Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ



Lúc Bạch Dĩ Hiên tờ mờ tỉnh dậy, đã thấy mình nằm trong một căn phòng sáng trưng ánh đèn. Căn phòng trắng toát, ngoài chiếc giường anh đang nằm ra thì không chứa thêm một vật dụng gì nữa. Anh nhoài người ngồi dậy quan sát thì nhận ra đây đúng hơn nên gọi là "một cái hộp". Căn phòng có một bức tường chính là một tấm gương trong suốt để người bên ngoài có thể nhìn vào mọi nhất cử nhất động của kẻ bên trong. Xem ra, hệt như những phim hành động Mỹ mà Chu Tử Đằng lúc nào cũng lí lắc theo dõi, anh đang ở trong một cái nhà giam kiên cố bậc nhất.

Bạch Dĩ Hiên sờ sờ gáy, nơi đây hoàn toàn cách biệt với công nghệ, lẽ thế nên anh không thấy đau đầu, may ra lí trí vẫn còn trong trạng thái tỉnh táo, chí ít là bây giờ. Nếu như anh đã bị cài thứ gì đó vào, vậy khả năng Lương Kỷ Khiên dùng anh làm vật thí nghiệm mổ xẻ các kiểu cũng dễ đoán. Khẽ chửi thề một tiếng, Bạch Dĩ Hiên cau mày bắt đầu suy tính.

Chợt cửa phòng giam được mở ra, một gã canh giữ to con thô kệch ném Tiêu Khiết vào. Cậu lăn mấy vòng, khắp người bầm dập, gã ta xì mũi khinh khỉnh một cái rồi quay đi khóa cửa. Tiêu Khiết cười gằn một tiếng, Bạch Dĩ Hiên tới đỡ cậu lên, bảo:

-- Còn hi vọng cậu đã tìm đường thoát, sao lại vào đây thăm?

-- Ha, Tôn chủ. -- Tiêu Khiết dứt khoát lấy tay lau đi vệt máu ở khóe môi, chậm rãi đáp lời. -- Chỉ một lát nữa thôi, tôi sẽ bị bọn chúng đem vào phòng thí nghiệm lắp vào con chip gì đó. Nghe lũ thuộc hạ kháo nhau, con chip này găm vào tủy, cho phép người tạo ra theo dõi mọi hoạt động của kẻ bị gắn lên. Đồng thời có thể điều khiển hành vi của kẻ đó trong thời gian nhất định. Kẻ bị gắn lên, ắt không biết gì, cứ như một con rối để người khác sai khiến.

Bạch Dĩ Hiên nghe vậy thì trầm ngâm một hồi, quả nhiên dưới sự đầu tư của Chương gia, Lương Kỷ Khiên đã đạt đến trình độ này. Bản thân anh cũng bị lắp một cái, từ ba tuần trước tới nay, chắc con chip này đã bị cải tiến không ít. Để Tiêu Khiết vào đây với anh, chắc không phải nhân đạo cho chủ tớ gặp nhau lần cuối, mà là dò xét xem Tiêu Khiết cùng anh sẽ có kế hoạch gì thoát thân mà tiêu khiển.

-- "Chắc chắn họ sẽ thả cậu ra". -- Bạch Dĩ Hiên đứng quay lưng về phía camera quay lén đã được bố trí rất kĩ kia. Anh không thốt ra tiếng, hoàn toàn dùng khẩu hình mà truyền lời. -- "Sau khi cài con chip lên người cậu, bọn chúng sẽ thả cậu ra. Cậu về lại Bạch gia, như vậy chúng sẽ lợi dụng nghe ngóng được nhiều thứ. Cậu là thuộc hạ thân cận của tôi, nhất định khai thác được rất nhiều."

Tiêu Khiết từ nhỏ đã luyện đọc khẩu hình thành thạo, đây là một kĩ thuật ngoài lề mà khi đó Tiêu Bách - cha nuôi của cậu bí mật bắt cậu và Bạch Dĩ Hiên phải học thuần thục cho bằng được. Không ngờ lúc này có hiệu quả, ngôn ngữ họ đang nói là ngôn ngữ Hi Lạp, rất ít người biết. Vì vậy dù có bị quay lén, đám người kia cũng khó mà đoán được giữa họ đang nói cái gì.

-- "Nếu tôi được thả ra, Ám đoàn tới cứu, chẳng phải tôi đã nguy hại tới Ám đoàn sao?" -- Tiêu Khiết cau mày. -- "Như vậy quá đúng mục đích của họ rồi."

-- "Không đâu." -- Bạch Dĩ Hiên cười gượng. -- "Có cách cứu được. Hãy tìm bà nội tôi, bà có cách cứu được. Bởi vì... mẹ của tôi chính là bởi vì bị gắn con chip này mà trở nên điên loạn."

Bạch Dĩ Hiên chỉ nói tới đây, thù cánh cửa bất ngờ bị mở mạnh ra. Lại là gã canh cửa kệch cỡm khi nãy, có thông báo truyền tới, nói rằng họ không tìm được thông tin gì giá trị trong cuộc nói chuyện của Tiêu Khiết với Bạch Dĩ Hiên, vì Bạch Dĩ Hiên đứng che khuất tầm quay, lại thấy hai người bất động không phát ra tiếng. Vì vậy mục đích thất bại, phải tách hai người họ ra ngay tức khắc, không để họ có cơ hội làm được gì thêm. Tiêu Khiết trước khi bị gã ta thô bạo kéo lôi đi, liền khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu với Bạch Dĩ Hiên.

Bạch Dĩ Hiên đứng trong nhà giam, qua lớp kính trong suốt nhìn thân ảnh Tiêu Khiêt bị lôi đi xềnh xệch mà không ngừng hi vọng. Bà nội của anh - Ixora Dietes, người Ý thuần chủng, là người duy nhất có thể tìm cách vô hiệu hóa hoặc lấy ra thứ này. Vì lần gặp bà đầu tiên cũng là lần cuối cùng trước lễ tang của mẹ một ngày, anh đã thấy bà trong nhà xác, đứng trước thi thể đã được tẩy trần của Hạ Nhược Tuyết, bà khéo léo rạch lấy từ gáy ót của mẹ anh, một thứ gì đó góc cạnh nho nhỏ mà sáng loáng những thước vi mạch. Khoảnh khoắc ấy anh không thể nào quên, song cũng không gặp lại bà lần hai để mà tra hỏi. Bà đã bặt vô âm tín từ ngày đó.

Cánh cửa được mở ra lần nữa, Bạch Dĩ Hiên bình thản vẫn không thèm xoay người lại, chỉ đứng ở đó, lạnh nhạt cất giọng, điệu bộ không có gì là bất ngờ:

-- Đến rồi sao.

-- Ừ, đến rồi. -- Lương Kỷ Khiên hờ hững đáp. -- Sau ngày hôm nay, tôi sẽ khiến cậu trở lại thành một vị Tôn chủ mà Bạch gia nên có.

-- Vô vị. -- Không đợi hắn nhọc công sai người dẫn đi, lạnh lùng cất bước.

Lương Kỷ Khiên chắt lưỡi một cái rồi cùng đám thủ hạ nghiêm ngặt đi sau anh. Cho tới trước cửa phòng thí nghiệm, máy móc tân tiến ở trong đã được khởi động sẵn sàng, chỉ việc chờ anh vào. Bạch Dĩ Hiên thở dài một hơi, chỉ cần anh bước qua ngưỡng cửa này thôi, chuyện gì sẽ xảy ra sau này?

Một bước chân thôi, cũng có thể khiến anh xa cô cả đời.

Chưa bao giờ tâm trạng của anh suy sụp đến vậy, anh không sợ mình bị hắn làm đau, anh chỉ sợ mình sẽ làm mẹ con cô đau. Đứa trẻ, anh còn chưa có dịp thấy nó chào đời... Chưa có dịp đặt tên nó là "Thiên Ưu"... Anh khẽ cười, chắc chắn là con gái, nhỉ?

-- Lương Kỷ Khiên. -- Anh trầm giọng. -- Nhất định phải thế này?

Lương Kỷ Khiên trầm lặng. Lát sau, hắn mở lời:

-- Sẽ có nhiều cái tốt đẹp hơn đến với cậu khi cậu dứt bỏ cô ta. Nếu như... ông nội cậu... Bạch lão gia ngày đó cứ khăng khăng yêu một người, thì đã không có cơ ngơi Bạch gia ngày hôm nay, không có cậu ngày hôm nay. Chương Du Thần đã chấp nhận bỏ qua ân oán với cậu, chỉ còn cậu thôi. Tôi muốn cậu quên hết tất cả, trở lại ngày xưa, Chương gia cùng Bạch gia lại hợp tác cùng nhau, nhún nhường một chút mà Bạch gia được an lành. Đây là điều tốt hơn cái "Độc triệt chiến thư" của cậu. Cũng là di nguyện cuối cùng của Lương gia tôi, đừng quên cả nhà tôi đã hi sinh những gì, để Bạch gia có ngày hôm nay.

Bạch Dĩ Hiên nghe vậy thì trầm mặc không nói, chỉ quăng cho hắn một cái ánh nhìn băng giá xem thường. Lương Kỷ Khiên biết, sâu trong ánh nhìn ngạo nghễ ấy, chứa biết bao nhiêu là căm ghét. Tựa như đại dương phẫn nộ ngoài kia, chờ ngày lồng lộn trào lên táp từng ngọn sóng, chúng đang ngầm cuồn cuộn mà kêu rằng: "Lương Kỷ Khiên, chờ đi."

Hắn thở dài một hơi, đeo vào găng tay phẫu thuật trắng toát.

***

Tiêu Khiết đang bị áp giải ra khỏi tu viện Porche. Theo sát canh chừng anh toàn là những chiến hữu đã từng cùng anh vào sinh ra tử, suốt quãng đường đi chả ai nói lấy một lời. Bọn họ là vì không còn gì để nói, còn anh là vì thấy họ không còn xứng để nói. Dẫu sao thì, Tiêu Khiết khẽ lấy tay kia quệt đi giọt máu suýt chảy ra từ cánh tay phải, hờ hững cười trong lòng. "Tìm Ixora Dietes" - đó là những gì anh đã khắc lên cánh tay mình. Như vậy thì dù có bị kiểm soát nhận thức đi chăng nữa, anh không tin mình không lết nổi cái mạng này tới gặp Ixora Dietes phu nhân - bà nội của Tôn chủ.

Áo quần đen dù có thấm máu cũng khó thấy, Tiêu Khiết lẳng lặng kéo nó xuống vừa khuất tầm nhìn. Lúc nãy anh lấy dây thép gai khắc lên khá sâu, máu vẫn còn rươm rướm, nếu để bị phát giác thì hỏng chuyện. Phải đi một đoạn khá xa, gần tới vành ngoài khu mộ bọn họ mới dừng lại. Trước một bãi đất trống, một tên khàn khàn nói: "Đến đây thôi." Nói đoạn tên đó quăng ra một quả bom khói, tức thì mấy tên còn lại thoăn thoắt đeo vào mặt nạ khử độc rồi cũng nhanh chóng rút lui. Tiêu Khiết ở lại bãi đất trống một mình, xung quanh mờ mịt khói xanh lởn vởn, thầm biết chắc đây là thuốc mê, cũng có tác dụng báo hiệu đây mà. Nghĩ vậy, anh cũng chậm rãi ngồi xuống, nhìn lại địa thế nơi này một hồi, khá thuận lợi để đáp trực thăng ở đây, vậy ra Ám đoàn sẽ tới nhanh thôi. Lại suy tính một hồi, anh lấy cành cây gần đó, bới viết trên mặt đất dòng chữ: "Nếu đem tôi về, hãy trói tôi lại."

Rất nhanh sau đó, khí thuốc mê có tác dụng, Tiêu Khiết liền ngất đi. Hi vọng nếu Ám đoàn tìm được anh, nhất định phải bắt trói anh lại, nếu không, anh không biết trong cơn mất ý thức, anh sẽ làm nguy hại gì tới người xung quanh. Tốt hơn là mau chóng tìm được cách gỡ thứ con chip quái quỷ này ra khỏi người anh. Thật lạ, rõ ràng là bãi tha ma, lại ngát hương hoa chi cúc Thược dược thoang thoảng, hoa Thược dược đang hát sao...?

***

-- Tiêu Khiết! Mau qua đây, Tiêu Khiết ở bên này!

-- Tay phải cậu ta bị thương, là bị khắc chữ!

-- Kìa, cùng trên mặt đất cũng có viết chữ!

...

-- Bạch nhị thiếu, tình trạng cậu ấy bị sao vậy?

-- Gay đấy! Như anh Nham nói, bị lắp thứ gì đó vào sau gáy. Ngay cả anh Nham trước kia được xem là cao tay cũng không có cách lấy ra, tôi cũng không dám mạo hiểm.

...

-- Tiêu Khiết? Cậu tỉnh lại rồi à!? Tiêu Khiết!? Này!!! Cậu làm gì vậy? Sao lại động thủ đánh tôi? Mau trả tôi!!! Đó là tài liệu nghiên cứu mật của Bạch gia, mau trả lại cho tôi! Người đâu! Tiêu Khiết mất ý thức rồi, mau vào áp chế!

...

-- Tiêu Khiết!? Anh ấy bị làm sao vậy? Sao lại không cho tôi vào? Bạch Sở Viên! Anh nói cho tôi biết đi, có được không?

-- Dahlia... Cậu ấy hiện giờ nguy hiểm lắm! Cô xem, cánh tay trái của tôi xém chút nữa bị cậu ta bẻ gãy. Cô mà vào tôi không biết phải gảy bài nào nào trong đám ma của cô đâu!!!

-- Đừng đùa nữa, mau cho tôi vào! Dù gì anh ấy cũng bị trói như heo rồi, để tôi túc trực ở bên chăm sóc cũng được... Biết đâu, anh ấy có thể tin tưởn ở tôi...

-- Xì, tùy cô. Tí nữa gửi qua cho tôi bài nhạc cô ưa thích để tôi biết đường mà tập gảy.

...

-- Dahlia...?

-- Tiêu Khiết!? Tiêu Khiết? Anh... anh tỉnh rồi sao? Nhận ra em... nhận ra tôi là ai không?

-- Có... em là Dahlia, là người tôi nợ một chiếc Audi... Dahlia, tay... tay tôi đau quá...

-- Tạ ơn trời, anh tỉnh rồi... Để tôi, để tôi cởi trói cho anh... anh đã bị trói tám tiếng liền rồi!

-- Cảm ơn.

-- Á!!! Tiêu Khiết! Anh làm gì vậy! Đau quá! Mau buông... buông tay... tôi... không... không thở... được... Tiêu Khiết... đừng...

...

Khi Tiêu Khiết thanh tỉnh trở lại, đã thấy mình nằm trong một căn phòng trang hoàng, xung quanh trống trơn, anh nhận ra đây là phòng ngủ của Bạch Sở Viên. Đầu anh vẫn còn ong ong không hiểu vì sao, tiếng nói mơ hồ ồ ạt đến làm anh choáng váng. Vậy ra anh đã được đưa trở về rồi ư? Nhưng tại sao căn phòng này lại được dọn dẹp sạch sẽ như vậy? Nhớ hồi trước khi anh ghé vào thăm, Bạch Sở Viên nuôi niềm yêu thích sưu tập kiếm Nhật nên căn phòng này đều trang trí khắp vài thanh trên tường. Sao giờ lại không thấy đâu cả? Trêm tường cũng có loang lổ vài vết máu nhợt, lại còn thấy rõ vết đạn găm vào tường đục lại vài lỗ. Thật kì quái! Đã xảy ra chuyện gì?

Tiêu Khiết nhổm người ngồi dậy thì nghe tiếng lengkeng, cả người cũng bị thứ gì đó níu lại. Anh đảo mắt nhìn qua, mới thấy hai tay và hai chân anh bị trói quanh thành giường bằng xích sắt cứng cáp, còn có vẻ rất chặt nữa là đằng khác. Anh giật giật mấy cái, khẽ chửi thầm, trói bằng dây là đã thấy tê khắp cả người, sao lại thô thiển trói anh bằng cả xích thế này? Thảo nào thân thể lại ê ẩm đến vậy.

Hình như nghe có tiếng động, cánh cửa vội bật mở ra, lập tức có hai người thân thủ nhanh lẹ tiến vào. Mặt mày đằng đằng sát khí, tư thế sẵn sàng nghênh chiến, còn có bộ dáng rất hùng hổ nữa. Tiêu Khiết bắt gặp hai bóng dáng quen thuộc này thì liền ngớ người ra:

-- Hứa Chính Đàm? Niếp Ngữ?

Tức thì hai người tên Hứa Chính Đàm và Niếp Ngữ đồng loạt thả lỏng cơ thể nhưng vẫn còn đề phòng, cau mày nhìn nhau rồi liếc nhìn Tiêu Khiết. Thấy họ có biểu hiện như vậy với mình, Tiêu Khiết thận trọng hỏi lại:

-- Hứa Chính Đàm? Niếp Ngữ?

Cũng như Bạch Dĩ Hiên có Tiêu Khiết làm thủ hạ thân tín, thì Chương Du Thần có Phó Kỵ Nhâm, Trình Lạc Nghiêm có Hứa Chính Đàm, Lãnh Dịch Khiêm có Niếp Ngữ. Ngày xưa được dạy dỗ tác chiến, thực lực mạnh nhất là Tiêu Khiết anh, luôn được các thầy khen và ưu ái nhiều điều, lúc nào cũng xướng tên thủ hạ của Bạch gia mạnh ngang tầm thiếu chủ của mình. Cho nên cả ba người còn lại cay cú anh lắm, thường luôn thách đấu đánh nhau cả ngày lẫn đêm. Sau này lớn lên rồi thì theo thiếu chủ của mình bận tối mặt, sao lại xuất hiện ở đây chứ?

Niếp Ngữ cùng Hứa Chính Đàm nghi hoặc nhìn nhau rồi lại đề phòng nhìn anh, lát sau mới dò hỏi:

-- Tiêu Khiết. -- Niếp Ngữ nghiêm giọng, mà mỗi khi hắn dùng giọng điệu như thế này thì đối phương phải biết đường mà nghiêm túc trả lời. -- Nụ hôn đầu của tôi với Hứa Chính Đàm là do ai hại?

Tiêu Khiết nghe vậy thì sầm cả mặt, rất muốn lên tiếng chửi hắn một câu "hỏi vớ vẩn", nhưng lại thấy hắn rất chi là nghiêm mặt chờ anh trả lời. Hứa Chính Đàm bên cạnh cũng chằm chằm nhìn anh, tay còn thủ cây dao rời vỏ như thể nếu anh trả lời sai họ sẽ lao tới cắt cổ anh vậy. Thấy thế, Tiêu Khiết đành nén giọng trả lời:

-- Niếp Ngữ! Chuyện đã xảy ra khi chúng ta mới có 12, cũng là do cậu đánh nhau với Chính Đàm, tôi sẩy chân va phải mới có chuyện! Còn mạnh miệng hỏi "ai hại"?

Như nghe được câu trả lời thỏa đáng, hai tên kia mới thở phào nhẹ nhõm cất đi vũ khí. Còn vỗ vai nhau một cái như đã trút đi mối lo: "Vất vả cho nhau quá rồi, người anh em! Lần này hắn tỉnh táo thật sự!"

-- Có chuyện gì? Sao hai người lại xuất hiện ở đây, còn đầy sát khí nhìn tôi như thế? Còn nữa, sao lại gông xích tôi thế này?

-- Còn chẳng phải do cậu quá lợi hại? Khắp thế gian này chỉ có mỗi tôi và Chính Đàm đọ lại!? -- Niếp Ngữ day day trán châm chọc. -- Cậu quả ăn gan hùm mật gấu!

-- Ý gì? -- Tiêu Khiết ngờ nghệch hỏi.

-- Thấy cái dấu đạn với dấu máu trên tường không?

Hứa Chính Đàm thờ ơ châm điếu thuốc, dựa vào cửa nói:

"Cậu mấy ngày qua bạo gan làm loạn, hại người nhà họ Bạch liêu xiêu, ngay cả Ám đoàn mạnh mẽ như vậy cũng phải vời chúng tôi qua áp chế.

Cậu bị kẻ khác điều khiển ý thức nên mới thành ra như vậy. Nhưng hại thay, Giả Thuật Nham nói, thứ họ gắn vào cậu là đồ dởm, là thứ mới làm ra chưa hoàn thiện nên mới thí nghiệm lên người cậu rút kinh nghiệm. Thành ra nói cho oai là "hành xử mất ý thức", nói cho đúng là "hành xử như mất não".

Tài liệu làm ăn mật của Bạch gia cũng mắt nhắm mắt mở tung lên trang cá nhân, lịch trình hợp tác của Lãnh gia cũng cả gan đem gửi tin nhắn từng người, giấy tờ công tác của Trình gia cũng lớn mật đem đi phát tờ rơi khắp ngoài kia. Phải may là phạm vi của cậu chỉ trong khu biệt thự của Bạch nhị thiếu gia, hoạt động mạng của cậu chỉ có liên hệ mỗi anh em Ám đoàn nên mới khống chế tiêu hủy được. Bằng không, cậu rõ là chán sống!

Khống chế "Tiêu thiếu" cũng rõ khó! Ai mà nghĩ sau bấy năm cậu vốn ra tay đã tàn nhẫn, bộc phát lên càng ra đòn tàn bạo như vậy. Vết máu kia là tôi chém mấy phát cậu mới chịu nằm im, vết đạn kia là Niếp Ngữ bắn trượt mấy lần mới tước được súng của cậu!"

Hứa Chính Đàm bực bội dập điếu thuốc, Niếp Ngữ ở bên cũng lắc đầu trách móc. Tiêu Khiết nghe rõ từng lời mà đầu óc nhức cả lên, anh nhìn xuống quả là thấy người mình có thêm nhiều vết thương tuy không hiểm nhưng đau. Nhìn qua hai gương mặt tuấn tú của Hứa Chính Đàm và Niếp Ngữ cũng bị bầm dập không ít.

-- Tôi cuồng bạo đến vậy? Ngay cả anh em Ám đoàn cũng không khắc chế nổi? -- Anh không tin sức lực Ám đoàn yếu đến vậy!

-- Không! -- Lần này thì Niếp Ngữ nhún vai, lạnh nhạt nói -- Tại họ không nỡ nặng tay khiến cậu bị thương.

-- Còn hai chúng tôi thì không! -- Hứa Chính Đàm buông thêm một câu chắc nịch.

Tiêu Khiết nghe vậy thì cũng chẳng lạ, ngày xưa đánh nhau đọ sức đến toác đầu chảy máu đã quen, đúng là anh em Ám đoàn không thể thẳng tay tổn hại anh, nhưng hai tên này quả nhiên rất hứng khởi. Thảo nào lúc nãy thấy anh tỉnh dậy, hai tên ấy đi vào lại mang nét mặt hồ hởi đến thế. Ngẫm lại, nếu như cả Niếp Ngữ và Hứa Chính Đàm đều ở đây, thì Lãnh thiếu chủ và Trình thiếu chủ đều có mặt.

-- Có chuyện gì quan trọng cần phải bàn sao?

-- À... -- Niếp Ngữ ậm ừ vài cái. -- Cậu có nói Bạch thiếu chủ vẫn còn sống, tuy nhiên lại ở trong tay của Chương thiếu chủ. Nhìn tình hình cậu hiện giờ, cũng dễ đoán được họ sẽ làm gì với Bạch thiếu chủ thôi!

-- Bởi vậy nên tất cả mới tập trung lại bàn tính phải xử trí ra sao. -- Hứa Chính Đàm cao giọng. -- Cũng chẳng phải tại Bạch thiếu của cậu mưu lược hơn người, nếu dốc sức cho Chương Du Thần thì sẽ trở thành mối hiểm họa cho gia tộc chúng tôi sao!?

Tiêu Khiết nghe vậy thì vò đầu, anh đã luôn tin tưởng khả năng khống chế của mình cực tốt. Ai ngờ mấy ngày qua bị kiểm soát ý thức chẳng biết tí gì, còn đả thương người nữa. Tình trạng này nếu xảy ra trên người Bạch Dĩ Hiên, thực không biết sẽ nguy hại đến mức nào.

-- Ngoài anh em mình đồng da sắt mấy cậu ra, tôi còn làm bị thương ai nữa không? -- Tiêu Khiết nhăn mày, trong mớ kí ức hỗn loạn mập mờ, anh còn nghe tiếng thét của... Dahlia. Nghĩ vậy tâm can anh bỗng trở nên sốt ruột tột cùng, hướng mắt về phía Niếp Ngữ cùng Hứa Chính Đàm.

-- À có! Cậu có suýt xé rách cổ một cô... -- Niếp Ngữ lời chưa dứt đã bị Hứa Chính Đàm thụi một cái sau lưng tỏ ý nhắc nhở.

Niếp Ngữ giật mình nhớ ra liền quay người đi, Hứa Chính Đàm cũng nhún vai lắc lắc đầu rồi chuồn mất. Tiêu Khiết lòng dạ bồn chồn không yên, thấy bộ dạng úp úp mở mở của họ thì càng thêm lo lắng. Anh chưa kịp nói gì thì họ đã đóng sập cửa rời đi, khiến Tiêu Khiết ngày một tức tối, dùng hết sức giãy người mà vẫn không bứt được xích sắt, hét lên:

-- Chết tiệt!!! Hai người mau trở lại đây!!! Thả tôi ra!!!

***

"Khụ... khụ... khụ", một tiếng ho khó nhọc vang lên từ thư viện thuộc biệt thự riêng của Bạch Sở Viên.

-- Vẫn còn khó chịu sao? -- Chu Tử Đằng đứng dậy đưa qua cho Dahlia ly nước, rời mắt khỏi cuốn nhật ký đang đọc dở.

Dahlia đôi mắt thâm quầng vì mệt mỏi, mặt mày phờ phạc vì thiếu sức, chỉ tiện gật đầu cảm ơn một cái rồi nhận lấy ly nước từ tay Chu Tử Đằng. Cổ Dahlia có quấn một lớp băng trắng, nét mặt của Dahlia biểu hiện rõ vẻ khó khăn khi nói chuyện lẫn ăn uống. Cô xoa xoa cuống cổ của mình mà chủ bất giác thở dài chịu đựng.

-- Suýt chút nữa xé nát cổ họng cô luôn rồi, đàn ông luôn không biết thương hoa tiếc ngọc thế sao? -- Chu Tử Đằng thấy Dahlia đã dịu bớt mới yên tâm về lại chỗ ngồi tiếp tục nghiền ngẫm cuốn nhật ký mà Dahlia đưa cho.

-- Người ta của cô đâu có như vậy... -- Dahlia ủy khuất nói thành lời. Khi hai người gặp nạn ở bìa núi, là Tiêu Khiết dùng chiêu thức man rợ này một tay xé toạc cổ họng của tên thủ hạ bắt cóc anh. Sao giờ đây lại nổi điên dùng với cô chứ!

-- "Đâu có như vậy"!? -- Chu Tử Đằng liếc mắt qua, tự cười mỉa mà che giấu đi cảm xúc thẫn thờ trong lòng khi bất giác có người nhắc đến anh. -- Tôi từng bị hắn ta đánh đòn đấy! Vào viện luôn hôm đó!

Nói xong cũng không muốn quanh co nữa mà chăm chú đọc tiếp. Quyển nhật ký này là của "Úc Tịch Sa", Dahlia mới gặp đưa cô hai ngày trước. Lại gặp chuyện của Tiêu Khiết, Chu Tử Đằng càng nôn nóng ăn không ngon, ngủ không yên, Bạch Dĩ Hiên còn sống! Biết điều đó thôi cũng đủ khiến cô vui mừng quá đỗi, càng bứt rứt không an lòng, không biết giờ anh đang phải một mình đối mặt với những gì. Cô chỉ có thể ở đây giúp được cái gì hay được cái đó.

Úc Tịch Sa là một cô gái rất chăm viết nhật ký, chi tiết từng sự kiện nữa là đằng khác. Sau khi đọc đi đọc lại mấy lần, cùng tài liệu mà Bạch Sở Viên bôn ba tìm kiếm từ thư viện của cha mình, rồi cả công sức sắp xếp logic của Từ Lục Giai xâu móc lại, họ mới từng bước khám phá ra được chuyện như sau:

Úc Tịch Sa là nhân vật khó tra nhất, hầu như mọi thông tin về thân thế cô ta đều không có, nhất định đã bị bưng bít mấy năm trời, giờ tìm lại vẫn không dễ. Muốn tường tận mọi chuyện thì chỉ có cách đi hỏi người đời trước mà thôi. Tuy nhiên, điểm mấu chốt là, bọn cô biết được Úc Tịch Sa có liên hệ mật thiết với Chương Du Thần, là người hiểu rõ hắn nhất.

Úc Tịch Sa gặp Chương Du Thần tại một dạ tiệc sang trọng dành cho cả hai giới Hắc - Bạch đạo. Úc Tịch Sa không kể rõ lắm diễn biến khiến cô lọt vào mắt xanh của Chương Du Thần, chỉ biết được thực sự cô gái này đã làm anh ta yêu say đắm. Mẹ của Chương Du Thần là Chung Băng Tâm phu nhân rất khắt khe, nếu biết Chương Du Thần có điểm yếu là một cô gái thì sẽ thẳng tay loại trừ để anh khỏi bị xao nhãng. Chương Du Thần lúc đó chỉ là một thiếu niên, chưa đủ mạnh để thoát khỏi sự khống chế của Chung Băng Tâm, mà thế lực của Chương gia quá lớn, muốn tiêu trừ Úc gia dễ như trở bàn tay.

Úc Tịch Sa biết chuyện nên không thể hiện tình cảm trước thanh thiên bạch nhật, Chương Du Thần cũng vì muốn bảo vệ Úc Tịch Sa mà không công khai người mình yêu cho bất cứ ai ngoài Phó Kỵ Nhâm. Hai người một tuần sẽ được dịp thân mật với nhau ở cabin sâu trong rừng, là cái cabin mà Tiêu Khiết và Dahlia bị bắt vào. Thật sự Chương Du Thần giấu Úc Tịch Sa rất kĩ, tuyệt đối không ai hay, biểu hiện vẫn vô cùng tự nhiên, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh ta luôn lạnh nhạt thế kia quyết không gần nữ sắc.

Cho đến một ngày kia Chương Du Thần thổ lộ cho Úc Tịch Sa biết thân thế của mình, thật sự cô đọc cũng phải một phen bàng hoàng. Chương Du Thần vốn tên là "Chung Vô Triệt", theo vai vế thật sự không phải gọi "Chung Băng Tâm" là "mẹ" mà là "dì". Chung Vô Triệt là con trai của Chung Hinh Giao - em gái ruột của Chung Băng Tâm, và anh cũng là con trai ruột của Lãnh Dực Vương. Nói cách khác, Lãnh Dịch Khiêm, Mạc Lưu Ly, cả Chung Vô Triệt này nữa, đều là ba anh em.

Cho đến khi mới hôm qua, khi cô đọc cho Từ Lục Giai nghe những dòng này, anh ta mới trầm ngâm một hồi rồi bảo rằng:

-- Chu Tử Đằng, cô không biết rồi. Thực ra, huyết thống của Lãnh gia, chỉ có chân chính là "Chung Vô Triệt" với "Mạc Lưu Ly" mà thôi, Lãnh Dịch Khiêm là kết quả mà mẹ cậu ta - Mộc Diêu Tuyền phu nhân ăn nằm với người khác. Hay nói cách khác, "Chương Du Thần" mà chúng ta thấy bây giờ, với cô bé Mạc Lưu Ly, mới là anh em ruột.

Mọi thứ đang dần được sáng tỏ...

***Hillo!!! 😊😊😊 Các bạn đang cảm thấy rối não? 😣😣😣 Đừng lo, La sẽ thông cho các bạn vào chap tiếp theo vào thứ bảy hoặc chủ nhật tuần này! 😄😄😄 Cố lên nhé! La chỉ đăng nốt tuần này thôi rồi sẽ tạm từ biệt hết tháng tư, tháng năm mới đăng chap trở lại! 😕😕😕 Vì sao!? Ihaha, vì tháng này thi chứ sao! 😋😋😋 Cho nên các bạn thông cảm đừng hối thúc tớ nữa nhé! 😆😆😆Hi vọng sẽ không quên "Tử Đằng"!!! 😁😁😁

Trailer 2 chap nữa (là cái chap mà tháng 5 mới comeback stage ấy):

-- Ôi mẹ con tỉnh rồi này! -- Trình phu nhân Tô Khả Đồng thích thú reo lên, bước tới cẩn thận đặt cô bé con xuống cạnh giường Chu Tử Đằng. -- Mẹ tròn con vuông, là một bé gái cực kì xinh xắn!!! Con bé chắc nhớ mẹ lắm rồi này.

Chu Tử Đằng khó nhọc mới hạ sinh con gái mình, lòng tràn ngập những hạnh phúc thiết tha không nói thành lời. Cô vui sướng nắm lấy bàn tay nhỏ tí tẹo của con mình mà không biết rằng mình đã rơi nước mắt. Ngày hôm qua sinh con xong cô liền mất máu mà ngất lịm đi, còn sợ chưa được nhìn thấy mặt con gái mình, nay thấy nó yên bình được Trình phu nhân bế trên tay, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Trình Phong Lữ thấy cô vượt cạn thành công mới gỡ xuống tảng đá lo lắng nặng trĩu trong lòng, anh nhẹ nhàng bước đến, khẽ vuốt ve cái mặt non mềm của cô công chúa nhỏ này, cười dịu:

-- Chúc mừng em. Con bé rất đẹp.

-- Nó hãy còn đỏ hỏn, sao anh biết là đẹp được chứ! -- Chu Tử Đằng nằm bên ánh mắt trìu mến nhìn con gái mình mà đầy yêu thương cất lời. Sao cái mặt nho nhỏ này ngũ quan lại giống cha nó đến vậy.

-- Con bé rất đẹp. -- Một cỗ cảm xúc trân quí không biết đến từ đâu đánh mạnh vào tim Trình Phong Lữ. Con bé quọ quậy mấy ngón tay bé tí của mình, cái miệng nhỏ chúm chím khẽ vểnh lên, đáng yêu vô cùng. -- Tôi có thể... bế nó không?

-- Được. -- Chu Tử Đằng nở một nụ cười ấm áp xoa xoa đầu con, trao nó cho Trình Phong Lữ. Trình Phong Lữ nâng như nâng trứng, hết sức cẩn thận bế trên tay đến Chu Tử Đằng cũng phải phì cười.

-- Em đặt tên nó là gì chưa? -- Hưởng thụ cảm giác là người đàn ông đầu tiên bồng nàng tiên nhỏ này trên tay, Trình Phong Lữ có một cảm giác không sao tả xiết. Con bé ngọ nguậy cái tay, Trình Phong Lữ mỉm cười cho ngón tay út của mình vào, tức thì bàn tay bé xíu của con bé nắm lại, thật khiến người ta muốn ghét cũng không nỡ.

-- Tên? -- Chu Tử Đằng bỗng dâng một chút xót xa. Cô đã muốn Bạch Dĩ Hiên sẽ là người đặt tên cho con gái mình. -- Tôi không biết...

-- "Ngân Đằng". -- Trình Phong Lữ vẫn vui sướng nựng nịu con bé, ánh mắt ôn nhu nói. -- "Tử Đằng"... tượng trưng cho "tình yêu bất diệt", "Ngân Đằng" lại mang ý nghĩa của "tình bạn vĩnh cửu". Có được hay không?

Bạch Ngân Đằng.

"Taddadada

***Taddadada! Đến đó thôi, tiểu công chúa nhà họ Bạch tái ngộ bàn dân thiên hạ sau nhé! ☺☺☺ Nhân tiện, chúc mừng "Tử Đằng" được thành quả là đây! 😍😍😍


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui