- Chào buổi sáng, tiểu thư! – Quản gia nói với nó khi thấy nó bước từ trên lầu xuống trong bộ đồng phục.
- Chào bác! Café sữa và trứng ốp-la nha bác! – Nó đáp.
- Vâng.
Nó ngồi xuống bàn, vừa lúc đó Ngọc cũng xuống.
- Café sữa và salas nha bác! – Ngọc nói với quản gia.
- Vâng.
Ngọc ngồi vào bàn với nó. Quản gia mang 2 ly café và phần ăn của nó lên rồi quay vào mang phần của Ngọc.
Nhi và Mai bước xuống cùng lúc. Nhi và Mai uống đậu nành và dùng trứng ốp-la.
- Chiều này chúng ta sẽ chuyển nhà vào trung tâm thành phố. – Nó nói mà không ngước lên nhìn.
- Cũng tốt! Nhưng còn đồ đạc? – Ngọc.
- Đã liên lạc với dịch vụ chuyển nhà rồi! Khi chúng ta đi học họ sẽ làm việc đó giúp chúng ta! – Nhi.
- Bác sẽ đi với bọn cháu nha bác! – Nó quay sang nói với bác quản gia.
- Vâng.
- Nhưng là nhà ai? – Mai.
- Nhà con Ju. – Nó đáp.
- Biệt thự số 06? – Ngọc.
- Ừ! – Nhi.
- Thôi ăn nhanh đi học! Mỗi đứa một chiếc! – Nó.
Nó nói rồi uống một ngớp café rồi đứng dậy ra xe đợi ba đứa. Ba đứa sau khi ăn xong thì chào quản gia rồi cũng ra xe.
Tứ Đại và FK trải qua hai tiết đầu cùng chiếc điện thoại.
- Reng… Reng… Reng… - Tiếng chuông ra chơi vang lên.
- Xuống căn tin Ken ơi! – Nhi nói rồi kéo nó theo.
- Từ từ! – Nó đáp.
Nói rồi Tứ Đại bước xuống căn tin trong bao ánh mắt ngưỡng mộ.
- Ê… ê… Đợi… đợi bọn tôi với chứ… Nè! – Giọng nói yếu ớt của Minh vang lên làm Tứ Đại phải quay đầu lại.
Thì ra FK đang bị bao vây bởi một tốp fan hâm mộ. Nhìn bộ mặt đó của FK làm Tứ Đại cười phì. Nhi và nó đâu biết nụ cười đó đã làm cho tim của hai người đập loạn lên.
- Tránh ra. – Ngọc hét lên là một số chạy toán loạn, số còn lại trố mắt nhìn Ngọc.
- Bạn là gì của FK? – HS 1.
- Đúng đó, bạn là gì mà làm thế? – HS 2.
!%^%^%&*$#%*&%
Hàng loạt câu hỏi vang lên làm Ngọc chóng mặt.
- Là gì đó là chuyện của tôi! – Đức Anh lại hét lên. Lần này thì chạy hết trơn.
- Đi thôi! – Hắn kéo ba đứa bạn của mỉnh đi theo Tứ Đại.
Tứ Đại và FK xuống đến căn tin thì cứ như trùm khủng bố đi làm từ thiện, tất cả những ánh mắt dồn hết vào họ. Các nam sinh thì ganh tị với FK vì được đi chung với Tứ Đại. Nữ sinh thì nhìn Tứ Đại bằng ánh mắt nảy lửa vì dám đi chung với FK.
8 người chọn một bàn ở góc khuất để tránh đi phần nào mấy ánh nhìn “ không đâu ra đâu”.
- Sao đi theo bọn tôi? – Nó hỏi lạnh lùng.
- Thích! – Minh trả lời xong thì nở một nụ cười sát gái làm mấy nữ sinh khác chết mê, còn với Tứ Đại thì vô hiệu quả.
- Thôi ăn gì gọi đi. – Hắn.
- Không thích đồ uống ở căn tin! – Nhi trả lời cứng nhắt.
- Chứ Nhi thích gì? – Minh nắm bắt cơ hội.
- Tứ Đại bọn tôi thích café kem. – Ngọc.
- Ở đây có không? – Nó.
- Đây là Việt Nam chứ không phải Úc đâu nhá. Dù là trường tư nhân đi chăng nữa thì làm sao có thứ đấy! – Hắn quát nó.
- Làm gì lớn tiếng vậy! – Nó quát lại.
Hắn nhún vai ra vẻ vô tội ( Tội lỗi quá).
- Thôi gọi gì tạm đi! – Lâm lên tiếng.
- Trà sữa cam. – Nhi.
- Trà sữa trân châu. – Mai.
- Sữa tươi. – Ngọc.
- Café sữa. – Nó nói ra vẻ giận.
Nghe nó nói café sữa, Đức Anh đẩy nhẹ vai hắn:
- Đi lấy đồ uống cho “ người ta” đi Khang. Nhớ lấy cho bọn tao với! – Đức Anh nói rồi nháy mắt với hắn.
- Gì gì chứ? Sao tao phải đi? Tao tao… - Hắn ấp a ấp úng.
- Thôi đi đi! – Minh cũng nháy mắt.
- Đi thì đi!
Hắn nói rồi đứng dậy đi lấy nước, Minh cũng đi chung, nó thì quay mặt chỗ khác.
10 phút sau, Mnh quay lại với một khay 6 ly nước theo yêu cầu trên tay. Minh đưa cho Nhi cuối cùng rồi không quên cười lấy lòng. Nhi cũng cười nhẹ đáp lại làm Minh đứng tim.
- Của tui đâu Minh? – Nó hỏi.
- Kìa. – Minh đáp rồi quay lại nhìn hắn đang đi tới bàn với 2 ly café sữa trên tay.
- Nè! – Hắn đưa cho nó mà không dám nhìn mặt nó.
Mặt nó nóng ran, định với tay lấy thì…
- Anh Khang mua cho em hả? Sao anh biết em thích café sữa mà mua vậy? Thấy ghét anh Khang quá đi!
Giọng nói nhão nhẹt vang lên làm FK và Tứ Đại nổi da gà. Tứ Đại và FK nhìn qua thì thấy nhỏ Linh 11C đang uống ừng ực ly café sữa mà hắn mua cho nó.
- A ! Ra không phải của tôi! – Nó nói rồi cười khổ.
- Tui mua cho Như đó chứ. – Hắn giải thích ngay.
- Thôi đi! Rõ là ông phá con Ken còn gì! Có em này rồi mà còn…- Ngọc lắc đầu.
- Khang mua cho Như đấy! – Minh dập lửa.
Lúc này con Linh đang uống ngon lành thì phun cái phụt, kết quả là mặt của hắn đầy café sữa.
Nó và ba đứa bạn không nhịn được cười, còn ba thằng bạn của hắn thì ngao ngán.
- Cô biến cho tôi trước khi tôi giết cô! – Hắn điên lên.
- Em xin lỗi! Anh có sao không? – Con Linh ríu rít lấy khăn giấy trên bàn lau mặt cho hắn thì bị nó nắm lại.
- Khang bảo cô biến thì cô biến đi chứ! – Nó nói rồi rút khăn giấy lau cho hắn làm tim hắn đập loạn lên.
Nó vừa đưa khăn lên mặt hắn thì bị con Linh cầm tay lại.
- Cô là cái thá gì mà lên tiếng ở đây?
Con Linh nói giọng đanh đá rồi đưa tay lên định tát nó thì bị Ngọc kéo tay lại.
- Làm gì mà nóng thế người đẹp? – Ngọc giỡn cợt con Linh.
- Mày là con đầu đường xó chợ nào mà cầm tay bạn tao? – Nhỏ Vân, nhỏ đi chung với Linh kênh mặt với Ngọc.
- Chát… chát…- Ngọc tặng cho con Vân hai cái tát.
- Câm miệng lại! – Ngọc trừng mắt làm nhỏ điếng người mà khóc.
- Đức Anh ơi con quỷ cái này ăn hiếp em nè anh!
Con Vân sà vào lòng của Đức Anh làm Đức Anh nổi da gà xô nhỏ làm nhỏ chúi nhủi. Thấy con Vân sắp té, con Linh quay sang đỡ, Tứ Đại thì cười phì.
Nó rút thêm khăn giấy để lau cho hắn. Bỗng hẳn cầm tay nó lại.
- Cảm ơn! – Hắn nói với nó.
- Không có gì đâu! Ra là mua cho tôi! – Nó bối rối.
- Ừ!
Rồi nó quay sang ba đứa bạn của mình đang nhìn hai đứa kia trân trân. Bọn con Linh bỗn có thêm hai nhỏ Quyên và Huyền chạy tới. 4 chọi 4, giờ thì công bằng rồi. ( Chòi ui ta nói sao mà công bằng được. 50 chọi với Tứ Đại còn chưa công bằng nữa, giờ huống hồ có 4 đứa.)