Từ Đầu Đã Không Nhận Sai Em

Miệng thì nói lời thâm tình cha con, trong lòng lại đang nghĩ làm sao thuyết phục cô nhường đàn ông cho chị mình. Không thì cũng phải bồi dưỡng tình cảm với cô, để cô cha con tình thâm với mình, mới để cô ở trước mặt Mạc gia nói tốt cho Đàm gia. Nói sao thì đều là con gái mình không phải ư. Chuyện tốt không chạy khỏi cửa, không tranh thủ sao mà được.

Diana im lặng nhìn người cha mười lăm năm không thấy, hình bóng đã sớm không còn trong trí nhớ. Cô cùng lắm mang máng nhớ được một chút hình ảnh lúc mẹ mang cô rời khỏi Đàm gia, còn người cha này trong ký ức đó chỉ là một cái bóng mờ không ra hình dáng.

Dù vậy theo đạo lý cô còn phải lễ phép với ông: “Vẫn ổn.”

Đàm Thanh thấy cô điềm đạm, ngược lại có phần lãnh đạm, không giống Đàm Mộ Vân biết làm nũng lấy lòng ông, trong lòng có chút không thoải mái. Mở miệng liền nói: “Những năm nay cha luôn muốn gặp con, chỉ là mẹ con không cho ta tới…”

Diana không biết trong lòng ông so đo, nhưng cô vừa nghe ông nói liền khó chịu.

Bình thường cô là người tốt tính, rất ít khi giận hờn. Cô làm việc gì cũng nghĩ xem có phải mình sai hay không, cho dù là nói một câu khiến người ta khó xử. Vốn dĩ cô chẳng rõ cảm xúc của bản thân khi gặp lại người cha này, hiện tại chỉ muốn đứng dậy bỏ đi.


Năm đó cô còn nhỏ, lúc mẹ mang cô đi cô còn lờ mờ chẳng biết nguyên nhân vì sao gia đình mình tan đàn xẻ nghé. Cô làm một đứa trẻ ngoan, cũng không dám nhắc đến cha, vì mỗi lần mẹ đều không vui. Cô đã nhìn thấy rất nhiều gia đình tan vỡ ở nước ngoài, nhưng họ đa phần đều là cuộc sống không thuận… Chữ thuận này là đúng nghĩa chữ thuận trong hòa thuận mà không phải loạn thất bát tao gì cả nên mới ly hôn, mỗi người cũng thẳng thắn đi tìm hạnh phúc riêng của mình sau khi ly dị. Có khi vô tình gặp lại còn có thể ngồi xuống nói chuyện cũ, uống ly rượu. Cho nên cô cũng lạc quan nghĩ cha mẹ mình là không cảm thấy vui vẻ khi sống với nhau nữa mới ly hôn.

Nhưng vì cớ gì mẹ lại không nguyện ý nhắc đến cha, không cho cô gặp ông, chưa nói đến việc ông có thật sự muốn gặp cô hay không, cô đơn thuần nghĩ là vì cô tốt. Cho nên khi nghe ông ấy đổ lỗi cho mẹ, cô liền không vui.

“Năm xưa con còn nhỏ, không biết vì sao hai người phân ly. Hiện tại con có thể hỏi không?”

Diana không đáp lại lời nói của ông mà hỏi đến chuyện khác. Nhìn biểu tình cứng đờ của ông, cô vẫn nhàn nhạt nói tiếp: “Con không dám hỏi mẹ, bởi vì mỗi lần mẹ đều không vui.”

“Nhiều năm nay mẹ cô đơn chiếc bóng, con từng nhìn thấy rất nhiều người theo đuổi mẹ, nhưng mẹ vẫn như vậy, không tiếp nhận ai. Có lẽ mẹ là còn nhớ cha, hoặc là sợ con phải chịu cảnh con riêng dượng kế, sau này mẹ có đứa con khác sẽ bỏ bê con.”

“Còn cha thì sao? Cha có nhớ mẹ con không? Đã tái hôn chưa? Gia đình mới thế nào?”

Cô càng nói sắc mặt cha cô càng khó coi. Có hương vị chột dạ quanh quẩn trong không khí. Tự nhiên cô muốn đứng dậy bỏ đi.

Mặc dù cô chả rõ, lúc hỏi cũng không có ý gì, chỉ là tự nhiên nhắc đến. Nhưng thấy thái độ của ông, cô tự cảm nhận được đó cũng không phải chuyện gì tốt đẹp như cô tưởng.

“Chuyện của người lớn con đừng hỏi…”


Đàm Thanh ngắt ngứ một chút rồi buông ra một câu như vậy.

Diana im lặng nhìn ông, đặng nói: “Cha muốn nói gì thì nói, nhưng đừng nói xấu mẹ.”

“Mười lăm năm nay mẹ chưa từng nhắc cha một câu, có chăng là muốn giữ hình ảnh tốt đẹp nhất về cha trong lòng con.”

Sắc mặt Đàm Thanh xanh lè.

Nhưng Diana không bận tâm, cô nhìn ông, đợi ông nói.

Đàm Thanh hít sâu một hơi rồi mới mở miệng: “Những năm qua có chị gái con làm bệ đỡ, Đàm gia mới có thể làm ăn cùng Mạc gia. Hiện tại xảy ra chuyện…”


“Cha là sợ Mạc gia giận chó đánh mèo không làm ăn cùng cha nữa đúng không?”

Diana hiểu rồi, cắt ngang lời ông.

Nói ra thì cô còn có chút buông lỏng khi không phải nghe ông nói cái gì mà nhường nhịn cho chị mình. Nếu chỉ có như vậy thì cô nghĩ chẳng cần tiếp tục cuộc gặp gỡ này làm gì nữa.

“Việc hợp tác làm ăn coi trọng nhất là cùng nhau được lợi. Nếu cha có tâm thì Mạc gia không lý nào rút củi dưới đáy nồi, tự hủy mối làm ăn của mình, tự bỏ đi một đối tác tốt.”

Thật ra Diana không biết, chỉ qua vài lời nói với nhau vừa rồi của họ Đàm Thanh đã nhận định được cô không phải người không có chủ kiến, dễ dàng để cho ông ta nắn nên mới thay đổi chủ ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận