Chuyện những người mất mạng ở nhà kho được ba người còn lại của FK cho hỏa thiêu và an nghỉ tập thể ở một nghĩa trang lớn ở ngoại ô thành phố. Dù gì cũng là trong giang hồ, nên có nghĩa khí một chút, Lâm Kỳ cũng là tiền bối, việc đó là đương nhiên.
Chuyện này thì họ cũng đã nói rõ cho Tứ Đại biết rõ ràng rành mạch và Tứ Đại cũng đã kể cho họ nghe rõ ràng rành mạch nên vấn đề đã được lắng xuống đáng kể.
Sau ca cấp cứu, Nhi và Ngọc được chuyển đến lầu 5, phòng 402. Hắn chung dãy lầu với hai người, phòng 404. Nó thì lầu 6, phòng 603.
Minh và Đức Anh đã nghỉ học để chăm sóc cho Nhi và Ngọc, mặt dù hai nàng đã có quản gia nhưng hai chàng tuyệt nhiên ngăn cản, trừ việc mang cháo dinh dưỡng vào cho hai nàng vào mỗi bữa ăn.
Nó thì cũng được Mai chăm sóc cũng rất chu đáo. Lâm thì lo cho Mai nên lúc nào cũng kè kè bên cạnh để nàng “ sai vặt”.
Chỉ tội cho hắn là chỉ có quản gia chăm sóc, ai cũng có tình yêu của riêng mình. Hắn thì cũng có cái gọi “ tình yêu” đó chứ, nhưng “ tình yêu” của hắn cũng bị thương nên đành ngậm ngùi mà chịu đựng. Haizzz… Nghĩ mà thấy tội cho ai không dám thổ lộ tình cảm. Cả nó cũng thế, cũng lo cho hắn nhưng gì cũng còn hơi giận giận nên im re.
Ba người của Tứ Đại và hắn nhập viện đã được hai ngày, nhưng vết thương thì chưa thể nào mà tháo băng được. Ai cũng muốn về nhà nhưng bác sĩ tuyệt đối không cho, còn mắng lên mắng xuống tội cứng đầu, không chịu nằm yên một chỗ. Nó thì bị thương ở chân nên phải ngồi xe lăng cho đến khi lành hẳn mới được đi lại bình thường. Cũng vì mấy vấn đề này mà nó cũng bị chửi không ít vì dám đi lại tự tiện.
Ngày thứ ba…
Buổi sáng ở bệnh viện, ánh nắng nhỏ nhoi cố gắng len lỏi qua từng phòng bệnh lạnh lẽo và âm u, tạo nên một không khí vừa ấm áp vừa rợn người.
Sau đợt truyền dịch buổi sáng, bây giờ bốn bệnh nhân của chúng ta đang nhâm nhi thức ăn nhẹ do bác sĩ ra thực đơn mà cảm thấy vô cùng bực bội. Thức ăn vừa nhạt vừa lạnh, ăn vào chỉ muốn nôn hết ra. Người khổ nhất lại là nó, thực đơn của nó là cá. Vì nó bị đau dạ dày nên chỉ cần ăn cá hay cái gì có mùi tanh một chút là nó lại nôn đến mật xanh. Vậy mà ngày nào y tá cũng canh chừng nó ăn hết rồi mới đi ra, báo hại nó như sống trong địa ngục, ăn mà cứ như uống thuốc độc. Đợi cho y tá đi khỏi thì nó chạy vào nhà vệ sinh nôn ra hết.T_T
Sau bữa ăn, mọi việc lại đi vào quỹ đạo như bình thường. Đức Anh rời phòng bệnh của Ngọc và đi đến phòng bệnh của hắn…
- Cốc! Cốc! Tao vào được không? – Đức Anh gõ cửa.
- Ừ! – Hắn trả lời, giọng lạnh như băng.
- Mày đỡ nhiều chưa? – Đức Anh vừa hỏi vừa đi đến chỗ hắn. Hắn đang nằm trên giường bệnh, trên tay là quyển sách tối màu có nhan đề: SBC XUNG TRẬN.
- Ừ! Ngọc làm gì mà mày qua phòng tao? – Hắn gấp quyển sách để qua một bên, nhìn Đức Anh rồi nhoẻn miệng cười.
- Cô ấy ngủ rồi! Tao có chuyện muốn báo ày biết nè con!? – Đức Anh cười gian.
- Gì? – Hắn chau mày.
- Đừng căng thẳng! À mà dì và ba của mày đang ở Mỹ phải không? – Đức Anh.
- Ừ! Có gì à? – Hắn.
- Không! Chỉ là hỏi vậy thôi! – Đức Anh cười.
- Vậy mày tính thông báo chuyện gì? – Hắn.
- Á…à… Ờ thì…Ý! Tao quên rồi! – Đức Anh ấp a ấp úng.
- Gì? Mày giấu tao cái gì sao? – Hắn nhìn Đức Anh bằng ánh mắt tra khảo.
- Không có! Tại tao tính thông báo vụ gì á! Cái tự nhiên tao nhớ là tao còn phải gặp mặt một người quan trọng nên tao quên rồi! – Đức Anh gãi gãi đầu rồi cười, nhìn ngố ơi là ngố.
- Chắc không? – Hắn vẫn dùng ánh mắt đó nhìn Đức Anh.
- Ừ! – Đức Anh cố làm vẻ lạnh lùng.
- Vậy mày đi đi chứ! – Hắn với lấy quyển sách đọc tiếp.
- Đi đâu? – Đức Anh tròn xoe mắt kinh ngạc.
- Thì đi gặp người nào mà mày hẹn đó! – Hắn nhướng mắt nhìn Đức Anh rồi đọc tiếp.
- Ừ! Xém tí nữa tao quên! Thôi tao đi à. Gặp xong tao còn phải làm một việc quan trọng nữa! – Đức Anh giải thích, nhìn chàng cứ như đang toan tính chuyện gì ấy.
- Tạm biệt! – Hắn.
- Tạm biệt! – Đức Anh nói rồi đóng cửa phòng lại.
---
Tại một quán café lớn cách bệnh viện không xa, một chàng trai khôi ngô tuấn tú bước vào và thu hết mọi sự chú ý từ những người xung quanh, giấu phía sau lưng là một đóa hoa violet đẹp tuyệt. Anh ta đi đến chỗ quầy phục vụ, nhoẻn miệng cười quyến rũ với cô phục vụ làm cô ấy nhất ngây.
- Tôi có hẹn với một quý bà! Cô làm ơn chỉ cho tôi chỗ bà Hoàng Yến! – Chất giọng trầm ấm vang lên từ khuôn miệng đẹp tuyệt.
Giọng của chàng trai cất lên và kéo cô phục vụ trở về hiện tại rồi diệu dàng trả lời:
- Vâng! Anh là thiếu gia Đức Anh?
- Vâng! – Giọng ngọt ngào sát gái.
- Bà Hoàng Yến đang đợi anh ở lầu 2. Toàn bộ tầng đó đạ được bà ấy thuê hết ạ.
- Cảm ơn! – Đức Anh nói rồi quay đi và không quên tặng cô phục vụ một nụ cười tài tử mê người.
Đôi chân rắn chắc của Đức Anh bước đi trên từng bật cầu thang trang nhã của quán café. Gần đến nơi, tiếng nhạc du dương êm tai đã làm Đức Anh thấy dễ chịu vô cùng.
Lên đến, Đức Anh đảo mắt một vòng quanh không gian tĩnh mịch và trống trải. Phía cúi căn phòng, chiếc bàn cạnh cửa sổ, một người phụ nữ tầm 35-36 tuổi, tóc búi cao quý phái ngồi quay lưng về phía chàng.
***[ Giới thiệu nhân vật – Người bí ẩn: Lý Hoàng Yến, cô của Đức Anh. Em gái của “ Ông hoàng điện tử”. Bà chủ của chuỗi kinh doanh thức ăn nhanh hàng đầu Đông Nam Á. Có một lai lịch giang hồ lẫy lừng. Bà Hoàng Yến và hắn còn có một mối quan hệ vô – cùng – đặc – biệt. ]***
Từ từ tiến lại gần, Minh chú ý không gây tiếng động vì định sẽ tạo bất ngờ. Nhưng kế hoạch của chàng đã bất thành khi người phụ nữ đó cất lên chất giọng trầm và lạnh của mình:
- Đến rồi sao? – Bà Hoàng Yến bỏ ly café trên tay xuống nhìn quay Đức Anh.
- Vâng! Tặng cô! – Đức Anh chìa đóa hoa violet ra trước mặt.
- Cảm ơn cháu! Ngồi xuống đi. – Bà ấy nhận đóa hoa từ tay Đức Anh rồi cười.
- Cô về nước lâu chưa? – Đức Anh vừa hỏi vừa kéo ghế ngồi xuống.
- Cũng được 10 tiếng rồi! – Vẫn là chất giọng trầm và lạnh đó.
- 10 tiếng? Sao cô không nghĩ ngơi mà còn hẹn cháu ra đây? Còn dượng có về với cô không? – Đức Anh tròn xoe mắt.
- Đương nhiên là có rồi! Vương Khang gặp chuyện mà!
- Vậy là mọi người cũng biết rồi à?
- Đương nhiên! Quên ta là ai rồi sao? – Bà ấy cười.
- Không ngờ người của cô nhanh đến như vậy. – Đức Anh vuốt vuốt cằm.
- Thế sao rồi? Cô còn nghe nói có bốn cô gái đến giải cứu cho FK đại tài do chính tay cô đào tạo nữa đấy? Họ là ai vậy? – Nói xong, bà ấy uống một ngụm café.
- Nhắc họ mới nhớ. Cô không thể nào ngờ được đâu! Họ phải nói là rất tài. Khác hoàn toàn những đứa con gái suốt ngày đeo bám bọn cháu.
- Vương Khang thích một trong bốn con bé đó? Đúng chứ? – Nói đến đây, bà ấy nhìn Đức Anh bằng ánh mắt nghiêm nghị.
- Ây dà! Sao cô chuyện gì cũng biết hết vậy?
- Người của ta luôn theo dõi nó mà! Nói cho ta biết sơ cô bé đó xem nào!
- À! Tên của cô ấy là Hoàng Minh Thanh Như. Rất xinh đẹp nhưng cũng rất lạnh lùng giống như cô vậy đó.
- Còn gì nữa? Gia thế thì sao?
- Theo như những gì FK bọn cháu khó khăn lắm mới điều tra được thì ba cô ấy tên là Hoàng Nhất Phong, gia đình làm kinh doanh bất động sản.
- Ta từng nghe nói đến ba của con bé, một lão đại của giới kinh doanh. Không ngờ Khang lại thích con gái ông ta. Có biết nhà của con bé đó không?
- Nhà của Như thì bọn cháu chịu. Bốn người họ sống chung ở một căn biệt thự, hình như là biệt thự số 06 thì phải!?
- Biệt thự số 06? Chắc chứ?
- Vâng! Bọn cháu đến đó nhiều rồi!
- Nếu là biệt thự số 06 thì ta biết. Chắc một trong số bạn của cô bé đó là con gái của Trần Quốc Nam. Ông ấy là bạn thân của ta. Căn biệt thự đó là ta giới thiệu cho họ. Xem ra lai lịch toàn danh giá. – Bà Hoàng Yến ngã người ra sau, nhìn xuống bên dưới dòng người tấp nập.
- Woa! Cô quen biết nhiều quá vậy cô? – Đức Anh trầm trồ.
- Bình thường thôi! Còn nữa, cô còn biết cháu cũng thích một trong số bốn con bé đó đúng không?
- Ơ… Cô điều tra cả chuyện này à? – Đức Anh ngượng đỏ mặt.
- Haha! Nói cho ta biết cô bé cháu thích là ai đi nào? – Bà ấy cười đắt chí.
- Dạ… Mà thôi cháu không nói được đâu cô! Khi nào người ta chịu làm bạn gái cháu đã.
- Nếu không muốn nói thì thôi cô cũng không ép cháu làm gì! Nhưng nhớ là thiệt đám cưới nhớ cho cô một tấm! Haha!
- Cô này!
- Thôi cô không phá cháu nữa! Uống gì không?
- Không cần đâu cô! Thôi cháu có việc cháu đi trước nha. Cô và dượng nhớ tranh thủ đi thăm Khang đi. – Đức Anh nói rồi kéo ghế đứng dậy.
- Ừ! Bận thì đi trước đi! Cô sẽ nói dượng tranh thủ đến thăm Khang. – Bà Hoàng Yến nói rồi cũng đứng dậy hôn tạm biệt Đức Anh.
Khi Đức Anh đã khuất bóng sau cầu thanh, bà ấy khoanh tay trước ngực ngồi xuống nhìn ra cửa sổ.
Sài Gòn bước vào mùa lạnh rồi, nhưng cái lạnh vẫn chả ăn thua gì ở Mỹ. Cũng vào thời gian này cách đây 6 năm, bà Hoàng Yến gặp được Thiên – Phan Trọng Vương Thiên và hai người nảy sinh tình cảm cũng từ dạo đó…
- Thoắt cái 6 năm rồi, nhanh thật. Nhưng 6 năm rồi mà nó vẫn không gọi mình là mẹ. Haizzz…
Thì thầm trong miệng một câu nói không đầu không đuôi, bà Hoàng Yến đứng dậy kéo ghế bước đi và không quên mang theo đóa hoa violet lúc nãy. Hai vệ sĩ từ nãy giờ đứng ở phía xa cũng chạy lại bước theo sau bà ấy.
- Chúng ta sẽ đi đâu thưa và chủ? – Một người v ệ sĩ vừa nói vừa mang giúp bà ấy đóa hoa.
- Đến cửa hàng hoa và đi mua một ít đồ, sau đó đến bệnh viện thăm cậu chủ.
- Vâng! – Cả hai đồng thanh.