Tu Đạo

Nói sau thì cũng phải nói trước. Mặc dù nghiễm nhiên có được hai nghìn năm đạo hành, tiểu hồ dù sao cũng chỉ là tiểu thú vừa mãn trăm ngày tuổi.

Miêu lục tung cả cái rương đồ của mình, cố gắng tìm một bộ quần áo rồi đưa cho tiểu hồ ngốc mặc vào. Tiểu hồ mắt nhắm mắt mở, thân thể ngả tới ngả lui vì mỏi mệt, cuối cùng không chịu nổi mà nhảy phốc một cái. Bộ quần áo tụt hẳn xuống đất. Lát sau, tiểu hồ mò theo cổ áo, chui tọt cái đầu nhỏ nhắn vào. Phần còn lại nó đặt sau lưng, ngang nhiên cuộn mình trong đống vải, ngủ phì phò.

Miêu chợt thấy buồn cười, tiến đến ẵm tiểu hồ lên, ôn nhu nói, “Uổng phí công sức ta tìm quần áo cho ngươi.” Nói rồi, hắn đem tiểu hồ thu vào trong ngực mình. Bàn tay nhỏ xíu của tiểu hồ bất giác nắm lấy tay áo của miêu, rồi nó cạ cạ chóp mũi vào áo thiếu niên, an tâm đi sâu vào giấc ngủ.

“Tiểu yêu sủng.” Miêu bật cười khẽ rồi cũng lên giường.

Ngày hôm sau, miêu không khỏi phiền muộn. Tiểu hồ mỗi lần biến hình người, không thiếu chân cũng thiếu tay. Nghe được tiếng người, nhưng lại không nói được bao nhiêu. Hỏi đến thì lại thêm tức, mấy cái ngũ hành vận hành hay như phép thuật võ công, cả nửa điểm cũng không rõ. Miêu giận dữ, “hai viên đan của ta mà chỉ đổi lấy nửa ngày hình người thôi sao!”

Ẵm lấy tiểu hồ bỏ vào ngực áo, miêu liền hướng đến phòng sư phụ hắc long. Vừa đi được nửa đường, nó liền gặp Hùng Nhất. “Tìm sư phụ à? Hôm nay ngươi không cần thỉnh an, sư phụ sáng sớm đã xuống núi rồi.”

Miêu đành hậm hực, “Nhị sư phụ không có nhà, lão nhân kia cả ngày chỉ ham xuống núi tìm ‘niềm vui’. Nay có chuyện quan trọng, tiểu vật này mãi không giữ được hình người, tìm hắn thì lại không thấy!”

“Ngươi cư nhiên dám nói sư phụ như thế, để sư phụ nghe được là phạt ngươi đấy!” Nghe thấy giọng Hùng Nhất, tiểu hồ thò đầu từ ngực áo miêu, ngọ nguậy chui ra, xem chừng muốn bò lên bả vai.

“Trở về!” Miêu lại rất nhanh tay, cắp lấy hông tiểu hồ, bỏ trở lại trong ngực mình.

“Hòa Dã hôm qua ngủ ngon không?” Hùng Nhất mỉm cười, nghiêng người chạm lấy chóp mũi tiểu hồ, ôn nhu hỏi. Tiểu hồ ngoan ngoãn gật đầu.

“Không được sờ lung tung!” Miêu nhíu mày.

Hùng Nhất bật cười, “Chưa từng thấy ngươi đối với vật gì lại dụng tâm như vậy, hay giờ là động chân tình?”

“Nói bậy!” Miêu xì mặt. “Ngày trước sư phụ giúp ta luyện đan, lấy đi hai phần nguyên khí, lại bị tiểu vật này nuốt mất. Sau này, hắn có bị thương ở đâu, bản thân ta cũng không thể hảo.”

“Có được hai phần nguyên khí của ngươi, nhưng lại không thể giữ được hình người trong nửa ngày. E là do không nắm bắt được trọng điểm, chi bằng ngươi truyền một hơi chân khí xem thế nào?”

“Làm thế nào mà truyền được! Không phải muốn ta…” Miêu cúi nhìn đôi môi của tiểu hồ, xung quanh lại có mấy sợi lông tơ, hắn không khỏi nhăn mặt.

“Ngươi không muốn thì để ta.” Điệp nãy giờ im lặng đứng một bên, nay thấy thời cơ trước mắt liền nhảy vào.

“Ai mượn ngươi nhiều chuyện?” Cằn nhằn một câu, miêu liền nắm lấy cổ tiểu hồ, đưa sát vào mặt mình. Một lúc sau, hắn buông ra, quát lớn, “Ngươi không há mồm, sao ta truyền khí cho ngươi?”

Tiểu hồ rụt cổ, giật mình há hốc mồm. Miêu lập tức nắm lấy cơ hội mà tiến vào. Phốc một cái, tiểu hồ hóa thành hình người, thân thể trắng nõn, trần như nhộng nằm trong lòng miêu. Vì không mang theo quần áo, miêu nhanh tay dùng vạt áo mình che lại tiểu oa nhi, cả giận nói, “Lại để các ngươi ngoạn!” Rồi ngoảnh người bước trở về phòng mình.

“Đáng yêu a.”

“Sướng thật a.”

Hùng Nhất cùng Thánh nhìn nhau cười.

Từ khi có được phương pháp kia, mấy ngày liền, mỗi lần tiểu hồ vì chấn kinh hay mệt mỏi mà hiện nguyên hình, miêu chỉ cần truyền cho nó chút chân khí, nó liền thoải mái biến hình người. Biến thành người, tiểu hồ chơi đùa hay học hành cũng có phần tiện lợi hơn. Thế nên mỗi lần mở mắt tỉnh dậy, chuyện đầu tiên tiểu hồ làm là toét miệng cười, hướng miêu chờ truyền chân khí. Mỗi lần vì giật mình mà hiện hình, nó lại lủi thủi bò lên vai miêu, cong môi chờ đợi.

“Ngươi lợi dụng, độc chiếm tiểu hồ.” Hoa hồng bên hành lang có chút bất bình mà lên tiếng.

“Nói lạ lùng gì đấy?” Miêu lầm bầm, xoay mình bước đi, dáng vẻ dường như không đồng tình.

Hôm ấy, tiểu hồ thức dậy, đang định chu môi chờ đợi thì lại thấy bên cạnh mình không có ai. Miêu sáng sớm đã không biết đi đâu. Tiểu hồ hoang mang nhìn xung quanh. Cuối cùng, nó quyết định ra vườn tìm miêu.

Vừa bước đến cổng vườn, nó bỗng nhiên bị nhấc bổng lên. Vội vàng quay đầu thì thấy một cặp mắt mèo vàng sẫm nhìn mình.

“Ngươi là tiểu thú nơi nào, sao lại chạy đến đây?” Miêu này nói chuyện giọng mũi rất nặng, toàn thân óng ánh một màu vàng. Tiểu hồ chợt rùng mình, đây chính là sơn miêu ngày trước đã ăn thịt cha nó.

“A! Chẳng phải là tiểu hồ ngày ấy sao?” Sơn miêu này cư nhiên lại nhớ rõ tiểu hồ. “Ngày ấy nhìn người dáng vẻ đáng yêu, ta cũng đã no bụng nên thả ngươi về, nay tới báo ân à?”

Tiểu hồ toàn thân run rẩy, hai mắt đã sớm đẫm lệ, chảy ròng ròng, lại chỉ phát ra được mấy tiếng “ô ô”.

“Sơn Hạ! Sư phụ ngươi phái ngươi đến đây để ăn hiếp tiểu yêu sủng của ta chắc?” Miêu xuất hiện kịp thời, đoạt lấy tiểu hồ từ tay kẻ kia. Tiểu hồ ngay lập tức chui vào ngực áo miêu, run bần bật, kêu mãi cũng không chịu chui ra.

“Nguyên lai là tiểu yêu sủng nhà ngươi! Đáng tiếc, đáng tiếc! Bản miêu còn đang định mang về nhà nuôi. Nhờ ngươi nhắc nhở, ta đây có việc phải làm, xin đi trước.” Sơn miêu nghiêng người bước qua, không quên sờ lấy tiểu vật trong ngực áo miêu kia một cái, “ngươi trốn được lúc này cũng sẽ không trốn được cả đời. Sớm muộn gì cũng bị Xích Tây ăn mất.”

Miêu kia chợt cảm thấy tiểu hồ trong ngực áo mình toàn thân cứng đờ, sau đó lại càng run rẩy dữ dội hơn.

“Ngươi nhiều chuyện quá đi!” Một cước xuất ra, sơn miêu nhanh nhẹn né mình.

Trở về phòng, nhờ miêu truyền chân khí, tiểu hổ hóa hình người. Cư nhiên nó chỉ khư khư ngồi trên giường mà khóc, cả quần áo cũng không chịu mặc.

“Nháo cái gì!” Miêu hung hăng quát một câu.

Ai ngờ tiểu oa nhi khóc lại càng dữ dội, nó thút thít, “nếu… nếu muốn ăn ta, hiện… hiện tại liền ăn… ăn đi, cả ng… ngày phải lo sợ… chi bằng… ch… chết ngay lúc này…”

Miêu chép miệng. Không phải hắn chưa từng nghĩ đến ăn tiểu vật này, đó cũng là ý định ban đầu. Nhưng thật sự đã nhiều ngày liền, hắn không hề nghĩ đến chuyện sẽ ăn mất tiểu oa nhi.

Tiểu hồ khóc mãi không ngừng, rất thương tâm. Nước mắt cứ nối đuôi nhau mà rơi, đến nỗi hai mắt đã sớm đỏ ngầu, cả giường cũng ướt. Miêu chợt cảm thấy lòng mình cũng muốn tan chảy theo mấy giọt lệ ấy.

“Đừng khóc.” Miêu tiến đến bên tiểu oa nhi, ôn nhu dỗ dành, “Chớ nghe sơn miêu kia nói bậy. Ta sẽ không ăn ngươi.”

Tiểu hồ vẫn nức nở không thôi.

“Không tin ta sao?” Miêu nhẹ nhàng dùng tay áo gạt đi nước mắt trên đôi má hồng hào của tiểu oa nhi. “Ta đây thề, tuyệt sẽ không ăn ngươi. Chịu chưa?”

“Thề là gì? Ăn ngon hơn ta sao?” Tiểu hồ mãi một lúc lâu mới thốt nên một câu như vậy; miêu bật cười, vỗ nhẹ cái mông trắng noãn của tiểu oa nhi.

Dỗ nửa ngày, tiểu hồ cuối cùng cũng nín khóc. Miêu chợt nhận ra bản thân hắn dạo này cực kỳ kiên nhẫn.

“Nhắc mới nhớ…” Tiểu hồ cọ vào ngực áo miêu, ngả đầu một bên nói, “sơn miêu kia mắt màu vàng!”

“Có gì đáng ngạc nhiên sao?” Miêu hạ thấp mặt, cúi đầu kề tiểu hồ. “Của ta tử sắc (màu tím) thì sao?”

“Ân!” Tiểu hồ không thèm để ý mà gật đầu. Mỗi ngày đều gặp nhau, nó đương nhiên biết mắt miêu là tử sắc.

Miêu không hài lòng, liền đánh cược mà hỏi một câu, “Thế ta đẹp hay sơn miêu kia đẹp?”

Tiểu hồ nghiêng đầu, ra chiều suy nghĩ rồi cười tít mắt, “Thấy tiểu hồ, hắc miêu cũng như hoàng miêu, không ăn tiểu hồ mới là hảo miêu!”

“Không hỏi ngươi ai hảo, hỏi ngươi ai đẹp a!” Miêu trừng mắt, đợi một lúc vẫn không nghe thanh âm trả lời. Nguyên lai tiểu hồ đã dụi đầu trong ngực hắn mà ngủ ngon lành. Ngẫm nghĩ bản thân hắn là miêu, lại vì một tiểu thú vừa tròn một tuổi mà tốn cả nửa buổi. Bất giác, hắn bật cười, rồi lại dịu dàng vỗ về tiểu oa nhi trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui