Cảm nhận đầu gối đã có thể hoạt động, Chung Ly lui về phía các đồng bạn.
Đỉnh tháp có mặt người tức khắc phân chia thành bốn thế lực.
Nhân số bên phía nàng đã muốn áp đảo ba thế lực còn lại. Cảnh Bác Văn đỡ dậy Tần Xuyên, nheo mắt quan sát đám người lại cũng vừa vặn va vào một ánh mắt nóng rực.
Tần Xuyên nhìn đến Cao Ninh Hiên liền bất giác nắm chặt tay Cảnh Bác Văn. Hắn sững người lập tức thu hồi ánh mắt nhìn về nữ tử bên cạnh mình. Khoé môi lúc này thế nào cũng không ngăn được nụ cười.
Tần Xuyên vài phút sau hồi thần liền không dấu vết thu tay về, nhìn về phía Chung Ly rò hỏi.
Nàng lúc này đang nhấc lên cánh tay Tạ Ngọc chăm chú quan sát, quả nhiên hắn cũng có một mảnh diệp.
" Các vị đều có thứ này sao?" Chung Ly giơ lên nàng tay phải hữu hảo hỏi thăm.
" Thứ này hẳn là chìa khoá, quả nhiên muốn đặt chân lên đỉnh tháp kiên trì thôi là không đủ." Một nam tu phe phẩy quạt nhìn nàng đáp. Người này có đôi mắt đào hoa, khuôn mặt thật sự khó có thể chỉ dùng từ đẹp để hình dung, đôi mắt chuyển động lướt qua mỗi một vị nữ tu tại đây đều mang theo một cỗ quyến luyến. Khiến người khác ngay lập tức muốn chìm đắm vào hắn ôn nhu.
Bên cạnh cầm quạt nam tu là một vị phủ kín áo choàng. Nhưng khí tràng mạnh mẽ toát ra khiến hắn tồn tại cảm dường như muốn lấn át vị hoa hoa công tử kia. Thật sự muốn người khác bỏ qua là không thể. A, có lẽ là trừ vị kiếm tu Quan Quân kia, hắn trong mắt chỉ có đệ đệ Quan Nguyên, đánh không lại hắn người chính là cỏ rác.
Chung Ly gật đầu với cầm quạt nam tu, nhìn về phía Cao Ninh Hiên cười vô cùng chân thành.
" Nghe danh đã lâu, Ninh...tiên tử."
Tiên tử a, Quỳ Hoa tông nổi tiếng tân tấn tinh anh, sắc đẹp cùng tài năng sớm lan truyền khắp Bắc vực. Chỉ mới luyện khí kỳ a, thanh thế đã lớn như vậy. Nhưng nàng thật sự tò mò hận ý của người này đối với nàng là đến từ đâu?
Cao Ninh Hiên nhìn nàng hơi gật đầu, nụ cười trên môi không rời, giống như không hề để tâm nàng bóc mẽ hành vi.
Chung Ly cũng không ngại ngùng nhìn về phía bên cạnh nàng ta người. Chính là nam tu tự xưng Phùng Tú Tú, có lẽ hắn còn có một cái tên khác - Tú Mỹ, cũng chính là phu quân trong miệng Giản Tình đã chết.
Như vậy chính là đã đông đủ, nàng đang muốn than nhẹ thì đột nhiên lạnh cả người.
Giống như đã quên điều gì đó, thật sự đã đông đủ sao?
Mới chỉ nghĩ như vậy, thần hồn đã truyền đến một cảm giác trống rỗng, trong óc các sự kiện lần lượt tan rã.
Đầu đau như búa bổ, Chung Ly được một cánh tay đỡ lấy, sắc mặt nàng tái mét.
Tạ Ngọc nhìn nàng lo lắng truyền âm:
' Có chuyện?'
Chung Ly gật đầu thật mạnh:
' Ta giống như đã quên điều gì!'
' Không sao, từ từ sẽ nhớ lại.'
Nàng đứng thẳng lại, siết chặt kiếm trong tay cũng không tiếp tục thăm rò.
Các nàng đang có lợi thế về nhân số nhưng nếu còn lại người kết minh, các nàng sẽ biến thành phe phái đầu tiên bị hợp lực tiêu diệt.
Hai huynh đệ họ Quan, đứng trước lợi ích chân thật, bèo nước gặp nhau căn bản không thể kéo hai người họ về các nàng thế lực.
Chỉ khi nhân số cân bằng mới có thể lẫn nhau kiềm chế. Các nàng bốn người lúc này quả thật là cái gai tất muốn diệt trừ đầu tiên trong mắt đám người.
' Động thủ.' Cảnh Bác Văn đột nhiên truyền âm, hắn đã sắp chờ không nổi.
Kim sắc pháp thuật vây lấy sáu người còn lại, Chung Ly nhanh chân lao đến trung tâm gốc cây, bao quanh chính là một mảnh hồ sen. Còn chưa đợi nàng tiếp cận thành công đã bị kiếm khí lao đến chặn lại.
Chung Ly nghiêng người tránh né, kiếm khí xượt qua bả vai nàng lao đến gốc cây yếu ớt. Một chút thương tổn cũng không, kiếm khí cứ như vậy đơn giản bị lá cây cắn nuốt.
"??"
Quan Quân thoát khỏi khống chế đuổi tới, phía sau nàng các đồng bạn đã bắt đầu chiến đấu.
" Sát kiếm." Kiếm như vũ bão, dòng khí vô hình nhắm định Quan Quân, khí thế bức người cùng với đỏ như huyết kiếm mang đối chọi gay gắt.
Quả nhiên người này cũng đã tu luyện cảnh giới kiếm đạo đến tầng thứ ba.
Vậy liền xem ý vị của kiếm, kẻ nào mới có thể đè đối phương được một đầu.
Dòng khí va chạm, phản lực đẩy mảnh Chung Ly ra xa, mặt hồ nước ấy vậy chỉ hơi động nhẹ.
Nàng dựa vào tượng rồng bên trái, mượn lực nhảy lên không trung. Kiếm khí chém ra liên tiếp bảy điều, lôi kiếm quang mang tốc độ chóng mặt đánh đến đối thủ.
Quan Quân xoay ngược lại kiếm, hơi chắp tay kết ấn, một mảnh sương mù đỏ rực lập tức ẩn giấu đi hắn thân mình. Sương mù tan đi, kiếm quang tàn phá khu vực lại trống không người.
Chung Ly tức khắc xoay người, một thanh kiếm lướt qua má trái nàng, tước đi một phần tóc mai.
Ánh mắt người cầm kiếm lạnh nhạt, trong mắt không chưa chấp chút hình bóng nào của đối thủ.
Nàng giơ liên kiếm, thân pháp nhanh nhẹn đuổi theo mới lướt qua người.
" Phong phiêu kiếm pháp."
Kiếm loại bỏ sức cản của không khí nhanh nhẹn đâm về bả vai đối thủ. Gần chạm đến liền chệch hướng chuyển rời đến hắn cổ.
Đột ngột có một bàn tay vươn lấy nắm chặt nàng mũi kiếm, Chung Ly nhíu mày dùng sức, máu tươi nhẹ nhành dọc theo kiếm chảy xuống. Lúc này bụng đụng phải pháp thuật liền bị đánh bay ra xa. Thu lại hắc kiếm, nàng cắm mạnh kiếm xuống đất mới khiến bản thân dừng lại.
' Kiếm, pháp song tu.' Thật sự kỳ diệu, công thủ đều toàn.
Bụng đau nhức, lục phủ ngũ tạng có chút rung lên, không biết chúng có đã sai vị?
Chiêu thức vừa rồi nàng kém một bậc, người này thật mạnh quá. Ở giai đoạn luyện khí kỳ, hắn có thể cùng lúc luyện pháp và luyện kiếm, chính là có năng lực để coi rẻ cùng cảnh giới người.
Quan Quân xoay người, hơi nhếch khoé môi nhìn nàng.
Chung Ly cũng tươi cười, hai mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào đồng tử vị này. Vừa rồi hắn ra tay, hai cánh tay hắn để lộ đều không có ấn ký phiến lá. Người này vì sao có thể tiến vào nơi này? Là do hắn đệ đệ sao?
Chỉ là...trong mắt hắn...
' Vẫn không có hình ảnh phản chiếu. Quả nhiên nàng đến cỏ rác cũng không bằng, trong mắt người này nàng tồn tại chỉ là không khí.'
Nàng đề phòng nhìn hắn, còn chưa tiếp tục ra chiêu thì đột nhiên thần hồn truyền đến đau nhức.
Chung Ly xây xẩm mặt mày ngã xuống, bên tai là âm thanh ma quỷ. Quả thật muốn ô nhiễm thần hồn, âm thanh dai dẳng cũng làm cho vài thứ muốn rục rịch thức dậy. Nàng giận dữ cố gắng khống chế bị sắp bị đánh thức đồ vật nhưng nàng tâm ma...không nghe lời.
Tay cầm kiếm run lẩy bẩy, hai mắt tơ máu giăng kín.
Năm đó cổ chiến trường chiến đấu với vô số ma, cũng để lại cho nàng mầm tai hoạ sâu vô cùng. Nó cùng với nàng muốn vĩnh kết đồng tâm, đến a cha cũng phải bó tay. Thương tổn nó cũng là thương tổn nàng vì vậy đồ vật này nếu không phải do chính nàng loại bỏ thì chỉ còn cách phong ấn lại.
Yên ổn từng đó năm vậy mà lúc này tâm ma lại có dấu hiệu thức tỉnh, không lẽ cha gặp phải nguy hiểm?
Chung Ly khoé môi chảy một sợi huyết, hai mắt bàng hoàng ngã mạnh xuống đất.
Bên tai ngoại trừ âm thanh ma quỷ còn có tiếng bước chân thong thả.
Đỉnh đầu bị nắm lấy, một sức mạnh to lớn bao trùm đến. Chung Ly đau đớn mở bừng mắt, con ngươi phản chiếu khuôn mặt ác ý vô cùng.
' Không, ngươi không thể ra, cha ta nhất định không thể có chuyện!'
Trong tay hắc kiếm nổi lên từng điều lôi điện, bao trùm từ cánh tay sau đó lan đến khắp người nàng.
Đầu bị bóp đến sắp nổ tung cũng được thả ra, người muốn giết nàng bị lôi điện lan đến đã ăn đau, đành phải buông ra nàng.
Khắp người bao trùm lôi điện, đan điền một tiểu đám mây cũng nhanh chóng hình thành, đánh chín điều tia sét vào tâm ma đang rục rịch. Phong ấn vững chắc khởi động lại, Chung Ly hai mắt cũng dần thanh minh.
Tâm ma đã trở về vị trí vốn có nhưng người trước mắt lại chẳng biết an phận như nó. Cao Ninh Hiên cầm chuông bạc trong tay vẫn cố gắng tiếp nối linh khí rung lên. Nàng ta thật sự muốn giết nàng!!Vào lúc mọi người đều bị chuông khống chế, người nàng ta quyết định ngay lập tức nhắm đến thế nhưng là nàng!
" Cảnh Bác Văn, ngươi lên." Chung Ly hét lớn.
Một nam tử vụt qua người nàng nhanh chóng tiếp cận gốc cây giữa hồ sen.
Cảm nhận có người xâm nhập, hoa sen liền biến thành từng quả boom bay đến bên người hắn. Tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tục truyền đến. Nhưng lúc này Chung Ly không hề quan tâm, nàng đứng chặn trước hồ sen, cản lại toàn bộ người muốn tiến lên.
Tạ Ngọc cùng mặc áo choàng nam tu khổ chiến vẫn chưa dừng lại. Tần Xuyên cùng Phùng Tú Tú chưa phân thắng bại. Còn lại huynh đệ họ Quan, Cao Ninh Hiên vừa mới muốn giết chết nàng cùng nam tu cầm quạt.
Chung Ly giơ kiếm, tia sét cực nhanh hội tụ, đưa kiếm lên là lúc một mạng lưới lôi quang dày đặc quét đến đối thủ đỉnh đầu.
Quan Nguyên từ bắt đầu đã không ra tay, chỉ nhìn chăm chú nàng, đến lúc này hắn cuối cùng động.
Kiếm khí biến thành vô vàn cánh hoa đụng độ Lôi kiếm mang nàng mới thành công kham phá. Hoa tất nhiên bị phá huỷ nhưng dày đặc hoa vừa vặn tạo thành một mảnh trú ngụ an toàn. Quan Quân song song đứng cùng Quan Nguyên, hắn bình tĩnh liếc nhìn nàng tận sức tận lực ngăn cản họ.
Nhưng trong mắt hắn lúc này cuối cùng cũng xuất hiện hình ảnh: lôi điện đầy trời, nữ tử khoé môi còn vương huyết giống như sáng thế thần một mình chiến đấu toàn bộ kẻ thù.
" Kiếm mang hoàn mỹ." Chung Ly lẩm bẩm.
Đột nhiên nàng nhìn thẳng lên đỉnh đầu, ban đầu chỉ một màu đen tối đỉnh tháp lúc này lại dần hiện lên ánh sáng.
Tháp muốn mở ra sao?
Dần dần đã có thể nhìn rõ trời cao, mây đen trên đỉnh đầu tích tụ dày đặc.
Đây là vị nào muốn độ kiếp?
Còn đang suy nghĩ thì nàng bị một nan quạt lao đến cắt ngang. Bả vai bị sắc ngọn quạt xuyên thủng, máu tươi ồ ạt chảy ra. Hắc khí trên vai xâm nhập vào kinh mạch, linh khí giống như bị đóng băng mà vận chuyển trì trệ.
Ngay sau đó, dưới chân cũng mọc lên vô số gai ngọn, đâm xuyên qua nàng bắp đùi cùng hai cánh tay.
Chung Ly tăng mạnh linh khí, lôi kiếm mang ẩn theo hai mảnh Sát kiếm đâm đến Cao Ninh Hiên cùng nam tu cầm quạt.
Đối thủ chỉ đành chuyển công thành thủ, đón đỡ sát chiêu của nàng.
Trái lại hai huynh đệ họ Quan từ lúc nàng quét qua kiếm mang đều một mực phòng thủ. Đây chẳng nhẽ là không có hứng thú với thần khí?
Suy nghĩ chợt loé lên nàng liền phát hiện Quan Quân chú ý lên đỉnh đầu.
Dự cảm không lành bỗng xuất hiện, nàng còn chưa kịp ngước mắt, một tia sét uy lực khổng lồ đã lập tức giáng xuống. Xung quang người tức khắc bị quét bay ra xa.
Đầu óc Chung Ly tê liệt mười phút, ký ức mơ hồ được lấp đầy, một bóng dáng dần hiện lên trong tâm trí.
Nàng mở to mắt, miệng liên tục lẩm bẩm:
" Ứng Nguyệt, Ứng Nguyệt, ta vậy mà quên mất nàng ấy tồn tại."
Sao có thể?
Doãn Ứng Nguyệt, không lẽ nàng ấy bị vị diện này xoá sổ!
Tạ Ngọc tóm lấy bả vai nàng kéo dậy, khuôn mặt hắn lúc này cũng tràn đầy bàng hoàng:
" Bí cảnh này lại có thể xâm nhập tu sĩ thần trí, xoá sạch sẽ ký ức của chúng ta về Ứng Nguyệt!"
" Nó đã sinh thành ý thức, chúng ta ở bên trong bất tri bất giác trở thành những con rối." Nàng mượn đà đứng dậy, nhìn về phía đã trúc cơ Cảnh Bác Văn.
Hắn một chút cũng không chuẩn bị ăn một tia sét vậy mà vẫn có thể thành công trúc cơ. Lại mượn thăng cấp khí vận cùng lực lượng bắt được đồ vật ở trung tâm hồ sen. Vẻn vẹn chỉ có mười phút, người này liền thành công, hắn thực sự là thiên kiêu.
Cứ tưởng rằng đơn giản trái cây là bảo vật hiếm có không ngờ vào tay Cảnh Bác Văn nó lại biến đổi thành một tấm lệnh bài.
Lệnh bài xuất hiện tại nơi này, không cần nghĩ cũng biết nó quan trọng như thế nào.
Các nàng đã đánh cược thắng nhưng lại thua mất một người bằng hữu.
Doãn Ứng Nguyệt, bằng hữu của ta chắc chắn còn tồn tại. Nhưng nàng ấy thật ra có còn ở tại vị diện này hay không?
(Kết thúc bí cảnh đầu tiên. Phía sau sẽ có một ngoại truyện ngắn về sư tỷ nữ chính.)