Sáng hôm sau mặt trời lên cao chiếu tia nắng đầu tiên vào ô cửa sổ.
Hàn Tử Đằng nheo mắt chậm tỉnh lại, cái tay quơ loạn qua vô tình hất vật gì đó trên đầu giường rớt xuống mặt nệm lăn lóc.
Ánh mặt trời chiếu vào chiếc lọ thủy tinh những ngôi sao bên trong bừng sáng lấp lánh.
Tử Đằng hốc mắt mở to xoáy sâu vào in hằn cánh sao chiếu sáng kia lên trên đồng tử mắt của hắn.
Nếu thật sự không còn nhớ đến y, có lẽ hắn đã không đặt quà của y ở trên đầu giường cạnh nơi hắn ngủ.
Từ nhỏ ba hắn đã dạy hắn không nên tin vào bất kì ai, chỉ nên tin vào cặp mắt của chính mình.
Thứ mà hắn nhìn thấy rất tiếc lại là thứ hắn căm ghét nhất - Kẻ ăn cắp điện thoại của hắn.
Hắn chưa từng cho không ai thứ gì bao giờ, càng không dung chứa kẻ nào đã ăn cắp thứ đồ chơi của hắn, rất tiếc y lại phạm vào sai lầm đó.
Một kẻ nghèo khổ như y có quá nhiều lí do để trộm đồ của hắn, hỏi thử hắn vịn vào cơ sở nào để mà tin y.
Nhưng chả hiểu sao trong lòng hắn luôn nhớ về y, nhớ cái cặp mắt trừng lên hung dữ của y, nhớ cái bản tính ngang ngạnh xem nhẹ mọi thứ của y.
Tóm lại hắn hoàn toàn để y vào mắt, điều gì lấn cấn trong lòng hắn, hắn cũng không rõ nữa.
Chưa bao giờ hắn có cảm giác kì lạ này, nó khiến hắn khó chịu, hiện tại hắn chỉ muốn gặp y một lát, chỉ một lát thôi, nhìn xem y đang làm gì vào mấy ngày qua?
Quán cơm sáng nơi y đang làm, chiếc xe hơi sang trọng dừng lại.
Qua lớp kính, Tử Đằng nhìn thấy y đang bưng cơm cho người ta, chạy tới chạy lui lăng xăng tất bật, đôi mắt hắn chùng xuống quan sát một hồi, hắn đã tính quay xe rời đi.
Bỗng 'rầm' một tiếng y ngã xuống va thân vào cái bàn ăn, kéo theo chiếc bàn cùng ngã chổng vó đè lên cả người của y.
Khách đang ngồi ăn cơm chấn kinh xúm đến đỡ y dậy, la ó nhôn nhao:
"Cậu thiếu niên này bị gì vậy, mau tỉnh lại?"
"Mặt mày tái mét hình như là trúng gió rồi, có đem dầu Trường Sơn theo không, sức cho cậu ta đi."
"Tôi...không sao." Y gạt tay họ ra gượng đứng dậy.
Lần nữa té sấp mặt xuống, chiếc nón kết đội đầu bung ra.
Mùi máu tanh quyện cùng mùi mồ hôi ẩm ướt trên da đầu nhanh chóng bay lên tạo thành một cái mùi khó ngửi.
"A, cậu này đánh nhau với ai hay sao bị người ta choảng cho lỗ đầu, nhìn mặt tưởng hiền ai ngờ là dân quậy phá." Khách đến ăn cơm thấy vậy lũ lượt rời quán.
Không còn ai ngó ngàng đến y nữa, để mặc y nằm vất vưởng trên nền.
"Thằng ranh con, mày là dân nghiện ngập hút chích phải không.
Tao mắt không tròng mới thuê mày vào quán, đuổi hết khách của tao đi rồi.
Mau biến đi cho tao nhờ." Bà chủ quán chỉ tay vào mặt y, hùng hổ quát tháo.
Y nằm thoi thóp trên nền hít thở không thông, bờ môi khô khốc mấp máy lí nhí trong cuống họng:
"Bà chủ à, đừng đuổi tôi, tôi sẽ cố gắng làm thật tốt...Làm ơn đừng đuổi tôi."
"Gừ, tao nói tiếng người mà mày không nghe hả con?" Bà ta nghiến răng chạy đến túm lấy nhúm tóc ẩm ướt trên đầu y kéo giật ngược xuống, lôi đầu y ra khỏi quán.
Động đến vết thương đêm qua chưa khép miệng, y đau đến đoạn hồn, mặt mày méo xệch.
"Buông tay ra." Tử Đằng nhíu mày nhìn cái cảnh trước mặt.
Giọng hắn lạnh ngắt.
"Ơ...cậu...cậu là ai?" Bà ta buông tay khỏi nhúm tóc của An Nhiên, sững sờ nhìn cậu thiếu niên ăn mặc sang trọng trước mặt mình.
Nhận ra người này không phải con nhà bình thường liền mở miệng ăn vạ:
"Cậu là bạn của cậu ta phải không, cậu ta vừa đuổi khách của tôi đi hết, còn làm đổ bể chén dĩa trong quán, tổng thiệt hại hết mấy trăm ngàn, tôi thả cậu ta ra biết đền ai đây?"
Tử Đằng liếc mắt nhìn vào trong quán.
Quả thật có đổ bể nhưng chỉ có vài ba cái chén cái dĩa, sa cạ cũng chỉ có vài chục ngàn là cùng.
Đúng là đồ độc phụ.
Tử Đằng nhếch mép cười khẩy, mở ví lấy ra một xấp màu đỏ đặt xuống mặt bàn.
Tuy cực kì căm ghét cái hạng người vừa ăn cướp vừa la làng.
Nhưng tiền không có tội lại in hình Bác Hồ kính yêu, hắn là vô cùng trân trọng.
Nhẹ nhàng đặt xuống mặt bàn, sau đó hắn cúi xuống vòng tay qua thắt lưng của An Nhiên.
Bế thốc y lên, mang đi.
"Hí hí, một trăm, hai trăm, hai trăm mốt, hai trăm hai...Phen này hời to rồi." Bà chủ quán cơm hí ha hí hửng cầm xấp tiền đếm tới đếm lui.
Chỉ hận lúc nãy không mở miệng đòi thêm hai trăm bạc, thứ kia giàu có đi xe tốt, tiếc của gì tầm này.
Ngay lúc nói ra cái lời lẽ đó, bà ta cũng không nhìn lại xem độ dày da mặt mình là đã tăng lên bao nhiêu mm.
Ở đời hạng người nào cũng có, chỉ là An Nhiên cừu con còn chưa có ra đời.
Đụng phải hạng này thật kham không đặng, trong lòng ẩn nhẫn thở ra.
Bất quá y lại giận cái người đang bế y trên tay lúc này, nếu không nói là cực kì căm ghét.
Ngày đó hắn hiểu lầm y lấy cắp điện thoại của hắn, cứ thế hắn ngang nhiên bỏ đi, để mặc y bị đám học sinh kia vây đánh cho bầm dập.
Nhận lấy ô nhục, cảm xúc hiện tại của y đối hắn vô cùng phứt tạp.
Tóm lại là y muốn cắn người.
Cừu con An Nhiên nghĩ gì làm đó, há miệng ngoạm vào cánh tay của Tử Đằng.
Hắn nhíu mày cúi xuống toang gỡ cái hàm răng nanh kia ra khỏi bắp tay, lại vừa hay bắt gặp cái đôi mắt hung dữ của y đang trợn trừng đối hắn.
"Gì chứ, đây rõ ràng là cặp mắt của con nhím bị chọc tức đến xù lông." Đôi mắt Tử Đằng phút chốc chùng xuống, cánh tay nới lỏng.
Y cái kia lại không biết điều càng dùng sức mà cắn vào, cắn đến màu áo sơ mi trắng của hắn đã nhuốm ra đốm đỏ li ti.
"Nhiên Nhiên, có tin tôi bẻ răng em?" Tử Đằng bậm môi chịu đựng, để mặc cho y cắn.
Cứ thế bế y ra đến chỗ đậu xe.
Lúc này y là đã kiệt sức ngủ thiếp đi, cái miệng vẫn ngoạm lấy miếng thịt béo bở trên bắp tay hắn, luyến tiếc không chịu nhả ra.
Nhìn vào hàng mi khép hờ rung rung của y, lòng hắn thắt lại.
Mới vừa nãy còn muốn bẻ răng đánh người, hiện tại đều là tan biến....