Tù Đồ Sở Hướng


Sau khi Phó Quan tới nhà hàng ME, Tu Quý còn chưa tới.

Đợi ở chỗ đã đặt trước gần 10 phút, mới thấy Tu Quý vội vội vàng vàng đi vào.

Trong khoảng thời gian chờ đợi Phó Quan đã uống ba chén nước, chờ người ngồi xuống đẩy một chén tới trước mặt hắn.

"Làm sao vậy?" Phó Quan hỏi, đồng thời quét mắt một vòng không nhìn thấy Sầm Bình.

Chờ điều tiết hơi thở tức giận xong, Tu Quý mới trên mặt mang theo vẻ áy náy nói xin lỗi:"Thật xin lỗi, anh đến trễ".

"Không sao, dì đâu, không đến sao?"
Tu Quý vò đầu, nhu nhu mi tâm, khẽ thở dài một cái:"Tối hôm qua bà mất ngủ, làm sao cũng không ngủ được, cũng không nói chuyện với anh, đến gần sáng mới mơ mơ màng màng thiếp đi, cho nên lúc ra cửa anh cũng không dám gọi bà dậy".

Nói xong liền bồi thêm một câu:"Quan a, thật sự xin lỗi cậu, vốn đã nói trước là đưa bà cùng đi".

Phó Quan trong mắt nhiễm một tầng lo âu:"Sức khỏe của dì mới là trọng yếu nhất, em không quan trọng, vậy giờ ở nhà anh còn người nào không?".

"Còn, ba anh sáng nay vừa trở về, dì Triệu cũng ở đó, bệnh này chính là vẫn luôn như vậy, trong nhà có thể ứng đối, ngủ đủ rồi mới dậy thì sẽ tốt hơn rất nhiều".

Chỗ ngồi của hai người dựa sát gần cửa sổ, anh tới tôi đi mà nói chuyện, bên ngoài không có ánh nắng mặt trời, chỉ có cơn gió cuổi đông đầu xuân thổi mạnh rét thấu xương, bên lề đường người người vội vàng quay về, không ai nguyện ý ở lâu bên ngoài.

Ngoại trừ bóng dáng trên băng ghế bên đường, đối diện với cửa sổ của nhà hàng.

Giữa thời tiết xấu như vậy, người kia ăn mặc có hơi mỏng manh, màu đen là sắc thái duy nhất trên người hắn, không khí quanh thân bao trùm sự cô độc như không thuộc về thế giới này.

"Vậy nếu dì không đến thì thôi chúng ta cũng không cần tiếp tục ăn nữa, hẹn lần sau đi"
Tu Quý trong mắt mỉm cười, gật gật đầu, bên trong phòng ăn ánh đèn vàng cam làm khuôn mặt người này càng thêm ôn hòa.

"Được, vốn anh muốn hẹn ở nhà, như vậy tiện hơn, nhưng Sầm nữ sĩ không muốn, nói như vậy không có thành ý, vậy mà hiện tại tới bóng người cũng không thấy được".

Sầm nữ sĩ là xưng hô của Tu Quý với mẹ hắn.


Phó Quan cũng nhẹ nhàng giơ giơ khóe miệng:"Còn nhiều cơ hội, lần này không gặp thì để lần sau".

Tu Quý cũng không đáp lại câu này, chỉ ôn nhu nhìn khuôn mặt mi thanh mục tú của Phó Quan.

"Sao vậy?"
"Không có gì" Tu Quý cười nói:"Kỳ thực lần này anh không có hủy cuộc hẹn này cũng là vì muốn gặp cậu một chút, cùng hàn huyên, nói chuyện với cậu".

Phó Quan thoáng ngạc nhiên, cầm lấy ly nước đế cao trên bàn, nhấp một ngụm, nhàn nhạt đáp:"Ừm".

Ám muội ám chỉ lại chỉ nhận về được một chữ, Tu Quý cũng không giận, bởi vì hắn biết rõ tình tình Phó Quan, người này mặc dù bên ngoài xử sự ôn hòa, nhưng trong xương lại rất lạnh lùng, người khác rất khó đi vào tâm cậu.

Tu Quý vội chuyển đề tài:"Cho nên cậu tính cứ ở luôn như vậy trong Văn gia à? Bệnh tình của tên đó rất đặc biệt à?".

Lời này vừa nói ra, một mạt nhu hòa trong đôi mắt kia cũng biến mất theo, thay vào đó chính là một mảng quạnh quẽ:"Em đi Văn gia không chỉ vì quan sát cậu ấy".

"Hả? Không phải mấy ngày trước cậu nói hắn là đối tượng quan sát của cậu sao?"
"Đó là mấy ngày trước, hiện tại em càng muốn làm bạn với cậu ấy hơn"
Nội tâm Tu Quý kinh ngạc, làm bạn?
Trong mắt hắn Phó Quan thanh lãnh cao ngạo, yêu thích yên tĩnh một mình, không có khả năng chủ động kết bạn, bất quá nói ngược lại, cũng chính loại tính cách cao ngạo này mới hấp dẫn hắn.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng trên mặt vẫn duy trì phong độ như thường ngày, cười nói:"Quan a, cậu bắt đầu muốn kết giao bạn bè từ lúc nào vậy? Không thấy nói gì với anh hết nha".

"Mới gần đây"
Phó Quan vừa nãy mơ hồ ý thức được Tu Quý tựa hồ cũng không có coi cậu như bạn bè bình thường, bởi vì ánh mắt người này vừa nhìn cậu quá mức nồng nhiệt.

"Thật không? Vậy chờ có cơ hội cậu dẫn tên đó tới chúng ta cùng làm quen với nhau một chút, nhiều thêm một người bạn không phải tốt hơn sao?".

Phó Quan hơi nhíu mày:"Không được, cậu ấy hiện tại cũng không muốn kết bạn".

Tu Quý lập tức bày ra bộ mặt ra vẻ thật đáng tiếc:"Nếu vậy anh cũng không ép buộc nữa, hy vọng cậu ta có thể sớm ngày khôi phục, dù sao cũng mới 19 tuổi, sau này còn có rất nhiều thứ để trải nghiệm".


Nghe lời này, cảm giác khó chịu vừa nãy mới dần dần nhạt xuống, Phó Quan khẽ gật đầu:" Ừm, cậu ấy nhất định có thể khôi phục".

Lúc này, trên băng ghế phía đối diện bóng dáng màu đen kia đứng dậy hiện lên một thân ảnh chân dài vai rộng.

Trước khi rời đi, đôi con ngươi thâm trầm dưới vành mũ màu đen nhìn lại một lần cuối sắc vàng ấm áp trong căn phòng có hai con người đang vui vẻ trò chuyện.

"Học trưởng, vậy em về trước, có cơ hội chắc chắn sẽ đến chào hỏi dì"
Tu Quý nở nụ cười, ngữ điệu bên trong mang theo một chút trách cứ cưng chiều:"Đối với anh mà còn khách khí như vậy? Đều đã làm bạn bè bao nhiêu năm nay rồi, đừng nói những lời khách sáo này, anh không thích nghe".

Phó Quan dùng ngón trỏ đẩy nhẹ gọng kính màu bạc trên sống mũi, nhẹ giọng nói:"Được".

Tu Quý gọi tài xế trong nhà muốn đưa Phó Quan về, nhưng Phó Quan lại tự đi xe tới nên đành thôi, hai người lại cùng nói qua loa vài câu liền ra về.

Phó Quan mở điện thoại di động ra, nhìn thời gian, còn sớm, trở lại vừa vặn có thể cùng Văn Lãng Tây ăn trưa.

Cũng không biết cậu ở nhà đang làm gì.

Vừa nghĩ vừa đi về phía hầm giữ xe, mở cửa xe, đang chuẩn bị lên xe thì nghe thấy một thanh âm khàn khàn thân thuộc truyền vào lỗ tai anh từ phía sau.

"Phó Quan!"
Là Lãng Tây
Phó Quan bất ngờ quay đầu lại, chỉ thấy một thân ảnh đen kịt dựa vào cây cột màu trắng bên cạnh, quần áo đơn bạc, đôi mắt giữa khẩu trang và vành mũ đang âm trầm nhìn anh chăm chú.

Tim trong nháy mắt ngừng lại, có kinh hỉ, cũng có hoảng loạn.

Hoảng loạn là bởi vì người này toàn thân đều bao phủ một tầng áp suất thấp, tuy hai người cách nhau không gần, nhưng Phó Quan vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng tâm trạng người này không quá tốt.

Đè xuống suy nghĩ trong lòng bước nhanh về phía Văn Lãng Tây:"Sao cậu lại ở đây? Mặc ít như vậy không lạnh sao?".

Âm thanh bên trong khẩu trang màu đen truyền ra không mang theo bất luận tâm tình gì:"Bất ngờ không?".


Phó Quan đứng đối diện người này, nghe nói vậy liền ý thức được hắn đang tức giận.

Nhìn xung quanh một chút, xe cộ lui tới rất nhiều, ở đây nói chuyện rất nguy hiểm.

"Lên xe trước được không Lãng Tây? Về nhà lại nói chuyện".

Văn Lãng Tây không hé răng, cũng không nhúc nhích, đôi mắt vẫn như trước nhìn chằm chằm Phó Quan.

Nhìn ánh mắt của đối phương đáy lòng Phó Quan dâng lên một luồng bất an.

Chỗ này thật sự không phải là địa điểm thích hợp để nói chuyện, chủ động tiến tới kéo lấy cánh tay đối phương, muốn trước tiên đem người nhét vào trong xe.

Nhưng không nghĩ tới, tay Phó Quan mới vừa chạm đến ống tay áo người nọ, Văn Lãng Tây lập tức đưa tay cản lại, lạnh lùng đến nổi không sót lại một chút tình cảm nào:"Đừng chạm vào tôi!".

Phó Quan biết cảm xúc người này đang bất ổn cũng không giận, nhẹ giọng dỗ dành:"Được, vậy cậu theo tôi lên xe trước, đi thôi!".

Nói xong cũng không để ý xem Văn Lãng Tây có đi theo hay không, liền đi trước tới bên cạnh xe, mở cửa ghế phụ đứng tại chỗ chờ.

Hai người cứ như vậy giằng co một lúc, Văn Lãng Tây cuối cùng vẫn di chuyển, đi tới bên cạnh Phó Quan, ngồi vào trong xe.

Tuy nội tâm hiện tại có một ngọn lửa đang thiêu đốt hắn, nhưng lý trí vẫn nói cho hắn biết không thể để cho Phó Quan nói chuyện cùng hắn ở cái hoàn cảnh nguy hiểm như này.

Hai người đều ngồi vào xe, Phó Quan trước tiên mở lò sưởi, cũng không vội khởi động xe mà quay đầu nhìn Văn Lãng Tây.

Thấy tay người kia trắng bệch liền đem tay của mình phủ lên muốn cho hắn ấm áp một chút.

Như trong tưởng tượng, tay hắn như một khối băng.

Văn Lãng Tây nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thời điểm cảm nhận được bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay hắn lập tức gạt ra.

Từ đầu đến cuối không hề quay đầu liếc nhìn Phó Quan một cái nào.

Trên đường hai người không có bất kỳ một sự giao lưu nào, cũng hiếm khi đường không kẹt xe, cho nên rất nhanh đã về đến nhà.

Mới vừa đóng cửa Văn lãng Tây quay người chuẩn bị lên lầu nhưng bị Phó Quan cản lại:"Cậu đang giận tôi phải không?".

Văn Lãng Tây không trả lời, cứ như vậy nhìn Phó Quan trong ánh mắt tất cả đều là thất vọng, nếu như nhìn kỹ còn có thể phát hiện toàn thân hắn đều khẽ run.


Hắn đang cật lực khống chế cảm xúc ác liệt trong nội tâm mình, hắn không muốn nói chuyện với Phó Quan trong tình trạng tâm tình bất ổn, mất kiểm soát như vậy.

Sợ mình sẽ hối hận.

"Lãng Tây, hít sâu, để cho mình bình tĩnh lại một chút"
Nghe vậy, sự trào phúng và thất vọng trong ánh mắt hắn càng sâu hơn, thật sự là không nhịn được, liền khàn khàn nói:"Phó Quan! Anh thật sự quá dối trá!".

Nói xong không đợi Phó Quan phản ứng lại lập tức vòng qua người anh đi thẳng lên lầu.

Phó Quan hoàn toàn đắm chìm trong hai chữ "Dối trá" này, sau khi phản ứng lại nhanh chóng đuổi theo, nhưng vẫn chậm một bước, cánh cửa gỗ màu đen trước mặt lại một lần nữa ngăn cách hai người.

Thời khắc này, Phó Quan mới chân chính ý thức được bản thân không còn cách nào có thể dùng thân phận "người chăm sóc" để đi nói chuyện với Văn Lãng Tây.

Bất kỳ lời nói hay hành vi nào của anh cũng sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của người này một cách sâu sắc.

Đồng thời, chính anh cũng bắt đầu thay đổi cách nhìn, không thể tiếp tục nhìn sự việc với góc độ chủ quan được nữa, không thể lại dùng lý luận sở học để dẫn dắt người kia, bây giờ chỉ có thể dùng thật tâm trao đi mới chân chính có thể tiến vào trái tim hắn.

Phó Quan đứng ở cửa, rất lo lắng người kia sẽ ở trong phòng làm ra chuyện gì gây tổn thương chính mình.

Hơn nữa, anh cũng tinh tường cảm nhận được từ lúc gặp mặt đến giờ người này vẫn luôn đè nén tâm tình.

Hiện tại gõ cửa chắc chắn sẽ không được mở, suy tư một lúc, Phó Quan quay người xuống lầu, vừa đi vừa cởi áo khoác, tiện tay treo luôn lên trên lan can cầu thang.

Mấy phút sau, Phó Quan đã đem cái thang lại một lần nữa dựng bên ngoài cửa sổ phòng Văn Lãng Tây.

Lần này, Văn Lãng Tây cũng không có như lần trước mở cửa sổ ra.

Khẽ thở dài, cố định lại cái thang rồi trực tiếp trèo lên, tới độ cao tay có thể chạm vào cửa sổ liền kéo cửa ra.

Phó Quan trước tiên dùng hai tay nắm chặt lấy bệ cửa sổ, một chân nhanh chóng đạp lên dứt khoác dồn lực lộn nhapf một vòng vào bên trong.

Chờ tới khi đứng thẳng người dậy, chỉ thấy Văn Lãng Tây đang dựa vào bên cạnh cái bàn hút thuốc, nghiêng người không liếc mắt nhìn anh lấy một cái.

Hiện tại bàn gỗ màu đen cùng với lúc trước có chút bất đồng, trên mặt bàn không còn hộp thuốc nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận