Lý Tâm Hoa đứng ở bên cạnh nhìn đồ đạc có giá trị bị đập vỡ mà sốt ruột hô lên: “Mộ Vân, con bình tĩnh chút đi! Đừng đập nữa!”
Nhưng bà ta lại không dám đến gần, cũng sợ biểu tình hung ác như quỷ la sát của Đàm Mộ Vân.
“Con có thôi ngay không!”
Đàm Thanh trán nổi đầy gân xanh tức giận hét lớn, vừa định tiến tới giữ chặt Đàm Mộ Vân lại, thậm chí là tát cho cô ta tỉnh táo ra. Nhưng Đàm Mộ Vân lại đương trường nắm một cái cốc ném về phía ông ta.
Bốp!
Không biết là Đàm Mộ Vân tự ý thức được việc mình làm không đúng hay không mà trong lúc ném ra đã giảm lực đạo, cái cốc chỉ đập vào bụng Đàm Thanh rồi rớt xuống, ngã lăn lóc.
Nhưng hành vi của cô lại dọa sợ Lý Tâm Hoa, khiến bà ta hoảng hốt kinh hô vừa chạy tới bên cạnh ông không ngừng hỏi han.
Đàm Thanh cũng sững sờ một lúc lâu, không tin được nhìn con gái mình.
Chỉ có Đàm Mộ Vân giống như không hề để tâm mình vừa làm gì, vẫn còn ở hét rầm trời vừa đập phá đồ đạc để phát tiết tức giận: “Sao nó dám xem con là trò cười! Thứ tiện nhân không biết tốt xấu!”
“Còn dám lên mặt với con! Nó nghĩ nó là cái thá gì!”
Thì ra sau nhiều ngày đắc ý vì lừa gạt được Diana, cố ý muốn chia rẻ bọn họ thì Đàm Mộ Vân đã biết được chuyện Diana gạt mình trước đó nên mới nổi điên.
Cũng là Đàm Thanh vô tình nói ra. Ông ta vốn định khuyên Đàm Mộ Vân buông tha cho chuyện này, còn muốn thuyết phục cô nối lại tình chị em với Diana. Đàm Mộ Vân ban đầu không hiểu gì cả, đến khi nghe ông thao thao bất tuyệt việc lợi và hại cho sự phát triển của Đàm gia từ việc hòa hoãn với Diana, cô ta mới biết bấy lâu nay mình bị lừa.
Đàm Mộ Vân làm người kiêu căng ngạo mạn quen, làm sao chịu được chuyện này. Cô ta đã nhận định Diana là cố tình, mặc dù đúng thật mà sinh cả tâm muốn rạch nát mặt cô: “Thứ đàn bà vô liêm sĩ! Ngẫm đến cái bản mặt kia là con chỉ muốn xé rách mặt cô ta!”
“Con có thôi đi không!? Con điên rồi sao!??”
Đàm Thanh rốt cuộc không chịu được nữa mà quát ầm lên.
Thế mà Đàm Mộ Vân lại chẳng hề sợ, so với ông hét càng lớn tiếng hơn: “Đúng! Con điên rồi! Là do đứa con gái còn lại của ba bức điên đó!”
“Vậy mà giờ ba còn bảo con chị chị em em với nó!!”
“Sao ba không bảo nó có liêm sĩ một chút, biết đường mà nhường lại đàn ông cho chị mình!? Ba còn đứng về phía nó, muốn con hạ mình nịnh nọt nó sao!!? Ba mơ đi!”
Chát!
Rốt cuộc một cái tát của Đàm Thanh cũng rơi xuống trên mặt Đàm Mộ Vân.
Ông tát mạnh đến nổi một bên má của cô ta sưng lên ngay lập tức, đồng thời ngã rầm xuống đất.
Lý Tâm Hoa hoảng sợ la lên: “Anh Thanh, anh làm gì vậy!?”
“Đàm Mộ Vân, con có lương tâm mà nói như vậy sao!?”
Đàm Thanh ngược lại đỏ mắt ngồi xuống nắm lấy vai Đàm Mộ Vân mà gằn giọng nói: “Con có được ngày hôm nay, được nuông chiều, ăn sung mặc sướng vẻ vang với người ta là do người cha này cho con! Không có những thứ đó, con có thể vênh mặt với người khác sao??”
“Không giữ được đàn ông là do con không có bổn sự, trách ai!!”
Đàm Mộ Vân vốn bị ông ta tát đến ngây người, hiện tại lại chết trân nhìn ông ta.
Đây là người cha đã hết mực cưng chiều cô ta từ nhỏ đến lớn đây ư? Vậy mà bây giờ chỉ vì tiền tài sự nghiệp mà đánh chửi cô ta.
Đàm Mộ Vân càng nghĩ, khuôn mặt đang bàng hoàng sững sờ đó lại thêm uất hận không chịu nổi khiến cho ngũ quan xinh đẹp kia cũng trở nên xấu xí như ma, khiến người sợ hãi.
“Ta nói cho con biết, con liệu mà an phận cho ba. Nếu con còn phá hoại thì cút khỏi nhà, ta không cần đứa con là con nữa!”
“Đàm gia do một tay ta dựng nên không phải để con phá hoại!”
Đàm Thanh lại chán ghét không muốn nhìn nữa, tàn nhẫn nói xong liền phất tay bỏ đi.
Chỉ có Lý Tâm Hoa sau một phút sững sờ vì lời nói quyết liệt của ông ta thì vội vàng ngồi xuống đỡ Đàm Mộ Vân cũng đang bàng hoàng không kém lên: “Mộ Vân, đứng lên!”
Đàm Mộ Vân cứ thế bị bà ta cứng rắn đưa lên phòng, rời khỏi bãi hoang phế nơi phòng khách. Đàm gia bọn họ xưa nay luôn hòa thuận bỗng nhiên trở nên như vậy, bà ta không khỏi sinh ra oán hận với Diana.
Lại tất bật kiếm đồ chường lên vết sưng trên mặt cô ta vừa tận tình nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Mộ Vân con bình tĩnh lại chút đi.”
“Cũng đừng trách ba con. Ông ấy vì cái nhà này cũng rất khổ.”
Ai biết bà ta vừa nói đến đây đã rước lấy một cái ánh mắt lạnh lẽo độc địa của Đàm Mộ Vân, con người rõ ràng đang một bộ yếu đuối đáng thương biết bao nhiêu.