Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em

“Em ngốc…”

Diana nấc lên. Mặc cho anh lắc đầu cô vẫn nghẹn ngào nói: “Em vốn không tin những gì chị ấy nói, nhưng mà… Em…”

“Anh biết.”

Mạc Dã không cho cô nói nữa: “Là em yêu anh nên mới vậy. Nhưng là do cô ta không cam lòng chịu thua em nên mới tọc mạch bánh xe, nói nhăng nói cuội với em, không phải do em.”

“Hức…”

Diana chồm tới ôm chặt lấy cổ anh, nhỏ giọng nức nở.

Mạc Dã ôm cô, khẽ khàng vỗ về.

Đợi một hồi cảm xúc của cô lắng lại anh mới nghe cô ấm ách hỏi: “Anh với chị ấy…”

“Anh với cô ta đã chia tay rồi.”


Giọng anh đanh thép nói: “Anh vốn nên chia tay với cô ta từ sớm. Em không cần phải áy náy cái gì mà cướp đàn ông của chị. Anh vốn không yêu cô ta.”

Cho dù trước đây có thì nó đã sớm nhạt. Tuổi trẻ bồng bột sẽ có khoảnh khắc ngây thơ. Nhưng khi trưởng thành, chưa chắc chúng ta đã thích thứ đó nữa chứ chưa nói Đàm Mộ Vân cũng không mặn mà với anh.

“Nếu phải nói thì chính là do cô ta tự làm tự chịu. Là cô ta không thật lòng với anh. Nếu cô ta không bỏ đi, để anh ở lại Luss một mình thì sẽ có cơ hội cho em sao. Lúc anh khó khăn nhất, là em chịu được ở bên anh, kéo anh rời khỏi bóng tối.”

Diana không nghĩ lại có chuyện này, không khỏi ngẩn ngơ nhìn anh.

“Là anh không để bụng việc chia tay hay không chia tay với cô ta. Trước đó cô ta và anh không thường xuyên ở bên nhau, tình cảm vốn đã chẳng còn rồi. Anh chẳng nợ gì cô ta cả. Em cũng không cần phải quan tâm cô ta.”

Mạc Dã hung hăng nói, chỉ sợ cô không nghĩ thông. Anh sợ cô quá lương thiện, lại nghĩ lẩn quẩn.

Nhưng anh vừa nói xong cô đã lắc đầu: “Em không có áy náy. Em chỉ sợ anh…”

Người phương Tây trọng nhất là ngươi tình ta nguyện, cũng kỵ nhất là chen chân vào tình yêu của người khác. Cô thương tâm thì thương tâm thật, nhưng cô được giáo dục rất tốt, tự biết nên làm thế nào mới đúng. Trước là cô không biết, sau cô cũng không rề rà mà rút chân ra. Cô tự nhận mình không có làm sai. Cùng lắm cô chỉ yêu sai một người nếu anh thật sự đểu cáng thôi.

May mà anh không phải… Thật tốt quá…

“Sao anh lại như vậy…”

Nhìn dáng vẻ lượm thượm của anh, cô không biết nên nói sao nữa.

“Không can hệ.”

Mạc Dã lắc đầu, đặng nói: “Anh tìm em bao lâu nay. Trước đó anh có đến nhà bà ngoại tìm em nhưng em không có ở đó. Sau anh trở lại Hoa quốc cũng không tìm được em. Tìm mãi anh lại nghĩ cho dù em có trốn tránh cũng chưa chắc trốn được bao lâu, rồi cũng sẽ về lại nơi này, cho nên anh mới trở lại.”

“Vậy ra em thật sự đến Hoa quốc.”

“Bà ngoại không có nói cho em biết…”

Hai người nói cùng một lúc, rồi vẫn là Diana trả lời anh trước: “Em chỉ muốn cho anh bất ngờ…”


Cô khẽ cúi đầu. Dáng vẻ rụt rè kia khiến anh đau lòng.

“Sau đó thì sao?”

Nhưng anh vẫn hỏi.

Cô cũng thẳng thắn đáp, dù giọng điệu có chút nhỏ bé đáng thương: “Em thấy anh cùng chị ấy…”

Cô nói không hết câu nhưng Mạc Dã lại hiểu. Cho nên anh không cho cô nói tiếp mà lại hỏi: “Sau đó em gặp cô ta?”

Diana gật đầu: “Lúc em định về Luss đợi anh thì tình cờ gặp được…”

Cô khẽ rụt rè liếc anh một cái rồi lí nhí nói: “Em nghĩ… Nếu anh thật sự… Thì anh sẽ trở về tìm em.”

“Cô gái ngốc, em nghĩ đúng rồi.”

Mạc Dã yêu thương vuốt ve đôi má của cô, trán dán lên trán, hơi thở thân mật quyện lấy nhau.

Diana bị đôi mắt thâm tình của anh làm cho mơ màng, cũng bất giác nhìn anh.

Anh nói: “Bà ngoại không nói cho em chắc là nghĩ anh là kẻ xấu, không cần thiết nói cho em. Hoặc là bà quên rồi. Người già rất hay quên mà.”


Diana chỉ biết cười ngốc.

“Vậy giờ có thể dẫn anh về giới thiệu đàng hoàng với bà ngoại không?”

Anh lại nói, vừa hôn lên trán cô.

Cô gái khờ ngốc nghếch gật đầu, bối rối đứng dậy muốn dẫn anh đi thật.

Mạc Dã không biết nên nói sao nữa. Chẳng lẽ phải nói anh chỉ trêu cô thôi. Nhưng anh không có nói gì, thật sự theo cô đi về. Trong bụng nói lần sau phải mang theo lễ đàng hoàng đến một lần nữa.

Thời điểm đó ở Hoa quốc, trong một quán cafe không tính là đắc khách mà có thể xem là ế ẩm không có mấy bàn có khách đang ngồi hai người. Nếu Diana ở đây thì cô nhất định nhận ra một trong hai người chính là mẹ của cô, Thẩm Lệ Hà.

“Mười lăm năm rồi nhỉ.”

Thẩm Lệ Hà mở đầu bằng một câu cảm khái. Nhưng giọng điệu của bà lại đều đều, không có chút chập chùng nào. Thành thử nó trông có vẻ qua loa có lệ.

Đàm Thanh nhìn bà, trong mắt có hoài niệm, lại thầm nói hai đứa con gái của họ giống bà nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận