Lúc Diệu Hàm thức dậy đã là 9 giờ sáng hôm sau.
Hôm nay Đình Phong không đi làm, vì anh sợ khi cô tỉnh dậy không thấy anh thì sẽ cảm thấy hụt hẫng.
Và đặc biệt vì anh sợ một lần nữa cô sẽ bỏ anh mà đi.Vừa mở mắt ra Diệu Hàm đã nhìn thấy anh ngồi ở ghế và đang làm việc.
Cô nghĩ lại cảnh nồng cháy đêm qua mà vô cùng ngại ngùng.Thấy cô lục đục trong chăn, Đình Phong lên tiếng hỏi:- Em dậy rồi à ?- Mấy giờ rồi anh ?- Mới 9 giờ thôi.- Sao muộn vậy mà anh không gọi em dậy ?- Vì em đang ngủ rất ngon, anh không muốn đánh thức em.
Vả lại, tận gần sáng em mới được ngủ mà.- Anh … anh đừng nhắc nữa.- Được rồi được rồi.
Giờ thì em dậy đi, mình đi ăn sáng.Diệu Hàm cả người đau nhức, đi lại cũng thấy khó khăn.
Cô vào trong nhà tắm và thầm chửi anh trong đầu.“Đúng là tên biến thái !”Anh bên ngoài cũng thay một bộ đồ thật lịch sự.
Lúc cô ra thấy thì ngạc nhiên hỏi:- Chỉ là đi ăn sáng thôi mà, sao anh mặc lịch sự vậy ?- Đi đăng ký kết hôn.- Hả ? Là sao ?- Anh nói anh sẽ lấy em mà.
Giờ anh thực hiện lời nói đó đây.- Sao vội vàng vậy, em còn chưa kịp chuẩn bị.
Em chưa sẵn sàng.- Em không cần chuẩn bị gì cả, anh sắp xếp cả rồi, chỉ cần đến và ký thôi.- Mai mình đi được không ?- Không được, ngày mai em lại trốn đi thì sao.- Em không trốn.- Anh không tin đâu.
Em thay đồ đi, giờ mình đi luôn.- Thôi, em không muốn đi.- Em tính chối bỏ trách nhiệm với anh đúng không ? Đời trai trẻ của anh, anh cũng dâng hiến cho em rồi.
Giờ em tính sao ? Rũ bỏ trách nhiệm à ?- …- Khổ thân anh quá mà.
Giờ anh còn gì đâu, em lấy của anh hết rồi đó.
Em không lấy anh thì ai chịu lấy anh nữa đây ?- Anh có đang bị nói ngược không ?- Không, anh cần em chịu trách nhiệm với anh.
Nếu không anh sẽ báo công an là em cưỡng đoạt đời trai của anh đấy.- Anh đang ăn vạ em đấy à ?- Ừ !- …- Đi, mình phải đi đăng ký kết hôn ngay lập tức.
Em đừng hòng có ý định bỏ rơi anh.Sau bao nhiêu lời ép buộc và ăn vạ của anh, cuối cùng cô cũng phải chấp nhận ký vào tời giấy đăng ký kết hôn.Ngồi trên xe trở về nhà, cảm xúc của cô rất lạ, từ giờ … cô đã có chồng rồi, lại còn là một người chồng cực phẩm mà có nằm mơ cô cũng không ngờ tới.Đình Phong rất có tâm trạng, anh đặt tờ giấy chứng nhận kết hôn trước mặt để thi thoảng liếc qua nhìn.
Vừa lái xe vừa hát nghêu ngao.- Anh rất vui thì phải ?- Có vợ mà, ai mà không vui cơ chứ.- Em cảm nhận, hình như mình bị lừa vào tròng thì phải.- Này, có anh bị em lừa mới đúng ấy.
Anh á, bao nhiêu cô gái ở ngoài kia đang chết mê chết mệt anh kìa.
Em mà buông tay anh ra là mất anh luôn đó.- Trời đất, anh tự luyến quá đấy.- Chứ không phải à ?- Mà bố mẹ anh biết thì tính sao đây ?- Giờ bố mẹ anh cũng là bố mẹ em rồi.
Mà anh nói rồi, anh sẽ lo tất cả mọi chuyện, em không phải nghĩ ngợi điều gì cả, hiểu chứ ?- Vâng.- Này vợ, tí về … em cho anh nữa nha !- Anh vừa phải thôi nhé ! Em không chịu nổi đâu.- Đi mà, em không biết anh đợi ngày này bao nhiêu lâu rồi không ? Nha ? Tí nha ?- Không ! Mà anh qua hiệu thuốc đi, em muốn mua một vài thứ.- Em muốn mua gì ? Anh đã cho người đưa rất nhiều thuốc bổ về nhà rồi.- Em mua thuốc ngừa thai.Nghe tới đây, Đình Phong giận tím mặt:- Em biết uống thuốc đó hại như thế nào không ?- Em chưa muốn có con lúc này.
Em chưa sẵn sàng.- Anh không cho em uống, anh mà phát hiện em cố tình uống thì anh sẽ trừng phạt em.
Tin anh.
Anh có thể chăm sóc em và con tốt.
Nên mình cứ thoải mái đi.
Con đến với mình là cái duyên mà.- …Cả hai đi ăn trưa xong mới về nhà.Và tất nhiên, vừa về tới cửa anh đã không chịu tha cho cô.
Anh dày vò cô đến chết đi sống lại.Xong chuyện đó vì quá mệt nên cô ngủ cho đến tận chiều.Anh nhìn cô thiếp đi trong lòng mình mà cảm thấy vô cùng hạnh phúc.Đình Phong quấn độc một cái khăn quanh thân dưới rồi ngồi ung dung làm việc.Tiếng chuông cửa vang lên, Đình Phong rất tự nhiên ra mở cửa.
Là Cao Tuấn.Cao Tuấn thấy anh trong bộ dạng này thì sốc vô cùng.
Cao Tuấn mặt đỏ phừng phừng nhìn anh và hỏi:- Anh làm gì ở nhà Diệu Hàm ?- Nhà tôi ở đây.
Anh là ai vậy ?- Đừng giả vờ không biết tôi là ai.
Mấy năm trước anh tìm đến Diệu Hàm, tôi đã cảnh cáo anh một lần.
Giờ anh lại tiếp tục đến làm phiền cô ấy.- Tôi đâu có làm phiền, Diệu Hàm chính là vợ tôi.
Anh mới là người đang làm phiền vợ tôi đấy.Cao Tuấn đẩy Đình Phong sang một bên và đi vào trong tìm Diệu Hàm.Lúc vào tới phòng ngủ, thấy quần áo của cô và Đinh Phong vứt vương vãi.
Diệu Hàm thì vẫn ngủ rất ngon lành trên giường.Nhìn tới đây Cao Tuấn không còn bình tĩnh được nữa.
Đình Phong càng chọc thêm vào:- Anh có cần tôi mang giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi ra cho anh xem không ?- Không cần !Thế rồi Cao Tuấn rời khỏi nhà mang theo bao nhiêu uất hận.Hôm nay như định kỳ, anh mang thuốc bổ não đến cho Diệu Hàm.Suốt mấy năm nay, chính Cao Tuấn là người mua thuốc cho cô uống.
Và chính vì uống những viên thuốc đó mà ký ức cô đã quên chẳng những không lấy lại được mà trí nhớ của cô còn càng lúc càng giảm đi.Cao Tuấn làm như vậy vì anh không muốn cô nhớ lại nhưng gì không nên nhớ.
Và đặc biệt anh không muốn cô nhớ được Đình Phong là ai.
Chiếc nhẫn khắc tên Diệu Hàm và Đình Phong anh cũng giấu cô mà đem bỏ đi.Anh khao khát được chinh phục cô, biến cô thành của riêng mình.Nhưng người tính chẳng bằng trời tính.Cái gì vốn dĩ không là của mình thì một ngày cũng rời mình mà đi.Đình Phong mang tâm trạng của người chiến thắng vào nhà.Từ lúc cầm được giấy đăng ký kết hôn trên tay anh mừng lắm.
Anh đợi ngày này đã từ rất rất lâu rồi.
Anh thấy an tâm hơn hẳn.
Vì trong anh lúc nào cũng sợ một lần nữa cô sẽ rời xa mình.
Có lẽ lúc đó, anh sẽ không sống nổi.Hôm nay Đình Phong dẫn Diệu Hàm về nhà ra mắt.Thấy cô, Tiểu Bảo Bảo đã chạy ngay tới ôm lấy cô và gọi: “Mẹ, con chào mẹ !”Tư Mỹ thấy con trai mình tay trong tay với Diệu Hàm mà trong lòng tức tối.
Từ tối qua bà đã nhồi nhét vào đầu Tiểu Bảo Bảo những thứ không hay.Bà nói:- Bây giờ bà nội nói cho con biết một sự thật, con có trách bà không ?- Dạ không ạ !- Con không phải con ruột của bố Đình Phong, không phải cháu ruột của bà.- Con biết ạ ! Con biết từ lâu rồi.- Sao con biết, ai nói với con.- *Tiểu Bảo Bảo lắc đầu*Bà lại tiếp tục:- Năm đó mẹ con ruồng bỏ con, vứt con ở ngoài đường.
Con may mắn được người ta phát hiện và đưa đến bệnh viện.
Lúc con được phát hiện, con đã bị nhiều kiến và bọ bâu vào cắn.
Nếu không cứu con kịp thời, có lẽ con đã không còn sống nữa.- …- Bà nội nghĩ nên cho con biết điều đó.
Vì con có quyền được biết.- …- Bà nội nhìn thấy con trong cô nhi viện thì vô cùng đau xót, bà hận mẹ con sao lại nhẫn tâm, ác độc đến như vậy.
Sau này mẹ con mà tới tìm con, bà sẽ đuổi đi, vì cô ta không xứng đáng làm mẹ con.- …Bà phải tiêm nhiễm vào đầu cháu nội bà như vậy.
Vì bà sợ, một ngày sự thật được phơi bày, bà sẽ mất đi Tiểu Phong Phong.
Bà sẽ mất tất cả.Diệu Hàm cùng cả nhà Đình Phong cùng ăn tối, bữa cơm ngoài Tư Mỹ và Diệu Hàm ra thì tất cả đều cảm thấy rất thoải mái.Bố anh rất ưng Diệu Hàm.
Luôn nhìn cô và gật gù tán thưởng.
Thêm một điều mà ông cảm thấy Diệu Hàm rất phù hợp với con trai mình nữa chính là vì Tiểu Phong Phong rất quý cô.Từ lúc Diệu Hàm đến thì Tiểu Phong Phong dính chặt lấy cô, nửa bước không rời.Tư Mỹ bị chồng cảnh cáo trước nên chỉ ngồi im dùng bữa và không nói gì.Bố Đình Phong thì vừa ăn vừa lên tiếng hỏi cô và anh:- Hai đứa định khi nào tổ chức đám cưới ?- Con đang chuẩn bị dần, khi nào ổn con sẽ báo bố mẹ.
Trước mắt con và Diệu Hàm sẽ sống cùng nhau.
Từ mai cô ấy cũng sẽ là trợ lý riêng của con.
Diệu Hàm rất giỏi ngoại ngữ, con nghĩ cô ấy sẽ giúp con rất nhiều việc.- Ừm, được.
Có chuyện gì cần thì cứ nói với bố mẹ, bố mẹ sẽ sẵn sàng giúp.- Hôn lễ sẽ không có gia đình Diệu Hàm, vì bố cô ấy mất rồi.
Cô ấy không còn ai thân thiết cả.- Ừm, bố hiểu rồi.
Điều đó không đáng ngại.- Con và Diệu Hàm cũng đã đăng ký kết hôn.
Con muốn cô ấy thật an tâm và không phải chịu điều tiếng gì khi ở bên cạnh con.- Ừm, nhưng con cũng nên báo trước cho bố mẹ mới phải đạo.
Nhưng thôi sự đã rồi, bố không có ý kiến nữa.Tư Mỹ nghe tới đây thì không chịu nổi, bà đập bát đũa và gào thét lên:“Anh chị không coi chúng tôi ra gì cả, tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Đũa mốc đòi chòi mâm son à.
Đừng có mơ.Còn anh chị cố tình như vậy, thì coi như tôi không có trên đời này đi.
Muốn làm gì thì làm.”Thế rồi bà rời khỏi phòng trước sự buồn bã cực độ của cô.Diệu Hàm cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi phiền lòng.Đình Phong cũng nắm tay Diệu Hàm đứng dậy chào tạm biệt bố và Tiểu Phong Phong rồi ra về, mặc dù bữa cơm tối chỉ mới được dọn ra.Ngồi trên xe Diệu Hàm chán nản tựa đầu vào cửa kính.
Anh lại lên tiếng an ủi tâm hồn đang bị tổn thương của cô:- Em đừng suy nghĩ gì nhiều.
Sau này chúng ta sẽ ở riêng mà.
Anh sẽ thuyết phục mẹ, nên em đừng lo.Và quan trọng là anh yêu em thế nào, anh nghĩ gì về em thôi.
Còn những điều khác em đừng quá bận tâm.- Mẹ anh cứ như vậy, liệu mình có thể bên nhau được không anh ? Em đang nghĩ, liệu mình có nên tiếp tục không ?Nghe tới đây Đình Phong cảm thấy vô cùng lo lắng và sợ hãi, anh tấp xe vào lề đường rồi dừng lại.Anh xoay người cô đối diện với anh rồi nói dõng dạc:“Anh yêu em, anh cần em, anh sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ em, một lòng chăm sóc cho em.
Vậy nên em đừng nói như vậy, anh không muốn một lần nữa mất em.Anh rất sợ.Diệu Hàm, nói với anh rằng em đừng rời bỏ anh được không ?Mình cùng cố gắng được không em ?”Nhưng đáp lại anh chỉ là sự im lặng đến gai người, cùng với đó là ánh mắt vô hồn và lạc lõng..