Văn Lãng Tây ôm chặt Phó Quan ngồi trên ghế sô pha, trán Phó Quan đặt lên hõm vai hắn, hắn có thể cảm nhận được cảm xúc đang dâng trào của người kia.
Hắn chưa từng thấy Phó Quan như vậy, người này trước đây luôn dịu dàng động viên hắn, ánh mắt chân thành, lời nói ôn nhu, đối phương chưa bao giờ để lộ một chút yếu đuối nào trước mặt hắn.
"Phó Quan!.
" Văn Lãng Tây nhẹ giọng khẽ gọi.
Không bao lâu, Phó Quan đáp lại một tiếng.
Văn Lãng Tây dùng ngữ điệu dịu dàng vừa nãy nói tiếp:"Anh tốt nhất!"
Lần này Phó Quan không lên tiếng nữa, chỉ yên tĩnh lẳng lặng nằm im trên vai Văn Lãng Tây, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít thở cảm nhận hương vị chỉ thuộc về Văn Lãng Tây.
Văn Lãng Tây thấy anh không đáp lời, nghiêng đầu nhìn đối phương, cúi xuống hôn nhẹ lên gò má trắng mềm của Phó Quan.
"Anh có chuyện hỏi em" Phó Quan đột nhiên lên tiếng.
Lúc này, đôi môi Văn Lãng Tây đang đặt trên bên má Phó Quan, nghe thấy thanh âm đối phương thoáng sững sờ, ngẩng đầu, khẽ đáp.
"Dạo này, có phải em có tâm sự không?"
Văn Lãng Tây nháy mắt ngưng thở, thân hình cứng đờ, nhưng thoáng cái đã khôi phục lại, tự nhiên mà trả lời:"Có một ít chuyện thôi! "
"Nói anh nghe một chút" Phó Quan nhấc lên con ngươi, nhìn vào mắt Văn Lãng Tây
"Nghĩ khi nào anh mới cho em hôn" Văn Lãng Tây đối mắt với Phó Quan, trêu đùa ôm lấy khóe môi đối phương, dùng âm thanh trầm khàn thì thầm nói.
Thấy người này một lời không hợp liền đùa giỡn lưu manh, Phó Quan cạn lời, không nhịn được nói:"Sao em cứ vẫn luôn nghĩ tới mấy chuyện này vậy?"
"Ai bảo bạn trai em mê người như vậy chứ!"
Bạn trai!?
Phó Quan lập tức ngẩng đầu, mím chặt môi, ánh mắt trong trẻo không chớp mà nhìn chằm chằm Văn Lãng Tây.
Thấy vẻ mặt này của đối phương, Văn Lãng Tây khẽ cười, đưa tay ngoắc ngoắc vành tai từ từ biến đỏ của Phó Quan:"Làm sao? Không phải à? Chúng ta đều là người đã trưởng thành cùng ngủ trên một cái giường, danh xưng này có gì lạ lắm à?".
Phó Quan yên lặng chốc lát, lắc lắc đầu.
Văn Lãng Tây thấy đối phương vẫn không nói tiếng nào, ánh mắt không khỏi trở nên dịu dàng, kéo lấy hai tay Phó Quan, trán kề trán, dùng giọng mũi khẽ thì thầm:"Không gọi em một tiếng chồng ơi sao?"
Phó Quan bị câu nói này chọc cười, cọ cọ cái trán Văn Lãng Tây:"Chồng cái gì chứ? Em mới có 19 tuổi"
Thấy đối phương cười, Văn Lãng Tây nhắm mắt lại, nửa ngày mới nói:"Còn khó chịu không?"
Phó Quan biết người này muốn làm mình vui vẻ hơn, muốn giúp mình thoát ra khỏi cảm xúc vừa rồi.
Cảm nhận được tâm ý của Văn Lãng Tây, ý cười bên khóe miệng Phó Quan càng sâu hơn, rũ mắt nhìn đôi tay đang nắm chặt nhau của cả hai, chủ động hôn lên khóe môi Văn Lãng Tây.
Vừa chạm vào liền tách ra:"Có em anh sẽ không khó chịu".
Nghe được câu này Văn Lãng Tây hơi ngẩn ra, sau đó hỏi:"Vậy nếu như em biến mất, anh còn có thể khó chịu lần nữa sao?"
"Không có nếu như" Phó Quan nhìn thật sâu vào đôi mắt Văn Lãng Tây:"Chúng ta sẽ mãi mãi bầu bạn cùng nhau, không phải sao?".
Nhìn đôi mắt Phó Quan mang theo một chút thâm ý, Văn Lãng Tây mím mím môi, đem ánh mắt này khắc sâu vào tận đáy lòng, khẽ nói:"Sẽ mãi bồi bên cạnh nhau!"
Văn Lãng Tây vừa nói xong lập tức hôn lên môi Phó Quan.
Nụ hôn này không ôn nhu như bình thường, mà tràn ngập ý tứ xâm lược, Phó Quan bị Văn Lãng Tây đột nhiên tấn công mạnh mẽ như vậy thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, đưa tay ôm lấy cổ đối phương.
Văn Lãng Tây cảm nhận được sự phối hợp của Phó Quan càng quá quắt hơn, hai tay vững vàng nâng gò má Phó Quan, khẽ cắn lên bờ môi anh.
Sau khi đem bờ môi đối phương mút đến sưng tấy, Văn Lãng Tây vươn đầu lưỡi thăm dò trong khoang miệng Phó Quan, càn quét qua mỗi nơi một lượt, không buông tha ngóc ngách nào, tựa như đang nỗ lực lưu lại trên người Phó Quan dấu vết thuộc về mình.
Phó Quan bị hôn đến động tình, hai tay ôm lấy cổ Văn Lãng Tây nắm chặt, cũng bắt đầu dùng đầu lưỡi đáp lại đối phương.
Thấy Phó Quan lần đầu tiên chủ động đáp lại trái tim Văn Lãng Tây nóng lên, hơi dùng sức, đặt Phó Quan dưới thân mình.
Hai người môi răng như trước quấn quýt lẫn nhau, dùng sức mà hút chặt đối phương, tay Văn Lãng Tây từ lâu đã mò vào bên trong vạt áo Phó Quan, dùng sức nắn bóp hai điểm phấn nộn trước ngực, khiến nó dần trở nên đỏ rực cứng rắn.
Mà Phó Quan nằm dưới thân Văn Lãng Tây, đôi mắt dụ người cũng dần nhiễm mùi tình dục nồng đậm, hai chân không tự chủ tách ra, khiến hai thân thể dán sát vào nhau càng thêm chặt chẽ.
Sau khi Văn Lãng Tây cảm nhận được sự chủ động của Phó Quan, ánh mắt nhìn đối phương càng thêm hưng phấn, hô hấp dồn dập mà hôn lên vầng trán, chóp mũi, cần cổ đối phương.
Phó Quan nghiêng đầu, Văn Lãng Tây chôn trong cổ đối phương, một chút lại một chút mà mút liếm địa phương mẫn cảm yếu đuối này, mỗi một chỗ bờ môi hắn đi qua đều sẽ lưu lại một mảnh nhỏ dấu vết đỏ hồng.
Trong lúc vô tình, hai cặp chân thon dài của Phó Quan càng mở rộng hơn, bụng anh bị một vật cứng cọ sát, mà lúc này, anh cũng nổi lên phản ứng.
Văn Lãng Tây chà xát trên dưới cũng cảm nhận được phản ứng của Phó Quan, cảm giác này vừa xuất hiên, cả người Văn Lãng Tây cũng trở nên khô nóng, lập tức ngồi dậy đè lên người Phó Quan, cánh tay nhanh chóng cởi sạch quần áo.
Sau khi Văn Lãng Tây cởi hết quần áo, Phó Quan nằm trên ghế salon liền nhìn thấy vết sẹo trên người đối phương.
Không dám nhìn kỹ hai cánh tay Văn Lãng Tây, bên trên phủ đầy to to nhỏ nhỏ, chằng chịt đủ loại vết thương, trừ những cái này, khiến người chú ý nhất chính là chữ "Quan" trên lồng ngực Phó Quan.
Từ lần khắc chữ đó cũng qua mấy tháng rồi, cho nên hiện tại chỉ còn sót lại một dấu vết màu nâu, vết thương dữ tợn ngày trước đã thành một dấu ấn.
Không chỉ khắc trong lòng Văn Lãng Tây, mà còn khắc sâu vào đáy lòng Phó Quan.
Phó Quan nhìn vết sẹo này có chút thất thần, ma xui quỷ khiến đem lòng bàn tay phủ lên, mở miệng khàn tiếng hỏi:"Đau không!.
"
Văn Lãng Tây cúi đầu nhìn bàn tay đang vuốt ve nơi ngực mình, cầm tay Phó Quan đặt lên bên môi, hôn một cái:"Không đau!"
Văn Lãng Tây lần lượt hôn lên mu bàn tay, cổ tay, cánh tay Phó Quan, muốn nghiêm túc, chân thành hôn lên mỗi một chỗ trên thân thể Phó Quan.
Vừa hôn môi Văn Lãng Tây vừa nhanh chóng lột áo Phó Quan, lồng ngực hai người nhanh chóng dán sát vào nhau, Văn Lãng Tây khàn giọng hỏi:"Làm không? Phó ca ca! "
Sau khi nghe câu này, Phó Quan cả người cứng ngắc, nhớ đến cái đêm vào hai tháng trước.
Theo ký ức tái hiện, cảm giác đau đớn mãnh liệt tập kích vào thần kinh Phó Quan, khiến vết thương sau gáy từ lâu đã khép lại cũng chợt nhói đau, hai chân vốn đang mở rộng cũng từ từ khép lại, bày ra tư thế tự bảo vệ theo bản năng.
Đam Mỹ Hay
Văn Lãng Tây thu hết phản ứng của Phó Quan vào trong mắt, cúi đầu rũ mắt, dừng lại một lát lại hôn nhẹ lên hai má Phó Quan, đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Phó Quan trong khoảnh khắc Văn Lãng Tây rời khỏi cơ thể anh, liền từ trong ký ức hoàn hồn lại, ngay khi thấy người kia sắp biến mất khỏi tầm mắt mình lập tức đứng dậy đuổi tới ôm lấy vòng eo cứng cáp của đối phương từ phía sau.
Duy trì tư thế này một lúc, thanh âm nhẹ nhàng của Phó Quan mới truyền đến màng tai Văn Lãng Tây.
"Nhẹ chút!.
".