Sau khi hậm hực kéo tay Nhi rời khỏi nơi đầy “ thị phi” đó, Minh chở Nhi đến một ngọn đồi, cánh trung tâm thành phố 60km.
Trên đường đi, không ai nói với ai lời nào. Từng nhịp đập mạnh nhẹ của con tim đều nghe rõ mồn một. Trái lại với ngột ngạt, không khí khí trong xe khiếp một người có cảm giác tò mò khi không biết mình đang được chở đi đâu và một người lâng lâng cảm giác vui sướng.
“ Kít!”.
Tiếng thắng xe gấp rút phá tan bầu không khí tĩnh mịch của buổi xế chiều ở một nơi dường như tách biệt với bên ngoài. Trong bán kính khu này, nhiều nhất là chỉ có 20 biệt thự lớn nhỏ. Nhi tự hỏi không biết Minh đưa mình đến đây để làm gì.
- Vào trong nha! – Minh chỉ tay về phía biệt thự phía sau vườn hoa bồ công anh. Sở dĩ thấy được hoa là vì bây giờ trời chưa tối, ánh nắng vẫn còn khá gay gắt.
- Ừm! – Nhi diệu dàng trả lời.
Nghe Nhi nói xong, Minh nắm tay Nhi đi hướng vào trong.
Thoắt cái họ đã đi qua mảnh vườn bồ công anh và giờ đang đứng trước cổng biệt thự.
- Nhi thấy sao? – Minh.
- Quá hoành tráng! – Nhi cười.
- Thích không? – Minh.
- Cũng thích! – Lại cười.
- Nó là của chúng ta đó! – Minh nói tỉnh queo.
- Của…chúng ta? – Nhi trợn mắt.
- Đúng! Của hai người chúng ta. Vào đi. – Nói xong Minh kéo tay Nhi bước vào.
Đúng như Nhi nói, nó quá hoành tráng. Những đồ vật ở đây, hoa văn tinh tế đến từng chi tiết nhỏ. Hai tông màu trắng ánh kim và xanh da trời kết hợp rất hoàn hảo. Nhi thật sự rất thích.
- Đây là nhà của chúng ta, còn khu vườn phía sau là của riêng Nhi đó. – Minh lại kéo tay Nhi đi.
1s…
2s…
3s…
Và chừng một phút sau đó, Nhi vẫn không thể lên tiếng. Trước mắt cô là cả một vườn hoa hồng vàng hàng ngàn bông đang nở rộ dưới ánh nắng chiều. Từng bông từng bông đều rất đẹp. Nó cứ như trong chuyện cổ tích vậy. Dù là giới thượng lưu nhưng Nhi chưa từng nghĩ mình sẽ có vườn hoa lớn như thế này. Chỗ Minh và Nhi đang đứng lại còn là một cây hoa ngọc lan nở hoa thơm ngát, phải nói là quá tuyệt.
- Tòan bộ chỗ này là hoa hồng vàng Brasil đấy! Tất cả là của Nhi đó! – Minh siết tay Nhi chặt hơn khi thốt ra từng câu từng chữ.
- Cảm ơn Minh rất nhiều! Nhi thật sự rất vui! – Nhi nói rồi nhoài người lên quàng tay qua cổ Minh để ôm chàng. Minh cũng không ngần ngại đáp trả cái ôm của Nhi.
Sau một hồi lâu, Nhi buông Minh ra khi cảm nhận được từ phía xa thật xa, có một vật gì đó đang chậm chạp di chuyển.
- Minh nhìn kìa! – Nhi chỉ tay về phía mặt trời đỏ rực đang từ từ lặng xuống phía chân núi.
- Chúng ta ngồi xuống đi! – Minh kéo Nhi ngồi xuống.
Cả hai cùng ngồi đó, dưới bóng cây ngọc lan trăm năm tuổi ngắm mặt trời lặng, nơi có hàng ngàn hoa hồng tình yêu của riêng hai người. Nhi tựa đầu vào vai Minh, cảm nhận sự ấm áp từ bờ vai rắn chắc, nơi mà Nhi đang nghĩ rằng sẽ là chỗ dựa suốt đời cho cô.
- Nhi còn nhớ đã hứa với Minh điều gì không? – Minh nhẹ nhàng hỏi.
- Tất nhiên là nhớ! Nhi sẽ ở cạnh Minh suốt đời, không bao giờ rời xa Minh. – Nhi cũng diệu dàng đáp trả.
- Nhi có biết vì sao Minh lại từng nói Minh đã mất đi những người quan trọng nhất không? – Minh nói, chất giọng đều đều buồn bã.
- Nếu đó là chuyện buồn thì Minh đừng nghĩ đến nữa! Nhi không muốn thấy Minh như vậy! – Nhi.
- Ngốc! Minh không còn buồn vì chuyện đó nữa! Chỉ là giấu mãi trông lòng, Minh cảm thấy không hay! – Minh khẽ vuốt mái tóc mềm mượt của Nhi, nhã nhặn mắng yêu cô.
- Vậy thì Minh cứ nói ra đi! Nhi sẽ nghe! – Nhi.
- Ba mẹ của Minh… mất trong một tai nạn du thuyền năm Minh 8 tuổi! Minh chỉ còn mỗi chị hai và ông bà nội. – Minh.
- Minh hãy quên chuyện đó đi! Nhi sẽ ở cạnh Minh mãi mãi.
Nhi rời khỏi bờ vai Minh, áp bàn tay mềm mại của mình lên má trái của Minh như để an ủi. Minh cũng đưa tay mình lên, đặt trên bàn tay của Nhi và nói:
- Giờ thì Minh đã có thêm một người quan trọng giống như họ nên Nhi đừng lo. Đừng nói chuyện đó nữa, mặt trời sắp lặng hết rồi kìa!
Minh kéo Nhi quay lại bầu không khí lãng mạng ban nãy, xua tan mọi cảm giác đau buồn và bắt đầu những niềm vui mới, những niềm vui khi bên cạnh người con gái mà mình yêu…