Lý Tâm Hoa nghĩ như vậy, liền cho rằng chuyện này có thể thành.
“Mộ Vân, đã đến giờ rồi, con mau ra đi!”
Bà ta bước đến thúc giục cô ta đi ra.
Ban đầu khi Đàm Mộ Vân nói chuyện này với bà Lý Tâm Hoa còn sững sốt hồi lâu, cũng có chút đắn đo. Bà là sợ lỡ mọi chuyện không thành còn bại lộ thì Đàm Thanh sẽ xé bà ta ra, tình cảm gì đó đã nát lại càng thêm nát. Nhưng bà ta thông minh, nhìn ra được Đàm Mộ Vân là hậu thuẫn duy nhất của bà ta ở Đàm gia, lấy lòng cô ta rồi cho dù Đàm Thanh có muốn làm khó bà ta cũng có Đàm Mộ Vân nói đỡ.
Cuối cùng bà ta nửa không từ chối nổi ý đồ của Đàm Mộ Vân, nửa đồng ý tiếp tay cho cô ta mà thay cô ta chặn ở cửa phòng thay đồ, không cho ai vào.
Giờ nhìn Đàm Mộ Vân như vậy, tín niệm trong lòng bà ta lớn hơn bao giờ hết, vội vàng kéo tay cô ta đến lối vào lễ đường.
Diana bị trói tay ở một bên cạnh bàn vốn muốn nói gì lại chỉ đành im lặng để cho họ đi.
Mười phút trước.
Diana đang loay hoay với chiếc áo cưới thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra. Cô cứ tưởng là người phụ trách giúp đỡ cô trở về sau khi đi vệ sinh, ai biết còn chưa kịp quay lưng lại cô đã bị một lực đạo thật mạnh đẩy ngã. Nếu không phải dạo này ý thức tự vệ của cô lớn thì một cái ngã kia có thể khiến cô hối hận ngàn đời.
Cô chỉ kịp đưa tay vịn lấy giá áo cưới trong phòng rồi trượt xuống đất.
Chát!
Còn chưa đợi cô kịp tỉnh hồn thì một cái tát đã rơi trên má. May mà cô rụt người lại kịp thời nên nó cũng không tính là hung ác, nhưng không tránh khỏi việc bị người hung bạo cột vào giá áo.
“Mộ Vân chị làm gì thế!?”
Rốt cuộc nhìn thấy rõ người đến là ai, cô vừa bàng hoàng lại không dám giãy giụa mà hoảng sợ hỏi.
“Tao làm gì? Mày sẽ biết ngay thôi.”
Bốp!
Đàm Mộ Vân vừa nói vừa đập lên người Diana: “Nếu không phải thời gian gấp gáp, tao còn muốn rạch lên mặt mày vài đường, cho mày khỏi ra ngoài quyến rũ đàn ông!”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
“A…”
Diana vừa sợ vừa giận rụt người né tránh cái đá của cô ta.
Đợi cô nhìn thấy Đàm Mộ Vân lấy váy cưới trên giá của cô mặc vào cô mới hiểu chị ta định làm gì. Nhưng trừ im lặng lo sợ thì cô không dám làm gì khác. Cô sợ Đàm Mộ Vân sẽ đánh mất lý trí, làm ra hành vi còn đáng sợ hơn nữa.
Lúc này cô không thể để mình xảy ra chuyện được.
Cô không khỏi cảm thấy may mắn vì Đàm Mộ Vân không biết cô có thai.
Nhưng nhìn họ rời đi, cô chỉ còn biết hi vọng người đàn ông kia có thể nhìn thấu lớp da đó mà nhận ra người đứng cạnh anh lúc này không phải cô.
“Con ơi, chúng ta cùng cầu nguyện cho cha con đừng bị mờ mắt đi.”
Cô thì thầm nói vừa đưa tay vuốt nhẹ bụng mình. Khuôn mặt đầy vẻ từ ái dù nó vẫn tràn ngập lo âu.
Bên ngoài lễ đường, người chủ trì đã hô lên “giờ lành đã đến, mời cô dâu tiến vào lễ đường”.
Mọi người liền tập trung ánh mắt về phía lối ra, nơi cô dâu sẽ xuất phát đi đến bên cạnh chú rễ đã đứng sẵn ở chỗ người chủ trì.
Mọi ánh đèn đều tập trung về phía này, Đàm Mộ Vân bỗng chốc trở thành tâm điểm của mọi người. Không ai nhận ra cô dâu đã đổi một người, kể cả người đàn ông kia và Thẩm Lệ Hà.
Cô ta cảm thấy thỏa mãn không chịu được, lại bất giác thẳng lưng ưỡn ngực đạp giày cao gót đi vào.
Nhìn người đàn ông đang đứng ở nơi xa đưa mắt trìu mến nhìn cô ta đi tới, Đàm Mộ Vân hả hê trong lòng.
Rốt cuộc anh vẫn là người của Đàm Mộ Vân này.
Đàm Mộ Thu kia ngoài một cái túi da giống cô ta thì có cái gì chứ. Một đứa vô danh tiểu tốt, chả ai biết đến, y như người mẹ ruột kia của cô ta, đều không biết điều như nhau.
Lý Tâm Hoa đến lúc này đã buông xuống căng thẳng mà núp ở bên rìa lễ đường nhìn xem Đàm Mộ Vân tự tin bước đến lễ đài. Lòng bà ta nói thành công rồi, chẳng ai nhận ra cô dâu là Đàm Mộ Vân. Nhưng vẻ tươi cười của bà ta khi nhìn thấy Đàm Thanh đứng bên cạnh Thẩm Lệ Hà liền tắt ngúm, nụ cười bên môi mang theo hương vị ghen ghét, căm tức không chịu được, cũng khó coi như quỷ.
Bà ta nhìn Thẩm Lệ Hà tươi cười thầm nói, nhanh thôi, cô sẽ không cười được nữa đâu.
Đàm Mộ Vân rốt cuộc đi đến bên cạnh Mạc Dã, tự tin đem tay đặt vào tay anh, cười đến là rạng rỡ. Đó là nụ cười của người chiến thắng.
Thời điểm đó có một người âm thầm đứng dậy khỏi ghế. Người đó là Michael.
Lại nói thời điểm Đàm Mộ Vân bước vào ông đã cảm thấy không đúng.