Cô lại không biết trong lúc mình luống cuống thì tâm tình Mạc Dã cũng rất kỳ quái.
Đàm Mộ Thu?
Chỉ khác một chữ...
Trước đó lý trí của anh đã nói người bên cạnh này không thể là Đàm Mộ Vân được, bởi vì giọng nói, cảm giác cô cho anh. Có những thứ mắt bị che đi thì bộc lộ lại càng rõ ràng. Nếu không phải bỗng nhiên gặp ác mộng, tâm tình trở nên không tốt thì anh đã không hành xử như vậy. Hiện tại nghe cô nói như vậy, tuy vẫn còn chưa thấu triệt nhưng anh thật sự tin rằng cô không phải là cố tình muốn tiếp cận đùa giỡn anh. Chỉ là cái mặt anh vẫn lạnh tanh như vậy.
Diana bối rối không đâu một hồi mới dè dặt nhìn anh hỏi: "Anh tin chưa?"
"..."
Mạc Dã bất giác cảm thấy người con gái này hơi ngốc, nhưng anh vẫn từ bi nhả ra một chữ nhẹ tênh: "Ừm."
Diana vỗ ngực thở phào, đặng lại không nhịn được hỏi: "Sao anh bỗng nhiên lại..."
"..."
Mạc Dã nghe rồi lại quyết định giả chết, quyết tâm không thèm trả lời.
Anh như vậy khiến cho Diana có một giây cho rằng từ nãy đến giờ chỉ là ảo giác của cô. Trước đó họ chưa từng nói với nhau câu gì. Cô chả hiểu gì cả nhưng tâm tư lại không có nặng để truy cứu.
Thành ra hai người nhất thời im lặng xuống một lúc lâu.
Ở lúc Mạc Dã đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì nghe cô nói: "Em thổi Harmonica cho anh nghe nhé."
Sau đó chẳng đợi anh từ chối thì bên tai đã nghe thấy âm thanh thanh thúy vui nhộn.
Âm thanh của kèn Harmonica rất có lực xuyên thấu, mỗi nốt trầm bổng đều rất dễ chạm vào lòng người. Lại thêm bản nhạc Diana chọn cũng rất tươi vui, Mạc Dã vậy mà không những không cảm thấy phiền, ngược lại tâm trạng bởi vì cơn ác mộng lúc trưa mà trở nên tồi tệ cũng dần dịu đi bớt.
Kết quả là buổi chiều ngày hôm đó họ chẳng hề đi đâu mà chỉ ngồi ở bên nhau, một người thổi Harmonica một người nghe. Ở trong vô hình còn rất hài hòa. Ít nhất Diana thỏa mãn rồi.
Cô giống như được tiếp thêm niềm tin, đến khó chịu vì những vết bầm tím trên người do cú ngã buổi sáng cũng không cảm thấy nữa.
Rồi cô mang tâm tình như vậy, sáng hôm sau tiếp tục đi tìm người đàn ông.
"Không có nhà?"
Diana nghệch mặt ra.
Quản gia Tom một mặt kỳ quái nhìn cô nhưng vẫn nói: "Sáng ra thiếu gia đã rời khỏi nhà rồi."
"Vốn dĩ thường là tôi đưa ngài ấy đi, nhưng sáng ra lúc rời khỏi nhà thiếu gia đã nói muốn tự đi. Tôi không cản được, cũng nghĩ ở đây dân tình chất phác cũng không có gì nguy hiểm nên để tự ngài ấy đi."
Ông bất đắc dĩ nói.
Diana ngẩn ngơ.
Cô không biết có nên nói quản gia Tom quá an tâm về một người mù như vậy có nên không. Nhưng cô không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa nên tạm biệt quản gia Tom rồi chạy đi tìm anh.
Ai biết cô chạy khắp cả làng rồi cũng không nhìn thấy anh.
Diana cuống hết cả lên, vội bắt lấy người dân trên đường mà hỏi.
Một đường vừa hỏi vừa tìm, cuối cùng cũng biết được đại khái hướng đi của anh giữa ngôi làng bé tẹo này.
Thì ra Mạc Dã lúc sáng sớm ra cửa chẳng biết là do tâm tình hay gì mà tự mình lần mò chạy thẳng ra biên giới ngôi làng, nơi tồn tại những cách đồng cỏ xanh rì nhuộm đẫm sương sớm.
Nếu ai đó hỏi anh làm sao mò ra đây được thì chỉ có thể nói là do khứu giác của người mù rất nhạy thôi. Anh dựa vào mùi cây cỏ lúc sáng sớm mà lần theo, cũng quả thật chưa từng sợ lạc.
Diana nhìn thấy anh thì mừng muốn chết mà hô lớn lên: "David!"
Nhưng cô còn chưa kịp vui vẻ đủ đã bị vị trí nơi anh đứng dọa cho hồn vía lên mây.
"Anh đứng yên! Đừng có di chuyển!"
Âm thanh của cô thiếu điều đem không khí nơi này bắn nổ.
Thế nhưng nó lại không kịp ngăn cản bước chân của người đàn ông sau khi nghe thấy tiếng cô gọi thì bất giác hướng về phía cô đi tới.
"Không!"
Diana chẳng biết mình lấy sức lực ở đâu mà như một cơn gió chạy ào tới chỗ người đàn ông bởi vì địa thế đồi cỏ chập chùng mà ngã xuống.
Một giây khi thân hình ngã nghiêng Mạc Dã đã hiểu được cảm xúc trong tiếng hét của người con gái rồi. Nhưng anh không nghĩ thân mình còn chưa chạm được đến lớp cỏ xanh mượt dưới chân thì bản thân đã bị ôm lấy.
Biểu tình của anh rốt cuộc có sự thay đổi, trong lúc vô tình đã theo bản năng ôm ngược lại người đang ôm mình.
Bộp bộp bộp...
Hai người cùng nhau lăn lông lóc từ trên đồi cỏ xuống như một trái banh.
Trong lòng hai người không hẹn mà cùng nghĩ: May mà chỗ này chỉ toàn cỏ.
Bộp!
Một tiếng vang trầm đục, hai người rốt cuộc không còn lăn nữa.
Nhưng qua một lúc họ vẫn còn ôm nhau không có buông ra.
Diana là do hoảng quá, sợ hãi thật lâu vẫn chưa tan, chỉ lo ôm cứng người đàn ông đến run rẩy. Còn Mạc Dã cảm nhận được cô thật sự bị dọa nên cũng không có chủ động đẩy cô ra.
Nhưng ít nhất tại thời điểm nguy nan này anh mới càng hiểu rõ. Người con gái này không phải Đàm Mộ Vân. Người con gái này thật lòng thích anh. Mặc dù trước nay anh chẳng tin tiếng sét ái tình gì cả.
Năm ba bảy lượt đỡ cho anh, cô tưởng bản thân mình đồng da sắt à.
Nghĩ như vậy nên anh liền nói: "Em bị ngốc à?"
Lời của anh như một cái chốt, đem người con gái đang chìm trong hoảng sợ lôi ra ngoài.
Diana ý thức được việc họ đã không còn lăn nữa rồi mới chậm chạp buông lỏng đôi tay. Lại không nghĩ xem mình có làm sao không, còn đi lo cho anh trước: "Anh không sao chứ... Có bị thương không..."
"Anh dọa chết em rồi..."
Giọng cô run rẩy như phím đàn, khiến trái tim Mạc Dã bất giác trở nên mềm mại.
Anh vô thức dịu dàng ôm lấy cô, dỗ dành: "Không sao rồi, đừng sợ."