Quyển 9: Tình yêu và tình thân
Chương 14: Ảo giác của Hoàng Phủ Ngạn Tước
'Đây không phải là lấy lòng, đây là sự thể hiện tình yêu của em dành cho anh. Ngạn Tước, tối nay cùng em được không?' Dodo nhìn sâu vào đôi mắt đen của hắn, tình ý dào dạt nói.
Không đợi hắn trả lời Dodo đã ngồi dậy, bàn tay đặt trên dây áo ngủ kéo nhẹ, chiếc áo ngủ ngay lập tức trượt xuống để lộ một thân hình vệ nữ quyến rũ, dưới ánh đèn càng tăng thêm phần dụ hoặc.
Cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng tất cả, kế hoạch từng bước được thực hiện đúng như ý muốn, cô thật không tin Hoàng Phủ Ngạn Tước sẽ không có chút phản ứng nào. Trong tiềm thức của hắn, cô chính là người vợ chân chính của hắn, hắn muốn cô cũng là chuyện rất bình thường.
Ánh đèn chiếu nghiêng xuống thân thể kiều mị của cô, cơn gió nhẹ thổi qua phát tán mùi hương nào ngạt từ người cô, rơi vào trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước đúng là một sự dụ hoặc trí mạng.
'Liên Kiều ...' Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một tiếng, trong một khoảnh khắc kia hắn vẫn nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô.
Nhẹ kéo cô vào lòng, nâng gương mặt cô lên để đôi mắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, 'Em làm như vậy sẽ khiến anh có cảm giác tội lỗi. Em là vợ anh, em nên tin anh mới phải ...'
Lời của hắn còn chưa nói hết Dodo đã chủ động dán sát người vào người hắn, tay vươn đến câu lấy cổ hắn, đôi môi mang theo sự quyến rũ đầy nữ tính dán lên môi hắn ...
'Ngạn Tước, em là vợ anh, là Liên Kiều, muốn em đi!' Môi cô trượt sang bên tai hắn, hơi thở thơm mát thổi qua bên tai hắn.
Sự mềm mại trong lòng, hơi thở thơm mát bên tai khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời xao động, bàn tay đang đặt trên người cô dùng sức một cái, thân thể mềm mại của cô đã nằm dưới người hắn...
Ngay lập tức Dodo thấy mình hoàn toàn bị bao phủ bởi hơi thở đầy nam tính của hắn, nụ hôn của Hoàng Phủ Ngạn Tước từ bị động hóa thành chủ động ...
'Ngạn Tước ...'
Dodo hổn hển gọi, những long lắng trong lòng theo nụ hôn lửa nóng kia mà tan biến hết, trên môi cô câu lên một nụ cười đắc ý. Cô muốn người đàn ông này, bất kể là tâm linh hay thân thể, cô đều muốn nó thuộc về mình!
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ nhàng trượt xuống nơi vùng cổ thanh mảnh sau đó là bờ vai mảnh mai.
'Liên Kiều ...'
Âm thanh trầm thấp mang theo một nỗi ham muốn rõ rệt, hơi thở của hắn cũng theo đó mà trở nên thô ráp.
'Ngạn Tước, yêu em đi ...'
Dodo hoàn toàn quên mất chính mình trong sự bá đạo và nhiệt tình của hắn, người đàn ông này, bảo sao phụ nữ không mê luyến hắn được chứ.
'Ngạn Tước, em yêu anh!' Dodo nhìn hắn không chớp, sóng tình trào dâng trong lòng.
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước câu lên một đường cong, hắn nhìn cô sau đó cúi xuống lần nữa, đặt môi lên môi cô. Nhưng khi hắn sắp bị ham muốn vùi lấp thì trong một chớp mắt đó ...
'Ngạn Tước, nếu anh thật sự rất yêu rất yêu Liên Kiều của anh vì sao lại nỡ làm cô ấy đau lòng chứ?'
Bên tai hắn chợt văng vẳng tiếng của một cô gái, giọng nói yếu ớt và bất lực, gương mặt tiều tụy của cô cùng lúc xuất hiện trong đầu hắn, hắn gần như có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đẫm nước mắt của cô.
Thân hình cao lớn chợt cứng lại, động tác kích tình trong chớp mắt cũng ngưng lại.
'Ngạn Tước ...' Dodo phát giác được điểm này sắc mặt liền trở nên rất khó coi.
Sao hắn lại có thể ngay giờ phút này lại ngừng cương nơi bờ vực được chứ?
Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, ảo giác vừa rồi của hắn khiến hắn hoàn toàn mất đi hứng thú.
'Xin lỗi Liên Kiều, anh chợt nhớ mình vẫn còn công sự phải làm.' Hắn nhặt lại chiếc áo ngủ của cô rơi trên thảm, cẩn thận giúp cô mặc lại, nhẹ giọng nói.
'Ngạn Tước ...'
Dodo trố mắt nhìn hắn, cô bất kể tất cả nắm chặt cánh tay hắn, vẻ mặt không thể tin được nhìn hắn, 'Sao anh lại có thể ngay lúc này lại nhớ đến công sự chứ?'
Đây ... chuyện này đúng là không thể tin được.
Cô đã vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, cô đã vì hắn chủ động đến như vậy nhưng đến cuối cùng lại chỉ là công dã tràng sao?
'Thực xin lỗi, Liên Kiều!'
Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng cảm thấy áy náy, hắn cũng không biết mình bị sao nữa, cô vợ xinh như mộng ở trước mặt, chủ động cầu ái vậy mà trong đầu hắn chỉ có bóng dáng của cô gái kia.
Cái cảm giác này sắp làm hắn điên mất rồi!
'Ngạn Tước, anh ...'
'Liên Kiều, đừng giận anh, gần đây Hoàng Phủ tài phiệt công việc thật sự quá nhiều, đợi qua một thời gian nữa anh sẽ đi du lịch với em, được không?'
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ ôm cô vào lòng, cười xấu xa: 'Đến lúc đó anh đền bù lại cho em, thế nào?'
'Chỉ mong anh nói lời giữ lời!' Dodo cũng biết những chuyện này cũng không thể miễn cưỡng được, sự cảnh giác trong lòng lại dâng cao lần nữa.
'Đương nhiên rồi, anh có gạt em bao giờ chưa?'
Hoàng Phủ Ngạn Tước nói một cách dứt khoát, hắn nâng mặt cô lên đặt một nụ hôn lên trán cô, nói: 'Đến lúc đó em ở dưới thân anh cầu xin tha thứ thì sẽ tin ngay thôi!'
'Đáng ghét!'
Dodo đấm vào ngực hắn một quyền, cô thầm nghĩ hay là mình thật sự suy nghĩ quá nhiều.
'Được rồi, đừng giận dỗi nữa, mau trở về phòng ngủ đi!' Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ vuốt tóc cô, nói.
Dodo vẫn còn đang định nói gì đó nhưng nghe hắn nói vậy chỉ đành thôi.
'Ngạn Tước, vậy anh cũng đừng bận khuya quá.' Nói xong câu đó, cô cực kỳ không cam tâm rời khỏi phòng sách.
Trong phòng khách yên tĩnh trở lại, nhưng Hoàng Phủ Ngạn Tước không có cách nào bình ổn tâm tư đang hỗn loạn của mình được cả.
Xử lý công vụ là giả, xử lý tâm trạng của chính hắn mới là thật!
Ảo giác - thực sự là ảo giác trí mạng, loại ảo giác kỳ lạ này sao lại có sức ảnh hưởng lớn như thế đối với hắn chứ, gần như đảo lộn suy nghĩ và hành vi của hắn. Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Người vừa nãy là vợ mình nhưng vì sao hắn cứ luôn có cảm giác, nếu hắn đụng vào người cô thì giống như làm chuyện gì có lỗi với một người khác lắm vậy.
Nực cười! Thật là nực cười!
Hoàng Phủ Ngạn Tước mệt mỏi thả người vào sofa lần nữa, khép mắt lại tự dặn mình không cần suy nghĩ gì nhiều.
Bên ngoài phòng sách, nét mặt lạnh lùng của Dodo dần trở nên đầy phẫn nộ, cô ta hít sâu một hơi như muốn tự trấn tĩnh mình sau đó xoay người đi xuống lầu đi về phía phòng ngủ.
Chương 15: Thôi thúc ý chí chiến đấu của Liên Kiều
Căn phòng khách dành cho Liên Kiều rất đẹp, đây đã từng là căn phòng khách mà Hoàng Phủ Ngạn Tước đích thân chuẩn bị cho cô những ngày cô mới đến "Hoàng Phủ". Màu trắng và màu tím nhạt xen kẽ, phối hợp với nhau một cách đều nghệ thuật và thời thượng.
Cô còn nhớ lúc đầu Hoàng Phủ Ngạn Tước còn "tốt bụng" giúp cô chuẩn bị một căn phòng màu hồng, sau khi bị cô chế giễu một hồi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi một ngày một đêm, căn phòng này đã trở nên giống như bây giờ.
Ngay giờ phút này cô mới hiểu hết sự ân cần và chu đáo của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
'Liên Kiều, trời ơi, sao chị lại khóc nữa rồi?' Khi thấy nước mắt Liên Kiều bất tri bất giác lăn trên gò má, Hoàng Phủ Anh quả thật bị dọa đến giật mình, cô vội bước tới rút một tờ khăn giấy giúp cô lau lệ ...
'Chị yêu à, chị đừng khóc nữa. Chị xem mắt mình kìa, sắp khóc đến sưng rồi.'
Thượng Quan Tuyền lên tiếng nói đùa vài câu định làm cho không khí bớt ngột ngạt, nào ngờ còn chưa dứt lời thì Liên Kiều đã co ro trên sofa khóc đến tức tưởi.
Tuy cô đã hứa với Ngạn Tước là sẽ không khóc nhưng ... mỗi lần nhớ đến hắn, nhớ tới những điều tốt đẹp của hắn, nước mắt lại không kìm chế được lại rơi.
Cô không muốn khóc bởi vì còn phải nghe chị mình nói như thế nào. Tối nay có lẽ ngoài trừ người nhà Hoàng Phủ, tất cả những người khác đều không ngủ được bởi vì ...
Trong phòng của Liên Kiều không chỉ có Thượng Quan Tuyền cùng Mặc Di Nhiễm Dung, Hoàng Phủ Anh mà còn có cả Lãnh Thiên Dục.
Thấy lời nói đùa của mình không có tác dụng, Thượng Quan Tuyền nhìn Lãnh Thiên Dục, âm thầm thở dài một tiếng.
Lãnh Thiên Dục cũng không phải lòng dạ sắt đá, cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, tuy hắn cùng Liên Kiều nha đầu này tiếp xúc có mấy ngày nhưng sự lạc quan vui vẻ của cô, sự nghịch ngợm bướng bỉnh của cô khiến hắn cũng vui lây, tự nhiên hắn cũng coi cô như em gái mình.
Mà bây giờ nhà Hoàng Phủ xảy ra loại chuyện này, bảo hắn làm sao mà ngủ được.
Lãnh Thiên Dục đi đến bên cạnh Liên Kiều, bàn tay nhẹ đặt lên vai cô, khiến cho Liên Kiều bị dọa đến gương mặt.