Sau vụ việc xảy ra, các cô đã tìm được ình nguồn cảm hứng để thiếtkế. Cặp nào cũng đang hì hục hoàn thành trang phục cưới ình. Nanavà Danson thì tình cảm ngọt còn hơn mí đường. Có lẽ sau tai nạn này, cảhai đã học được cách trân trọng người mình yêu rồi nhỉ?
- Danson em thấy hình như cái này nó còn thiếu thiếu cài á
Nana đi vòng quanh chiếc áo cưới ngắm nghía rồi nói.
- Uhm ! Anh cũng cảm thấy vậy đó - anh ngắm chiếc áo chằm chằm rồi xoa cằm nói
Cả hai cứ đi đi lại lại xăm xoi nó, rùi vò đâu bức tai muh suy nghĩ.Hai người dù ngắm ngang, ngắm dọc vẫn ko thể tìm được đáp án là gì.Bỗng
- Á ! Anh nghĩ ra cái này - Danson la lên làm Nana giật mình
Nói rồi , anh chạy nhanh ra ngoài, độ năm phút sau, anh trở về trên tayvà một sợi dây dài bằng bạc có đường kính cỡ 1cm với vẻ mặt hớn hở.Nana khó hiểu hỏi:
- ANh lấy cái này làm gì?
- Em chờ một chút!
Anh nháy mắt với cô cười một cách khoái chí . Danson đem sợi dây vòngra sau chiếc váy y như dây nịt. Nhưng anh ko thắy thật sát mà để nó xềxệ xuống và phần dây dài còn dư Danson để thòng xuống . Bây giờ nhìnchiếc váy rất khác so với lúc nảy. Giờ trông nó dịu dàng và nữ tínhlắm. Nana búng tay cái chóc nói:
- Good ! Sao nảy giờ em ko nghĩ ra vậy ta. Danson anh giỏi thật đó nha
- Hihihi dĩ nhiên , như vậy mới xứng là ông xã em chứ - Danson cười tươi nói
- Hay là anh đổi ngành đi , em thấy anh mà làm nhà thiết kế ko chừng còn nổi hơn em á! - Nana chọc
- Thui thui cho anh xin đi! Anh hem có hứng với ba cái vụ đó đâu - Danson lắc đầu lia lịa
- Hahahaha
Nana phá ra cười ngặt nghẽo làm Danson cũng phải cười theo. Căn phònglàm việc của hai người tràn ngập tiếng cười rộn rã. Còn bên Matt và Joethế nào? Đôi này có vẻ yên ổn nhất nhỉ?
- Matt anh thử xem vừa chưa ?
Joe vừa nói vừa đem chiếc áo vest ướm lên người anh. Cô nghiêm đầu ngắm nghía rùi tự cười một mình làm Matt khó hiểu
- Em đang cười cái gì vậy ?
- Hem cóa gì! Chỉ thấy anh mặc vest lên trông cũng bảnh lắm chứ!
- Đương nhiên rồi, anh mà ! - Matt tự hào nói
- Xí ! Nhưng nếu ko có người thiế kế áo đẹp thì làm gì có chuyện ngườimặc đẹp chứ! - Joe nói như một gáo nước lạng tạt vào mặt anh , làm anhquên một cục
- Em lúc nào cũng thích nói shock anh vậy ? - Matt bùn bùn nói
- Hihihihihi, vì em thích thấy vẻ mặt tiu nghỉu của anh khi bị rớt từ trên trời xuống - Joe cười cười nói
- Em ác lắm - anh làm ra vẻ tội nghiệp
- Thui , đừng giận em nữa muh
Joe nói rồi liền vòng tay ôm lấy tay anh năn nỉ. Matt mỗi lần mà thấyJoe như thế thì dù có giận cách mấy anh cũng xiu lòng ngay. Bởi thế,anh làm sao có thể ko yêu cô được chứ nhất là khi Joe lại dễ thương nhưvậy muh.
Cặp đôi của Joseph và Ariel là ít nói nhất mà cũng là cặp tình củmnhất.Ariel vừa cắt vải vừa ngước lên mĩm cười nhìn Joseph bằng ánh mắtđầy yêu thương.
- Anh có mệt thì đi nghỉ trước đi! Để em làm cho
Joseph đang ngồi trên ghế ngắm Ariel làm việc nghe vậy anh đứng lên đi vòng ra sau Ariel và ôm cô vào lòng nói:
- Anh ko mệt đâu. Em làm vất vả vậy sao anh có thể đi nghỉ được chứ!
Ariel xoay người lại , ôm anh nói nhỏ:
- Em ko sao đâu! Gần sắp tới ngày rồi nếu ko nhanh thì sẽ ko kịp đâu. Anh đi ngủ trước đi!
Joseph xót xa nhìn Ariel. Mấy ngày nay cô đã vất vả với ba cái vụ nàylắm rồi. Nhìn cô trông ốm hẳn và cũng ko còn tươi tỉnh như thường ngàynữa. Điều đó làm cho Joseph cảm thấy đau vô cùng. Anh cảm thấy tự tráchmình vô cùng vì ko thể giúp gì được cho cô cả. Joseph nhìn sâu vào mắtcô nói với giọng tự trách:
- Tiếc là anh ko giúp gì được cho em cả
- Anh đã giúp em nhiều rồi! Nếu mấy ngày nay ko có anh bên cạnh em cổvũ , động viên em có lẽ em đã gục mất rồi - cô cười nhẹ nói
- Hay là đã anh ở lại phụ em mấy việc lặt vặt nha . Ok? - Joseph đề nghị
- Uhm - cô tươi cười gật đầu
Rồi cả hai vui vẻ cùng nhau hoàn thành phần việc còn lại cho kịp thờihạn. Không gian thật ấm cùng làm cho họ cảm thấy mọi mệt mỏi dường nhưtan biến mà thay vào đó là sự hăn say, năng nổ. Thời gian cũng vì vậymà chạy nhanh hơn thì phải?
Trong bốn đôi thì đôi khắc khẩu và thường xuyên cãi nhau nhất chắc cólẽ là đôi của Mike và Rannie. Ko hiểu nổi hai người này kiếp trước cóthù với nhau hay sao mà giờ phút nào cũng thấy cãi, cãi ko mệt mỏi, cãiko ngừng nghỉ
- Way ! Anh đang làm cái gì vậy ?
Rannie đang chỉnh sửa lại chếc váy cưới thì giật mình khi thấy Mikeđang cầm cây kéo định cắt cái gì đó. Cô vội vàng phóng tới chỗ anhchàng và giật phắt cây kéo từ trong tay Mike ra mà mắt nhìn anh nhưmuốn ăn tươi nuốt sống. ANh chàng ngơ ngắc giương đôi mắt nai to trònnhìn cô
- Anh đang làm cái gì vậy hả? - Rannie quắc mắt hỏi
- tôi thấy mấy cái này nó tua tủa kì kì làm sao á nên .- Mike vừa nói vừa chỉ vào cái quần của mình
- Nên định cắt bỏ chứ gì - rannie khoanh tay trước ngực nói hộ phần saudùm anh . Rồi bỗng nhiên khuôn mặt cô biến dạng trông đáng sợ vô cùng -anh có điên ko hả? đúng là lúa mà - cô ngửa mặt lên than trời
- Uhm ! Nhưng sao cô lại nói tui lúa hả? Tui được mệnh danh là công tử mode đó nha! - Mike giương giương tự đắc
cách điệu trong thiết kế hay ko hả? Nó được làm dựa vào một phần cátính của anh đó. Tôi đã mất hai ngày để thiết kế ra nó vậy mà anh suýttí nữa vì cái sự lúa chết tiệt của mình xém tí là hủy hết tâm huyếtcủa tôi.
Cô nói một tràng làm Mike nghe đến đờ mặt. Anh ko nghĩ là cô đã mất haingày trời mới có thể nghĩ ra nó. Vậy mà anh đã xém phá hoại hết nhữngcố gắng , khổ cực của cô trong những ngày qua. Mike nhìn cô bằng ánhmắt biết lỗi
- Trời ơi ! Sao tôi lại có thể lấy anh chứ ! - cô ôm đầu than
- Rannie à cho anh xin lỗi đi ! Anh ko biết em đã cực khổ như vậy - Mike nói với giọng buồn hiu
Rannie nhìn vẻ mặt của Mike bây giờ trông thậy tội nghiệp. Dù đang rấtgiận và rất bực mình nhưng cô cũng ko nỡ tránh mắng anh thêm. Ranniengồi phịch xuống ghế, thở ra nói với giọng mệt mỏi:
- Thôi bỏ đi! Dù sao anh cũng chưa làm gì!
- Vậy em tha lỗi cho anh hả ? - Mike vui ra mặt
- Nhưng lần sau muốn gì thì nói với tui một tiếng trước đã - Rannie bóp bóp cổ của mình nói một cách mệt mỏi
- Ok - Mike cười toa toét , rồi anh chợt hỏi - em mệt lắm hả ?
- Uhm
- Để anh mát xa cho
Nói rồi Mike nhào tới xoa bóp cổ, xoa bóp vai Rannie mà ko cần biết làcô đồng ý hay ko. Do quá mệt nên Rannie đã ngủ gục hồi nào ko hay. Mikenhìn cô xót xa, rồi bế cô đặt lên giường , nhẹ nhàng đắp chăn choRannie.Còn anh, anh ko ngủ mà ngồi đó ngắm nhìn Rannie một cách say sưa.
Trải qua những ngày làm việc mệt mỏi , cuối cùng ngày mà mọi người đềumong đợi cũng đã đến. Hôm nay, bốn cô nàng phải dậy rất sớm để trangđiểm , làm tóc . Nhưng cả bốn người đều ko giấu nỗi vẻ hớn hở và hồihộp của mình. Các cô được trang điểm rất lộng lẫy và mặc trên mìnhnhững chiếc áo cưới do chính tay mình thiết kế ra cả bốn thấy hạnh phúcvô cùng.
Các cô gái ngồi trong phòng dợi muh hồi hộp quá trời. Joe đứng ngồi ko yên cứ đi tời đi lui làm ba người kia muốn hoa cả mắt
- Bà ngồi yên dùm tui được ko? - Nana chống tay lên trán nói
- Tui run quá bà ơi - Joe vẫn ko chịu ngồi xuống
- hahaha ..Joe nhà ta mà cũng biết sợ hả?- Rannie cười ngất lên
Rannie tuy miệng cười như vậy thôi chứ thật ra chính cô cũng có hơn gìJoe đâu. Tuy ko ưa Mike cho lắm nhưng khi nghĩ tới sẽ cùng anh taytrong tay bước lên giáo đường thì trống ngực cô đã đập thình thịch rồi.Joe lườm Rannie một cái rùi ngồi xuống ghế nói:
- Tại lần đầu làm cô dâu chứ bộ.Bà cũng có hơn gì tui đâu mà làm bộ hoài
- Bà ..-cô bị Joe nói trúng tim đen nên cứng họng
- thôi hai người làm ơn đi. Đây là giờ phút nào rồi mà còn cãi? - Nana quay sang nói với giọng bực mình
Đúng lúc đó thì
- CẠCH-
Cánh cửa của phòng chờ được mở ra. Các ông bố bước vào với nụ cười rạng rỡ trên môi.
- Tới giờ rồi đó! - ông Chu nói
- Vậy ..vậy - Ariel bắt đầu lúng túng
- Đi thôi nào con gái
Nói rồi,các ông bố quàng tay con gái dắt ra lễ đường. Ngoài kia,bốn anhđang nóng lòng muốn xem mặt cô dâu của mình như thế nào.
Khi các cô được cha dẫn ra,cả khán phòng gần như ngộp thở mà theo dõitừng bước chân của họ. Bốn nàng tuy miệng cười nhưng tay chân đang runlên bần bật. Đây là ngày trọng đại trong đời người hỏi ai mà ko lo chứ?
Còn các anh thì sao? Bốn anh đứng như hóa đá khi thấy các cô xinh đẹplộng lẫy trong chiếc váy cưới sang trọng. Đang còn mơ màng thì các anhnghe:
- Ba giao con gái cưng của mình cho con nhé ! Hãy chăm sóc nó đàng hoàng
Nói xong,các ông trao tay cô con gái yêu của mình cho bốn anh.
Và giờ phút thiêng liêng đã đến. Ông mục sư bắt đầu tiến hành công việccao cả của mình là chứng giám cho tình yêu của những đôi trai gái đanghiện diện tại đây. Ông ta bắt đầu đọc một tràng:
- Các chú rễ (khỏi viết chắc mí bạn cũng biết òi ha)
- Con đồng ý -bốn anh đồng thanh hô to
- Còn các cô dâu cho dù giàu sang,bệnh tật ..
- Con đồng ý - ba cô kia trả lời duy chỉ có mình Rannie là hem đáp
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn cô như thể sinh vật lạ. Rannie vẫn dửngdưng còn Mike thì mặt tái méc.Anh chàng nhìn cô lom lom, muh hem biếtcô nàng này đang giở trò gì nữa đây
- Nè pà sao vậy?-ba người kia thúc vào người Rannie lo lắng hỏi
- .
Ông mục sư nóng lòng hỏi:
- Còn con có đồng ý ko?
- ..-Rannie nhìn sang Mike,mặt anh chàng giờ đây như bánh bao chiều - phải ở với nhau cho dù khó khăn, bệnh tật á?
- Đúng vậy, con có bằng lòng ko? - ông mục sư gật đầu xác nhận
- Con .con đồng ý - cô nhỏ giọng nói
Tất cả mọi người trong khán phòng thở ra nhẹ nhỏm. Mike cũng suýt húhồn vì cô.Rannie cũng ko hiểu sao mình lại sao lại đồng ý nữa . Sauđó,chú rể trao cho cô dâu những nụ hôn ngọt ngào trong những tràng vỗtay nhiệt liệt của mọi người.
Cuối buổi lễ là chương trình hưởng tuần trăng mật của những đôi vợchồng mới cưới này. Và nơi dừng chân đầu tiên đó chính là Pháp với thủđô Paris hoa lệ
Vừa lên máy bay chưa đầy nửa tiếng, mấy cônàng đã nằm lăn ra ngủ ngon lành. Còn bốn anh thì đương nhiên là phảilàm cái gối bất đắc dĩ cho các nàng.Dù có ê ẩm đi nữa thì chẳng aidám phàn nàn lời nào. Má ngược lại họ còn cảm thấy vui nữa kìa. Chuyếnđi này hứa hẹn nhiều điều thú vị lắm đây.
Trở lại với Beatrice, sau khi tiễn mấy đứa em yêu của mình đi . Cô đãquay trở lại công ty, bắt đầu một ngày làm việc đầy căng thẳng củamình. Nhưng trong đầu cô, hình ảnh buổi hôn lễ vẫn còn chập chờn vâylấy cả tâm trí cô.
- Ko biết bao giờ mình mới được như vậy nhỉ?
Nói rồi Beatrice khẽ mĩm cười. Nhưng sau đó, cô cũng lắc mạnh đầu cố xua nhanh cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình
- Cộc cộc ..cộc
Tiếng gõ cửa vang lên ngăn ko cho ý nghĩ của cô tiếp tục được thêu dệt
- Vào đi!
Người bước vào ko ai khác đó chính là Dylan. Vừa vào anh đã nở vớiBeatrice một nụ cười tươi rói có thể làm chết người. Nhưng đối vớiBeatrice thì ko thể nào cả vì trong lòng cô còn có một người quan trọnghơn nhiều. Cô ngẩn lên hỏi:
- Anh đến có gì ko?
- À ! Anh đến đưa em bản kế hoạch đây
Nói rồi, anh đưa tập hồ sơ cho Beatrice. Cô cầm lấy và từ tốn mở raxem. Lướt mắt một lượt, rồi đóng sấp hồ sơ lại ngước lên nhìn anh cườihài lòng.
- Làm rất tốt! Quả là tôi nhìn ko sai mà, anh có thể làm được mà!
Dylan ko nói gì mà chỉ nhìn Beatrice cười cười. Ánh mắt anh nhìnBeatrice như bị thôi miên và ko tài nào rời mắt khỏi những hành độngcủa cô được, Điều đó chính anh cũng ko thể nào giải thích được. Nhưnganh chỉ biết, khi ở bên cạng cô , anh có một cảm giác rất lạ, rất muốnbảo vệ , chăm sóc cô.
Beatrice cảm thấy nóng mặt trước ánh nhìn quá là nồng nàn của anh. Dùcó muốn tránh nhưng cũng chẳng có chỗ nào để cô tránh được. Beattricecố lãng sang chuyện khác:
- Người mẫu đại diện cho sản phẩm anh tìm được chưa?
- Vẫn chưa tìm được người thích hợp làm đại diện cho sản phẩm mới của chúng ta
- Vậy à ? - Beatrice suy nghĩ - được em biết rồi
- Chút trưa em rảnh chứ ? Chúng ta ..
- Chút trưa em còn giải quyết đống công việc này nữa. Sorry anh nha! -Beatrice chặn đầu Dylan truớc vì biết anh muốn nói gì nên cô tứ chốimột cách tế nhị
Còn Dylan thì hụt hẫng khi bị Beatrice từ chối nhưng anh vẫn nở nụ cười gượng gạo
- Ko sao , lần khác vậy!
- Uhm - cô cười
Rồi Dylan lầm lũi đi ra ngoài. Beatrice bây giờ mới thở phào nhẹ nhỏm.Thật ra cô biết rõ tình cảm của Dylan chứ. Vì cô vốn là một cô gáithông mình và nhạy bén thì những chuyện như vậy đâu có che mắt được cô.Nhưng đối với Beatrice , cô chỉ xem Dylan như một người bạn, người anhmà thôi. Cô ko hề có ý nghĩ sẽ cùng với anh vượt qua mức tình bạn.Beatrice nhún vai một cái rồi lại tiếp tục công việc của mình
Còn Dylan vừa bước ra khỏi phòng Beatrice thì anh đã đụng mặt Ady. Cô nàng vừa thấy anh thì hớn hở chạy lại :
- Dylan! Thật trùng hợp lại gặp anh ở đây ( trùi ui công ty cóa bao nhiêu đâu muh hem gặp)
-
- Chút trưa em với anh đi dùng cơm nhá! - cô vui vẻ đề nghị
- Chút trưa anh bận rồi - anh lạnh lùng đáp - nếu ko có gì nữa thì anh trở về phòng làm việc đây
Nói rồi, anh đi thằng một nước về phòng. Đề lại Ady đang dõi theo nhìnanh với khuôn mặt giận dỗi. Bỗng cô ngoái đầu lại nhìn về phía phònglàm việc của Beatrice bằng ánh mắt tức tối. Ady biết chắc rằng đã cóchuyện gì xảy ra với Dylan rồi nên anh mới có thái độ như thế đấy , mànguyên nhân ko còn ai khác đó chính là cô tổng giám đốc mới, Beatrice.Nghĩ đến đó, càng làm cho Ady cảm thấy ghét Beatrice hơn nữa vì cô đãgiành mất Dylan trong tay của mình
Máy bay đã an toàn đáp xuống phi trường. Bốn cô hí hửng thấy rõ, cònmặt mày mí anh thì như ăn phải ớt . Vì suốt chuyến bay dài các anhchàng nào có ngủ được yên đâu. Nhất là bả vai ai nấy đều đau ê ẩm.TRong khi các anh lui cui lo cân hành lí thì đằng này bốn cô gái nhà talon ton chạy đi xem khắp nơi. Điều đó làm mí anh bực mình vô cùng
- Các em có thôi đi ko hả? Mau qua đây xách phụ anh cái túi này đi! Làmnhư chưa bao giờ đến đây ko bằng vậy á ! - Matt mệt quá đâm quạu
Thấy thế, các nàng mới hì hục chạy lại tiếp tay với ông xã. Cô nào cô nấy nhìn các anh cười giã lã
- Thui muh đừng nóng muh ! Để xem xách dùm cho ha? - Joe cười tươi rói nói
Quả thật, thấy cử chỉ trẻ con của các nàng mí anh ko thể nào mà giận cho nổi. Joseph bật cười nói:
- Thôi nảy giờ chúng ta đóng phim ở đây cũng đủ lắm rồi đó! Nếu cònko đi chắc chắn người ta sẽ kêu người đến xúc chúng ta đi đó
Sau câu nói trêu đùa của anh thì cả đám phá ra cười nắc nẻ. Mọi ngườicùng giúp nhau làm cho xong thủ tục nhập cảnh rồi dọt cho lẹ ra ngoài.
- Paris ơi ! Tôi tới rồi nè ! I love you .- Rannie vừa ra tới ngoài. Rannie đã sung sướng hét lên
- Cuối cùng cũng tới rồi ! Thích ghê vậy đó - Ariel vươn vai cảm nhậncái không khí mới lạ này làm cô thấy khoan khoái trong người
- Đi thôi ! Mau về khách sạn tắm rửa rồi còn đi chơi nữa chứ! - Matt nói
Cả đám gật đầu tán đồng rồi kéo nhau ra đợi xe đến rướcnhưng .đứng đợi cả tiếng đồng hồ mà ko thấy có bóng ma nào cả.Vừa đói vừa khát khiến mọi người phát tiết. Mike mặt mày nhăn nhó hỏiDanson:
- Ê !Ko phải mày nói là sẽ có người của khách sạn đến rước sao? Bây giờ đâu? Cả bóng ma cũng ko có là sao?
- Ơ! Thằng này lạ, mày hỏi tao tao biết hỏi ai? Thì ba tao đã báo chongười bên này biết rồi mà - Danson cũng đáp lại với giọng bực bội
Nana thấy tình hình kiểu này coi bộ hem ổn liền nói với ox:
- Danson à ! Hay anh gọi điện về hỏi ba coi!
Nghe lời cô, anh moi điện thoại trong túi ra và tức tối gọi về ĐàiLoan. Ko biết anh nói gì đó với papa mình mà cả đám chỉ thấy anh lắcđầu với gật đầu hem.
Mười phút sau, anh cúp máy nhìn mọi người với anh mắt ái náy. Còn cảđám thì đang căn đôi mắt ra trông chờ câu trả lời ở nơi anh mà muốn lêntim.
- Sao hả ? Ba nói thế nào ? - Matt thúc em trai
- Hì hì hì .. ba nói - anh cười mà mặt méo xệt - banói .ba đã dặn sai giờ đi đón mình . Chín giờ sáng muh ổng dặnnhằm là chín giờ tối nên ..- nói tới đây anh ngước lên nhìnmọi người với đôi mắt ngây thơ vô số tội
- Trời .sao ko nói sớm !
Cả đám cùng đồng thanh kêu lên. Danson méo mặt nhìn mọi người. Anhtưởng tượng nếu cả đám mà hội đồng anh , chắc anh chết ko kịp ngáp quá-
Thôi thôi ! Mọi người cũng mệt rồi hay là chúng ta đón xe về khách sạn đi nha rồi tính tiếp
Nana thấy mùi thuốc súng bốc lên nồng nặc, những ánh mắt hình viên đạnthi nhau đang bắn vèo vèo vào Danson nên cố tình giải vay cho ox củamình . Có thế, cả đám mới chịu buông tha Danson . Vậy là cả đám ngậmngùi đón taxi về khách sạn. Họ gọi 2 chiếc taxi Danson & Nana,Joseph & Ariel đi một xe. Matt & Joe, Mike & Rannie đi mộtxe và đích đến cuối cùng là khạc sạn Rex của tập đoàn Đường thị .Nhưngmọi chuyện cứ tưởng êm xuôi ai dè .
- Các người muốn đến đâu hả? - người lái taxi xổ nguyên một tràng tiếng Pháp
- Khách sạn Rex - Joseph trả lời cũng bằng tiếng Pháp
- Wow ! Anh cũng biết nói tiếng Pháp hả? - Ariel reo lên một cách thích thú
- Dĩ nhiên rồi ! Ông xã em muh - Joseph vênh mặt tự tin nhưng rồi anhcũng trở lại vẻ nghiêm chỉnh nói - mà sao em lại nói cũng biết ?
- Ủa? Anh ko biết gì à? Ariel ko nói cho anh nghe sao? - Nana bon chen hỏi
Joseph cũng nghệch mặt ra trước câu nói của Nana. Nói ? Nói cái gì nhỉ? Nhìn mặt Joseph lúc này khiến Ariel ko nhịn được cười
- Làm gì mà anh nghệch mặt ra ghê thế? - Ariel cười to nói - ngay từnhỏ thì tụi em đã được học rồi nên em, Nana và Rannie đều có thể nóiđược tiếng Pháp
Joseph quay sang nhìn Nana như hỏi có phải vậy ko thì ngay lập tứcanh nhận được cái gật đầu chắc chắn . Cô còn nói thêm cho Joseph biết:
- Ariel biết năm thứ tiếng lận đó!
- Ghê vậy ? - Jospeh kinh ngạc nhìn cô vợ yêu của mình - em còn giỏi hơn anh nữa đấy!
- Ko đâu! Anh giỏi hơn em muh - cô nhỏng nhẽo - ông xã của em là number one
Sau câu nói của Ariel là một tràng cười vang cả xe. Còn bên xe của cặpđôi khắc khẩu thì sao? Xem ra đôi này có vẻ hơi rắc rối đây
- Ủa? Sao đi vòng vòng hoài mà chưa tới vậy ? Lần trước anh tới đây anh nhớ là đi nhanh tới lắm mà ! - Matt gãi gãi đầu nói
-
Ông tài xế người Pháp vẫn ko trả lời họ ( cóa hiểu gì đâu muh trả lời ). Chiếc xe cứ thế hết chạy thẳng rồi quẹo, hết quẹo rồi thẳng lòng vònghết gần tiếng mấy mà chẳng thấy bóng dáng cái khách sạn nào cả. Bốnngười ngồi trong xe mặt ai nấy đều bờ phờ thấy rõ. Xương cốt toàn thânđều ê ẩm. Rannie thấy coi bộ nếu tình hình này cứ kéo dài thế kia chắcchắn sẽ ko ổn nên cô mới quay sang hỏi Mike:
- Nè ! Ban nảy anh nói cái gì với ông ta vậy hả?
- Thì nói là đến khách sạn Rex - anh ngây thơ nói
- CÓ thật là khách sạn Rex ko đó ? - Rannie tỏ ý ko tin tưởng
- Ờ - Mike nhăn nhó đáp
Thật ra Mike chỉ biết nói lõm bõm vài câu tiếng Pháp thui à! Chứ còn màkhó quá thì anh chịu thua. Tiếng Anh và tiếng Ý thì ko thành vấn đề chứtiếng Pháp thì anh đành pó tay.Nhưng vì bệnh sỉ viện củamình nên anh mới nói cứng với Rannie . Và nhất là anh ko muốn thua cô.
Còn Rannie thì nóng như lửa đốt. Nhìn vào mắt Mike cô thật sự chẳng tìmđược sự tin tưởng nào ở lời nói của anh cả. Vì do ban nảy Mike đón xenên anh ta nói gì Rannie thật ko biết nhưng .một conđường mà cứ chạy lòng vòng hoài thì thật có vấn đề òi.
- Biết vậy ban nảy ko để cho tên mắc dịch này đón xe. Chẳng biết hắn cóbiết tiếng Pháp ko nữa . Soa mà mình nghi quá à !- Rannie lầm bầm
- Mike, thật ra anh có biết nói tiếng Pháp ko vậy ? Nếu ko biết thì nói đại đi - Rannie bực mình quá quát lên
- Cô giỏi quá sao ko nói đi - Mike cũng ko vừa gì quát lại
Ko đợi Mike nói thêm câu nào. Rannie đã chồm lên hỏi ông tài xế:
- Xin lỗi cho hỏi , ông chở chúng tôi đi đâu vậy?
- Thì các cô cậu ko phải đến khách sạn Mex sao?
- Mex?Ai nói với ông là chúng tôi đến khách sạn Mex sao? -Rannie trợn mắt hỏi
- Thì anh chàng ngồi kế bên cô đó- ông ta vừa nói vừa quay ra sau chỉ Mike
Nghe ông ta nói mà Rannie tức xì khói . Cô quay qua liếc Mike một cáisắc lẻm. Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh ngay lập tức.Còn Mikethì sợ xanh mặt trước cái nhìn của bà vợ quái chiêu . Rannie lườmanh , ghiến răng ken két nói:
- Chút tui sẽ tính sổ với anh sau
Nói xong cô lại chồm lên nói chuyện với ông tài xế. Mike thì ngồi cứlâu lâu liếc nhìn Rannie. Matt và Joe thì lắc đầu nhìn hai người
- Xin lỗi ông nha ! Tại ông xã tui ko rành tiếng Pháp nên đã nói sai làkhách sạn Rex chứ ko phải Mex âu. Làm ơn nha! - Rannie ái ngại nói
- Oh ! Ko sao
Nói rồi, ông ta cho xe quay lại. Còn Rannie thì nhìn Mike tức tối nói:
- Anh có đầu óc ko vậy hả? Anh có biết anh đã hại chúng tôi thê thảm lắm ko?
- Gì chứ ? Tôi có làm gì đâu ? - anh chu mỏ lên cãi lại
- Có làm gì đâu? - Rannie lặp lại lời nói của anh mà muốn hộc máu vìtức - nói nghe hay nhỉ? ngay cả Rex và Mex cũng nói sai nữa thì còn làmăn gì được nữa?
- Hả? - cả ba người mắt tròn mắt dẹt
- MUốn biết thì hỏi anh ta đi ! Người ta là khách sạn Rex là REX đó chứko phải là Mex đâu anh hai. Ko biết nói thì sao lúc đầu ko nói hả? -Rannie làm một tăng
Matt và Joe nhìn Mike bằng đôi mắt iu dấu chưa từng có làm anh ớncả sống lưng. Rồi cả hai nháy mắt cùng Rannie. Cả ba như hiểu ý nhauvà ..
- 1 2 3 .Yaaaaaaaaaaaa
Cả ba cùng một lúc nhào vào đánh Mike túi bụi, đánh tới tấp. Vừa đánh Matt vừa nói:
- Thằng nhóc ! Dám chơi anh đây à? CHo chít nè-
- Có chuyện nói với năng mà cũng ko xong cho anh tiêu lun - Joe cũng nói ( tội nghiệp chiến nì anh iu bị bầm dập òi )
Trước cửa khách sạn Rex, hai đôi kia đang trông đứng trông ngồi bốn người kia. Nana mặt nhăn nhó nói:
- Trời ơi ! Bốn người này định đi hết vòng cái Paris này mới chịu về hay sao mà?
- Em yêu ! Bình tĩnh đi . Chắc có lẽ họ lạc đường thôi mà hay xe xảy ra vấn đề - Danson đứng phía sau ôm choàng lấy Nana nói
- Hi vọng giống như anh nói - cô nói mà lòng bồn chồn vô cùng
Họ ngồi la liệt trước cửa mà đợi. Năm phút ..mướiphút ..rồi một tiếng trôi qua. Mọi người bắt đầu nổi đóa lên. Nanahét lên với một tầng số đáng nể:
- Chịu hết nổi rồi ! Thật ra họ bốc hơi ở xó xỉnh nào thế?
Danson thấy pà vợ yêu của mình đang chuẩn bị phát hỏa thì vội vàng đứng dậy kéo tuột cô ngồi xuống dỗ dành noái:
- Bà xã iu ơi anh biết em mệt lắm òi, chính anh cũng vậy nè! Nhưng emcũng nên giữ bình tĩnh chứ! Em xem mọi người đang nhìn chúng ta kìa !
Danson vừa nói vừa vuốt ngực Nana cho hạ hỏa rồi chỉ mọi người cho côxem. Quả thật cả chục cặp mắt đang hướng về chổ cô. Nana cảm thấyngượng vô cùng, cô cố gắng nở một nụ cười méo mó nhìn mọi người. Rồi côquay sang thúc cù chỏ vào hông ông chồng iu dấu của mình nói:
- Cũng tại anh ko đó! Sao0 ban nảy ko ngăn em chứ ..làm em quê muốn chết à!
- ANh .- Danson pó tay ko nói lại cô vợ ngang ngược của mình
- Hai người làm ơn đi! Giờ phút này mà còn có tâm trí đấu võ mồm với nhau sao? - Joseph nhức cả cái đầu nói
- Ông xa à! Chắc họ ko sao đâu - Ariel biết Joseph đang lo lắng nên cô lên tiếng trấn an - có Rannie đi cùng chắc chắn ko sao
- Bọn họ chẳng ai biết nói tiếng Pháp cả hỏi ko lo sao được. Nếu biếtcó tình cảnh này thì lúc nảy mình đi chung xe với họ chắc chắn là kosao rồi - anh tự trách mình
Thấy Joseph ngồi vò đầu bức tóc làm Nana dù đang bực mình cũng phải bậtcười. Ariel choàng tay sang vai ông xã mình cười cười nói:
- Ai nói với anh là ko ai biết nói tiếng Pháp hả? Còn Rannie anh định quăng ở đâu?
- Hả ? - Joseph khó hiểu
- Chính vì có Rannie đi theo nên em mới nói với anh là có Rannie nhất định sẽ ổn thôi mà - Ariel lém lỉnh nói
Bốn người đang nói chuyện vui vẻ cho qua thời gian thì .từxa có một chiếc taxi từ xa đang chạy tới. Matt và Mike xuống xe, khệ nệxách đồ ra khỏi cốp xe. Rannie và Joe từ từ đi ra sau. Vừa thấy bóngdáng bốn người , bốn người kia vội vàng chạy lại phụ khiên đồ xuống.
Nana vừa thấy mặt Rannie đã hỏi ngay:
- Nè ! Bốn người đi đâu mà lâu vậy? Tui còn tưởng bốn người đi dạo một vòng hết cái Paris này mới chịu về chứ?
- Hừ ! Cũng gần như vậy đó - Rannie vừa nói vừa nhìn sang Mike - cũngnhờ ơn của ai đó nên tụi tui mới được đi dọa hết một vòng đấy chứ!
- Bà nói như vậy là sao tụi tui hem hiểu ? - Ariel nghệch mặt ra còn Nana thì gật đầu lia lịa
- Muốn biết thì hỏi cái tên tai họa đó đi
Phán xong một câu rồi Rannie quảy đít bỏ đi vào trong một mạch. Bây giờ, Joseph, Ariel , Nana và Danson nhìn Joe . Joe thì chỉ chỉ sang Matt,Matt thì chỉ chỉ sang Mike. Anh chàng đứng đó nhe hàm răng sáng ngờimà ko chói lóa của mình ra cười toe toét. Bốn người kia giật bắn mìnhkhi thấy bộ dạng của Mike bây giờ. Tóc tai anh thì dựng đứng lên nhưcái chổi lông gà, quần áo bị nhàu nát hết. Cứ y hệt như anh vừa mới điđánh trận về ko bằng. Ariel kinh hoàng nói:
- Trời ơi! Mới có một tiếng thôi sao mà tơi tả ghê vậy?
- Nhìn bộ dạng mày sao mà thê thảm thế? Giống bang chủ cái bang quánhưng nếu muốn làm bang chủ thì hình như còn thiếu thiếu mộtthứ ..- Danso xoa xoa cằm ngắm thằng bạn từ đầu tới chân rồiđột nhiên nói - à há ! Thiếu cái bát với cây gậy nữa là đủ bộ òi !
Mike bị chơi một vố rõ shock. Anh chàng đứng đó nhìn mí thèng bạn quíhóa bằng một cái nhìn iu thương chết người . Anh hầm hầm nói:
- Tụi bây vừa thôi chứ! Thấy tao vậy ko biết an ủi còn cười nữa
- Hahahaha mày mày muốn tao an ủi sao đây? phụt phụt .- vừa bụm miệng Joseph vừa nói
- Thôi thôi ! Mình vào lấy phòng đi chứ . Chẳng lẽ các anh muốn ở đây cười hoài sao?
Ariel thấy mặt của Mike đỏ ửng đến tội nghiệp nên lên tiếng giải vây cho anh. Ko thôi chắc họ cười tới sáng mai cũng chưa dứt .
Nói rồi, cả đám mới chịu đi vào lấy phòng. Họ đi xăm xăm đến quầy tiếptân bằng thái độ tư tin chưa từng có. Đến đó, cô tiếp viên lịch sự hỏi:
- Xin hỏi quý khách có đặt phòng trước hay ko ạ?
- Cái gì? Đặt phòng trước ? - cả đám đồng thanh
Nana giật tay áo chồng mình hỏi:
- Chẳng phải ba nói là có người lo hết rồi sao? Mà đây là khách sạn của nhà mình mà. Còn có dụ đặt phòng nữa à?
Danson cũng ko khỏi ngạc nhiên, anh quay sang nhìn ông anh của mình nhưhỏi Chuyện này là sao ?. Matt tiến tới chổ cô tiếp viên với nụ cườiđẹp như mơ , anh chàng bắt đầu giở cái giọng ngọt như mí lùi ra :
- Người đẹp! Em thật ko biết anh là ai sao?
- Xin lỗi quý khách nha! Khách sạn của chúng tôi hàng ngày có hàng trămdu khách làm sao tôi có thể nhớ mặt hết từng người được ạ!
Cô nàng tiếp viên nói một câu như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Matt.Bảy người kia đứng đằng sau cười khúc khít làm Matt đã quê độ với ngườiđẹp rồi nay lại càng điên tiết hơn. Rồi bắt đầu đâm ra quạu, ko biếttrút giận vào ai nên anh đành trút giận vào cô tiếp viên vô tội. Nhìntrừng mắt nhìn cô gái nói như hét:
- Gọi Giám đốc ra đây cho tôi!
Cô gái hoảng hồn , lật đật nhấc điện thoại lên và gọi
Năm phút sau, một người đàn ông chừng năm mươi mấy tuổi vội vàng chạy đến chổ Matt cúi đầu chào nói:
- Đại thiếu gia ! Xin lỗi đã để cậu chờ lâu!
- Giờ này mà còn đại với nhị cái gì nữa - Matt bực mình nói chẳng kiêndè ai cả - chuyện này là sao đây hả? chẳng phải ba tôi đã báo với ôngrồi sao? Sao bây giờ lại có cái vụ đặt phòng trước hay sau nữa? Ôngđịnh giỡn mặt với tôi chắc?
Matt điên tiết lên nên anh xả một tràng làm ai nấy đều kinh hoàng nhìnanh trưng trưng. Còn riêng ông giám đốc thì mặt mày xanh lè, đứng komuốn vững lắp bắp nói:
- Ko ..ko phải ạ.Tại tại .tôi tưởng thiếu gia tốimới mới đến nơi - ông quay sang cô nhân viên nạt - cô có biết đâylà ai ko mà dám đắc tội hả? Là đại thiếu gia của chúng ta đó . Vậy màcô dám thật là. Bộ muốn nghỉ việc sớm hả?
Cô nhân viên nghe đến chữ nghỉ việc thì tay chân bủn rủn, mặt xanh lè nói với giọng sợ hãi:
- Tôi .tôi ..thật sự xin lỗi. Tôi ko .ko biết . Làm ơn đừng đuổi tôi. Tôi rất cần công việc này
Chỉ chờ có thế, ông giám đốc mới cười giã lã nói với Matt để xua đi sự bực tức trong lòng anh:
- Đại thiếu gia! Tôi đã la cô ấy rồi, xin cậu bỏ qua cho.
Matt làm thinh , quay mặt chỗ khác ko nói năng gì. Ông giám đốc lúngtúng nhìn mọi người với ánh mắt cầu cứu.Vì ông biết tính khí của Matt,hễ mà nổi cơn tam bành rồi thì khó mà xoa được cơn giận đó.
Năm phút .mười phút trôi qua cũng chẳng có ai dám hó hé nhúcnhích. Còn Matt thì vẫn đứng trơ trơ ra đó như định thử lòng kiên nhẫncủa mọi người ấy! Joe giờ này chỉ biết lắc đầu thở ra trước tính khíthất thường của ông xã mình. Cô vạc mọi người sang một bên, mỉm cườiđến bên Matt nói nhỏ:
- Ông xã! Đừng giận nữa mà! Anh xem , anh giận lên mọi người đều mất cảvui rồi - cô nũng nịu ôm cánh tay anh lắc lắc nói - Ông xã ! bỏ qua điha ! Anh mà còn ko chịu nguôi giận đi lấy phòng thì em sẽ xỉu thiệt đó !
Vừa nói Joe vừa dùng ánh mắt long lanh, giọng nói ngọt ngào và gươngmặt dễ thương nhất để năn nỉ Matt. Cả quyết tâm và nổi giận ban nãy củaanh bây giờ dường như đã bị đánh bại bởi gương mặt quá đáng yêu của côvợ mình.
Sáu người kia cùng chụm đầu lại to nhỏ. Và người bon chen đầu tiên là Rannie:
- Nè ! Liệu bà Joe có àm ăngì được ko đó ?
- Sao ko? Quá là được luôn đi chứ ! - Nana nói ngay
Danson và mấy người kia cũng gật đầu lia lịa . Nana lại nói một cách chắc chắn:
- Nếu là ai thì tui ko dám bảo đảm . Chứ là Joe thì tui dám bảo đảmluôn. Nếu bả mà ko thuyết phục được Matt tui sẽ cắt đầu xuống cho bàlàm ghế ngồi luôn
- Em yêu ! Sao em chơi lớn thế? Ko sợ thua sao? - Danson giật mình trợn mắt nhìn Nana
- Anh yên tâm đi! Vợ anh ko bị thau dễ dàng như thế đâu - cô nháy mắt nói
Joe chờ mãi mà ko thấy Matt đáp trả lời nào, Joe bắt đầu thấy nóng rồiđấy! Nhưng cô cố gắng nhịn để giữ hoà khí mắc công một hồi xảy ra chiếntranh thì khổ.Bỗng .
- Thôi được rồi! Coi như anh sợ em luôn đó vợ yêu !
- ..
- Thôi mà ! Em biết anh sợ nhất là lúc em giận mà! Đi ! Chúng ta đi lấy phòng ha bà xã! Giận mau già lém đó !
Matt có tình trêu chọc Joe. Những lời nói của Matt làm cô ko tài nào kocười cho được. Rồi hai vợ chồng vui vẻ dắt nhau đi lấy phòng bỏ mặtnguyên đám tám đang đứng đó. Nana nhìn sang Rannie khoanh tay hất mặtnói:
- Bà thấy tui nói có sai đâu!
- Hứ!
- Bà xã của anh tài ghia lun ! - Danson cười toe toét nhìn Nana và bấtngờ hun cái chụt vào má cô. Nana mặt đỏ như trái gấc ngượng ngùng vôcùng . Còn anh thì vẫn vô tư ôm cô giữa thanh thiên bạch nhật
Rannie chịu hem nổi nên lên tiếng nói:
- Hai người vừa thôi ! Giữa ban ngày ban mặt mà đóng phim tình cảm thấy ớn hông?
- Sao ? Thấy vợ chồng người ta hạnh phúc còn mình thì hông làm pà tứchả? - Nana cũng chẳng vừa đốp chát lại-Muốn vậy thì kêu Mike đi - nóirồi cô hất mặt sang Mike
- Hai người cãi đủ chưa? Bây giờ có đi lấy phòng ko hả? Hay là địnhđứng cãi tới sáng? - giờ đến phiên Aiel cảm thấy bực mình. Nhưng cũngnhờ đó mới có thể dặt tắc đi được hay cái loa phóng thanh đang được mởto chực chờ chiến đấu
Sau khi lấy phòng, bốn cặp ai về phòng nấy. Họ vừa vào là đã nằm dàitrên giường và bắt đầu ngủ. Nhưng mọi người đâucó biết rằng, sau giấc ngủ đó, khi họ thức dậy sẽ lại đối mặt với mộtthử thách khác mà ông trời dành cho. Cứ thế, tám người cứ vô tư mà nằmngủ . Dù bây giờ trời có sập xuống chắc tám người cũng chẳng dậy
- Anh nhanh lên một chút có được ko? Con trai gì mà rị mọ còn hơn con gái nữa !
Rannie vừa đi vừa cằng nhằn Mike. Anh chàng này cũng chẳng vừa gì mà kođốp chát lại cô vợ độc chiêu của mình , nhất là khi cô vợ quý hóacủa anh đang dùng những lời lẽ sĩ nhục lên chí khí nam tử của anhđây
- Nè ! Cô vừa phải thôi nha ! Nói gì thì nói đừng đem tui ra so sánhvới loại con gái yểu điệu các cô à! Dễ quê lắm đó ! Mà đã quê là khóquề á !
- Hứ ! Nếu ko muốn vậy thì đi nhanh lên dùm cái. Bụng tui nó đang ********* nè !
Nói xong Rannie ngúng nguẩy bỏ đi một nước hem thèm cãi tay đôi vớiMike nữa. Còn anh chàng nhà ta đành thầm kêu trời lên vì cô vợ ngangnhư cua của mình
- Đáng lí cô ta phải tuổi con cua mới đúng! Người gì mà ngang ngượcchưa từng có - rồi Mike ôm đầu rên rỉ - trơi ơi ! ông thật bất công muh! Sao lại bắt con phải lấy con cua này chứ? Đem con đi giết cònsướng hơn !
Mike lầm lũi đi theo Rannie. Lúc hai người đến nơi, sáu người kia đã anvị trên bàn ăn hết òi. Chỉ còn chờ cặp oan gia này mà thôi
- Nhân vật chính đến rồi kìa ! - Matt hất mặt về phía Mike và Rannie nói
- Sao lúc nào cũng là hai người hết vậy? Chắc kiếp trước hai người thiếu nợ nhau quá ! - Danson lên tiếng than vãn
- Đúng ! Đúng ! Ông xã nói đúng ghê ! - Nana bè theo - kiếp trước trả chưa hết nên kiếp này phải trả tiếp đó!
Nana vừa dứt câu . Cô nàng đã nhận ngay hai cái nhìn giết người từRannie và Mike làm cô im bặt. Nana quay sang Danson nói lãng :
- Ông xã ! Anh ăn gì nà ?
- Em ăn gì thì anh ăn đó hihihihi !
Hai người ngồi đó cứ anh anh , em em làm cả đám sởn cả tóc gáy. Joseph quay qua nói với Ariel với giọng giễu cợt:
- Bà xã ! Xem ra chúng ta cẩn phải phần đấu lên rất nhiều mới đuổi kịp họ đó !
- Hahahahaha
Sau câu nói của Joseph là một tràng cười. Ai nấy đều cười lăn cười bòra , chỉ có hai vợ chồng
Danson thì quê một cục.Nhưng cũng may, lúc đóanh bồi bàn đến kịp thời để cứu vớt cho anh trước một bàn thua trôngthấy:
- Xin hỏi quý vị muốn dùng gì?
- À ! CHo chúng tôi
- Còn tôi là
Cả đám cứ thi nhau kêu đồ ăn một cách khí thế vô cùng. Nhưng họ đâubiết rằng bầu trời bên ngoài mây xám đang giăng phủ
Thức ăn được đem ra chật cả bàn. Nào là gà quay , nào là ganngỗng, ..cả đống thức ăn đủ màu sắc kích thức vị giác củamọi người. Tám người , mười sáu con mắt dán chặt vào đó và chuẩnbị ..thủ tiêu nó đi . Nhưng .ông trời dường nhưcòn muốn trêu chọc họ hay sao mà
- KHÁCH SẠN CÁC NGƯỜI LÀM ĂN CÁI KIỂU GÌ VẬY HẢ? CÓ MỘT ĐỨA CON NÍT MÀ CŨNG TRÔNG KO XONG ?
Tiếng hét vang dội làm thu hút ánh mắt của tất cả mọi người và trong đócũng có mí anh chị nhà ta ( chùm nhiều chuyện muh ). Cả đám đưa mắtnhìn nhau ngơ ngác
- Người ta thường nói trời đánh còn tránh bữa ăn vậy mà .
Mike mặt mày như bánh bao chiều nói với giọng ỉu xìu. Bụng cả đám đangmạnh bạo ********* vậy mà .thức ăn ngon dưng tớimiệng mà ko tài nào ăn được. Đúng là trêu ngươi mà!
Tám người ngừng dao nỉa để xem xét sự tình . Một người đàn ông ngườiNhật tuổi cũng ngoài năm mươi mặt mày hầm hầm đứng quát cô nhân viêntrong khách sạn
- Tôi đã nói tôi bạn đi họp ko có thời gian chăm sóc con gái tôi. Cácngười đã mạnh miệng nói là sẽ trông nom nó dùm tôi . Vậy giờ nó ở đâuhả?
- Tôi ..tôi ..thật .xin lỗi ngài - cô nhân viên chỉ biết đứng nói có một câu xin lỗi mà thôi.
- Tôi ko cần biết! Tôi đã giao con gái tôi cho các người giữ hộ vậy màcác người để con bé đi mất . Đó là lỗi của khách sạn các người. Bằngmọi giá phải tìm ra nó cho tôi. Nếu ko .đứng trách tôi làmlớn chuyện này ra ! - ông ta tức tối quát mà ko biết rằng những lời ôngnói nảy giờ cô nhân viên chẳng hiểu gì cả ( người ta chỉ biết cóa tiếngAnh thui muh )
- Nè ! Ông ta nói cái gì vậy? - ô nhân viên liếc mắt nhìn mấy người bạn mình thầm hỏi
Từ xa, ông giám đốc ba giò bốn cẳng chạy thục mạng đến. Ông ta thở hổnhển nói . Nhưng ko phải bằng tiếng Nhật mà là tiếng Anh( hixhixhix đúnglà ông nói gà ông nói vịt mà )
- Chúng tôi thành .thành thât xin lỗi ông. Nhưng .tôi nghĩ chuyện này nếu đổ lỗi cho nhân viên chúng tôi ko thìhình như ko công bằng cho lắm!
- Ông ta đang nói cái gì thế? - ông khách người Nhật bực mình hỏi
- Nhân viên chúng tôi cũng ko muốn có chuyện này xảy ra đâu! Còn về côbé ! Chúng tôi thật ko nghĩ cô bé trốn đi ra ngoài - ông GĐ vẫn nóithiên thu bất tận mà ko biết ông khách người Nhật chẳng hiểu gì cả
- TRỜI ƠI ! CÓ AI CÓ THỂ PHIÊN DỊCH DÙM TÔI KO? CHẲNG LẼ NGUYÊN CÁI KHÁCH SẠN NÀY KO MỘT AI BIẾT TIẾNG NHẬT HAY SAO?
Ông ta điên tiết lên quát. Một phần vì mất con đã làm máu ông ta dồnlên tim rồi. Bây giờ lại thêm bất đồng ngôn ngữ nữa hỏi ko phát khùnglên mới lạ
Còn mấy anh chị nhà ta ngồi đó ôm bụng cười ngặt nghẽo. Họ cười đến chảy nước mắt, đau cả bụng mà cũng ko nín nổi
- hahaha hixhixhixhix trời ơi .hixhixhix mắc cười quá chịu ko nổi - Matt vừa ôm bụng cười vừa dùng tay đập đập bàn
- Hí hí hí hí .đúng là lần này ..hixhixhix .ông GĐcủa chúng ta phải đau đầu đây ..hahahaha. Đúng là chuyện vui vềngôn ngữ thứ hai trong ngày mà - Danson cũng ôm bụng cười ha hả nhìnMike
- Các anh nín đi có được ko? Người ta mất con đã buồn lắm rồi còn gặpcác anh nữa ..- Joe nhăn mặt nhìn Matt nói
- Hí hí hí tại anh mắc quá ..nhịn ko được mà hahahaha
- Các anh mau coi để giúp người ta đi ! Nếu ko danh dự của khách sạn sẽ tan thành mây khói đó - Ariel lên tiếng dọa
Nhưng quả thật, lời hù dọa này có công hiệu ghê gớm. Chưa đầy ba giây,các anh chàng siêu quậy nhà ta đã trở lại vẻ nghiêm chỉnh. Họ nhìnnhau rồi nói:
- Nếu lần này ko phải vì khách sạn thì còn lâu mới nhún mũi vào mấy cái vụ phiền toái này! - Matt nói
- Đi thôi ! - Danson nói rồi đi thẳng đến chỗ ông khách người Nhật
Xem ra, màn hay đang chờ đợi các anh chị đang từ từ đến gần rồi đấy-
Không khí trong phòng ăn bây giờ nóng hừng hực như lo luyện đơn củaThái Thượng lão quân. Mọi người đều sút mồ hôi hạn thì ..
- Ông yên tâm đi ! KHách sạn chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm chuyện này !
Danson từ từ đi lại nói với ông khách bằng một thái độ hết sức tự tin.Tất cả những người ngồi trong phòng ăn đều trố mắt nhìn anh . Ông giámđốc nhìn Danson với đôi mắt lấp lánh. Danson đứng trước mặt ông kháchngười Nhật cao giọng nói:
- Ông hãy cho chúng tôi hai mươi bốn tiếng. Nhất định chúng tôi sẽ tìmđược con gái của ông cho ông. ( đang noái bằng tiếng Nhật hẳn hoi nhá)
- Còn nếu ko tìm được thì sao? - ông khách tỏ vẻ ko tin nhướng mắt hỏi
- Nếu ko tìm được thì tùy ông quyết định. Muốn báo cảnh sát hay muốnkiện khách sạn chúng tôi, tôi đều ko có ý kiến - anh tiếp tục đều đềugiọng nói
Ông khách thật sự lúng túng trước thái độ quá tự tin và chắc chắn củaDanson. Ông ta nhìn anh từ đầu đến chân xem chứng như đoán tuổi tác củaanh. Một chàng trai chừng hai mươi mấy tuổi ,mặt búng ra sữa như anhlại dám lấy danh dự của cả khách sạn ra mà đánh cuộc trong trò chơinày. Quả là có bản lãnh vô cùng. Nhưng .điều ông ta thắc mắc nhấtlà ..
- ANh là ai mà dám khẳng định như thế?
- Lấy tư cách là chủ nhân của khách sạn mà hứa với ông. Như thế đã được chưa?
Matt từ đâu đến đáp thay cho Danson.Và đi theo anh là một đội quân hùnghậu , tập hợp toàn những tay lắm mưu nhiều kế ( hem nói chắc mí bạncũng biết ai òi).
Trước uy thế của các anh, ông khách người Nhật khó tính kia có phần dịugiọng và bình tĩnh lại một chút. Ông ta nhìn Danson bằng một đôi mắtthách thức nói:
- Được ! Tôi cho các ngươi hai mươi bốn tiếng . Nếu sau hai mươi bốntiếng mà ko tìm ra con gái tôi thì ..khách sạn cácngười chuẩn bị ra hầu tòa đi !
- Cám ơn ngài !
Danson mỉm cười nói. Rồi quay sang ông giám đốc bảo:
- Hãy mang sơ đồ của khách sạn đến đây ngay!
Ông giám đốc lại ba chân bốn cẳng chạy đi mà hem dám hó hé tiếng nào.Còn Nana và ba cô nàng kia nảy giờ đang há hốc mồm ra nhìn Danson bằngđôi mắt ngưỡng mộ. Nana bay lại ôm anh nói:
- Wow ! Ông xã của em giỏi thiệt nha! Em thật sự tự hào về anh -
Nana nói mà ánh mắt vẫn ko dấu nổi sự ngưỡng mộ ông xã của mình.Nhưng .ko phải chí có mình Nana ko đâu. Mà hình như tấtcả các cô gái có mặt ở đây đều nhìn Danson bằng ánh mắt lấp lánh nhưsao trời. Các cô nàng tahy phiên nhau suýt xoa:
- Ở đâu mà có người vừa đẹp trai vừa tài giỏi vậy nè trời?
- Còn là một thiếu gia chính hiệu nữa kìa ! - một cô nói với giọngsùng bái - nếu anh ta mà chấm trúng tôi. Tôi sẳn sàng đá đít thằng bồcủa tôi mà đi theo anh ta đó!
- Thôi đi bà ! Tỉnh dùm tôi đi ! Ko thấy người ta đã có một cô vợ xinhnhư tiên rồi hay sao? Bà còn khuya mới lọt vào mắt xanh của hoàng tử á! - cô bạn kia gõ cái cốc vào đầu nhỏ bạn mình nói
Cuộc nói chuyện của các cô nàng đều lọt vào tai của Danson và mấy ngườikia. Nhưng anh chỉ cười mà ko nói gì cả. Nana cũng chẳng tỏ thái độghen tức. Vì cô biết , trong lòng của anh chỉ có mình cô mà thôi . Nênghen làm gì ệt! Nhất là lời nói gió thoảng mà.
Matt nghiêm giọng nhìn mọi người nói:
- Thôi ! Đừng tào lao nữa ! Mau bắt tay vào công việc thôi. CHúng ta chỉ có 24 tiếng thôi đó!
Vậy mà cả đám bắt đầu chụm đầu lại bàn thảo kế hoạch tìm trẻ lạc .Mà người bày mưu lược ko ai khác đó chính là .Joseph , mộtthiên tài với IQ200. Được xem là đầu não của cả bọn. ANh chàng bắt đầunói thao thao bất tuyệt dáng cứ y như một nhà chỉ huy thứ thiệt.
- Khách sạn có hơn 20 tầng.Khoảng một ngàn phòng nếu đi tìm từng chổthì ko có thời gian . Với lại dù có thời gian chúng ta cũng ko có sức!