiện, hắn vô cùng nghi hoặc, nhất là khi hắn thấy vẻ mặt kinh ngạc và thất thần của anh trai mình, liền càng cảm thấy chuyện này nhất định có điều dị thường.
Nhà Hoàng Phủ nếu kể cả Hoàng Phủ Ngạn Thương thì tổng cộng có bốn người con trai, trong đó tính cách của người em thứ hai Ngạn Ngự và Hoàng Phủ Ngạn Tước là giống nhau nhất, không chỉ tâm tư cẩn mật mà xử sự cũng không chút sơ sài cho nên hắn rất không tin anh trai mình lại làm cái chuyện “quất ngựa truy phong” này.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, chỉ có vẻ mặt âm trầm nhìn Liên Kiều đang “đau khổ”, cô trước giờ quỷ kế đa đoan, lần này chắc chắn là giả khóc để được người ta đồng tình thôi.
Cô rốt cuộc là muốn làm gì đây chứ? Với lại … cô làm sao đến được đây?
Một chuỗi những hoài nghi cứ liên tục xoay trong đầu hắn, tuy nói là lúc hắn vừa nhìn thấy Liên Kiều, trong lòng cũng có chút xao động, hắn biết nha đầu này xuất hiện ở đay tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy, quan trọng hơn là, hắn biết rất rõ, cho dùng hắn giải thích bao nhiêu lần lúc này đây cũng chỉ vô ích thôi.
Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy trong lòng bực dọc, hắn liền bước lên, trước, không nói một lời kéo Liên Kiều đứng dậy, sau đó cánh tay mạnh mẽ bấu lấy eo cô, sau đó kéo cô lên phòng sách ở lầu hai.
‘Phanh …’ Cửa phòng sách đã bị Hoàng Phủ Ngạn Tước sập lại sau lưng, ngăn lại ánh mắt hiếu kỳ của người trên kẻ dưới trong nhà Hoàng Phủ.
Liên Kiều bị hắn ấn vào tường, muốn động cũng không động được, chỉ có thể trợn đôi mắt màu tím tử lan nhìn hắn, vẻ mặt vô tội như một đứa bé, đôi mắt màu tím sáng long lanh như nước.
Đáng chết thật! Quả nhiên cô giả khóc!
‘Nha đầu, em rốt cuộc là muốn làm gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhốt chặt cô giữa hai cánh tay, mặt quét qua mũi cô, gần đến nỗi sắp dán vào gương mặt non nớt của cô.
Đánh chết hắn cũng không tin cô đến đây là vì muốn kết hôn với mình, nha đầu này, ngay cả yêu đương còn không biết nói gì đến kết hôn chứ.
Thấy gương mặt tức tối của hắn, Liên Kiều ngược lại rất thong dong, cô nghinh mặt, cười cực kỳ “lương thiện”, hàm răng trắng bóng khẽ cắn đôi môi anh đào, không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ lẳng lặng cười nhìn hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước gần như bị nụ cười của cô chọc giận, hắn hung hăn cắn răng, giọng trầm thấp mang theo tia cảnh cáo rõ ràng: ‘Thu lại nụ cười của em, trả lời câu hỏi của anh!’
Liên Kiều nghe xong, le lưỡi biểu thị cô không hề bị lời cảnh cáo của hắn hù dọa, hơn nữa còn đứng thẳng dậy, sau đó rất bất ngờ đưa hai tay bám vào gáy hắn …
‘Người ta nhớ anh mà …’ Giọng cô thật ngọt, so với đường còn ngọt hơn, nói xong còn dán gương mặt xinh xắn của mình vào lồng ngực tinh tráng của hắn, giống như một chú mèo nhỏ.
Sự mềm mại trong lòng cùng giọng nói ngọt ngào của cô nhất thời làm Hoàng Phủ Ngạn Tước sững sờ, sự tức giận vốn tràn đầy trong lòng cũng giảm đi không ít, nhất thời sâu trong đáy lòng như có một sợi tơ quấn lấy tim hắn, mềm mại mà day dứt không thôi.
Đôi tay vốn đang khóa chặt hai vai của cô trong vô ý cũng trượt xuống vòng eo tinh tế của cô, sự mềm mại truyền đến lòng bàn tay mang theo cảm giác yêu thương xuyên vào tim hắn.
‘Nhớ anh? Chỉ mong là em thật sự nhớ anh thì tốt …’
Ngữ khí của Hoàng Phủ Ngạn Tước mang theo một tia không khẳng định lẫn nghi ngờ, bàn tay to lớn khẽ nhấc cằm cô lên, để đôi mắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, trong ánh mắt thâm thúy lóe lên một tia thâm trầm …
‘Ách … phải đó … Em đương nhiên là nhớ anh rồi … Ha ha …’ Liên Kiều cười khan mấy tiếng, nhưng trong lòng hết sức hoảng lọan, nhìn đôi mắt như tia X của hắn cô có cảm giác như hắn có thể nhìn thẳng vào nội tâm của mình.
Hoàng Phủ Ngạn Tước trên môi vẫn treo nụ cười, vẻ mặt bình thản khiến người ta nhìn không thấu trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, giọng trầm ấm vang bên tai cô: ‘Nha đầu em bình thường ngốc đến cả nói dối cũng không được tự nhiên …’ Nói đến đây một tay kia vừa như an ủi vừa như cảnh cáo vỗ nhẹ sau lưng cô: ‘Nói, ai dạy cho em cách này? Ngoan ngoãn nói ra sự thật, anh sẽ không giận nữa!’
Chương 7: Hiểu lầm rồi lại hiểu lầm (1)
Lòng Liên Kiều chợt run lên, thông minh như cô làm sao không nhận ra ý cảnh cáo trong câu nói của hắn, qua một quãng thời gian tiếp xúc với hắn, cô biết rất rõ, chọc giận Hoàng Phủ Ngạn Tước thì kết quả sẽ như thế nào.
Làm sao đây?
Đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại. Không được, nếu như nói ra sự thật vậy không phải là bán đứng Cung Quý Dương rồi sao? Không được, cô không thể làm ra cái chuyện thiếu nghĩa khí như vậy được.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô nửa ngày không nói lời nào liền cúi xuống, hơi thở nam tính nóng rực quét trên mặt cô …
‘Nha đầu, thế nào? Còn muốn dấu diếm?’
Bị hắn kích thích, ý chí cùng gan dạ quay trở lại với Liên Kiều, cô dứt khoát ngẩng đàu, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt như chim ưng của hắn, hùng dũng nói: ‘Anh còn tức giận cái gì? Rõ ràng là anh có lỗi với em trước, là ai gạt em nói mình là Cung Quý Dương? Anh còn muốn nổi cáu với em? Em không nổi cáu với anh là may đấy! Hừm, Hoàng Phủ Ngạn Tước em cho anh biết, kỳ nghỉ hè này bổn tiểu thư bám anh là chắc rồi, dù sao thời gian của em còn nhiều!’
Cô rống lên, hai tay chống eo, vẻ mặt đầy tức giận nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không giận mà cười, ngoài ý nghĩ của Liên Kiều, hắn buông tay ra, nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực: ‘Anh tuy là gạt em trước nhưng thủ đoạn trả thù của nha đầu em cũng đâu có nhẹ. Với lại, anh trịnh trọng nhắc nhở em một câu, em hôm nay bước vào của “Hoàng Phủ” về sau muốn đi ra thì còn khó hơn lên trời, chẳng lẽ …’
Nói đến đây, gương mặt anh tuấn của hắn đột nhiên dí sát lại, gần như sắp dán vào mũi cô, khóe môi ngoài ý muốn câu lên một nụ cười tà: ‘Em thật sự muốn gả cho anh sao?’
Hả?
Liên Kiều sững sờ, cô thế nhưng trước giờ chưa nghĩ đến chuyện này!
Cô không ý thức co rúm người lại, nhưng trong đầu chợt nhớ đến lời của Cung Quý Dương, trong lòng liền có quyết định …
‘Sao? Anh sợ rồi sao? Đương đường là tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt lại sợ kết hôn sao? Em nếu đã dám xuất hiện ở đây thì sớm đã có chuẩn bị tâm lý rồi!’ Cô cười càng giảo hoạt.
Muốn hù cô sao? Thật nực cười, cũng giống như lời của Cung Quý Dương, cô cũng không tin Hoàng Phủ Ngạn Tước sẽ cam tâm tình nguyện kết hôn với mình, cô càng giả vờ không để tâm thì hắn càng bị dày vò, hô hô …