Những ngày sau đó, Võ An Nhiên đến trường đều nhận được ánh mắt khinh bỉ của đám học sinh.
"Nó đó, chính nó lấy cắp điện thoại của Tử Đằng,giả vờ tặng sô cô la thì ra là có dụng ý từ trước, ma lanh ghê ha." một tốp khác lại đi ngang qua xì xầm với nhau.
"Tránh xa thằng này ra, nó là kẻ ăn cắp."
"Đồ ăn cắp."
"Đồ ăn cắp."
Quá ức chế, An Nhiên siết chặt nắm tay thành đấm hét lên "câm miệng."
"Tôi không có ăn cắp, tôi không có, tôi không có."
"Mày gào với ai?" Trong đám học sinh có thành phần cá biệt bước ra trước túm cổ áo y, nện cho mấy đấm, lại chẳng ai bước vào can ngăn, cứ thế mặt mày y lần nữa sưng húp, mang vết thương về nhà.
Về nhà ông dượng lại lần nữa nọc y ra đánh, cơm chiều cũng không cho ăn cứ thế bắt y đi làm, cũng may đêm nay đến kì lương, giờ tan làm, bà chủ quán kem phát cho y hai trăm rưỡi ngàn,tương đương với hai mươi sáu ngày công, giam lại bốn ngày.Nhờ có tiền này, trên đường về y ghé vào cái quán ven đường cái, quán mà hôm trước Tử Đằng ngừng xe ghé vào mua bánh canh cho y, y kéo ghế ngồi xuống, mặt trưng ra nụ cười nhợt nhạt.
"Cậu bé này, ăn gì nào?" Chủ quán lau qua cái bàn cười cười hỏi y.
"Ha, hôm nay ăn sang một chút, cho cháu một tô bánh canh cỡ bự đi." Y nói mà khẽ nuốt nước bọt nhịn đói lâu lắm rồi, tương tư tô bánh canh mấy đêm nay khắc khoải như tương tư người tình.
Y lấy khăn giấy lau qua đũa muỗng, gương mặt tròn xoe rạng rỡ.Bánh canh cỡ bự đặt xuống mặt bàn.Y thêm mắm thêm ớt, ăn qua mấy muỗng hốc mắt bỗng cay xè, chắc tại hơi nóng bốc lên làm y cay mắt.Thật ra trong lòng y là nhớ đến tô bánh canh mà Hàn Tử Đằng đã mua cho y ăn trong đêm hôm đó, nhớ đến hắn dọa y giữa đường khuya, nhớ hắn xô y ngã xuống nền, trừng mắt tức giận quát mắng y.Hắn nói y...hèn hạ.
Y đúng thật là kẻ hèn hạ thật rồi, được hắn đối tốt hai lần liền đã quên mất bản thân là ai, lớn lên từ đâu? Ngửa cổ nhìn trời khuya, khẽ hít vào một ngụm khí lạnh, bỏ lại cái quán bánh canh ở phía sau lưng, y lơn tơn cất bước về nhà.
Đi về ngang khu chùm bao lúc này trời tối om om, chỗ quanh lại vắng vẻ không một bóng xe qua lại, An Nhiên có chút ớn lạnh, nhớ đến lời nói của Tử Đằng cách đây hơn một tuần.
Y nhìn trước ngó sau, giờ khắc này không hiểu tại sao y lại có ý nghĩ điên rồ rằng hai cái thằng Trí Hòa sao không chặn đường y ở đây mà đấm cho y vài đấm, bị đau còn đỡ hơn bị sợ.Nói đến cũng lạ, mấy bữa nay tụi nó không còn theo ăn hiếp y nữa, chắc tại lòng tốt nổi dậy lấn mất cái ác trong tâm.
Cười cười một mình,y bước về phía trước, chợt nhiên vấp phải một cục đá nhỏ, xước qua móng chân, y kêu lên một tiếng ngồi chồm hổm xuống xem thử.Chảy máu rồi, quệt qua quệt lại mấy cái, y chợt nghe tiếng động phát ra từ đằng trước, ngước đầu nhìn lên từ phía trước thấp thoáng một bà cụ già đội cái nón lá lụp xụp bước dần về phía y.Mới đầu y còn tưởng là cô ba gánh chè, nhưng bóng người càng đi đến dần thì càng ngày lưng càng khọm xuống, y đoán cụ bà này già lắm rồi đây.
"Cháu ơi, đường nào về dưới bến xe Lộc Ninh vậy, chỉ giúp bà với!" giọng nói khàn đặc cất lên.
An Nhiên nhớ tới bà nội của mình nên có chút thương tâm, vươn tay đỡ lấy tay bà cụ.
"Cụ ơi, cụ cứ đi thẳng hướng này, chỉ có một đường duy nhất là xuống tới bến xe, nằm về bên tay phải!"
"Rồi cụ đi đâu giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, đường xá vắng hoe, con cháu của cụ đâu sao không chở cụ về?"
"Con cụ đi làm ăn xa, mấy tháng nữa mới về, cháu còn cái gì ăn được không, cho cụ xin với, sáng giờ không xin được đồng nào.Thật đói lắm!"
A, hóa ra bà cụ đi ăn xin, con cái đi làm sao phải để cụ đi ăn xin thế này, tội lỗi thật.
Y chạnh lòng thương cảm, móc trong túi quần ra hai trăm bốn chục ngàn.Y dúi vào tay cụ hai trăm ngàn cười cười "cụ ơi, cháu không có đồ ăn, cháu có hai trăm biếu cụ, cụ đi thêm một đoạn nữa, có cái quán ăn khuya bên đường, bán bánh canh ngon lắm, cháu mới ăn ở đó ra nè, cụ đi được không, hay là cháu dìu cụ đi nhé?"
"Cụ đi được, cám ơn cháu!" giọng nói khàn đục dưới vành nón lụp xụp lại phát ra, vẫn không có ngước lên nhìn y, bà cụ nắm tay y thêm một cái rồi lững thững rời đi.Nhìn theo bóng dáng lọm khọm của bà, hốc mắt y ướt ướt, đưa tay quệt qua y mới quay đầu đi tiếp.
Đi một quãng y lại ngoái nhìn về phía sau xem bà cụ đã tới đoạn nào rồi, lạ thay không thấy bà cụ đội nón lá lụp xụp kia đâu nữa.Một cơn gió lạnh bỗng rít qua.Y cảm giác có chút lạnh.
Chả hiểu tại sao bà cụ lại đi nhanh đến thế, mới đó mà đã không thấy đâu nữa rồi.
Ha ha...Thần hồn nát thần tính đây mà, có lẽ bà cụ đã khuất sau cái ngã rẽ đằng trước.
Y là đơn thuần không nghĩ ngợi thêm nữa, đi một mạch về đến tận nhà.
Kết quả về đến nhà, bà cô đợi sẵn lấy tiền lương từ tay y, lại chỉ nhận được có bốn chục ngàn.Bà ta trợn tròn mắt, giơ tay táng cho y một bạt tai nổ đom đóm mắt, tíc tắc y nhìn thấy nhiều sao trên bầu trời đêm.
"Sao chỉ có từng này, lương của mày hai trăm rưỡi lựng mà, mày lén dúi đường nào hả con, mau đưa ra đây tao còn phải đóng tiền học phí rồi tiền ăn hàng ngày của mày nữa chớ?"
"Ơ...tiền học phí lãnh lương đợt rồi con đã đóng rồi mà cô, với lại tiền lãnh lương mỗi tháng con đều đưa cho cô hết, còn dư rất nhiều con ăn cử sáng ngoài quán cơm rồi, đâu có tốn là bao nữa..."
An Nhiên đang nói, cây củi dài bằng cùm tay đã bay vào sau đầu của y.
Khoảnh khắc 'cốp' một tiếng như trời giáng, hốc mắt y mở to.Có cái gì ướt ướt chảy xuống trán, rồi rớt xuống mi mắt của y, y quay lại nhìn, hóa ra đó là cái cây củi dùng để nhóm bếp nấu cám cho lợn ăn.
Nó là từ tay ông dượng mà bay tới,đáp vào đầu y.
"Mày nói cái gì, nuôi mày lớn hôm nay đủ lông đủ cánh rồi cãi lại hở mày, cái đồ mất dạy." ông dượng xấn đến, túm lấy cổ áo của y, nện cho thêm mấy đấm vào mặt.Đứa em họ lên bảy nhìn thấy trán y đầy máu đang chảy tong tong xuống, ba nó lại liên tục thục trỏ lên gối anh họ của nó, nó sợ quá khóc rống lên.
Bà cô lúc này mới chạy đến ngăn ra "được rồi, ông xã bớt giận, mày còn không mau cút vào trong nhà?" bà cô một tay giữ chồng, nheo mắt nhìn y, y thấy vậy lật đật chạy ù vào trong cái nhà kho chứa đồ, đây là căn phòng tốt nhất của y trú thân lúc này.
Y quơ lấy cái áo sơ mi bụm vào đầu mình, quấn chặt lại như quấn vải liệm cho xác ướp, cầm lấy con gấu bông của bà nội mua cho y, con gấu cũ mèm rách rưới lởm chởm, dưới bụng nó còn lòi ra chút gòn.Y lại trân trọng nâng niu như báu vật.Ôm nó vào lòng, không biết trải qua bao lâu, y kiệt sức mà ngủ thiếp đi, hình ảnh năm xưa lại bất giác ùa về.
Ký ức của y trong căn nhà gỗ nhỏ lụp xụp, trên bộ ván gỗ giữa nhà, một cậu bé con đang ngồi đút cơm cho gấu bông ăn.Con gấu bông cơ hồ còn to hơn cả cậu bé ta nữa.
"Misa, ăn đi misa, ăn thêm miếng rau nữa nè!"
"Hi hi, ngon lắm phải không?" Cậu bé con cười híp cả mắt "nội ơi, sao misa ăn hoài mà không có lớn vậy nội?"
Giọng nói trong veo cất lên, cậu bé con ngây ngô nhìn bà.Người bà bật cười xòa, trưng ra hàm răng cửa chỉ còn có hai chiếc.
"Nhiên Nhiên, gấu bông làm sao mà lớn được!" người bà têm một miếng trầu cho vào miệng nhai nhóp nhép, giọng nói khàn khàn như muốn đứt hơi.
"Bà ơi, nếu không lớn misa sẽ không có già đi như bà, có phải vậy không hở bà?"
"Đúng, đúng rồi, Nhiên Nhiên của nội thật thông minh! Gấu misa không già thì sẽ không chết, sẽ ở mãi bên cạnh bầu bạn với Nhiên Nhiên lúc bà không có ở đây nhé!"
"Ôi, nếu thế thì tốt quá, misa, misa, Nhiên Nhiên cưng misa nhất luôn!" Cậu bé con vòng tay ôm gấu bông, áp mặt vào cái bụng to đùng của nó, thật êm, thật mượt...Suốt cả năm tháng ấu thơ, là gấu misa kề cận chở che cho cậu bé ấy....