Quay trở lại tình hình trên lầu, Ngọc và Lâm Kỳ đã đứng lại.
- Haha! Lũ nhóc bọn bây cũng không tệ. Nhưng ta đã lường trước mọi việc rồi.
Câu nói chấm dứt, tay còn lại của lão ta từ nãy giờ để trong túi quần vụt ra. Trong bàn tay Lâm Kỳ là một quả lựu đạn chuyên dụng.
- Lựu đạn ba giây! – Đức Anh và Ngọc hét lên.
Nghe thấy giọng nói của Ngọc qua tay phone, Mai thì sững sốt, nó và Nhi thì ngay lập tức nhìn lên.
Mai lấy ống nhòm quan sát. Chết tiệt, nếu bây giờ bắn chết lão ta thì trong gang tất sẽ phát nổ. Người tiếp cận con mồi lần này lại không phải là nó, thật nguy cấp.
Sắc mặt Đức Anh và Ngọc trong phút chốc lo lắng nhưng không để lọt biểu hiện đó vào mắt Lâm Kỳ được. Nhận thấy tình hình không mấy khả quan, nó kéo Nhi lại:
- Tao sẽ lên đó!
Nhi nhìn nó gật đầu. Nhi ra hiệu cho ba người kia chống đỡ phía trước để nó lên trên, hiện giờ bọn chúng chết cũng không ít, không còn nhiều nữa.
Khéo láo không để Lâm Kỳ nhìn thấy, chưa đầy 1’ sau nó xuất hiện sau lưng Đức Anh. Khá bất ngờ khi nhìn thấy nó, Đức Anh suýt thốt lên nhưng nó nhanh chóng đưa ngón tay len miệng, ra hiệu im lặng để quan sát tình hình.
- Ta cho hai ngươi biết, chốt của quả lựu đạn đã được ta kích hoạt. Có chết thì cùng chết. Hahaha! – Lâm Kỳ cười chua chát.
Do mãi chú ý trên này mà Lâm Kỳ hoàn toàn không để ý được rằng, toàn bộ đàn em bên dưới đã bị hạ sạch không còn một tên.
- Lão cáo già, đừng ở đó mà đắt chí, lão nhìn xuống bên dưới thử xem! – Ngọc cất giọng làm lão ta run sợ mà nhìn xuống.
Cảnh tượng đập vào mắt lão: thuộc hạ của mình nằm rải rác bên dưới, người nào cũng bị kết liễu bằng một phát súng chí mạng. Tên thì bị bắn ở tâm mi, tên thì bị bắn ở thái dương, còn có tên thảm hơn, bị bắn mấy phát liền ở bụng.
Nhưng xem ra đó chưa phải là cảnh chính. Hiện giờ không chỉ có no2ong súng của Ngọc và Đức Anh chỉa vào đầu lão mà còn cả Nhi, Minh, Lâm và hắn. Như thế này thì lão ta chết chắt.
Không để cảnh tượng bên dưới làm phân tâm, Lâm Kỳ lướt nhìn một lượt bốn người bên dưới rồi nhìn trực diện Ngọc. Thấy được ánh mắt oán hận của lão ta, Ngọc nhếp mép cười khinh.
Nhưng ngược lại với những gì họ đoán, Lâm Kỳ hoàn toàn bình tĩnh và hơi cúi đâu. Nhưng cái cúi đầu của lão làm ai cũng phải chú ý. Lựu đạn vẫn cầm trong tay, tay còn lại vẫn chỉa súng vào người của Ngọc, nhưng… lão đang cười.
- Ra đi! Ta muốn trò chơi này kết thúc sớm một tí! – Lâm Kỳ ngước lên, thong thả nói.
“ Chíu! Chíu! Chíu!”. Lão vừa dứt lời cũng là lúc âm thanh đó vang lên. Cùng lúc đó Nhi, Ngọc và hắn khụy xuống đất ôm vai đau đớn.
Không thể làm khác được, Đức Anh ngay lập tức vức bỏ cảnh giác, chạy ngay đến đỡ Ngọc. Đức Anh ôm Ngọc cho nàng ngả vào lòng. Từ vai Ngọc, một dòng máu tươi tuông không ngừng.
Phía bên dưới cũng không khác. Thấy Nhi ngã, Minh ngay lập tức chạy lại đỡ, hắn thì sắc mặt chuyển xanh đứng ôm vai, mặt cúi gầm. Vai Nhi bị thương, vai hắn bị thương và Ngọc cũng thế. Hắn đang được Lâm dìu để đứng vững. Từ miệng vết thương của 3 người máu vẫn tuông đầm đìa.
- Có tay bắn tỉa! – Nó giưởng súng nhìn xung quanh nhưng cũng đủ thông mình để cảnh giác Lâm Kỳ.
Nghe câu nói của nó qua tai phone, Mai giật bắn người. Cô cũng thân là tay bắn tỉa hiện giờ mà lại sơ xuất như vậy.
Nhi và Ngọc hiện giờ đã vô thức ngất đi. Hắn vẫn đang cố chống cự mà đứng đấy. Ba người đều bị bắn bên vai phải.
Lúc này nó đang nhìn xung quanh tìm kiếm người bắn tia đó. Mai cũng dùng ống nhòm quan sát tình hình bên trong.
“ Bịnh!”.
Một bóng đen từ trên trần nhà nhảy xuống với cây súng bắn tỉa trong tay. Tên đó nhảy xuống cạnh Lâm Kỳ, đứng đối diện và nhìn chằm chằm nó. Lâm Kỳ cũng quay người lại và nhìn nó. Lão ta nở một nụ cười ma quái.
- Tôi nhận ra ông!
Nó lạnh lùng cất giọng, họng súng trên tay vẫn hướng vể hai người đó. Tên sát thủ bắn tỉa cũng chỉa súng về phía nó. Hiện giờ Mai đang tiến thoái lưỡng nang. Với tài của cô thì hai người này chắt chắn cô sẽ bắn trúng, hơn nữ họ đang quay lưng về phía Mai.
Nhưng giết được tên sát thủ đó và Lâm Kỳ thì quả lựu đạn sẽ phát nổ, sẽ nguy hiểm cho tất cả mọi người, mất mạng như chơi.
- Hoàng đại tiểu thư, đương nhiên tôi cũng nhận ra cô! – Lão ta cười tinh quái.
- Khử cô ta không thưa chủ nhân? – Tên sát thủ bắn tỉa cúi đầu hỏi Lâm Kỳ.
- Một lát nữa cũng không muộn. – Lâm Kỳ đáp.
- Nay cô đang nằm trong lòng bàn tay của ta, ta muốn chém muốn giết gì là quyền của ta rồi! Haha. Tôi không ngờ một con nhóc 17 tuổi như cô gan cũng lớn thật. Xem ra cô cũng có tài.
- …- Nó im lặng quan sát.
- Tôi nghe nói ba cô đã cho cô quyền kinh doanh ba chi nhánh lớn. Cách đây không lâu, một hợp đồng lớn của công ty tôi bị một trong ba chi nhánh thuộc quyền quản lí của cô cướp mất. Tôi định sẽ trả thù và chắc ông trời cũng giúp tôi. Hahaha. – Lâm kỳ cười ngạo nghễ.
Nó vẫn im lặng không trả lời. Con người của nó đạt đến đỉnh điểm của lạnh lùng thì sẽ như thế. Không thế kéo dài tình hình này được, ba người kia sẽ mất máu đến chết. Phải nhanh chóng giái quyết.
- Cô có biết tại sao thuộc hạ của tôi không bắn chết ba người bọn họ không? Đó là vì tôi muốn ai chống chọi với tôi đều phải do chính tay tôi giết. Và cô cũng thế.
- Sát thủ trước.
Nó thì thầm thông báo cho Mai. Mai im lặng không trả lời, đồng nghĩa với việc đã nhận được mệnh lệnh.
Lúc này đây, Lâm Kỳ lui lại, đứa họng súng lên trước mặt nó ngắm bắn. Tay phải của nó cũng đang nắm chặt cây súng trong tay. Một chút sơ xuất nhỏ của Mai thôi thì cả bọn trong nhà hoang mất mạng như chơi. Nó toát mồ hôi, nhưng tuyệt nhiên không hề hoảng sợ.
- Mục tiêu vào vị trí! 1…2…3! – Giọng của Mai được truyền qua tai phone.
“ Choang!”.
“ Chíu”
Viên đạn xuyên qua một lớp kính, sau đó cắm thẳng vào đầu tên sát thủ bắn tỉa. Tiếp theo đó, máu từ đỉnh đầu tên sát thủ chảy ra không ngừng. Hắn ta tắt thở, mắt vẫn mở trao tráo.
Thấy cảnh đó, Lâm Kỳ run sợ tột độ, Cả bốn người của FK đều kinh ngạc. Tay cầm súng của hắn run cầm cập, mồ hôi toát ra nườm nượp trên trán, cổ và thậm chí là hai bàn tay.
Nắm bắt thời cơ, nó phóng người tới khống chế lão ta. Đứng từ phía sau, tay phải nó kèm chặt cổ không cho lão ta thở. Tay trái giữ chặt lấy bàn tay cầm lựu đạn, rồi nhẹ nhành luồng bàn tay nhỏ nhắn qua cướp vật tử thần đó từ tay lão.
Do bị tấn công bất ngờ nên Lâm Kỳ không kịp phản ứng, nhưng kịp định thần và giữ chặt tay cầm lựu đạn lại. Nhưng do nó kẹp cổ chặt quá nên lão không tài nào xoay sở được. Nó quay người lão hướng ra phìa cửa kính, nơi Mai dễ dàng kết liễu Lâm Kỳ.
- Đưa họ đi bệnh viện, nhanh! Ở đây có tôi và Ry rồi!
Nó hét lên ọi người nghe thấy. Do tình thế cấp bách nên họ nhanh chóng đưa những người bị thương đi.
- Bắn đi! – Nó thông báo với Mai qua tai phone.
Mai nghe rõ mồn một những gì nó nói, nhưng nếu trượt tay một tí thì tính mạng nó cũng như toi vì nó đứng ngay sau lão ta.
Mai đưa mắt vào ống kính, nhắm một mắt lại và định vị mục tiêu: Đầu của Lâm Kỳ. Tuyệt đối không được trượt, tính mạng của nó trong tay cô.
Mai bóp cò rồi nhắm mắt lại không dám nhìn. Bên này nó cụp đầu xuống sau người của Lâm Kỳ. Sau khi Mai bóp cò, nó cảm nhận được lão ta nhẹ dần rồi,máu chảy tuông tuông từ tâm mi của lão nhỏ giọt xuống đất rồi lão ngã xuống, nhưng bàn tay trái nó vẫn nắm chặt bàn tay trái của lão.
Nhẹ nhàng rút quả lựu đạn ra khỏi tay Lâm Kỳ, nó thở phào nhẹ nhõm. 6 người kia đã rời khỏi đây. Bây giờ nó phải giải quyết quả lựu đạn này.
- Bắn chuẩn lắm. – Giọng nói nhẹ tênh của nó xuyên qua màn nhỉ làm Mai bừng tỉnh.
- Được! Tao qua đó ngay. – Mai vui mừng đáp trả rồi bỏ súng của mình và đem cả ba cây bọn nó bỏ lại ra xe rồi láy một chiếc hướng lại nhà kho.
Nó cầm quả lựu đạn trong tay nhìn xuống xác chết của Lâm Kỳ. Bên cạnh xác ông ta là cây súng bằn bạc trông rất tinh tế. Nó cúi xuống nhặt lên xem thử. Một khẩu súng đẹp, rất đẹp.
“ Đoàng!”.
Nó khụy xuống, máu từ đùi bắt đầu chảy xuống đầm đìa. Mai đang chạy đến thì đột nhiên nghe tiếng súng nên gấp rút rồ ga nhanh hơn.
Nó ngước mặt lên nhìn. Một tên thủ hạ của Lâm Kỳ vẫn còn sống. Hắn ta giương súng về phía nó, cười nhạo bán và tiến dần lên phía trước. Nhưng nét mặt của tên này xem ra rất hoảng sợ thì phải.
“ Rầm!”. Tiếng Mai đạp cửa xông vào làm hắn ta mất chú ý quay ra nhìn. Nhanh như cắt, nó nén đau, giương cây súng vừa nhặt của Lâm Kỳ tặng ngay cho tên đó một phát chí mạng ngay đầu. Hắn ta ngã xuống và cũng chết không nhắm mắt.
Mai vừa vào chứng kiến toàn bộ sự việc va cũng hiểu ra phần nào. Đột nhiên Mai thấy nó đang khụy chân xuống đất, tay ôm một bên đùi và mặt đầy đau đớn, Mai nhanh chân chạy đến xem tình hình.
Trên mặt nó mồ hôi tuông đầm đìa. Cánh tay cầm súng lúc nãy đang ôm lấy một chỗ dính đầy máu, tay kia vẫn nắm chặt quả lựu đạn.
- Đỡ tao đứng dậy! – Nó nói, nét mặt đau đớn.
Nghe nó nói, Mai lập tức đỡ nó đứng dậy. Nó cố đứng lên trong đau đớn rồi bảo Mai buông mình ra. Sau đó, nó lê bước lại một ô kính vỡ, dùng hết sức ném quả lựu đạn đi thật xa.
Quả lựu đạn được nó dùng lực ném đi khá xa, nhưng thời gian phát nổ chỉ có 3 giây nên nó đã nỗ trên không trung.
Quả lựu đạn vừa nổ xong cũa là lúc nó ngất xỉu tại chỗ. Thấy thế, Mai quay sang cố xé chiếc áo sơ mi trong của một xác chết gần đó rồi buộc vào vết thương cho nó. Buộc vết thương thật nhanh rồi để nó lên lưng cõng ra xe, mặt Mai lo sợ không có tí máu.
Mai để nó sau xe, cho nó ôm lấy mình rồi rồ ga phóng thẳng đến bệnh viện nhanh nhất có thể.