Tứ Đại Thần Vật


Bên cạnh dòng suối nhỏ trong hoa viên của Nam Nhạc Sơn Trang.

Bây giờ đã là tổng đàn của Nam Dương Thần giáo, một bóng người vận xiêm ý trắng muốt đang ngồi đó, ngó từ xa lại cứ như là một vị tiên nữ hạ phàm.

Ngày nào nàng cũng ra đây ngồi, hết gảy đàn lại ngâm thơ cho vơi đi nỗi đau trong lòng.

Nàng không phải ai khác mà chính là Ánh Tuyết, sau khi tỉnh lại nghe được tin Long Hoàng đã rơi xuống vực sâu muôn trượng, nàng cảm thấy đất trời như sụp đổ.

Ai nói gì cũng không nghe thấy, ai khuyên gì cũng không muốn nghe, Chỉ suốt ngày ngồi khóc trong khuê phòng, khóc thương cho chàng, hay cũng chính là khóc thương cho cuộc đời của nàng, Mới vừa hôm trước cha nàng đến gặp nàng, nói rằng ông đã nhận sính lễ của Triệu Vân Sơn.

Sau ngày khai đàn lập giáo xong sẽ cử hành hôn lễ.Nghe cha nói vậy nàng chẳng nói gì mà với lấy cái kéo định đâm vào cổ mình mà chết, thế nhưng không được, giờ nàng đi đâu cũng bị người giám sát, Chỉ còn biết mang tâm sự gửi vào tiếng đàn câu hát.

Thương nhớ dạt dào, trái tim tôi Nơi đây cô độc đứng chơi vơi Một phút chia phôi, ngàn ngày nhớ Khi nao mới gặp lại giữa đời.


Nàng cảm khái ngâm bốn câu thơ cho khuây khỏa nỗi lòng, rồi cứ đứng đó.

Đứng bên bờ suối nhỏ.

Đưa mắt nhìn theo dòng nước chảy lững lờ.

Những hình ảnh cũ trong hang đá cứ hiện ra trước mắt.

"- Con thỏ bị sao vậy? cháy rồi sao.- À à do ta sợ mang về đây không có chỗ làm thịt nên ta nướng luôn ở ngoài không cẩn thận bị cháy đó mà.- Ăn thử nhé....- Chậc chậc! ngon quá, vị rất ngon lửa vừa đủ độ, ta đúng là một đầu bếp tài ba mà." Hình ảnh ấy, giọng nói ấy, ánh mắt ấy? ánh mắt yêu thương và cả căm hờn khi nhìn nàng bên bờ vực...!nàng vẫn nhớ như in- Bao lâu nay nàng bên cạnh ta chỉ là lừa dối ta sao, Ta thật không ngờ.- Không phải ư? chỉ trách ta đã mờ mắt mà tin nàng.

Từng câu từng chữ như xuyên vào trái tim nàng, từ khóe mắt nàng từng giọt nước mắt chảy ra lăn dài trên má.

Nàng khe khẽ nói:- Ta xin lỗi.

ta thật sự xin lỗi.

Trước mắt nàng cảnh vật bao la cứ mờ dần đi, một cảm giác tuyệt vọng và đau khổ len sâu vào huyết mạch.

Cứ thế nàng trầm mình vào dòng nước sâu trước mặt, Cho đến trước khi không còn biết gì nữa nàng vẫn chỉ tâm niệm một điều :"Nếu có kiếp sau ta vẫn sẽ nguyện cùng chàng đi đến cùng trời cuối đất...."- MAU, Người đâu, mau lại đây tiểu thư chìm xuống hồ rồi, người đâu, mau lên, sắp không thấy đâu nữa rồi, NGƯỜI ĐÂU..**Sau khi rời khỏi Bạch Vân môn Long Hoàng dẫn đám đệ tử và Phương Phương một mạch đi tới.

Trải mấy ngày bôn ba lặn lội cuối cùng cũng đến Tam Điệp, Biện Sơn.

Đây là một nơi có vị trí hiểm trở vô cùng.

Trước mắt chàng hiện ra tầng tầng lớp lớp núi non hùng vĩ như bức tường thành án ngữ giữa hai miền.

Đồi núi thung lũng liên hoàn tạo thành khối vững chắc án ngữ giữa nam và bắc.


Đi đến Đèo Ba Dội chàng bảo bọn để tử dừng chân nghỉ ngơi.

Trước khi tiến vào phạm vi thế lực của Nam Dương Thần Giáo.

Chàng đứng đó, ngước nhìn lên những ngọn núi cao trước mặt, đang là mùa thu.Từng chiếc lá vàng rơi xuống sườn núi càng làm cho phong cảnh xung quanh trở nên cô liêu một cách lạ lùng.

Chàng khẽ ngâm nga một đoạn thơ của một vị ẩn sĩ tiền triều nào đó mà chàng không còn nhớ tên nữa:Cô độc đường dài lắm gian truân Nơi nao có nhớ lúc phong trần Đêm khuya thanh vắng, nhìn trăng sáng Soi thấu cõi lòng ý chung nhân....!Chàng đang định ngâm tiếp thì từ phía sau có một giọng ngâm nga vọng tới.

Rối lòng tim mắc mấy đường tơ Đợi ngày hạnh phúc đến bao giờ Tri kỉ rời đi không gặp nữa Để lại nơi đây vẫn ngóng chờ Bao ngày êm đẹp trôi theo gió Biết đến khi nào thỏa lòng mơ Bao đêm thao thức không ngủ nổi Nghe tiếng chuông chùa dạ ngẩn ngơ.

Chàng nghe xong trong thì lòng vô cùng buồn bã: - Bao đêm thao thức không ngủ nổi Nghe tiếng chuông chùa dạ ngẩn ngơ.

Là ai, là ai mà lại hiểu thấu lòng ta đến vậy.?? Chàng đưa mắt nhìn xuống phía xa xa.

thì ra là Phương Phương đang từ phía đó chầm chậm đi tới.

Nàng nhẹ nhàng nói:- Xin môn chủ sư thúc thứ lỗi, được nghe môn chủ ngâm thơ, nhất thời không dằn lòng được nên đã....- Không sao.


câu vừa rồi rất hợp ý ta.

không ngờ ngươi lại làm thơ hay vậy.

Phương Phương liếc Chàng cười hì hì nói: - Sư thúc quá khen! sư thúc đây là lương khô và nước người hãy dùng đi.

Cả ngày người chưa ăn gì rồi.

Long Hoàng lắc đầu:- ta không sao, hôm nay ta không thấy đói, cô và bọn đệ tử cứ ăn đi.

Nói rồi chàng quay lưng cất bước đi, trong lòng nặng trĩu bao suy nghĩ.

Phương Phương nhìn theo bóng lưng chàng nhấp nhô lên xuống khe khẽ thở dài:- Cô nương, không biết cô nương là ai mà lại làm cho chàng đau lòng đến vậy....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận