Ngày hôm sau quán cà fe sân vườn mà An Nhiên đã từng đến làm một lần bị Tử Đằng đuổi việc.
Quán này chính hắn mở ra.
Trong căn phòng Vip hắn ngồi tựa lưng vào sôfa, chân trái gác lên gối phải, chiễm chệ đọc báo đá bóng.
Vũ Minh Luân ngồi đối diện với hắn qua chiếc bàn vuông, để mặc ly cà fe tan chảy cả nước ra bàn cũng không thèm uống, chỉ chăm chăm nhìn hắn.
Yết hầu nó dịch động thiếu điều muốn nuốt chửng hắn vào trong bụng một lần cho gọn sạch.
"Tử Đằng, mày có nghe tao nói không vậy.
Mày dạo này ngày càng thân mật với nó quá rồi, không tốt đâu mày."
"Có cái gì không tốt?" Tử Đằng mắt vẫn dán vào tờ báo, trầm giọng lên tiếng.
"Đương nhiên là không tốt rồi, mày có biết cả trường đang bàn tán về mày, nói mày là hai phai." Nó gấp gáp phân trần cho bạn hiểu, gấp đến độ hai tay nắm lại thành đấm, nhởm mông bật khỏi ghế ngồi.
Rất tiếc câu này vừa thốt ra đã chọc đến chỗ nhược của Tử Đằng, hắn trợn mắt lên, một đấm giáng rầm xuống mặt bàn.
Chấn động quá lớn đến ly cà phê của nó cũng rớt xuống nền vỡ tan tành.
"Đằng, mày bình tĩnh chút đi, là đám học sinh trong trường nói, tao chỉ thuật lại với mày, mày nổi nóng với tao cái gì chứ?" Nhìn vào đồng tử trắng dã của Tử Đằng, thằng Luân khắc này có chút sợ, lại nghĩ: Xem ra động trúng chỗ nhược của mày rồi, làm bạn với mày từ thời còn nối khố, tao còn không hiểu rõ bản tính của mày sao? Liêm sỉ nặng hơn bánh xe bò! Minh Luân đắc ý trong dạ, ngoài mặt lại tiếp tục xướng ca.
"Tử Đằng, tao biết mày không có ý gì với An Nhiên, mày chỉ đơn thuần thương hại hoàn cảnh mồ côi của nó.
Nhưng mày nghĩ lại đi, nó chưa chắc đã xem mày là bạn, nói không chừng nó còn muốn bỏ thuốc cho mày đắm đuối si mê nó nữa kìa.
Thấy mày mấy bữa nay khác lạ kề cận bên nó suốt ngày, càng lún càng sâu vào cái vũng bùn nhơ nhuốc.
Một ngày nào đó mày nhấc chân ra không được đừng có bảo sao thằng bạn thân như tao không nhắc nhở mày?"
"Đủ rồi, mày nghĩ Hàn Tử Đằng tao là ai, hết gái rồi hay sao mà vùi vào nó, chỉ nghĩ cũng đủ ghê tởm, tao không có biến thái tới mức đó đâu." Hắn trừng mắt nhìn thằng bạn, tay túm lấy cổ áo của nó nhấc lên, kéo mặt nó đến thật gần.
Chỉ cách có một cái bàn choáng lối, gương mặt cùng hơi thở của hắn gần trong gang tấc.
Vũ Minh Luân đều cảm nhận toàn thân nó đã nóng ran lên, thiếu điều muốn đè hắn xuống cái bàn này mà làm cho sạch sẽ.
Nhưng nghĩ đến hắn là bạn thân của nó, nó lại rất nhanh mà nhịn xuống cảm giác dục vọng.
Nó biết chỉ cần nó lỡ tay sơ xảy, tình bạn bao năm qua nó vun đắp cùng hắn tan bành theo mây khói.
Cũng may nữ tiếp viên vừa lúc đi vào đặt món bò kho bánh mì xuống mặt bàn, Tử Đằng mới hòa hoãn mà buông tay khỏi cổ áo của Minh Luân, quay qua nhìn nữ tiếp viên mặt mày xanh rờn.
Hạ giọng mệnh lệnh "đừng đứng ngây ra đó, nhanh dọn chỗ ly bể dưới nền cho tôi."
"Hơ..
dạ thưa cậu!" Nữ tiếp viên ấp a ấp úng cúi đầu.
Hắn dường như không để ý đến biểu tình của cô tiếp viên, sải chân đi phớt qua người cô ta.
Bỏ lại một câu cho thằng bạn nối khố.
"Mày ăn sáng đi, tao ra ngoài một chút."
Minh Luân sửa sang lại cổ áo nhăn nhúm của mình, đặt mông ngồi lại ghế, chậm rãi mà thưởng thức bữa sáng thơm ngon mùi vị thịt bò.
Khóe môi nó nhếch lên cười cười "Bạn thân của tao ơi, chờ xem màn kịch hay tao giành cho mày a."
Lúc này nữ tiếp viên quét dọn mảnh vỡ dưới nền phòng lén đưa mắt nhìn Vũ Minh Luân, ngây ngẩn đến độ ngón tay run lên.
Cô ta mười lần nhìn mười lần liền trúng tiếng sét ái tình thiếu gia nhà họ Vũ.
Nói ra cái vụ mê trai này thật là rất mất mặt chị em phụ nữ nhưng quả thật bạn của cậu chủ rất đẹp trai, rất hấp dẫn.
Đặc biệt là đôi môi mỏng đỏ kia, hôn vào chắc chắn rất mềm, rất ngọt.
Hồi đầu nhóm nữ tiếp viên mới được tuyển vào đây, ai cũng tơ tưởng đến cậu chủ với vẻ ngoài phong phạm lạnh lùng, cua mãi không được còn bị tính tình cứng nhắc của cậu chủ dọa cho phát sợ, đám nữ tiếp viên nhanh chóng chuyển mũi sang bạn cậu chủ.
Bạn của cậu chủ tính tình ôn hòa dịu dàng như nước, càng khiến đám nữ tiếp viên si mê gào thét.
Thầm thương trộm nhớ bạn của cậu chủ bấy lâu, ve vãn đủ kiểu, mồi chài đủ đường thế éo nào cậu ta có ngó ngàng.
Thân hình nữ tiếp viên đứa nào đứa nấy đẹp như người mẫu, da dẻ trắng bóc như bông bưởi thiếu gia nhà họ Vũ không nhìn, mà cứ nhìn chòng chọc vào cậu chủ của các cô.
Quái lạ quá mà.
Mới đầu các cô còn băn khoăn mãi lí do lí trấu, lâu dần các cô mới phát hiện ra chuyện động trời.
Rằng Vũ thiếu gia để ý đến cậu chủ của bọn họ, yêu thầm cậu chủ của bọn họ.
Ầy, thật tiếc quá đi, đẹp trai nam tính như Vũ thiếu gia mà lại bê đê, cái này cậu chủ mà biết Vũ thiếu gia chỉ có nước chết.
Mặc dù ăn không được các cô cũng không đạp đổ, miệng năm miệng mười giữ kín bưng bưng không nói ra.
Trong lòng lâu ngày nảy sinh cái loại cảm giác thích thú.
Nhìn Vũ thiếu gia ân cần với cậu chủ, nhìn cậu ta nhìn cậu chủ với con mắt ngây dại, si mê.
Các cô thầm rít gào trong lòng, tự hỏi liệu có thể nào có tình yêu chân thành giữa hai người đàn ông xảy ra hay không vậy ta?
Lại nói Hàn Tử Đằng sau khi rời khỏi phòng là bước vào toilet nam rửa tay.
Đến nơi hắn nghe ra từ trong phòng vệ sinh cuối cùng phát ra một âm thanh kì lạ.
Tuy là một thiếu niên mới lớn chưa từng yêu đương đụng chạm nhưng coi sách vở nhiều lại là một nam nhân, hắn đương nhiên nhận ra đây là âm thanh gì.
Rõ ràng là tiếng người rên rỉ trong lúc giao hoan, hòa cùng tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm.
Đường chân mày hắn nhíu chặt, hắn không thể nào chấp nhận cái loại này làm chuyện bẩn thỉu ngay trong quán của hắn, ảnh hưởng đến phong thủy của quán, phá hoại hắn kinh doanh đều là rác rưởi.
Hắn không nghĩ nhiều sải chân đến trước cửa toilet mở toang ra, định bụng bắt tại trận đôi cẩu nam nữ vụng trộm đê tiện, tống khứ ra ngoài.
Bất quá đập vào tầm mắt của hắn không phải đôi cẩu nam nữ mà là hai tên nam nhân đang ôm ấp giao hoan.
Đỉnh đầu hắn nổ ầm một tiếng chấn kinh, khiến hắn mất đi lí trí nhất thời quên mất cánh cửa kia vì sao không khóa mà chào đón hắn nhìn vào.
"Quản lí, quản lí đâu?" Tử Đằng hai mắt tối sầm, tay chống ngạch cửa, gầm lên một tiếng phẫn nộ.
Hai tên nam nhân vụng trộm kia lật đật kéo khóa quần, co cụm vào một góc toilet, run lên cầm cập, xấu hổ vô cùng.
Quản lí trẻ rất nhanh chạy đến, ngước nhìn hai tên nam nhân chính mình tuyển vào làm từ sáng hôm qua, lấy tay đỡ trán.
Quản lí rét lạnh cả người.
Toi ta rồi! Thế là hai tên nam tiếp viên bị đuổi việc, quản lí trẻ bị trừ lương nửa tháng.
Anh ta khóc ròng trong lòng.
Đã tra rõ hồ sơ rồi mới tuyển vào thế éo nào tôi biết chúng là bê đê, khách sạn không làm, lựa làm ngay tại toilet của quán càfê, chúng mày có bị điên không hả, chúng mày cũng ác nhơn ác đức quá rồi a.
Bất quá mở miệng phân trần cùng hắn:
"Cậu chủ đừng trừ lương tôi mà cậu chủ, cậu chủ." Quản lí trẻ chạy lịch bịch theo sau lưng Tử Đằng, khóc gào ầm ĩ.
Đám tiếp viên lắc đầu dở khóc dở cười.
Chỉ có thiếu gia nhà họ Vũ vẫn ngồi bình thản trong căn phòng Víp kia, chậm thưởng thức bữa ăn sáng mang đậm hương vị bò kho.
Khóe môi nó cong lên cười cười: "Mùi vị thực không tệ!"....