"Vậy rồi hôm nay nghỉ ngơi đi, mai bắt đầu làm việc." Tử Đằng vẫn lạnh giọng.
"Ưm, cám ơn Tử Đằng!" Y ngoan ngoãn báo đáp hắn, hắn hài lòng quay lưng rời khỏi phòng, ông bác giúp việc cũng rời theo.Cửa phòng vừa đóng lại, y liền nhảy cẩng lên, vui sướng vô biên.Giấc mơ trong cổ tích xuất hiện thật rồi, y vẫn được cắp sách tới trường, còn được ở một nơi trong mơ, còn được kề cận bên người mình thầm mến, Tử Đằng - Hắn chính là quý nhân của đời y.
Võ An Nhiên, mi hạnh phúc quá rồi! Võ An Nhiên, thật hạnh phúc quá rồi! Y háo hức một hồi mới yên lặng mà ngủ thiếp đi.Đến chiều đồng hồ sinh học réo gọi, y choàng tỉnh giấc theo thói quen tính dậy đi làm, ông bác kia đã bước vào phòng.
"Cậu chủ mời cậu xuống ăn cơm!"
Y bần thần một hồi mới theo bước chân ông ta đi xuống lầu, một cái tay vịn cầu thang cũng làm cho y kinh hỉ, gỗ đánh vecni bóng loáng thật đẹp quá mà.
Chậm nhìn quanh các ngỏ ngách căn biệt thự đâu đâu cũng khiến y ngơ ngác sững sờ, còn có cái người kia, hắn ta đang ngồi bệ vệ trên ghế, khoanh tay trước ngực nhìn từng động thái của y.
Nhìn y khắc này chả khác nào trái chuối vú ép lạc vào cái nồi chè thập cẩm, ông bác giúp việc lụ khụ một tiếng, kéo ghế ra, ý bảo y ngồi vào.Y lật đật ngồi xuống đối diện với hắn.
Woa trên bàn toàn thức ăn ngon, những món y chưa từng được ăn qua bao giờ.Y nuốt vào một ngụm nước bọt.
"Hơ..
có thể ăn được chưa vậy Tử Đằng?"
Hắn cười cười gật đầu, múc cho y một chén súp cua.
Y rất thành thật mà húp hết cả nước.
Tôm rang me, óc heo hầm bí đỏ, súp nấm hương...Chỉ một nhoáng, y đã nhét hết vào trong ổ bụng, vẻ mất tự nhiên nhanh chóng biến chuyển thành tự nhiên như ruồi.Ông bác giúp việc lấy khăn lau trán khẽ thở ra một hơi.
Nha nha, cái bụng bé tí có thể chứa được số thức ăn kia sao, thật là đáng sợ!
Sau khi ăn tối, ông bác ướp trà hoa sứ đem lên "cậu chủ, có thể dùng được rồi!"
Tử Đằng phóng tầm mắt nhìn ra phòng khách, y là đang ngồi chiễm chệ trên ghế sô - pha, miệng cắn hạt dưa, mắt dán vào cái ti vi coi Tom và Jerry.
Bật cười khục khặc.
Mắt hắn tối sầm xuống, tên này không thể để ở không được, kiếm việc cho y làm, không khéo thành sâu lười.
"Bác có thể về bên nhà được rồi, nói với mẹ đêm nay tôi ở lại đây."
"Dạ, cậu chủ!" ông bác chóng rời đi, lúc này hắn mới lên tiếng.
"Nhiên Nhiên, mau lại đây!" Hắn ngón tay ngoắc ngoắc, y chậm chạp rời ghế đi lại.
"Đang xem khúc hay, gọi cái gì a Tử Đằng?" Y bộ dáng biếng nhác trưng ra cái bụng no tròn trước mặt hắn.
Thật muốn chọc mù đôi mắt của hắn luôn rồi.
Võ An Nhiên - Cái thứ này mới về đây có hơn nửa ngày, cư nhiên giọng điệu liền thay đổi, không dìm y xuống, y là quên mất cội nguồn.
"Nhiên Nhiên, xuống dưới nhà rửa chén đi." Miệng nói, tay hắn đã cầm remote tắt ti vi tối đen như mực, mặt hắn khắc này còn tối hơn cả cái màn hình ti vi khiến An Nhiên càng thêm sợ.Rửa chén thì rửa chén làm cái chi hung dữ vậy?
Thứ này trề môi chậm chạp đi xuống bếp, Tử Đằng rất nhanh thu tầm mắt về trên mặt bàn, dùng hai ngón tay gạt nắp tách trà, đưa lên miệng uống một ngụm.Khóe môi cong lên, tựa tiếu phi tiếu mà thưởng thức.
Ngày hôm sau hắn bắt y dậy sớm chuẩn bị điểm tâm sáng cho hắn.Sau đó hắn ngồi chiễm chệ trên ghế sô- pha.Chân bắt chéo nguẩy, chậm rãi mà dùng, còn y thì phải lau dọn phòng ốc, chạy lăng xăng qua lại trước mặt hắn.
"Tử Đằng, có thể nhấc cái chân lên được không?" Y chau mày nhìn cái bộ dạng ăn uống của hắn thật phát ghét.Hắn ngược lại làm bộ như không nghe ra lời y nói, chân áp sát nền.Y nghiến răng kèn kẹt, dẻ lau liếm luôn lên chân hắn.
"Nhiên Nhiên, đừng có lau mãi một chỗ, phòng khách xong rồi thì vào chùi rửa bồn cầu toilet đi." Hắn mặt không đổi sắc lên tiếng, vẫn là không có nhìn mặt y.Mặt y thộn xuống, ngờ nghệch, thứ này bắt mình chà cả bồn cầu, mình đây có phải là tránh sói đen gặp sói xám, hắn không cho mình ăn sáng, hắn bắt mình làm trâu làm ngựa chà cái bồn cầu nhà hắn.
Võ An Nhiên lặng lẽ quay đầu, trong lòng thầm nguyền rủa tám đời tổ tông nhà hắn.
Sau khi bị đày ải đến xế trưa, y mới được ăn cơm đi học, rất tiếc y tính quá giang nhờ xe hắn đến trường học, hắn là đã phắn xe đi từ hai tiếng trước đó.
Y đành cuốc bộ đến trường, gương mặt không giấu nổi nét u buồn.Mặc dù hắn đã đem y về đây.Nhưng vẫn không đối xử với y tốt hơn là bao, luôn giữ khoảng cách nhất định với y, con người này hắn rốt cuộc là muốn vờn nhử y đến bao giờ?
Chiều hôm đó sau khi tan học, y như thường lệ đến quán kem bảy mùi làm thêm.
Khi y về đến nhà đã là mười giờ, y giật mình khi nhìn thấy hắn đang đứng trước cửa nhà, tay ôm quyền trước ngực, mặt không cảm xúc nhìn y "giờ này mới về, đã đi đâu?"
"Ơ...Tử Đằng, tôi đi làm thêm ở quán kem, cậu cũng biết rồi đó." Y có chút quẫn bách vội né tránh ánh mắt săm xoi của hắn, thứ này sao lại tra hỏi, còn có giờ này chưa ngủ là đợi mình về sao?
"Đừng có xạo!" Nguyên lai hắn ngồi trong chòi đợi y ngốn hai tiếng đồng hồ, y nào có đi làm, thứ này rốt cuộc là đã đi đâu, dám làm chuyện khuất tất sau lưng hắn.
Tử Đằng nhíu mày tức giận, túm lấy cổ áo của y kéo đến trước mặt hắn, lại dùng tay bóp chặt gò má của y.Gằn từng chữ một "nói, rốt cuộc đi đâu?"
Tử Đằng...
Ánh mắt y chùng xuống, tóc mái che cả vầng trán, giọng nói líu nhíu nấc quãng trong cuống họng "tôi đi thăm mộ bà!" Lúc chiều đến quán kem mới sực nhớ ra hôm nay là ngày giỗ của bà nội, vậy mà y thế quái nào lại quên béng đi mất.
Thế là y xin phép nghỉ làm một bữa, lật đật chạy như bay xuống chùa Giác Ngạn.
Mộ phần của bà nội y được chôn trong khu đất của chùa, trong túi y không có đồng bạc nào hết, quỳ trước mộ bà nội, y chỉ có thắp được cây nhang và cúng ly nước lọc.
Ngồi bên mộ bà không biết trải qua bao lâu, y mệt quá ngủ thiếp đi.
Khi y tỉnh lại trời đã tối mò, nhìn quanh quất toàn mộ đất lô nhô chập chùng khiến y có chút lạnh, vội từ biệt bà, y lật đật phủi ống quần đứng dậy rời khỏi khu mộ.
Kết quả về đến nhà đã là khuya lắc khuya lơ.
Nhìn thấy y sắp khóc, Tử Đằng bước thêm hai bước, đem y ôm vào lòng: "Nhiên Nhiên, hôm nay giỗ bà tại sao không nói cho tôi biết, giờ cũng đã trễ rồi, sáng mai tôi đưa em đi thăm mộ bà, nói thế nào cũng phải mua đồ cúng cho đàng hoàng.Còn nữa từ mai ở nhà ôn bài tập cho tôi, làm thêm được vài ba đồng bạc chiếm hết thời gian học hành, sắp thi học kì đến nơi rồi, tương lai của em mới là quan trọng, có hiểu không?"
"Ơ...Tử Đằng!" Sao ngày càng quan tâm đến mình quá mức, mình đây là sống trong màu hồng của tiểu thuyết tình yêu rồi ư? Được hắn ôm ấp bằng cơ thể ấm nóng, được hắn chiếm giữ bằng những lời mập mờ ám muội.
Cừu con An Nhiên nhất thời ngây ngẩn, ngoan ngoãn mà ngoắt đuôi gập đầu, trưng ra hai con mắt tròn xoe long lanh.
Hai cái tay không an phận rất nhanh sờ mó lồng ngực hắn.
Ách...cái thứ này biết ngay là không thể nào đối xử đàng hoàng được mà.Tử Đằng đổ mồ hôi lạnh, cung tay nện xuống đầu y một đấm "còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh sắn tay lăn vào bếp nấu cơm tối cho tôi, mau lên."
Hắn tiếng trước tiếng sau đã quát ầm lên.
Y xách mông chạy ù đi, trong lòng oán thầm cái thứ này không tim không phổi, vừa mới sờ soạng có chút xíu đã quát tháo, nhỏ mọn....