Trên đỉnh Vân Sơn phủ kín mây mù, Vạn Hạnh đang chắp tay đứng bất động nơi đó.
Từng cơn gió lạnh thổi qua khiến tăng bào của lão tung bay phần phật.
cách lão một đoạn, sư đệ lão Lý Khánh Văn đang kính cẩn đứng chờ.
Sau khi sư phụ qua đời, lão theo lời dặn dò bỏ ra rất nhiều tâm huyết hòng khôi phục lại long mạch của nước Nam.
hơn 20 năm, đúng lão đã dành ra hơn 20 năm để đi đến từng long mạch một xem xét một cách cẩn thận.
lão lại tốn 20 năm nữa để tìm cách hóa giải.đến khi có được chút ánh sáng thì lão nhận ra lão đã già.
mọi việc cần làm mọi thứ cần chuẩn bị giờ đây lão đều giao cho tên đệ tử tục gia Vũ Long Hoàng làm thay lão.- Phương trượng sư huynh! người đã đưa đến rồi giọng của Lý Khánh Văn vang lên mang lão trở về với thực tại.
lão xoay người lại, lắc mình một cái, thoáng chốc lão đã đứng trước mặt lý khánh văn.
Lý Khánh Văn kinh ngạc chắp tay niệm 1 tràng phật hiệu, mỉm cười nói rằng- a di đà phật.
di hình thuật của sư huynh đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực rồi ư.
các vị sự thúc sư bá của chúng ta cũng phải tự thẹn không bằng.- Sư đệ nói gì vậy! ta có tài đức gì lại giám mang mình ra so cùng các vị thúc, bá của bản tự - sư huynh đã quá khiêm nhường rồi.
trong vòng 200 năm trở lại đây đệ tử trong chùa tu luyện đến mức này cũng chỉ có huynh mà thôi lẽ nào còn có người thứ hai có cảnh giới đó.
Vạnh Hạnh mỉm cười mà không đáp, mắt nhìn một thanh niên đang từ xa nhắm hướng hai bọn họ mà xăm xăm đi tới.thanh niên này khoảng 23, 24 tuổi mắt cao mày sáng thật anh tuấn vô cùng.
chàng thanh niên đi đến trước mặt Vạn Hạnh liền cúi đầu thi lễ: - đệ tử xin ra mắt sư phụ cùng sư thúc , nguyện hai vị sư trưởng vạn thọ vô cương.
Vạn Hạnh thấy tên này thêm vào mấy từ vạn thọ vô cương gì đó thì phì cười.
Nhưng Lý Khánh Văn bên cạnh thì lại tức giận trợn mắt quát.- ngươi đó.
ra mắt là được rồi, còn thêm cái gì mà vạn thọ vô cương, ngươi nghĩ chúng ta là hoàng đế chắc.
cái tật nói nhảm đánh chết cũng không bỏ được.
tên thanh niên làm ra vẻ lo sợ vội vàng cúi người luôn mồm xưng phải.- thưa hai vị sư trưởng không phải con nói nhảm đâu.
đây đều là những lời từ tận đáy lòng, mong sư phụ rộng lượng không trách phạt - được rồi không nói nhảm nữa con mau trình bày kết quả chuyến đi với sư huynh đi.
.đối với tên trơn tuột như lươn như trạch này lý khánh Văn cũng chẳng biết làm gì ngoài việc cười cho qua.
- thưa sư phụ và sư thúc :"lâu nay con chịu ơn đức cao dày của sư phụ cưu mang dậy dỗ.
chuyến này sư phụ có việc lớn giao cho, con được sư phụ tin tưởng , bầu nhiệt huyết sôi lên sùng sục.
.
.
.
"- thôi ngay! lý khánh văn quát lớn.
nếu ngươi còn tiếp tục lảm nhảm mấy câu vô nghĩa thì đừng trách sư thúc ta vô tình.
tên thanh niên le lưỡi 1 cái vội cúi đầu nói.- vâng vâng , sư thúc bớt giận sư thúc bớt giận.
Đoạn hắn đem tất cả hành trình của mình nhất loạt kể lại một cách thao thao bất tuyệt, thêm mắm dặm muối.
Nào là anh dũng chiến đấu ra sao.
nào là không quản hiểm nguy hoàn thành sứ mạng thế nào.
nói đoạn hắn móc trong ngực ra một quyển trục dài khoảng 1m , hai tay trình lên Vạn Hạnh.- bẩm sư phụ.
theo lời người con đã dập lại tấm bia đá ở Phong Châu mang về đây ạ.
mời sư phụ cùng sư thúc xem qua.
Lý Khánh Văn vội đỡ lấy cuốn trục trải ra bàn.
với vẻ ngờ vực lão quay sang Vạn Hạnh hỏi:- Sư huynh, thứ cho đệ ngu muôi, loại văn tự này quả thật đệ chưa nhìn thấy bao giờ.
Vạn Hạnh lại mỉm cười nhìn vào cuốn trục và trả lời.- đây gọi là đẩu văn, thứ văn tự này chính là tổ tiên chúng ta thời Hùng Vương sử dụng- Sư huynh học sâu hiểu rộng khiến đệ cảm thấy thật hổ thẹn trong lòng.
thứ mà tổ tiên dùng cũng không nhận ra.
Ngừng 1 lát lão lại nói tiếp.
"nhưng sư huynh cái này có liên quan gì đến sứ mệnh của chúng ta, mong sư huynh giải thích cho đệ và Long Hoàng nghe một chút.
" Vạn Hạnh nhìn cuốn trục 1 lát rồi chậm rãi nói, lý khánh văn và vũ long hoàng xuôi tay kính cẩn lắng nghe,, 4 phía xung quanh chỉ còn tiếng gió thổi và tiếng nói sang sảng như chuông đồng của Vạn Hạnh.
Thời thái cổ.
Vua Hùng dựng nước , ở Văn Lang có 3 con yêu quái vô cùng thần thông quảng đại .một con ở vùng biển đông nam gọi là ngư tinh thân dài hơn năm mươi trượng, miệng có thể nuốt 10 người một lúc thuyền bè qua lại đều bị nó nhấn chìm.
Ở Long Biên, có con cáo chín đuôi gọi là hồ tinh sống đến hơn nghìn năm, đã thành tinh.
Nó trú trong một hang sâu, dưới chân một hòn núi đá ở phía Tây Long Biên.
Con yêu này thường hóa thành người trà trộn trong nhân dân dụ bắt con gái đem về hang đất Phong Châu.
có một cây cổ thụ gọi là cây chiên đàn, cao hàng nghìn trượng, trước kia cành lá sum suê tươi tốt che kín cả một khoảng đất rộng, nhưng sau nhiều năm, cây khô héo, biến thành yêu tinh, người ta gọi là Mộc Tinh.
Con yêu này hung ác và quỷ quyệt lạ thường.Chỗ ở của nó không nhất định, khi thì ở khu rừng này, khi thì ở khu rừng khác.
Nó còn luôn luôn thay hình đổi hạng ẩn nấp khắp nơi, dồn bắt người để ăn thịt.
Ba con yêu quái này hoành hoành trong nhân gian hại người vô số.
Hùng Vương lúc đó mới cầu cứu Lạc Long Quân.
Lạc Long Quân thu thập linh khi của trời đất tinh hoa của nhật nguyệt tạo ra 4 thần vật mang 4 thuộc tính thủy, hỏa, phong, lôi lần lượt tên là Huyền Vũ ấn, Hỏa thần cung, Phong Nguyên lệnh và Lôi Vân kiếm.Ngài mang 4 thần vật lên đường đi tìm 3 con yêu tinh.
Đến Đông nam ngài dùng ấn huyền vũ biến thành người ném vào bụng ngư tinh rồi dùng lôi vẫn kiếm chém nó làm 3 khúc.
ở Long Biên , ngài dùng phong nguyên lệnh hút cạn chân nguyên của hồ tinh biến nó thành con cáo bình thường.
Còn Mộc tinh ở Phong Châu sau nhiều ngày đuổi bắt cuối cùng ngài dùng hỏa thần cung bắn 3 mũi tên thiêu nó thành tro bụi.
Hùng vương nhớ ơn nên cho lập tấm bia này để ghi nhớ công tích cứu dân của ngài.Vạn Hạnh đã ngừng kể, mắt lại nhìn chăm chú vào cuốn trục để trên bàn, như muốn đem tất cả lưu vào trí óc.
phải mất một khoảng thời gian Lý Khánh Văn mới do dự cất tiếng hỏi- sư huynh thứ cho đệ ngu muội vẫn ,không thể từ trong lời sư huynh nói tìm được huyền cơ.
Vạn Hạnh vẫn nhìn vào cuốn trục, một lát sau lão cất giọng đáp:- hơn 40 năm rồi, đây có thể chính là cơ hội cuối cùng để hoàn thành tâm nguyện của sư phụ.- ý sư huynh là !- ý của ta chính là chỉ có tìm lại được Lĩnh Nam tứ đại thần vật này.
ta mới có cơ hội phá phong ấn mà Cao Biền đã bày ở Thành Đại La làm cho Chân Long xuất thế.